Chương 155
Tiểu Nặc cũng không rõ vì sao mình lại muốn tin tưởng một người gần như xa lạ.
Thế nhưng, Khương Nhan Lâm dường như có một sức hút kỳ lạ và dù có là người yêu mới của Bùi Vãn Ý, Tiểu Nặc vẫn không thấy ác cảm mỗi khi chạm mặt. Nếu không, có lẽ cô đã chẳng dừng chân trò chuyện cùng người kia.
Tuy vậy, những lời Khương Nhan Lâm nói càng lúc càng khiến Tiểu Nặc kinh ngạc, đến mức cô suýt nghĩ lầm rằng giữa Khương Nhan Lâm và Bùi Vãn Ý có mâu thuẫn ngầm, khiến người nọ muốn trả đũa đối phương.
Câu trả lời cho thắc mắc này vẫn chưa xuất hiện trong tâm trí Tiểu Nặc, ngay cả khi cô bị thôi miên đi theo Khương Nhan Lâm lên lầu, đến tận cửa phòng riêng sôi nổi.
Trước khi Khương Nhan Lâm đẩy cửa, cô chỉ khẽ nhìn Tiểu Nặc một thoáng, muốn trấn an cô. Nhớ lại những lời vừa nghe, cuối cùng Tiểu Nặc hít sâu một hơi rồi bình tĩnh mở cửa phòng riêng.
Hơi men vương nhẹ lên thần kinh đại não. Lúc nhận ra Khương Nhan Lâm ra ngoài khá lâu mà chưa trở lại, Bùi Vãn Ý đã uống quá hai ly. Cô theo phản xạ đưa tay tìm kiếm người bên cạnh, nhưng chỉ chạm vào khoảng không, vì thế quay đầu nhìn và hỏi A Thu:
"Đâu rồi?"
A Thu nhìn theo, đáp: "Vừa bảo đi vệ sinh, mới có chút xíu mà lo vậy sao?" A Thu ngà ngà say thế nên trêu cô bạn.
Bất ngờ thay, Bùi Vãn Ý thật sự đứng phắt dậy, định đi tìm người, khiến A Thu vội nói: "Ê ê ê, làm gì thế? Người ta đi vệ sinh thôi mà cậu cũng đi theo à?" Trông thật đáng sợ, trước kia hẹn hò với hai người trước đâu thấy Bùi Vãn Ý như vậy.
Vốn dĩ Bùi Vãn Ý không vui, giờ lại thêm vài ly rượu, cô càng khó lòng kiềm chế cảm xúc, lười đáp lời, chỉ chỉnh lại vạt áo rồi định rời đi.
Ngay giây tiếp theo, cánh cửa phòng riêng bật mở, cô theo phản xạ ngẩng lên nhìn, nhưng khi thấy rõ người ở cửa là ai thì khựng lại.
Trong phòng im lặng hẳn một khoảnh khắc.
Rất nhanh, mọi người phản ứng lại, cười chào hỏi Tiểu Nặc, còn vỗ vai A Thu, bảo bạn tỉnh táo lại. Lúc này A Thu mới hoàn hồn, đứng dậy đi ra cửa, cười hỏi: "Đến mà không báo trước? Quên không chừa đồ ăn em rồi, ngồi đây nhé, anh đi gọi thêm hai món." Những người khác nhanh tay dọn dẹp bàn ăn, nhường một chỗ ngồi, mời Tiểu Nặc nhanh sang dùng bữa.
Khương Nhan Lâm khẽ đẩy Tiểu Nặc từ phía sau. Tiểu Nặc giật mình tỉnh lại, nở một nụ cười gượng gạo rồi nói với A Thu: "Sinh nhật vui vẻ, đến muộn rồi, đừng để ý nha."
"Sao mà thế chứ! Em ngồi xuống ăn đi, anh xuống bếp làm thêm hai món nữa. Anh biết mà, ít dầu ít đường, cứ yên tâm."
Đợi Tiểu Nặc và Khương Nhan Lâm ngồi xuống, A Thu tất bật chạy xuống bếp, khiến cô ruột và mẹ đang nghỉ ngơi trò chuyện cũng ngạc nhiên hỏi có ai đến mà cuống cuồng thế. A Thu cười xòa đáp cho qua, không nhắc đến chuyện buồn của Tiểu Nặc.
Tiểu Nặc thực sự trải qua nhiều khó khăn, chỉ nhìn thôi mà khiến người ta không tự chủ muốn quan tâm thêm một chút, sợ một ngày nào đó nghĩ quẩn.
A Thu rõ sự quan tâm đặc biệt của mình dành cho Tiểu Nặc có lẽ mang ý nghĩa khác trong mắt bạn bè, nhưng bản thân hiểu càng giải thích càng thêm rắc rối, nên không bao giờ đáp lời những suy đoán và trêu chọc đó; bản thân A Thu hiểu rõ mọi chuyện là đủ. Hơn nữa, Tiểu Nặc vẫn chìm trong cú sốc từ chuyện cũ, lúc này ai tốt mà trong như chả lợi dụng, A Thu không làm được chuyện đó và cũng phải đề phòng người khác làm vậy.
Tiểu Nặc một mình bươn chải nơi này, nếu thật sự bị ai lừa vào lúc này hoặc chịu thêm tổn thương nào, có lẽ sẽ suy sụp hoàn toàn.
A Thu khẽ thở dài, thầm mừng vì hôm nay Tiểu Nặc chịu đến, đây là một dấu hiệu tốt và cần phải cố gắng hơn nữa.
Bùi Vãn Ý ngồi vào chỗ, lại rót đầy ly rượu, vừa trò chuyện phiếm với bạn bè vừa im lặng nhấp một ngụm. Người ngồi xuống cạnh cô thì không ăn nhiều vì dạ dày nhỏ, ăn chút đã no. Thấy xung quanh có nhiều bạn bè, nên cố nhịn không xem điện thoại, trừ lúc ghi chú thì cả buổi không cầm. Bùi Vãn Ý vừa định khen thì nhớ ra hai người đang chiến tranh lạnh, bản thân cô còn giận dỗi, người này chưa thèm dỗ dành mình vậy thì có gì đáng khen?
Phiền chết đi được.
Hai người uống rượu xong thích khoác lác thật phiền.
Thêm một đứa cứ đụng đến rượu không biết lúc nào nổ tung, càng phiền.
Cô vừa nghĩ vậy thì thấy Khương Nhan Lâm bên cạnh đặt đĩa đồ ăn còn nguyên đến trước mặt Tiểu Nặc, còn nhỏ giọng bảo: "Món này ít calo, nhưng ngon lắm."
Bùi Vãn Ý im lặng nhìn một hồi lâu rồi nhíu mày khó hiểu. Quen hồi nào vậy?
A Thu thấy đa số mọi người trong phòng no, đang uống rượu trò chuyện, có hai cô gái nên nhịn không hút thuốc. Thế là đặt đĩa thức ăn trước mặt Tiểu Nặc, lại múc cho cô bát canh ngô sườn nóng hổi, lọc bỏ lớp váng dầu, trông vừa thơm ngon vừa trong trẻo.
Tiểu Nặc cảm ơn rồi cười bảo A Thu ngồi xuống ăn cơm.
A Thu định mở mồm Tiểu Nặc đã lên tiếng: "A Thu, bớt tốt với em đi. Cứ vậy thì em không dám đến nữa đâu, coi em là hoàng đế ấy."
Lời còn chưa dứt, mọi người không nhịn được nhìn cô, ngay cả Bùi Vãn Ý nhướn mày liếc Tiểu Nặc.
Tiểu Nặc không khác thường, song những lời vừa nói chỉ thuận miệng, nói xong thì cầm bát lên húp một ngụm canh, làm ẩm cổ họng hơi khó chịu.
Những lời đó đã được giấu trong lòng quá lâu.
Mỗi lần được A Thu ưu ái, Tiểu Nặc lại cảm thấy mình là người không nên đến, là kẻ phá hỏng cuộc vui, dù mọi người có ý tốt.
A Thu gãi gãi đầu, biết Tiểu Nặc ngại, cười bảo: "Vậy đừng khách sáo, cứ coi như nhà mình, không đủ anh làm thêm cho."
"Coi em là thùng cơm à, ăn nhiều thế."
Tiểu Nặc cười trách vừa húp canh vừa cầm đũa gắp hai món A Thu vừa làm, hương vị vẫn y như trước, ăn mà cô có nhà.
"Cuối năm nay về quê không? Hay bọn mình đi cùng nhau?"
Thấy A Thu ngồi xuống, Tiểu Nặc mới nói chuyện, mặt mày bình thường, ngược lại khiến những người xung quanh dần thả lỏng.
Về việc Tiểu Nặc và Bùi Vãn Ý cả buổi không giao tiếp với nhau, mọi người làm ngơ coi như không biết.
Khương Nhan Lâm cầm cốc nhấp ngụm nước ấm rồi lấy điện thoại ra xem tin nhắn. Sau khi dành chút thời gian trả lời vài tin, cô mở khung chat, gửi hai câu xong lại bỏ điện thoại vào túi.
A Thu đang trò chuyện với Tiểu Nặc lấy điện thoại ra xem, nhìn, mặt không thay đổi, chỉ liếc Khương Nhan Lâm, thấy đối phương bình tĩnh bèn dời mắt đi. A Thu cầm điện thoại một lúc lâu, vừa phân tâm nói chuyện với Tiểu Nặc vừa chạm nhẹ vào màn hình mấy lần, rồi tự nhiên đút điện thoại vào túi quần.
Bùi Vãn Ý nhấp ngụm rượu, đang nghe hai người bên cạnh khoác lác cuối năm định lập đội xe đi chơi nửa tháng thì thấy một người trong số họ nói: "Tôi đi vệ sinh lát."
Cô gật đầu, cầm đũa gắp thêm chút đồ nhắm rồi từ từ nhai.
Sau vài chén rượu, mọi người trong phòng ngà ngà say, có người mặt đỏ bừng ra ngoài hóng gió, người thì xếp hàng chờ đi vệ sinh, còn có người không chịu nổi nữa chạy đi tìm thùng rác để nôn.
Bùi Vãn Ý sớm quen với sức uống của đám này, bàn bè có kiểu sinh hoạt riêng. Bên chỗ El lên bar, lão Lục thì đi du sơn ngoạn thủy khắp nơi, còn bên A Thu uống chút rượu, ăn xiên nướng rồi tụ tập hát hò, khoác lác, nói chuyện vô bổ như mấy người trung niên.
Bùi Vãn Ý không phân việt mấy chuyện này, tuy nhiên cô có thể tìm cách thư giãn cần thiết trong những trạng thái khác nhau. Dù ở trong trạng thái nào, những gì cô thể hiện ra chỉ là hình ảnh và trạng thái phù hợp trạng thái đó, chuyển đổi tự nhiên, không bị ảnh hưởng.
Chỉ là những người bên A Thu thực sự không có khoảng cách với nhau, đa số nhiệt tình, sẽ quan tâm hỏi gần đây công việc của cô có bận không, đùa một câu bảo cô đừng vắt kiệt sức vào công việc, không đáng đâu. Thà kiếm đủ tiền rồi về hưu sớm, cùng bạn gái vui vẻ tìm nơi xa thành phố để dưỡng già. Bùi Vãn Ý vừa cười mắng họ vẽ vời tương lai cho cô, vừa biết rằng tương lai họ mơ ước là lý tưởng giản dị tốt đẹp nhất của người bình thường.
Thỉnh thoảng cô không khỏi nghĩ về chuyện đó.
Mọi người trong phòng lần lượt rời đi, chỉ còn lại bốn người.
Bùi Vãn Ý không mấy cảm xúc rót thêm cho mình một ly rượu, rồi lấy một ly mới, đổ nốt chút rượu còn lại trong chai không rẻ kia ra, vừa vặn hơn nửa ly, đủ cho người hay nổi cơn say nếm thử đôi chút.
Khương Nhan Lâm và A Thu nhìn nhau, im lặng đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Cánh cửa khép lại, Tiểu Nặc bình thường, chậm rãi ăn hết chút đồ ăn còn lại trong bát rồi đặt đũa xuống.
Hai người ngồi cách nhau một chỗ trống. Bùi Vãn Ý duỗi tay, đặt ly rượu trước mặt Tiểu Nặc. Tiểu Nặc nhận lấy, ngửa cổ uống cạn để chất cồn cay xè chảy dọc xuống cổ họng, đốt cháy bao muộn phiền.
Tiểu Nặc hít sâu hai hơi, thở hết ra những uất nghẹn và hơi rượu, lúc này mới cảm thấy cơ thể nặng nề của mình nhẹ nhõm hơn chút, để những lời muốn nói có thể thuận lợi thoát ra thành tiếng.
"Mavis, chị thấy em giống đồ điên lắm à?"
Tiểu Nặc ngẩng đầu, ép mình nhìn thẳng vào người luôn thờ ơ này.
Bùi Vãn Ý vẫn thế, cầm ly rượu trước mặt nghịch nghịch, lát sau mới ngước mắt nhìn Tiểu Nặc.
Giọng nói khi mở lời ôn hòa như thường lệ.
"Chị mong em có thể tiến về phía trước."
Tiểu Nặc nghe những lời khách sáo đẹp đẽ đến mức không tì vết này thì không khỏi bật cười chế giễu một tiếng.
"Em tiến lâu rồi, tại chị không thấy thôi."
Bùi Vãn Ý không phản bác, để mặc Tiểu Nặc trút hết nỗi lòng, vả lại còn chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc lát nữa Tiểu Nặc sẽ nổi cơn say, rồi lại gào khóc ầm ĩ như trước.
Nhưng bản thân cô hôm nay có lẽ không còn nhiều kiên nhẫn đến vậy.
"Thấy chưa, chị lại dùng cái thái độ xa cách, không liên quan đến mình để đối xử với em rồi."
Tiểu Nặc mệt mỏi buông thõng cánh tay, cứ thế dựa vào lưng ghế, nghiêng đầu nhìn Bùi Vãn Ý.
"Em nói rồi, Mavis, em thật sự rất coi trọng tình bạn này."
Tiểu Nặc buồn, nhưng không biết nỗi buồn lúc này có ý nghĩa gì.
"Vậy nên sau chuyện kia, em chưa từng oán trách cậu. Em biết tất cả do anh ấy, đó là số phận của anh ta. Em và chị không ai phải chịu trách nhiệm vì chuyện này cả.."
Đây là lần đầu tiên Tiểu Nặc nói với người khác những. Trong tình huống đa số mọi người lo lắng cô sẽ đau khổ tột cùng vì anh bạn trai cũ, sợ cô sẽ nghĩ quẩn về chuyện này, cô biết dù mình nói ra cũng chẳng thể thay đổi được gì, chỉ có thể từ từ vượt qua, sử dụng hành động chứng minh cô đang nhìn về phía trước.
Song trong quá trình đó, mỗi khi đối diện với Bùi Vãn Ý dửng dưng trong các buổi tụ tập, Tiểu Nặc không thể bỏ qua.
Thấy Bùi Vãn Ý vẫn cứ mặc kệ, bề ngoài không chút cảm xúc nào, Tiểu Nặc thật sự không kiềm chế được những cảm xúc bị men rượu khơi dậy.
"Người thực sự khiến em canh cánh trong lòng, luôn luôn là chị."
Đây là lần đầu tiên Tiểu Nặc nói thẳng.
Nhưng đối mặt với lời buộc tội của Tiểu Nặc, Bùi Vãn Ý dường như không nghi ngờ, không ngạc nhiên, chỉ chờ người nói xong, như thể trong quá trình này tiếp nhận sự trút giận của Tiểu Nặc là hoàn thành chỉ tiêu, lạnh lùng đến tột độ.
Tiểu Nặc quá quen với con người Bùi Vãn Ý, tuy nhiên vẫn không tránh khỏi tổn thương.
Song nghĩ đến lời một người khác đã nói với mình, vài giây sau, Tiểu Nặc đè nén cảm xúc, cố gắng bình tĩnh tiếp tục nói: "Mavis, chị thật sự không hiểu em. So với đối tượng hẹn hò, em luôn coi trọng bạn bè hơn. Chuyện anh ấy làm có lý do của anh ấy. Dù em có chấp nhận hay không thì anh ấy đã trả giá rồi, hơn nữa còn là cái giá đắt gấp trăm nghìn lần."
Tiểu Nặc nhìn Bùi Vãn Ý, giọng nói hiếm khi bình tĩnh đến mức lộ rõ sự thất vọng.
"Chỉ riêng nguyên nhân và kết quả việc chị tham gia vào chuyện này thì em không thể nào hiểu nổi."
Tiểu Nặc không thể hiểu nổi, tại sao Bùi Vãn Ý là bạn thân lại đi tham gia vào một trò lừa bịp mà người sáng suốt nào cũng biết là vô lý.
Cô và người yêu cũ là bạn Bùi Vãn Ý, thế mà Bùi Vãn Ý lại tham gia vào trò đấy của người yêu cũ và hợp tác lừa dối cô.
"Em nghĩ lâu rồi, em hiểu rồi. Em và anh ấy thì anh ấy mới là người quan trọng hơn, không phải em."
Tiểu Nặc thở dài: "Nhận ra chuyện này không có gì khó khăn cả, quan hệ vốn dĩ có thân có sơ. Chị quen anh ấy trước nên coi trọng anh ấy hơn, em hiểu."
Nhìn Bùi Vãn Ý im lặng không nói một lời, Tiểu Nặc đổi chuyện, lạnh mặt.
"Nhưng em hỏi mọi người xung quanh rồi, chị, nếu anh ấy nhờ họ giúp thì họ làm như nào. Họ trả lời giống nhau, cơ mà em ít nhất em rõ vấn đề không nằm ở em."
"Mavis, chị không quan tâm anh ấy đến vậy."
Giọng Tiểu Nặc gần như bức bách.
"Với chị, anh ấy là đối tác giao dịch làm ăn, còn em, em không giá trị và chỉ kiểu quen biết bình thường. Nhưng em coi chị là bạn em, bạn thân của em, hy vọng chị sẽ để ý đến cảm xúc của em, sẽ nghĩ đến việc khi chị giúp anh ấy dối gạt em thì em suy sụp đến mức nào."
Tiểu Nặc nói, nước mắt rơi.
"Đến cuối, em suy sụp thì với chị đó chỉ là say rượu. Còn chị, chị không sai, vĩnh viễn không sai. Chị ở trên cao và đóng vai trò bao dung em. Do em không hiểu chuyện, do chị không chấp nhặt em.", Tiểu Nặc đứng lênn, cố kìm giọng nói run rẩy, nhìn người "bạn thân" trước mặt mà cô dường như chưa từng quen biết, lớn tiếng:
"Nếu chị không coi người khác ra gì thì sao cứ giả vờ hiểu biết, khiến em tưởng chị quan tâm em thật?"
Nhìn Bùi Vãn Ý hết thờ ơ, im lặng ngồi đó đóng vai kẻ câm, Tiểu Nặc chẳng còn để ý đến việc có nhận được câu trả lời hay không.
Sau hôm nay, mọi ân oán giữa hai người nên dứt hẳn cho sạch.
Tiểu Nặc đưa tay lau mặt, gạt đi mấy giọt nước mắt làm nhòe tầm nhìn, hít sâu một hơi, mở lời: "Em mong chị không bao giờ phải trải qua cảm giác bị chà đạp tình cảm."
Nói xong, Tiểu Nặc rời khỏi phòng.