Chương 187
Cuối cùng, cô Bùi cũng phải nếm trái đắng vì cái sự hạ lưu vô sỉ của mình.
Người bị chọc điên thật sự đã đạp cho Bùi Vãn Ý một phát, khiến hai ngón tay hư hỏng của cô bị nghiến đến đau buốt, rồi thà dán chặt lưng vào vách toa tàu cũng không thèm liếc mắt đến Bùi Vãn Ý.
Dù Bùi Vãn Ý có cố gắng dỗ dành bằng giọng ngọt ngào đến mấy, có đưa tay s* s**ng xoa bóp thế nào, chỉ nhận lại sự ngó lơ triệt để. Hễ Cô Bùi xích lại gần cái nơi ấm áp kia, là bị hất ra không thương tiếc, còn ăn thêm một cú thúc chỏ trời giáng.
Không nương tay, đánh trúng chỗ đau điếng.
Bùi Vãn Ý thực sự may mắn có một lần trong đời trải nghiệm cảm giác bị đánh vì tội sàm sỡ trên tàu điện. Với Khương Nhan Lâm mà nói, chuyện này có đủ "độc nhất vô nhị" hay không thì không rõ, song với cô, đây quả là một "ký ức độc quyền" có lẽ đến chết cũng không quên.
Mãi đến khi tàu điện dừng hẳn ở ga, hai người ngược dòng người chen chúc xuống. Khương Nhan Lâm im lặng bước đi trước, không thèm để ý đến ai kia đang lẽo đẽo theo sau.
Bùi Vãn Ý đeo túi cho Khương Nhan Lâm, bước chân dài theo sát phía sau, thỉnh thoảng lại gọi, giọng vừa như bất lực, vừa như cố tình trêu ngươi, khiến cô càng thêm bực bội, cúi gằm mặt bước nhanh vào cửa khách sạn, chẳng buồn ngoái đầu nhìn lấy một lần.
Bùi Vãn Ý một tay đút túi quần, theo sát sau vào khách sạn, thấy Khương Nhan Lâm vừa bước vào thang máy định đóng cửa, cô sải bước nhanh hơn, kịp thời lách người vào trước khi cửa thang máy khép lại.
Bùi Vãn Ý nghiêng người tới gần, cúi xuống nhìn khuôn mặt đang cau có, khẽ cười hỏi: "Giận thật rồi à?"
Khương Nhan Lâm coi Bùi Vãn Ý như không khí, không thèm phản ứng dù chỉ một chút.
Bùi Vãn Ý đưa tay lên khẽ véo má Khương Nhan Lâm, gọi tên: "Khương Nhan Lâm."
Không cho em l*n đ*nh thôi mà, làm gì ghê vậy.
Bùi Vãn Ý mặt dày mày dạn véo má Khương Nhan Lâm còn chưa đủ, lại còn ghé tới hôn nhẹ lên môi, nhỏ giọng hỏi: "Hay là em thích chị làm cho xong ngay trên tàu, ép em vào tường, từ sau ấy..."
Khương Nhan Lâm nhấc chân đạp cho một phát nữa vào ống quần tây đen, in hẳn vệt bụi xám xịt.
Bùi Vãn Ý cúi đầu nhìn xuống, không khỏi bất lực than thở: "Thế này thì đúng là dơ thật rồi. Tại đồ của em hết đấy."
Chưa kịp ướt một chỗ đã bị đạp dơ một vệt.
Thang máy đến tầng, Khương Nhan Lâm thật sự sợ có người ở ngoài, vội tránh xa ra, đợi đến khi chắc chắn không có ai mới ba chân bốn cẳng bước ra, nhằm thẳng cửa phòng đi.
Bùi Vãn Ý cứ nghĩ mãi, không phải tại mình "xâm nhập", cũng chẳng phải tại trên tàu, chắc có lẽ là tại đang làm giữa chừng lại bị mình chặn ngang nên người ta mới nổi đóa lên.
Nghĩ bụng vậy, cô đành vội vã theo sau, "vá víu" một: "Vậy hay là mai mình đi tàu điện nữa nhé..."
Người vừa quẹt thẻ mở cửa xông ngay vào, đóng sầm cửa trước mặt Bùi Vãn Ý.
Cô xoa xoa cái mũi suýt bị đập trúng, lại liếc mắt nhìn cuối hành lang thấy mấy người khách khác đang mở cửa bước ra, đành giả bộ xem điện thoại, đợi người kia đi vào thang máy rồi mới đưa tay gõ cửa phòng.
"Vợ à, mở cửa đi. Không mở nữa là chị la làng kêu cứu đấy."
Độ trơ trẽn của cô Bùi đã đạt đến một cảnh giới mới. Miệng chưa kịp ngậm lại thì cửa đã bật mở, người đứng bên trong nhìn Bùi Vãn Ý bằng ánh mắt khó mà diễn tả: "Bùi Vãn Ý, bớt vô liêm sỉ đi được không?"
Ai là vợ chị đấy, còn gọi to mồm thế, bộ muốn cả tầng này nghe hết à?
Bùi Vãn Ý thấy gương mặt phồng má giận dỗi kia mới cảm thấy cái trận mắng vừa rồi đáng giá. Cô đẩy cửa bước vào, tiện tay ném cái túi vướng víu sang sô pha bên cạnh, rồi cúi người bế ngang Khương Nhan Lâm lên, đi về phía giường.
"Đừng giận nữa mà, chị đền cho em ngay đây."
Khương Nhan Lâm vừa được đặt xuống giường đã lập tức lăn sang một bên, muốn trốn cho thật xa, ai ngờ bị nắm lấy cổ chân kéo lại.
"Đừng có giả bộ nữa, Khương Nhan Lâm, em giận tại vừa nãy chị không để em lên đúng không?"
Trước đây, Bùi Vãn Ý không mấy chắc chắn về những suy đoán của mình, chỉ cảm thấy Khương Nhan Lâm từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều viết rõ bốn chữ "khẩu thị tâm phi".
Muốn tìm bất kỳ dấu vết nào từ khuôn mặt hay lời nói của Khương Nhan Lâm là vô cùng khó khăn. Dựa vào bề ngoài để đoán mò và suy luận thì hoàn toàn không thể biết được em thích, ghét và thực sự muốn gì.
Vì vậy, Bùi Vãn Ý chỉ có thể không ngừng dùng cách riêng của mình để thăm dò giới hạn của Khương Nhan Lâm.
Ban đầu, là ở tầng hai của quán bar El, cô đã ấn Khương Nhan Lâm xuống bồn rửa mặt và làm liên tục hơn ba tiếng đồng hồ, làm đến mức người kia gần như chết đi sống lại, thế mà không thấy Khương Nhan Lâm kêu dừng lại, hoặc phản kháng.
Lúc đó, Bùi Vãn Ý đã mơ hồ hiểu ra Khương Nhan Lâm hoặc là một người từng trải, biết nhiều trò, nên quen với chuyện này, hoặc là chính cô đã may mắn chạm đúng vào sở thích của em.
Khoảng thời gian sau đó, Bùi Vãn Ý càng không tìm thấy bằng chứng nào cho vế trước, mà ngược lại càng cảm thấy vế sau có vẻ đáng tin hơn, nên cô giữ im lặng quan sát.
Về khía cạnh này, nên nói là hai người họ vừa gặp đã tâm đầu ý hợp, hay bị thu hút một cách bản năng, từ đó dẫn đến những phóng túng chưa từng có, Bùi Vãn Ý chưa tìm được câu trả lời.
May mà tính cô vốn luôn giữ tâm niệm sống ngày nào vui ngày đó, đặc biệt là khi trước khi gặp Khương Nhan Lâm thì thứ h*m m**n nguyên thuỷ ở mức độ thấp không quan trọng với cô.
Người càng trải đời, càng thấy nhiều chuyện, thì lại càng khó l*n đ*nh.
Adrenaline của Bùi Vãn Ý từng tăng vọt đến mức chóng mặt, nên cô không còn muốn đánh bạc lớn, không còn hứng thú với những cuộc đua xe nghẹt thở, hay những mối quan hệ t*nh d*c chóng vánh.
Cô chấp nhận rằng trải nghiệm về t*nh d*c của mình không được trọn vẹn, phần lớn thời gian cô nhận được là kh*** c*m tinh thần, giống như sự khao khát được toàn quyền chi phối đối phương, khiến đối phương trong tay mình trở thành một con vật không chịu nổi một đòn, đại loại như thế, những thứ đó còn khiến Bùi Vãn Ý hứng thú hơn là những phản ứng sinh lý.
Cho đến khi Khương Nhan Lâm cho cô trải nghiệm một thế giới khác.
Từ khi trở về từ Hong Kong, đôi khi Bùi Vãn Ý gọi video mà rảnh thì cô sẽ mở riêng một cửa sổ để tìm kiếm những câu hỏi kỳ lạ, hoặc hỏi ChatGPT, làm phiền AI đến mức mấy lần hiện lên cảnh báo "Câu hỏi không phù hợp với chính sách sử dụng của chúng tôi", nhưng cô giả mù, cứ lặp đi lặp lại câu hỏi, nhất quyết phải có được câu trả lời mới thôi.
Trước đó, Bùi Vãn Ý không để ý đến chuyện trải nghiệm t*nh d*c của mình không trọn vẹn, cô mơ hồ đoán được nguyên nhân đại khái là gì.
Nhưng sau khi thực sự tìm kiếm ra đáp án, Bùi Vãn Ý cảm thấy rất kỳ diệu.
Cô không ngờ rằng lớp vỏ bọc của mình dày đến thế, không thể hoàn toàn cởi bỏ phòng bị trước bất kỳ ai, lộ ra mặt yếu đuối và chân thật nhất, mới dẫn đến ngưỡng chịu đựng của cô trong chuyện t*nh d*c quá thấp và luôn kết thúc ở lưng chừng núi.
Thứ thực sự khiến Bùi Vãn Ý bất ngờ là, hóa ra cô có thể làm được chuyện đó trước mặt Khương Nhan Lâm.
Dù số lần đếm trên đầu ngón tay và còn cần trạng thái cơ thể lẫn tinh thần đạt đến mức độ đó, nhưng nó đã xảy ra.
Khương Nhan Lâm có thể đưa cả thể xác lẫn linh hồn Bùi Vãn Ý lên đến đỉnh cao, đơn giản vì cô cho phép.
Có lẽ tiềm thức của con người luôn đi trước lý trí.
Cô thực sự nhận được từ Khương Nhan Lâm rất nhiều trải nghiệm hiếm có. Dù là d*c v*ng phóng túng đến tột độ, hay lớp phòng bị dần được cởi bỏ, thì trước khi cô nhận ra, nó đã lặng lẽ trở thành sự thật.
Đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nhỉ?
Bùi Vãn Ý dường như cũng chẳng mấy bận tâm.
Trong xương cốt cô vẫn là con người dám lái xe bạt mạng trên đường núi khuya khoắt với tốc độ hai trăm cây số một giờ. Song do chán ngán hết trò tiêu khiển này đến trò tiêu khiển khác, nên cô lắng đọng lại, khoác lên mình lớp vỏ bọc của con người bảo thủ, ăn mặc chỉnh tề, trở thành một cái xác không hồn hào nhoáng bên ngoài.
Cho đến khi va vào Khương Nhan Lâm - người giỏi nhất trong việc lột đồ người khác, cô mới như bừng tỉnh sau cơn đau va chạm, không kìm lòng được và cam tâm tình nguyện, trút bỏ những bộ quần áo đắt tiền trước mặt Khương Nhan Lâm, chỉ còn là một sinh vật nguyên thủy tr*n tr**.
Bùi Vãn Ý hoa mỹ gọi đó là "ván cược nguy hiểm", nhưng thực ra chỉ mình cô biết.
Cô thắng đậm từ lâu rồi.
Tìm đâu ra một món ngon vừa miệng như vậy, lại còn khao khát được cô nuốt trọn vào bụng cơ chứ?
Bùi Vãn Ý kéo thân thể đang cố gắng phản kháng, ôm trọn vào lòng, những lời lẽ không suy nghĩ cứ thế tuôn ra bên tai, bên môi và dưới xương quai xanh của Khương Nhan Lâm, cuối cùng ngậm lấy và khẽ gặm nhấm, xoa dịu những thôi thúc dồn nén suốt dọc đường.
Con người thật kỳ lạ.
Nếu ba tháng trước, có ai đó nói với Bùi Vãn Ý rằng - trong những ngày sau, mày sẽ giống như một con chó đ*ng d*c, ngày nào cũng phí thời gian vào cái chuyện này, chắc chắn cô chửi nó "cút", rồi coi như một câu chuyện cười hạ lưu, cô bỏ qua.
Bùi Vãn Ý luôn nghĩ, người lên giường với cô mới là người có lợi. Vì sao? Vì cô đẹp, dáng cô ngon, lại còn có kỹ thuật và một tâm lý sẵn sàng chơi hết mình.
Vậy nên trong những mối quan hệ trước đây, cô chẳng mấy mặn mà với chuyện đó, thậm chí khi bận rộn còn chẳng buồn để ý đến nhu cầu của đối phương, đến mức muốn "tập trận" phải lên lịch hẹn trước.
Kết quả là phong thủy luân chuyển, giờ đến lượt cô nếm cái mùi vị đó.
"Khương Nhan Lâm, tình cũ chị cấu kết với em, thuê em đến trả thù chị à?"
Rất nhiều lần, Bùi Vãn Ý không kiềm được và nghĩ vậy mỗi khi cô không kiểm soát được h*m m**n l*m t*nh với Khương Nhan Lâm.
Như kiểu gặp ma, như bị bỏ bùa mê thuốc lú, cứ nhìn thấy Khương Nhan Lâm là chân như bị đóng đinh xuống đất.
Nếu buộc phải rời đi, thì cũng chỉ có thể là con đường dẫn đến nơi sâu thẳm nhất của Khương Nhan Lâm.
Nhưng mỗi khi ý nghĩ đó chợt lóe lên, Bùi Vãn Ý lại tự thầm chửi một tiếng, bực bội chửi mình hết thuốc chữa.
Thế là cô càng muốn trút tất cả lên đầu kẻ đầu sỏ, ngắm nhìn hình ảnh khó chịu, hô hấp dồn dập và vẻ mặt căng thẳng co giật khi đạt đến cực điểm, rồi cảm nhận dòng ấm nóng tràn đầy trong tay mình.
Chỉ có như vậy, giữa cô và Khương Nhan Lâm mới bình đẳng.
Em là d*c v*ng của chị. Nhưng may thật, chị cũng thế với em.
Những chuyện chưa xong trên tàu điện, được hoàn thành ở mọi ngóc ngách trong khách sạn.
Trong khoảnh khắc, Bùi Vãn Ý thực sự nghĩ đến việc bỏ qua Kyoto vì đi đường mất thời gian.
Dù sao thì hai người họ thực sự đổi địa điểm để làm cùng một việc.
Khương Nhan Lâm lại muốn né ra xa, sợ rằng ở cái nơi đất khách quê người này bị Bùi Vãn Ý làm cho nhập viện thì xấu hổ đến nỗi không còn mặt mũi nào.
"Đau không, để chị xem."
Cô Bùi cực biết nắm bắt trọng điểm, kéo hai chân Khương Nhan Lâm ra kiểm tra. Khương Nhan Lâm nằm trên giường như một con cá thiếu oxy, chẳng còn chút sức lực nào để ngăn, cô đưa tay che mắt lại, không muốn nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình.
Bàn tay dịu dàng Bùi Vãn Ý mở Khương Nhan Lâm ra. Nhìn hồi lâu, mới nói: "Hơi đỏ, không biết sưng không. Để chị thử, chị ấn vào nhé, đau thì nói chị."
Vừa nói, Bùi Vãn Ý vừa đưa tay chạm nhẹ, Khương Nhan Lâm run lên, trong cảm giác xấu hổ khó tả lại tiết ra thêm chút chất lỏng.
Bùi Vãn Ý nhìn Khương Nhan Lâm hồi lâu, khẽ thở dài, hiếm khi nghiêm túc đánh giá một câu: "Mấy thứ trong đầu em b**n th** hơn cả chị."
________
Rồi, hai chị thắng đậm hết đó. Em thua, em thua được chưa