Chuyện Tình Sói Và Rắn - Thân Kỵ Bạch Mã

Chương 3

12.

Nhìn lại rắn đen đang chìm sâu trong kỳ lột xác một lần nữa, tôi lặng lẽ nói lời tạm biệt.

Tôi đạp mạnh đôi chân sói của mình, cảm giác thật tốt, vết thương trên chân tôi đã hoàn toàn lành lặn.

Lối ra quanh co khúc khuỷu, may mà còn viên đá lửa tôi để lại lần trước.

Ánh sáng chói mắt ùa vào, cuối cùng cũng được thấy ánh mặt trời lần nữa.

Hít một hơi không khí trong lành, tôi cuối cùng cũng được tự do rồi.

Cuộc sống nơi hoang dã không nguy hiểm như tôi tưởng tượng, cũng không nhàm chán như tôi nghĩ.

Bởi vì, tôi đã phát hiện ra dấu vết của một bầy sói.

Bầy sói này có khoảng hơn ba mươi con, con dẫn đầu là một con sói trắng mắt xanh.

Điều khiến tôi bất ngờ hơn hết là tôi có thể giao tiếp với chúng.

Những con sói này còn có cả tên riêng. Theo phong tục nơi đây, tôi cũng trực tiếp dùng tên mình – Bạch Tiểu Trì.

“Áuuu ~”

Là tiếng gọi của Lang Vương!

Hiện tại, đây chính là chỗ dựa lớn nhất của tôi, cũng là nguồn thông tin chính mà tôi dựa vào.

Tôi lập tức lao đến.

Con sói trắng mắt xanh to gấp đôi tôi, chiều cao vai nó khoảng 2 mét, dáng vẻ oai phong vô cùng.

“Ngươi chắc chắn muốn tìm dấu vết con người sao?” Lang Vương dùng đôi mắt xanh biếc nhìn tôi hỏi.

Tôi gật đầu xác nhận.

“Tốt, vừa hay chúng tôi chuẩn bị di cư xuống phía Nam, đi cùng chúng tôi ngươi sẽ gặp được con người.”

Thế là tôi ngay lập tức đi cùng bầy sói, học cách săn mồi, nhận biết phương hướng.

Trên đường săn mồi luôn đầy rẫy cơ hội và sự bất định, không phải lúc nào cũng có thể săn đủ thức ăn.

Lang Vương mắt xanh dẫn theo một nhóm sói trưởng thành ra ngoài săn mồi.

Tôi ở lại với vài con sói cái, cùng nhau canh chừng bầy sói con trong một nơi ẩn náu.

Môi trường ở đây rất an toàn, gần đó có một hang động, cạnh bên là dòng suối nhỏ, xung quanh là những cây cổ thụ cao vút.

Mấy con sói cái nhắm mắt nghỉ ngơi trong khi bầy sói con vô tư chơi đùa không chút kiêng dè.

Bỗng nhiên, khu rừng trở nên tĩnh lặng. Tiếng chim hót biến mất, ngay cả tiếng ve cũng yếu đi.

Có chuyện không ổn! Tôi ngẩng đầu nhìn lên.

Một con chim khổng lồ đang lượn vòng phía trên chúng tôi. Đôi cánh của nó dài đến 5 mét, móng vuốt cực kỳ sắc nhọn đang lao xuống tấn công.

Tôi “áuuu” lên một tiếng, những con sói cái ngay lập tức phản ứng còn bầy sói con thì sợ hãi run rẩy.

“Mau trốn vào hang động!”

Mấy con sói cái cắn lấy bầy sói con lao vào trong hang, tôi cũng nhanh chóng chạy theo.

Nhưng tốc độ của chim ưng ăn thịt sói này quá nhanh.

Một con sói con đã bị nó tóm lấy. Con chim ưng dùng móng vuốt siết chặt lưng sói con rồi vươn móng còn lại định tấn công mắt của nó.

Một con sói cái lao ra định cứu sói con nhưng bị chim ưng đập ngã xuống đất.

Con chim ưng dường như đang trêu đùa bọn tôi, không mang chúng đi ngay mà lại hành hạ.

Nó nâng bầy sói lên cao rồi quăng xuống đất.

“Các ngươi ở yên đó, đừng ra ngoài.” Con sói cái gào lên với bọn tôi.

Những con sói cái trong hang sau khi an ủi bầy sói con vẫn định lao ra cứu giúp.

Nhìn hai con sói bị hành hạ, tôi không thể chịu nổi nữa.

Tôi lập tức lao ra ngoài, đối mặt với con chim ưng ăn sói rồi cất tiếng “áuuu” đầy thách thức.

13.

Hành động của tôi khiến con chim ưng ăn thịt sói tức giận, nó thét lên, rồi cố gắng bắt tôi bằng móng vuốt của nó.

Đôi mắt của con chim ưng ăn thịt sói sáng lên màu xanh lá cây, nhìn chằm chằm vào tôi.

Dù sao thì tôi cũng không còn sợ phải đối mặt với con chim ăn thịt đáng sợ này ở cự ly gần nữa.

Nghĩ đến rắn đen, tôi cảm thấy bình tĩnh hơn.

Tôi giả vờ sợ hãi ngã xuống đất, con chim ưng ăn thịt sói ngày càng đến gần tôi, tôi thậm chí có thể nhìn thấy rõ ý vui vẻ và dữ tợn trong con ngươi màu xanh lá cây của nó.

Hahaha, đôi mắt này đẹp làm sao, làm tốt lắm.

"Bah." Tôi nhổ hết bột cay trong miệng vào mắt nó.

Con chim ưng ăn thịt sói chưa kịp né tránh đã bị tôi phun bột và mất thăng bằng do quá đau đớn.

Làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, tôi lập tức lao tới cắn vào cổ nó.

Nó muốn vùng vẫy bay lên trời thì những con sói cái còn lại cũng lao lên.

Bầy sói đã cùng nhau hợp lực và đã tiêu diệt được kẻ thù tự nhiên khổng lồ này.

Cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, ngay lập tức nằm xuống bên suối rồi uống chút nước.

Khi rời khỏi rắn đen, tôi đã lấy đi một phần da rắn mới lột của nó và làm thành một chiếc túi hình chiếc nhẫn.

Ngày thường, khi gặp những loại thảo dược có thể cứu mạng, tôi xay thành bột rồi cho vào túi.

Chính vì hôm nay có bột cay nên tôi mới dám xông ra giải cứu hai mẹ con sói mẹ.

Nhân tiện thì cơ thể của sói mẹ và sói con vẫn cần được chữa trị.

Sau khi uống một ngụm nước, tôi lập tức bắt đầu chữa trị cho hai con sói bị thương bằng túi thuốc đeo trên cổ.

"Tiểu Trì, ngươi thật sự là một con sói thần kỳ, ngươi cũng có thể sử dụng những loại thảo dược thần kỳ này, khó trách Lang Vương coi ngươi là Lang Thần."

Con sói cái cảm ơn tôi trong lúc chữa trị, còn hứa rằng cả nhà nó sẽ lo từng bữa ăn cho tôi trong tương lai.

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tạm thời chấp nhận điều đó.

Khi tất cả sói trong tộc Sói quay lại và nhìn thấy xác của con chim ưng ăn thịt sói, chúng càng tôn trọng tôi hơn.

Bầy sói tin vào sự đoàn kết nhưng đồng thời chúng cũng tôn trọng kẻ mạnh nhất.

14.

Những ngày sống cùng bầy sói luôn đầy rẫy hiểm nguy, may mắn là có tôi ở đây, những con sói bị thương đều được chữa trị kịp thời.

Vị trí của tôi trong bầy sói ngày càng cao, chỉ đứng sau Lang Vương mắt xanh.

Cuộc di cư về phía Nam kéo dài suốt một tháng cuối cùng cũng sắp kết thúc.

Dọc đường đi từ rừng rậm đến thảo nguyên, tôi đã học được rất nhiều kỹ năng sinh tồn, thu thập được nhiều loại thảo dược và chứng kiến vô số cảnh sắc tuyệt đẹp.

Có thung lũng hoa trăm sắc rực rỡ, có khe núi Thiên Sơn kỳ vĩ, có loài chim thân rắng vỗ cánh bay về phương Nam, có bầy đom đóm xanh lấp lánh lay động theo gió và cả bầu trời sao chiếu sáng rọi vào đôi mắt tôi…

Đây là những vẻ đẹp của thiên nhiên mà khi còn là con người, tôi chẳng bao giờ có cơ hội khám phá.

Nhưng lúc này đây, cảnh tượng tuyệt diệu nhất lại chính là ánh lửa trại đang bừng sáng ở phíaxa!

Đó là ánh sáng của văn minh và nơi đó mới chính là nhà của tôi.

Cuối cùng tôi cũng thấy được con người, nước mắt tôi bỗng rưng rưng.

“Tiểu Trì, trước kia ngươi là thú cưng của loài người sao? Con người rất tàn nhẫn.”

Lang Vương mắt xanh nhìn tôi đầy lo lắng hỏi một câu.

Tôi khựng lại, vội giấu đi nước mắt.

“Lang Vương, ta muốn đi thăm dò trước. Các ngươi đừng đi theo.”

Tôi dùng mũi ngửi xem trong không khí có mùi thuốc súng hay không, nhẹ nhàng xoay đầu quan sát xung quanh xem có bẫy săn sói nào không.

Chân trước của tôi từ từ bò sát mặt đất, đây là tư thế sẵn sàng tấn công.

Thật nực cười, làm sói thì không cam tâm mà đến gần con người lại không yên lòng.

Bên đống lửa, vài bóng người hiện ra nhưng lòng tôi lại rắn ngập thất vọng.

Trang phục của những người này rõ ràng không thuộc về thời đại mà tôi từng sống.

Tôi rốt cuộc còn có thể trở về nhà không?
Bình Luận (0)
Comment