Chương 156
Bùi Vãn Ý ngồi một mình trong phòng khá lâu, đến khi uống cạn chút rượu còn lại trong ly, cô mới nới lỏng hai cúc áo cổ để hít thở cho thoải mái.
Trong phòng yên tĩnh lạ thường, đám đông đã tan biến không một dấu vết, chẳng còn ai quay trở lại.
Cô đưa tay xoa thái dương, hơi men khiến đầu óc thêm phần trì trệ, nhưng sâu bên trong tỉnh táo lạ kỳ, bất lực nhìn cơ thể và ý thức như đang tách rời.
Cánh cửa phòng khẽ mở, tiếng bước chân quen thuộc vọng vào rồi lại đóng.
Cảm xúc vừa lắng xuống của Bùi Vãn Ý bất ngờ trào dâng, khiến cô muốn vơ lấy chiếc ly trên bàn rồi ném mạnh xuống sàn.
"Bỏ xuống chưa."
Giọng lạnh lùng của Khương Nhan Lâm cắt ngang hành động của Bùi Vãn Ý.
"Uống rượu rồi làm khùng làm điên à?"
Khương Nhan Lâm bước đến trước mặt Bùi Vãn Ý, thấy ai kia lạnh nhạt thì khẽ cười nhạo, nắm cổ áo và cài lại hai cúc áo vừa nãy một cách cẩn thận.
Bùi Vãn Ý kệ Khương Nhan Lâm làm gì mình, không hé răng nói một lời.
Khương Nhan Lâm thấy trời đã muộn, vỗ nhẹ vai Bùi Vãn Ý bảo tự đứng dậy.
"Đi thôi. Mọi người tăng hai hết rồi, ngồi đây đến bao giờ nữa?"
Cô vừa nói vừa định quay người đi ra khỏi phòng thì bị Bùi Vãn Ý kéo mạnh trở lại.
Khương Nhan Lâm không muốn nuông chiều Bùi Vãn Ý lần thứ hai trong chuyện này, càng không muốn gây ầm ĩ ở nhà hàng của người quen, nghiêm mặt đưa ra hai lựa chọn: "Lên xe, về nhà. Hoặc cứ ngồi đây một mình, xem em có để ý không."
Cảm xúc Bùi Vãn Ý kìm nén suốt cả ngày cuối cùng bùng nổ sau những lời cuối cùng kia.
Cô nghiêng đầu nhìn người đang đứng tại chỗ, giọng lạnh lẽo chỉ còn lại sự công kích: "Em quan tâm đến chị à? Em đi gặp người khác sau lưng chị, em cùng họ đối phó chị."
Khương Nhan Lâm nhìn Bùi Vãn Ý, khoanh tay, bình thản hỏi: "Em đi đâu, gặp ai, chị thấy hết còn gì? Thế tính sau lưng à?"
Bùi Vãn Ý đơ mặt, nhưng cô vẫn im lặng, cố nén cơn giận.
Khương Nhan Lâm sớm biết Bùi Vãn Ý giỏi nhất là lý cùn, vạch trần trước mặt cũng chỉ vô ích, chẳng thể khiến cô Bùi nhớ lâu được.
"Còn về Tiểu Nặc, đúng, chính em mời người ta lên. Người ta là bạn của chị mà? Mắc gì chị bực?"
Bùi Vãn Ý nghe câu hỏi rõ ràng cố tình này thì cơn giận dữ và uất ức càng lấn át lý trí, lạnh giọng nói: "Em biết người ta không ưa chị. Đó giờ người ta như nào với chị? Em không thấy chắc?" Thế mà hợp tác đối phó chị, bênh người ngoài.
Bùi Vãn Ý càng nghĩ càng thêm bực tức, cô muốn đứng dậy rời khỏi nơi quái quỷ này, nhưng cô hiểu rõ rằng nếu thật sự bỏ đi thì Khương Nhan Lâm chắc gì dỗ mình.
Khương Nhan Lâm thở dài.
"Bùi Vãn Ý, trước khi oán hận người khác làm tổn thương chị thì chị phải nghĩ đến những gì chị đã gây ra cho người khác. Tiểu Nặc nhẫn nhịn đến hôm nay mới nói ra thì thực sự rất coi trọng chị."
Bùi Vãn Ý phản bát: "Coi trọng chị mà lần nào tụ tập cũng khiến chị khó xử? Nhịn chị chắc? Chị nhịn thì có?"
Khương Nhan Lâm hiểu rõ, Bùi Vãn Ý thật lòng nghĩ vậy. Bởi lẽ, chị không thể nào cảm thấu được nỗi đau âm ỉ trong lòng Tiểu Nặc. Chị không thể cảm thông những cung bậc tình cảm của bao người, chị không biết cách.
Khương Nhan Lâm khẽ ngồi xuống bên cạnh, lòng tĩnh lặng như mặt hồ thu, nâng bàn tay Bùi Vãn Ý đặt vào giữa đôi tay mình, siết nhẹ.
Bùi Vãn Ý thoáng định rụt tay lại, nhưng trong cái nắm tay dịu dàng kia làm cô bất giác thu mình.
Khương Nhan Lâm trông thấy Bùi Vãn Ý nghiêng mặt, cố tình tránh mình thì khẽ bật lên một tiếng cười nhẹ.
"Tiểu Nặc nào muốn chị phải bẽ mặt. Nhưng, người ta dõi theo chị rồi lặng lẽ dò xét bởi vì chị chưa bao giờ hối lỗi. Chị thấy vỏ bọc hoàn hảo chị khoác lên giấu hết được không? Trước chân thành thì giả dối là giả dối."
Bùi Vãn Ý mím môi, bao câu từ nghẹn lại.
"Chị nên hiểu rõ, những người này khác xa những mối giao hảo hời hợt của chị. A Thu và Tiểu Nặc thật tình thật nghĩa với chị, chẳng bởi chị là ai, chẳng bởi chị đi đến đâu cũng được đón chào. Theo em thấy, hai người họ vụng về, nhưng là những tâm hồn nồng hậu, nặng nghĩa tình, chuộng đạo lý. Chị mãi sử dụng những khéo léo thường ngày để ứng xử với họ, lúc ban đầu, mọi sự có lẽ sẽ suôn sẻ và chị dễ dàng chiếm được thiện cảm, sự tin tưởng. Nhưng đó chỉ là thoáng chốc thôi, chị ạ."
Bùi Vãn Ý như cánh chim bằng ẩn mình sau vẻ ngoài lộng lẫy, quá hiểu thói đời, biết lựa lời mà đối đáp. Trước mặt Lục Tư Ân khác, giữa đám bạn bè của A Thu lại hóa thành người khác, luôn biết cách thu phục lòng người, chiếm lấy sự đồng tình.
Song những lọc lừa ấy như chiếc mặt nạ tinh xảo, chỉ hợp với những cuộc xã giao đầy toan tính.
Nói thẳng ra, Bùi Vãn Ý giỏi mấy chuyện dó, nhưng tâm hồn như mảnh vườn cằn, khó nảy mầm. Khi đối diện với tấm lòng chân thật, chẳng màng lợi ít thì dù rằng mạnh mẽ và tự tin như Bùi Vãn Ý vẫn cứ vụng về, những bối rối mà sâu thẳm thì chẳng thể nào che giấu.
Sao con người ta có thể thấu hiểu và nắm giữ những gì nằm ngoài cõi lòng mình? Bùi Vãn Ý luôn giữ cho mình sự khiêm nhường cần thiết trước thế gian và mỗi người, chẳng vì chị thiếu tự tin, mà bởi chị chấp nhận rằng, ở đâu đó vẫn sẽ có những bất lực riêng. Thừa nhận những bất toàn của bản thân, nào đáng hổ thẹn, lại không đáng để người khác cười chê.
Suy cho cùng, hiểu biết của mỗi người vốn dĩ không thể nào trọn vẹn và trùng khớp. Khi tự mãn với những gì mình tích lũy được, một người mà mình xem thường lại có thể dễ dàng đánh gục mình ở một lĩnh vực khác.
Bùi Vãn Ý dường như không muốn chấp nhận, hay không cho phép bản thân mình là một tạo vật không hoàn hảo hoặc một người có thể bị người khác đánh bại ở một khía cạnh nào đó. Vậy nên, dù ở những nơi chị chẳng mấy quan tâm, chị vẫn cố che giấu sự mông lung, thay vào đó, chị tự tạo cho mình một dáng hình đủ hoàn hảo. Để rồi người đời lầm tưởng chị là một tri kỷ đáng tin, hoặc một người tình chu đáo. Lâu dần, có lẽ ngay cả bản thân chị cũng quên mất chị vụng về đến nhường nào trong những chuyện ấy và trước bao nhiêu chân tình trao đến, chị lại lúng túng ra sao. Vậy nên, những ai trót trao lòng mình cho lớp vỏ bọc kia, những người tin vào sự giả tạo mà chị dày công vun đắp, sau khi nhận ra sự thật, hoặc là đau lòng, hoặc là suy sụp, hoặc là hận.
Khương Nhan Lâm nắm tay Bùi Vãn Ý, cảm nhận cái im lặng dần nguội lạnh. Sự đối đầu vừa rồi tan biến trong lời nói, chỉ còn văng vẳng tiếng thở cố nén, nhưng khiến không khí càng thêm bức bối.
"Bùi Vãn Ý."
Khương Nhan Lâm gọi chị, để chị quay đầu lại nhìn cô.
Người đang nghiêng mặt im lặng hồi lâu mới khẽ hỏi lại: "Em làm cái chuyện vừa tốn sức vừa chẳng được ai cảm ơn này thì nghĩa lý gì?"
Khương Nhan Lâm bất lực, nắm chặt những ngón tay trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng xoa, khẽ đáp: "Bởi vì đây là cái đuôi chị chưa dọn sạch, em không muốn làm người bên cạnh chị mà cứ phải chứng kiến chị mắc kẹt trong cái rắc rối này."
Cô gần như lặp lại nguyên văn những lời mà Bùi Vãn Ý đã nói với cô không lâu trước đó.
Bùi Vãn Ý quay đầu nhìn Khương Nhan Lâm. Đôi mắt chị nhìn em chăm chú hồi lâu rồi mới hỏi: "Gì cơ chứ, gì mà người bên cạnh em?"
Nói một câu dễ nghe thì có chết ai đâu.
Khương Nhan Lâm thấy Bùi Vãn Ý lại có sức nổi nóng, khẽ cười nhạo .
"Vậy có thể hiểu là, người luôn luôn sống trong tầm mắt của chị."
Bùi Vãn Ý khựng lại, câm họng.
Khương Nhan Lâm thấy ai kia tỉnh, thế là đứng dậy, chuẩn bị về nhà, đỡ làm lỡ việc người khác dọn dẹp đóng cửa.
Nhưng Bùi Vãn Ý lại tưởng Khương Nhan Lâm định tính sổ, vội giữ lại, mở miệng nói:
"Về chị gỡ hết mà."
Khương Nhan Lâm chẳng buồn nghe mấy lời này: "Gỡ rồi sẽ không lắp lại chắc? Hay mua loại mới nhỏ hơn?"
Bùi Vãn Ý há miệng, một lúc lâu vậy mà không tìm được lời phản bác.
Khương Nhan Lâm cười lạnh: "Đừng để em có ngày thấy mình trên mạng, nếu không thì cứ liệu hồn mà gom gia sản lại đền đi."
"Nói gì đấy, chị là người như thế sao?"
Bùi Vãn Ý thật sự cảm thấy bị xúc phạm, nghiêm nghị tuyên bố: "Em nhìn coi, lưu trữ trên đám mây nội bộ hết đó, định kỳ xóa bộ nhớ đệm, ổ cứng có khóa mật khẩu rồi, ai mà thấy được."
Khương Nhan Lâm quay người nhìn Bùi Vãn Ý một cái, trơ cái mặt ra:
"Ổ cứng nào cơ?"
Bùi Vãn Ý: "..."