15.
Cuối cùng tôi cũng không đến gần đám người ấy, cũng chẳng quay lại bầy sói.
Tôi nằm nghỉ ngơi trên thảo nguyên, ngắm trăng suốt cả đêm.
Ánh trăng trong trẻo, mang theo một vẻ đẹp lạ thường.
“Nâng chén mời trăng sáng, bóng in thành ba người.”
Nhìn ba cái bóng trên mặt đất, tôi cúi đầu cười lạnh. Ngoài tôi là con người, hai cái bóng còn lại… ha!
Vung tay xua tan bóng hình, tôi tiếp tục ngâm thơ:
“Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương.”
Tôi nghĩ rất nhiều, nghĩ về cha mẹ, bạn bè, bánh tráng, trà sữa…
Cuối cùng, tôi nghĩ đến nó, con rắn đen ấy.
Cũng dưới ánh trăng thế này, tôi đã phạm sai lầm.
Tôi quyết định trở về tìm rắn huynh. Dù đã xảy ra chuyện đáng xấu hổ giữa tôi và nó, nhưng nó lại là sinh vật đầu tiên mà tôi gặp khi đến thế giới này.
Quan trọng hơn, nửa năm nay, tôi không thể biến lại thành người, có lẽ rắn đang huynh nắm giữ đáp án mà tôi luôn tìm kiếm.
Quyết định được bước tiếp theo, tâm trạng của tôi nhẹ nhõm hẳn.
Tôi định quay lại nói lời tạm biệt với Lang Vương mắt xanh và bầy sói, xem như cảm ơn vì sự đồng hành của chúng suốt chặng đường qua.
Theo mùi hương trong gió, tôi lần theo dấu vết, cuối cùng cũng tìm thấy chúng sau một ngày.
Nhưng tình hình của chúng lúc này rất tệ. Chúng bị đám người cổ đại nhốt trong một chiếc lồng lớn, từng con đều trông rất mệt mỏi, đặc biệt là Lang Vương mắt xanh, một mắt của nó đã bị thương!
Sao lại thành ra thế này? Tôi không hành động liều lĩnh, đợi màn đêm buông xuống, âm thầm tiến đến gần lều trại của đám người kia.
Họ đang uống rượu, lớn tiếng cười nói về chiến lợi phẩm lần này.
“May mà mang theo thuốc mê mới có thể bắt được bầy sói này mà không bị tổn thất gì.”
“Đúng thế, lông sói cũng chẳng đáng giá bao nhiêu nhưng nếu đem đám thú này bán cho trường đấu thú, chắc chắn sẽ kiếm bộn tiền.”
“Tiếc là Lang Vương mắt xanh dù trúng thuốc mê mà vẫn tỉnh giữa chừng, phải bắn vào mắt nó một mũi tên.”
“Không sao, sau này tiền bạc đầy đủ, có Mê Lang Hoa trong tay thì muốn gì chẳng được!”
“Đúng vậy, uống tiếp thôi, bầy sói quanh đây chắc đã bị bắt hết rồi. Dù còn con nào, cũng sẽ bị Mê Lang Hoa ngoài kia mê hoặc. Chúng ta không say không về!”
Tôi thầm cảm thấy may mắn vì mình vẫn còn linh hồn con người, không chỉ hiểu được lời họ nói mà còn miễn nhiễm với tác dụng của Mê Lang Hoa.
Tôi lén lấy một cây Mê Lang Hoa bên ngoài mang đến chỗ an toàn để nghiên cứu.
Loài hoa này có sức hút cực lớn với động vật họ chó và có tác dụng mê hoặc, nhưng vì linh hồn tôi mạnh mẽ nên có thể chống lại.
Nếu là bầy sói thông thường, khi gặp loài hoa này chắc chắn sẽ ngoan ngoãn để con người bắt giữ.
Vạn vật đều có sự khắc chế. Tôi lén quay lại lều trại của con người, may mắn là đêm nay họ mải uống rượu ăn mừng nên tôi ra vào tương đối tự do và phát hiện được lều chứa Mê Lang Hoa.
Những cây Mê Lang Hoa được trồng trong mấy cái chậu đất lớn. Tôi lục lọi một lúc, phát hiện trong đất có vài con sâu đỏ.
Tôi đưa con sâu lên ngửi thử, quả nhiên cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo hơn. Rất hữu dụng.
Tôi mang theo sâu đỏ, lén cho Lang Vương và bầy sói ăn rồi giải thoát cho chúng.
Cả bầy sói đều được tôi cứu thoát.
Nhân tiện, tôi phá hủy Mê Lang Hoa, để sâu đỏ rơi xuống đất tiếp tục sinh sôi. Từ nay, chỉ cần bầy sói ăn loại sâu này sẽ miễn nhiễm với Mê Lang Hoa.
Động tĩnh lớn thế này mà không ai ra cản chỉ vì tôi đã cho vào rượu của họ một loại bột thảo dược khiến họ ngủ say.
Cứu được bầy sói xong tôi dẫn họ đến một nơi an toàn, cố gắng chữa trị vết thương cho Lang Vương.
Con mắt của nó không giữ được, từ đây nó trở thành Lang Vương Độc Nhãn.
“Tiểu Trì, ngươi thực sự muốn đi sao? Hay là suy nghĩ làm Lang Hậu của ta đi.”
Lang Vương Độc Nhãn ngại ngùng nói với tôi.
Tôi lắc đầu từ chối, giờ đây bầy sói đã an toàn, tôi có thể lên đường tìm rắn huynh rồi.
Lang Vương nghe lời từ chối của tôi bỗng cử động thân mình, quỳ rạp xuống, đuôi giương lên.
“Tiểu Trì, ngươi có thể làm Lang Vương, còn ta sẽ làm Lang Hậu của ngươi.”
Gì thế này?! Tôi sững sờ. Đây tính là gì chứ?
Ngay lúc tôi định từ chối lần nữa thì một mùi hương quen thuộc rắn đến. Là nó.
Nó chẳng thèm để ý đến Lang Vương Độc Nhãn, lập tức cuốn lấy tôi mang đi.
16.
Sau khi gặp lại rắn đen, trong lòng tôi không khỏi chấn động.
Rắn huynh lại lớn thêm rất nhiều, giờ đã dài khoảng 30 mét, thân hình cũng to như một chiếc xe nhỏ.
Nếu không phải đôi đồng tử màu vàng quen thuộc kia vẫn ánh lên chút thân thuộc thì có lẽ tôi đã nhận nhầm.
Tôi giơ tay định chạm vào nó nhưng nó lại nghiêng người tránh né.
Rõ ràng là nó vẫn còn giận dỗi, mũi thở phì phì, đôi mắt nhìn tôi chằm chằm, đến cả lưỡi rắn cũng không thèm thè ra.
Tôi làm sao dám nhìn thẳng vào mắt nó, chỉ biết lảng tránh ánh mắt lung tung.
Đang lảng tránh, ánh mắt tôi vô tình dừng lại ở đuôi của nó. Chỗ đó cũng đã lớn hơn nhiều, giờ chắc tôi có thể vòng tay ôm trọn...
Không được nghĩ linh tinh nữa! Có lẽ sự thờ ơ của tôi đã làm rắn đen càng thêm tức giận.
Nó bắt đầu nâng nửa thân trên lên, lớp vảy cũng xòe ra.
“Rắn huynh, bình tĩnh, nghe ta giải thích, hôm đó ta thật sự không cố ý mà.”
Không đúng, nó đâu hiểu tiếng sói của tôi, phải làm sao đây?
Liệu nó có giận quá mà nuốt chửng tôi không?!
Kết quả là nó lại uốn éo cơ thể, bắt đầu múa một điệu nhảy cầu hôn?
Không phải chứ, rắn huynh, cái kiểu "ăn" này tôi chịu không nổi đâu, giữa chúng ta còn có cách biệt sinh sản, hơn nữa… ngươi có đến hai cái đó đấy!
Tôi nên từ chối nó thế nào đây?
Tôi lại thử giao tiếp với nó:
“Chúng ta không phải cùng một giống loài, không thể ở bên nhau.”
Điều khiến tôi ngạc nhiên là chiếc lưỡi không ngừng thè ra của rắn đen bắt đầu phát ra dao động, và ôi có thể hiểu được những gì nó đang nói.
“Ta…muốn…ngươi, cho ta…sinh…rắn con.”
Câu nói từ chỗ ngập ngừng ban đầu dần dần trở nên lưu loát.
“Ta muốn ngươi cho ta sinh rắn con.”
Rắn đen cứ quấn lấy tôi trên đường, lật qua lật lại liên tục nói câu đó.
Mặc kệ tôi từ chối thế nào, nó vẫn chỉ đáp lại một câu duy nhất như một cái máy lặp lại. Quả nhiên, nó vẫn là một con rắn ngốc.
Tôi tru lên suốt nửa ngày, cổ họng cũng bắt đầu đau rát, cuối cùng chỉ còn có thể khàn giọng phát tiết chút tức giận cuối cùng:
“Được rồi, sinh thì sinh, ta đồng ý. Nhưng ngươi có khả năng đó không? Ngươi biết cách biệt sinh sản là gì không?”
Rắn đen khựng lại một chút, cuối cùng phát ra dao động khác biệt.
“Ngươi đồng ý rồi, tốt quá!”
Giọng điệu của nó đầy vẻ đắc ý và vui mừng.
Thôi được, tôi dở khóc dở cười, hóa ra kẻ ngốc ở đây lại là tôi.
Sau khi nhận được lời đồng ý của tôi, rắn đen cũng dễ nói chuyện hơn.
Dưới sự thúc giục của tôi, nó đưa tôi trở về bầy sói. Tôi chính thức nói lời tạm biệt với Lang Vương Độc Nhãn, đồng thời giao lại tất cả những loại thảo dược và cách trị liệu liên quan đến Mê Lang Hoa mà tôi đã thu thập suốt chặng đường.
Xem như đây là lời cảm ơn của tôi đối với bầy sói.
17.
Sau đó, tôi bị rắn đen đưa trở lại hang động ban đầu.
Vừa vào trong hang, rắn đen đã tỏ ra vô cùng phấn khích.
Nó từ từ nhẹ nhàng quấn quanh tôi.
Đầu lưỡi của nó cũng liếm qua liếm lại trên đầu ôi, nơi có lớp lông mềm mại.
Tôi có thể cảm nhận được lớp lông sói của mình bị dính nước miếng của nó rồi chúng kết dính lại với nhau.
Không phải chứ? Rắn huynh à, tôi chỉ muốn hỏi một câu.
Lưỡi của huynh không dính lông sói sao? Hay là lông sói của tôi chất lượng quá tốt?
Thôi rồi, khi tôi xuất hiện những suy nghĩ kỳ lạ thế này, tôi bắt đầu cảm thấy không bình thường rồi.
Quả thật, cơ thể tôi bắt đầu nóng lên, nó là cảm giác quen thuộc.
Chẳng bao lâu sau, tôi lại biến thành người.
Điều này cũng chứng minh một giả thuyết trong đầu tôi, quả thật rắn đen không phải loại rắn tầm thường, nọc độc của nó có thể khiến tôi biến lại thành người.
Chỉ là không biết nó sẽ kéo dài bao lâu.
Rắn đen thấy tôi thay đổi càng thêm kích động, quấn lấy tôi rồi lao thẳng xuống hồ nước lạnh.
Nước hồ lập tức sôi lên cuộn trào, ánh trăng trong hồ cố gắng ẩn mình dưới lớp sóng.
Nhưng nước hồ đen ngày càng mạnh mẽ, chẳng chịu buông tha làm ánh trăng hoàn toàn bị phá hủy.
Trước khi ánh trăng bị hủy hoại, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ liệu có phải tôi đã xuyên không đến đây vì nó?
Khi tỉnh dậy, ngoài việc cảm thấy cơ thể hơi không thoải mái thì tôi lại cảm thấy trong lòng rất bình tĩnh.
Tôi muốn ở lại bên rắn đen, nó là hy vọng duy nhất giúp tôi trở về nhà.