Edit: Minh An
Sói ngậm thỏ trong miệng một lúc nhưng không ăn thỏ, ngược lại, nó còn nhả một ít cỏ ra cho thỏ, sau đó xoay người leo lên ổ cỏ của mình để nghỉ tiếp.
Thỏ trắng rúc vào trong khóm cỏ, người nó dựa sát vào người sói, nó có thể cảm nhận được độ ấm từ cơ thể sói truyền qua. Trong lúc vô tình, nhiệt độ ấy đã xua đi cơn lạnh lẽo trong người thỏ.
Thỏ ghé vào ổ cỏ, đôi mắt đỏ to tròn nhìn sói.
Sau khi nhắm mắt lại, sói không còn tỏa ra hơi thở nguy hiểm nữa. Sói thở đều đều, người gần như chẳng động đậy, dường như tâm trạng nó đang khá tốt nên thỉnh thoảng nó còn phe phẩy cái đuôi.
Bỗng nhiên thỏ trắng thấy hình như sói không đáng sợ đến vậy, nhưng thỏ không hiểu sao sói lại không ăn mình.
Chẳng lẽ sói chờ đến lúc nào đói rồi mới ăn nó sau sao? Sói dọa rắn chạy rồi kéo thỏ vào trong ổ là để vỗ béo thỏ sau đó ăn sau hả?
Thỏ trắng biết đầu óc mình không nhanh nhạy lắm, nó không nghĩ được những thứ sâu xa. Kể cả khi đối mặt với sự lựa chọn sống còn, nó vẫn cảm thấy khó chọn.
Tuy rằng sói đen đã cứu nó một mạng, nhưng thỏ không biết mục đích của sói là gì. Mai nó còn bỏ qua cho thỏ ư?
Vết thương ở chân sau càng lúc càng đau hơn, thỏ hít một hơi nhẹ nhàng, li3m móng vuốt rồi cúi đầu li3m miệng vết thương. Không có gì giảm đau, nó chỉ đành chịu đựng.
Thỏ trắng chấp nhận số phận, nó nằm rạp xuống, cẩn thận dịch qua gần chỗ con sói, ôm ý đồ lấy thêm hơi ấm từ con ***** kia.
Lúc này, sói hơi động một chút, vốn mặt của nó xoay về chỗ thỏ, lúc này, nó quay đầu đi làm thỏ không thấy mặt nó nữa.
Thỏ trắng khó hiểu nhìn gáy sói, chả hiểu sao nó cảm thấy sói đang không ngủ.
Sau khi bình tĩnh lại, cơn mỏi mệt ùa tới, đầu thỏ trắng ngoẹo sang một bên, nó cẩn thận ghé vào sống lưng sói ngủ ngon lành.
Trong không gian tối tăm, sói từ từ quay đầu lại, đôi mắt hai màu nhìn thỏ chăm chú. Thấy thỏ mệt lả, ngủ ngon lành, nó không thèm để ý tới việc thỏ dựa vào người mình nữa.
Sói nhìn đôi chân bị thương của thỏ, lười biếng vươn chân trước tới trước người thỏ.
Hay cho con thỏ nhỏ này!
…
Thỏ ngủ giấc này vô cùng ngon lành. Chờ khi thỏ tỉnh lại, mưa bên ngoài đã ngừng, phía chân trời tờ mờ sáng, ở cửa động cũng có ánh sáng len lỏi vào. Bầu không khí trong động trong lành lại ẩm ướt.
Thỏ run rẩy mở mắt ra, gần một ngày đêm không ăn gì làm nó chẳng có sức.
Nó nghĩ, dù cho sói không ăn nó đi chăng nữa thì chẳng bao lâu nữa, nó cũng sẽ đói chết mà thôi!
Nghĩ tới sói, nó không khỏi nhìn xung quanh. Thế mà sói lại không ở trong động!
Sói đi rồi ư? Sói ra ngoài kiếm ăn hả?
Bây giờ là thời cơ tốt nhất cho thỏ chạy trốn. Nhưng thỏ không có sức, người nó đang rất lạnh. Lúc sói ở đây, nó còn có thể hấp thu nhiệt độ từ người sói, nhưng sau khi sói rời đi, thân nhiệt của thỏ nhanh chóng giảm xuống.
Có lẽ cảm thấy mình không còn sống được bao lâu nữa, thỏ trắng buồn bã cúi đầu xuống ổ cỏ chẳng có chút độ ấm, trong đầu nó hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Nào là con cáo hại nó lưu lạc tới bước đường này, nào là con rắn độc muốn ăn thịt nó, nào là con sói to cứu nó một mạng đồng thời cho nó mượn ổ cỏ để nằm.
Lúc cái mũi khô khốc chạm vào ổ cỏ, đột nhiên trong lòng thỏ bừng lên ý chí muốn sống, còn chưa tới lúc phải chết, nó vẫn muốn giãy giụa thêm lần nữa.
Thỏ trắng do dự một chút rồi nắm một ít cỏ cho vào miệng, mượn nó để chống đói.
Vừa ăn được hai miếng, sói đã về động.
Thấy thỏ đang gặm cỏ khô, bước chân của sói hơi ngừng một chút, sau đó nó tiếp tục đi tới chỗ thỏ.
Bóng đen phủ lên người thỏ, thỏ nuốt một miếng cỏ khô, sau đó hoảng hốt ngẩng đầu lên.
Một thứ gì đó có màu xanh lá mạ được đặt xuống cạnh người nó. Thỏ sửng sốt, nó nhìn sói một cách khó hiểu.
Sói cúi đầu xuống, mũi nó chạm vào đống cỏ màu xanh kia rồi đẩy đồ tới bên cạnh thỏ.
Thỏ ngửi ngửi rồi ngẩng đầu nhìn sói bằng ánh mắt mông lung.
Sói thấy thỏ chẳng làm gì thì nghĩ rằng thỏ không biết chỗ cỏ đó dùng để làm gì. Nó ngậm một nhánh cỏ lên trước mặt cỏ, nhe răng ra nhai mấy cái rồi duỗi duỗi cổ cho thỏ xem, ý bảo thỏ học nó.
Thỏ: …
Sói cũng biết ăn cỏ hả?
Tuy rằng thỏ biết đó là thảo dược, nhưng thỏ vẫn thấy rất lạ kỳ. Không phải sói chỉ biết ăn thịt thôi ư?
Nó dùng miệng nhai thảo dược. Nó nhai nhưng không nuốt xuống mà nhả thảo dược lên miệng vết thương của mình. Sau đó nó cúi đầu xuống ngửi ngửi, chọn vài nhánh thảo dược, nhai rồi nuốt vào trong bụng.
Sói chẳng nói tiếng nào nhìn thỏ.
Hai chân thỏ khép đặt trước mình, nó ngẩng đầu lên nhìn sói. Có lẽ sự thức thời này của thỏ đã lấy lòng sói. Sói hơi nghiêng đầu, lười nhác giơ một chân lên chạm vào bộ vuốt nhỏ của thỏ.
Bàn chân to của sói nhẹ nhàng chạm vào bàn chân gầy của thỏ một chút, sau đó tách ra.
Thỏ cảm thấy cơ thể đang lạnh băng của mình ấm lên một cách kỳ lạ, thậm chí nó còn thấy hơi nóng nữa.