Chương 186
Trong khi người nhân viên phục vụ nói tiếng Trung kia không ngừng liếc mắt, Khương Nhan Lâm vẫn điềm nhiên, cầm túi xách và điện thoại đứng dậy rời đi.
Chỉ để lại một người mặt dày như thành quách lủi thủi phía sau thanh toán, sau khi nhận hóa đơn mới vội vã đuổi theo nắm tay.
"Sao đi nhanh vậy, vội về khách sạn tâm sự à?"
Một câu hỏi hết sức bình thường cũng bị chị ta biến thành lời lẽ thiếu đứng đắn. Khương Nhan Lâm cố nén cơn giận, tránh khỏi việc đạp cho chị ta một cái giữa phố xá đông người, cô khẽ giọng: "Ngậm họng lại."
Bùi Vãn Ý vẫn giữ thái độ hòa nhã, nắm tay Khương Nhan Lâm, còn cầm túi xách của Khương Nhan Lâm đeo lên vai mình, nhẹ giọng dỗ dành: "Em còn đi được không, hay là để chị cõng?"
Khương Nhan Lâm rùng mình, "Có thôi đi chưa, phải làm loạn ở nơi công cộng mới chịu à?"
Khương Nhan Lâm càng phản ứng thế, Bùi Vãn Ý càng thích thú muốn trêu chọc, kéo người sát lại gần mình, rồi vòng tay ôm eo, nhấc bổng cả người Khương Nhan Lâm lên, thản nhiên nói: "Coi này, nhẹ như không, đỡ tốn sức đi bộ."
Khương Nhan Lâm nhìn những ánh mắt dò xét của người đi đường xung quanh, cô bực, cảnh cáo:
"Thả xuống chưa. Đừng ép em cho chị ăn bạt tay."
Bùi Vãn Ý không muốn chọc giận Khương Nhan Lâm quá mức ở nơi đông người, sau khi trêu đủ, cô thả xuống, khẽ cười rồi nắm tay Khương Nhan Lâm đi về phía ga tàu điện ngầm.
Khương Nhan Lâm hất tay, cố gắng tránh khỏi sự đụng chạm, do không muốn lôi kéo trước mặt đám đông nên đành chọn cách im lặng.
Nơi đây là địa điểm tập trung du khách, ai mà biết có người qua đường nào hiểu tiếng Trung hay không. Khương Nhan Lâm thực sự cảm thấy mất mặt chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi, không muốn tiếp tục gây thêm chú ý.
Bùi Vãn Ý đã xem bản đồ đường đi từ trước, không cần Khương Nhan Lâm chỉ. Cô kéo Khương Nhan Lâm theo lối cũ trở lại ga tàu điện ngầm, rồi cứ thế đi bộ về khách sạn theo hướng vừa đến, dự định nghỉ ngơi tại đó.
Dù sao ngày mai phải dọn đồ đi Kyoto, tuy còn nhiều nơi muốn tham quan, nhưng cần giữ sức - đặc biệt là cô Khương.
Bùi Vãn Ý tự nhận thấy mình là một người yêu chu đáo và dịu dàng, đến mấy thứ nhỏ nhặt như vậy cũng nghĩ cho đối phương, thế mà người ta không cảm kích.
Thở dài, có lẽ chỉ có thể giống như một người trưởng thành chín chắn mà cưng chiều và nhường nhịn cô bé thôi.
Lượng người đổ về ga Dotonbori đông nghịt đến nỗi Bùi Vãn Ý nhìn vào toa tàu thôi đã nhíu mày ngao ngán.
Bước đi này quá sai lầm, đáng lẽ cô nên vẫy một chiếc taxi trên đường. Cho dù điểm đến chẳng xa xôi thì vẫn hơn là phải chen chúc trong cái toa tàu chật chội với một đám người không quen biết.
Khương Nhan Lâm kiểu như quen với cảnh tượng này, hiếm lắm mới không trưng ra vẻ mặt lạnh tanh suốt dọc đường, nói: "Khu này ngày thường đã đông rồi, huống chi bây giờ là tối thứ Bảy, chịu."
Bùi Vãn Ý muốn cằn nhằn thêm vài câu, nhưng thấy người kia chuẩn bị bước lên tàu, cô nuốt lại, chen vào toa theo.
Toa tàu đông nghẹt thở, không còn chút không gian trống nào, phía sau vẫn có người cố gắng nhích lên. Bùi Vãn Ý vừa đặt chân lên tàu là bị dòng người đẩy cô cùng Khương Nhan Lâm vào một góc gần cửa sổ. Cô chỉ kịp vòng tay ôm người kia, tránh cho Khương Nhan Lâm va chạm với những hành khách xung quanh, rồi bị ép đến không thể cựa quậy.
Hai cô nhân viên văn phòng phía sau bị chen đến khó chịu. Bùi Vãn Ý thoáng nghe thấy có người ở gần đó than phiền bằng tiếng Trung, mỗi dân bản địa là kiểu quá quen, chăm chăm bám chặt lấy tay vịn trên trần, dù bị ép bẹp dúm cũng chẳng hé răng nửa lời.
Khó lắm Bùi Vãn Ý mới khẽ nhích người, ôm trọn Khương Nhan Lâm vào vòng tay mình, rồi một tay nắm chặt tay vịn trên vách, cúi đầu ghé sát tai hỏi nhỏ: "Sao rồi, em chịu được không?"
Khương Nhan Lâm hơi khó chịu né tránh hơi thở phả vào sau gáy, nghiêng đầu đáp khẽ: "Vài trạm thôi, đứng một lát là tới nơi."
Bùi Vãn Ý thấy tay Khương Nhan Lâm không chạm vào tay vịn, biết ngay cái tật sạch sẽ lại tái phát, thế là cô lấy túi khoác trên vai xuống, lục tìm bên trong chiếc khăn ướt đưa cho Khương Nhan Lâm lau tay, tiện thể rút thêm một chiếc lau mấy cái tay vịn trên tàu không vệ sinh mấy.
Khương Nhan Lâm nhận lấy, lau tay mình trước, rồi lau qua tay vịn trên vách, sau đó mới nắm nó, nhét khăn ướt đã dùng vào tay Bùi Vãn Ý.
Không biết ai mới thực sự là tiểu thư đỏng đảnh.
Bùi Vãn Ý nghĩ thầm, tiện tay nhét hết đám khăn giấy đã dùng vào túi ni lông, bỏ vào túi rác dùng một lần trong túi.
Đúng thật, Khương Nhan Lâm có kinh nghiệm hơn, biết rõ ở đây kiếm đâu ra thùng rác, thế là thủ sẵn túi đựng rác trong túi xách.
Nếu không thì dọc đường đi, không biết họ phải ghé bao nhiêu cửa hàng tiện lợi để vứt rác.
Con tàu điện rung lắc nhịp nhàng trên đường ray. Một cú xô bất ngờ từ đám đông khiến hai cô nàng công sở phía sau Bùi Vãn Ý chao đảo, kéo theo cô suýt mất thăng bằng, đổ dồn cả người lên Khương Nhan Lâm.
Khó khăn lắm cô mới nhấc được cánh tay, kéo vội cái túi đang trượt xuống, nhưng cánh tay buông lơi lại khiến chiếc túi tụt. Bùi Vãn Ý bực bội nhấc tay lên, cô ôm chặt eo Khương Nhan Lâm, sử dụng tư thế thẳng đứng đó để cố định chiếc túi đang treo hờ trên tay.
Khương Nhan Lâm khẽ nhéo mạnh vào cánh tay Bùi Vãn Ý, một lời cảnh cáo im lặng rằng đừng có giở trò.
Bùi Vãn Ý vừa mới chiến đấu xong với cái túi phiền toái, cô chưa hết bực đã bị hành động bất ngờ kia làm cho đầu óc khựng lại . Chợt, cô vùi mặt vào cổ Khương Nhan Lâm, giọng nũng nịu: "Em à..."
Thực là một sự hiểu lầm tuyệt diệu.
Trong đầu Bùi Vãn Ý hiện lên vô số thước phim "kinh điển" trong các "tài liệu học tập", khiến cô không khỏi xốn xang.
Tàu điện dừng ở một trạm, cánh cửa mở ra, nhưng người xuống chẳng bao nhiêu, khách lên lại đông nghẹt, khiến không gian vốn đã chật chội càng trở nên ngột ngạt đến khó thở.
Bùi Vãn Ý bị đám đông ép chặt cả người vào Khương Nhan Lâm, gần như không tốn chút sức nào đã có thể luồn tay xuống vạt áo sơ mi, trong sự che chắn của thân thể, lặng lẽ nắm b** ng*c đầy đặn của người kia.
Một cú véo mạnh giáng xuống cánh tay. Bùi Vãn Ý vẫn thản nhiên tăng thêm lực, như không đau, cô kéo nhẹ vạt áo đang che hờ, ngón tay tinh nghịch v**t v* làn da mềm mại, mân mê đến biến dạng.
Hai thân người dính chặt vào nhau, dù xung quanh ồn ào náo động, Bùi Vãn Ý vẫn nghe rõ tiếng thở dồn dập của Khương Nhan Lâm. Thế là cô được cúi xuống cắn nhẹ vào sau gáy Khương Nhan Lâm, rồi lại tinh nghịch l**m láp dấu răng mình vừa để lại.
Phía sau có người xô tới một cái, khiến Bùi Vãn Ý mất đà va mạnh vào Khương Nhan Lâm, tay vô tình siết mạnh vào điểm nhạy cảm, khiến người trong vòng tay khẽ rên lên.
Bùi Vãn Ý khựng lại, nén xuống ý muốn trêu chọc, im lặng siết chặt Khương Nhan Lâm, mặt cô bình thản, dồn hết mọi d*c v*ng vào đôi tay.
Khương Nhan Lâm nhéo mấy lần cũng không thể khiến cái kẻ gan lớn tày trời này dừng lại. Cuối cùng, cô đành nép vào lòng Bùi Vãn Ý, dùng cơ thể mình che chắn.
May mắn là góc khuất này chỉ có hai người. Khương Nhan Lâm quay mặt vào tường, lại được Bùi Vãn Ý ôm chặt che chắn, dù vạt áo sơ mi của cô bị vén lên tận xương quai xanh, phơi bày trong không khí của toa tàu đi nữa thì không ai có thể nhìn thấy.
Bùi Vãn Ý cứ thế v**t v*, bàn tay bao trọn tất cả, nhẹ nhàng x** n*n, rồi thỉnh thoảng lại siết chặt.
Khương Nhan Lâm mím chặt môi, cố gắng không để mình khác thường, nhưng cô bị trêu đến mềm nhũn cả người, gần như phải dựa vào lòng Bùi Vãn Ý mới có thể đứng vững.
Hơi thở nóng rực phả vào cổ, gặm nhấm, để lại những dấu vết bỏng rát, khiến Khương Nhan Lâm vô thức nắm chặt lấy cánh tay Bùi Vãn Ý, càng lúc càng siết chặt, mạnh đến nỗi in hằn những vệt đỏ trên đường cơ bắp.
Bùi Vãn Ý rất thích phản ứng của Khương Nhan Lâm, cô vô cùng thích thú, càng thêm kiên nhẫn, dồn hết sức vào từng tấc da thịt mềm mại trên người Khương Nhan Lâm.
Đôi chân dài thon thả được bao bọc bởi chiếc quần tây đen khẽ nhấc lên, đầu gối hơi cong lên, dễ dàng tách hai bắp đùi thon dài đang khép chặt, áp sát vào nơi ấm áp mềm mại khiến người ta lưu luyến.
Khương Nhan Lâm căng thẳng cả sống lưng, hận không thể quay người lại cắn cho Bùi Vãn Ý một phát vào cổ.
Nhưng rồi cô mất hết sức lực để kháng cự trong những lần cọ xát liên tiếp. Bàn tay kia không ngừng mân mê, n*n b*p cô thành những hình dạng tùy ý, cùng với những ma sát ẩn kín, kéo cô vào một khoảng không chân không không lối thoát, khiến cô nghẹt thở.
Bùi Vãn Ý vốn chỉ định trêu cô Khương. Ai bảo lúc nào cũng kiểu sang chảnh, không cho ai động vào, mà trong đầu lại toàn mấy cái thứ linh tinh, còn đổ cho cô nữa mới đau.
Bị hiểu lầm chắc là số phận của Bùi Vãn Ý, song cô chẳng thèm giải thích làm gì cho mệt.
Cô đây cứ kệ đời, nhận luôn cái tiếng xấu này, vả lại còn muốn làm tới bến, để sau này cô Khương thấy mấy cái dấu vết nhơ nhớp này là chỉ nghĩ đến mình cô.
Trong cái toa tàu ồn ào như cái chợ vỡ, Bùi Vãn Ý ghé sát tai cô Khương, giọng đủ hai người nghe: "Bé cưng, em làm ướt hết cả quần chị rồi này."
Vừa dứt lời, cái đầu gối kia đã co rúm lại, run rẩy cả lên. Khương Nhan Lâm trong lòng cô nhéo mạnh vào tay cô, chắc mẩm là phải để lại vết bầm tím.
Bùi Vãn Ý thấy cái điệu bộ kia đáng yêu đến phát hờn, một tay chống sau lưng Khương Nhan Lâm đặt lên tường, ôm chặt vào lòng, tay còn lại vén cái áo mỏng manh kia lên dễ như chơi, cứ thế không thèm báo trước mà chiếm lấy chỗ bé tí.
Bùi Vãn Ý ban đầu không định đi xa đến thế này.
Song ý nghĩ ấy nó cứ lởn vởn trong đầu, chả hiểu sao lại quay về chủ đề lúc nãy.
Cô nghĩ, thái độ của cô Khương rõ rành rành ra đấy rồi, dù Boston có là tiên cảnh thì người ta không thích là không thích thôi.
Nói cho cùng thì Bùi Vãn Ý hiểu rõ cái này gọi là "có đi có lại", cứ như kiểu chơi lại một ván game, phá đảo lần hai, nhưng mà cốt truyện với nhân vật thì vẫn thế.
Thế thì khác gì nhau chứ?
Bùi Vãn Ý không muốn là cái "không khác gì nhau" của Khương Nhan Lâm.
Cô muốn trong cái cuộc đời của Khương Nhan Lâm, mình phải là thứ đặc biệt nhất, độc nhất vô nhị nhất, không ai bắt chước được.
Dù là theo cái nghĩa bỉ ổi vô liêm sỉ nhất.
Bùi Vãn Ý cụp mắt xuống, hôn khẽ lên chiếc cần cổ ửng hồng, đôi tay càng lúc càng bạo, cứ thế mà quậy tung lên.
Rồi bất ngờ, cô dừng phắt lại như ấn nút tạm dừng, khiến Khương Nhan Lâm khó chịu cắn chặt môi, không chịu buông.
Bùi Vãn Ý vẫn nghe ngóng loa trên tàu, biết là còn hai trạm nữa là tới nơi.
Thế mà cô cứ thích giở trò vào lúc này, làm Khương Nhan Lâm dở dở ương ương cọ xát lung tung trong lòng cô.
Đáng yêu thật
Bùi Vãn Ý nghĩ bụng, cô không kìm được ý xấu trào ra, ghé sát tai Khương Nhan Lâm khẽ thì thầm:
"Ai bảo véo chị đau hết cả rồi, muốn thì tự mà làm."
________
?????????????????