Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 207

Chương 207

 

Nếu được làm một người ngoài vòng pháp luật mà chả phải lo nghĩ gì, giờ Khương Nhan Lâm muốn nhất là coi cái vụ phân loại rác đó như gió thoảng mây bay, dẹp tiệt cho xong.

 

Cô xé băng dính trên thùng carton chuyển phát nhanh, nghĩ xem làm sao tẩu tán rác một cách kín đáo, nhưng ý nghĩ đó thoáng qua rồi bị cô dẹp phăng ngay.

 

Thôi kệ, còn sống ngày nào ở cái xứ sở này thì phải ngoan ngoãn giữ nếp để đổi lấy cuộc sống yên ổn.

 

Khương Nhan Lâm tặc lưỡi phân loại hết mớ rác trong căn hộ, canh giờ vứt mớ rác cháy được xuống lầu, rồi ghé ra cửa hàng tiện lợi bỏ mấy cái vỏ chai nhựa đã rửa sạch vô thùng tái chế lấy mấy điểm tích lũy.

 

Giá cả sinh hoạt ở đây so với hồi còn ở trong nước quá đắt đỏ, làm cô phải để ý mấy chuyện nhỏ nhặt tiết kiệm này, tích tiểu thành đại, biết đâu lại đỡ được tiền tàu xe.

 

Làm xong mấy việc vặt vãnh, Khương Nhan Lâm mua chai Calpis ở cửa hàng tiện lợi, uống xong vứt luôn vô thùng rác của tiệm, rồi quay về.

 

Cách đó mười mấy mét là tới cổng chung cư, Khương Nhan Lâm bước lên bậc thềm, mấy bước tới cửa tòa nhà, vừa xem tin nhắn điện thoại vừa vô thang máy, bấm số tầng.

 

Cửa thang máy vừa định đóng lại, một bóng người vội chạy tới, Khương Nhan Lâm bấm nút mở cửa, chờ người kia.

 

Một thanh niên mặc bộ đồ vest đen thở hồng hộc chạy tới, lịch sự gật đầu cảm ơn cô, Khương Nhan Lâm mỉm cười đáp lại, thả tay khỏi nút mở cửa.

 

Cửa thang máy từ từ khép lại, thanh niên kia định bấm số tầng, thì thấy tầng mình ở đã sáng đèn, thế nên hiểu ra cô là người hàng xóm mới chuyển đến gần đây.

 

Thanh niên gãi má, nghĩ có nên chào hỏi không, lại sợ đối phương hiểu lầm mình bắt chuyện, nhỡ đâu hoảng sợ thì mệt.

 

Nghĩ vậy, thanh niên kia nhịn không lên tiếng, đợi thang máy tới nơi, nhường cô ra trước, mình thì mấy giây sau mới bước ra, giữ một khoảng cách an toàn với cô.

 

Khương Nhan Lâm đi một mạch về đến trước cửa phòng, lấy chìa khóa ra, nghe phía sau không có tiếng bước chân theo tới, mới mở cửa vào nhà, cả quá trình chưa tới vài giây.

 

Sau khi khóa trái cửa, cô đứng sau cửa nghe ngóng một lúc, màn hình chuông cửa không có gì, Khương Nhan Lâm dời mắt, về phòng tắm chuẩn bị vệ sinh cá nhân.

 

Giá căn hộ không cao, tương ứng với đó thì an ninh cũng không bằng mấy khu cao cấp, người ra vào khá tạp, thêm nữa tình hình kinh tế dạo này không tốt, tỷ lệ tội phạm xã hội tăng, ra ngoài đường cẩn thận vẫn hơn.

 

Cô vệ sinh cá nhân qua loa trong phòng tắm, dưỡng da xong thì ra ngoài tắt đèn, để lại một cái đèn cây trong phòng.

 

Căn hộ là kiểu phòng đơn nhỏ tiêu chuẩn cho sinh viên nước ngoài, ngoài phòng tắm ra thì không có cửa nào khác, nhìn một cái là thấy hết bố cục bên trong, bếp ở lối vào cũng nhỏ, đủ đứng ở hành lang nấu nướng.

 

Khương Nhan Lâm không mua sắm nhiều, có bàn ghế làm việc với giường, với mấy cái tủ xếp chồng lên nhau, cố bày biện đơn giản sạch sẽ, còn cẩn thận lót sàn để bàn ghế khỏi làm trầy xước, đến lúc trả phòng chắc chắn bị trừ một khoản lớn.

 

Giờ còn sớm, Khương Nhan Lâm chả còn sức lực làm gì khác, nói gì đến chuyện online chơi game.

 

Bao nhiêu năm không làm việc gì ngoài freelancer, đợt làm thêm này vắt kiệt hết sức của cô, ngày nào về nhà cũng muốn tắm rửa xong rồi lên giường nghỉ, chẳng mấy khi đụng điện thoại.

 

Vậy nên Khương Nhan Lâm dạo này cũng tạm ngưng một phần công việc từ xa, tài khoản không cập nhật, mấy cái đơn hàng thương mại nhận trước đó làm xong thì thôi không nhận thêm mới, dự án công việc chính vừa kết thúc một giai đoạn, sau này có sửa đổi gì không thì hoàn toàn tùy thuộc vào tiến độ quay phim của đoàn, mà dù có thì biên kịch tại chỗ, không còn liên quan nhiều với Khương Nhan Lâm.

 

Thế là cô bỗng dưng rảnh, lại kiếm thêm một công việc làm thêm ở ngoài đời để lấp đầy khoảng thời gian trống này.

 

Để cô bận rộn.

 

Bận đến không có thời gian và sức lực.

 

Điện thoại bên gối rung bần bật, Khương Nhan Lâm mở mắt, một lúc sau mới thò tay lấy điện thoại, mở khóa xem màn hình.

 

Một con cá chết nào đó từ cái ao mà cô đã tát cạn từ đời nào gửi tin nhắn, hỏi han dạo này cô sống sao, có cần giúp đỡ gì không.

 

Khương Nhan Lâm biết thừa cái lý ra ngoài đường phải biết xài đồ chùa, nhưng cô rõ như ban ngày, mối quan hệ mà không đủ tin tưởng với hiểu nhau thì nên giữ khoảng cách cho nó lành.

 

Vậy nên lần này tới Tokyo, cô tự lo mọi chuyện. Giờ giờ tiện hơn hồi xưa, dịch bệnh đã xong lâu, nhiều thứ theo khuôn phép cô cũng làm qua hết, chỗ nào cần vấp thì vấp, thế nên ngon ơ, cô ổn định chỗ ở nhanh hơn cả bản thân nghĩ.

 

Mấy chuyện mà dân bản địa mới rành, bạn bè cô có mỗi Thẩm Thanh Dư ở Tokyo một thời gian dài, mà chuyện đó cách đây mấy năm, nên mấy thứ Thẩm Thanh Dư không biết, cô chịu.

 

Để cảm ơn người ta, cô gửi tặng chút quà trực tuyến, còn mấy lời kia của người ta thì cô coi như không thấy, hoặc lơ luôn cho lành.

 

Cô chưa ngu đến độ ở xứ người dưng nước lã, lại tào lao đi theo một người không rõ.

 

Xem xong mấy cái tin nhắn nhỡ trên điện thoại, Khương Nhan Lâm không trả lời, quăng điện thoại lại chỗ cũ.

 

Cô ngáp một tràng, rồi lật người, nhắm mắt lại lần nữa.

 

Tháng Ba cuối mùa, trời nồm ẩm ương thỉnh thoảng lại kéo tới. Tối nay lại trở lạnh, cô lười nên chả buồn động tay vô cái mền, thay ra thay vô, rồi vài ngày nữa lại phải xài mền mỏng, thôi thì cứ cuốn chặt mình cho nó ấm dần lên.

 

Đèn hơi sáng, Khương Nhan Lâm trằn trọc, kêu Alexa chỉnh đèn về mức tối nhất.

 

Cái loa thông minh cạnh giường nháy nháy, mấy giây sau đèn tối hẳn, Khương Nhan Lâm rụt lại trong mền, cố gắng vào giấc ngủ.

 

Nhưng hơi ấm trong mền tăng dần không giúp cô dễ chịu hơn, mấy lần trở mình vẫn không xong, cuối cùng cô đành giơ chân, nhắm mắt giật văng lớp vải mỏng, hơi thô lỗ chen vào chỗ chật hẹp.

 

"Khương Nhan Lâm, em thích chị đối xử với em kiểu này phải không?"

 

Cô siết nhẹ ngón tay trên đùi, lực hơi mạnh, cô bẻ chân thành một góc phơi bày hết cỡ, rồi mạnh bạo tăng tốc.

 

"Không làm vậy sao em cứ cố tình chọc điên chị, hả?"

 

Khương Nhan Lâm bị đè, gần như không nhúc nhích được, một đống lộn xộn cạnh sô pha, điện thoại rơi xuống thảm, với tay mãi không tới.

 

"......Người ta mới ổn định chỗ ở, muốn báo chút tin cho em thôi mà."

 

Khương Nhan Lâm căng người, thở hụt cả hơi, nhưng vẫn nhẫn nại giải thích.

 

Bùi Vãn Ý chẳng thèm nghe mấy cái đó, "Ai lại giữ liên lạc với người yêu cũ? Bao nhiêu lần rồi? Lần trước chị nhịn em thì coi như rộng lượng hết cỡ, chưa xong nữa hả."

 

Tay Bùi Vãn Ý đẩy lên trên, sử dụng chút lực mạnh, làm người bị đè lộ khó mà nhẫn nại, rồi véo cái chỗ mềm mại ấm nóng kia, ép Khương Nhan Lâm trả lời: "Nói, còn trả lời tin nhắn của người ta không? Hay em thích bị hành, mấy ngày chị không làm vậy với em là em khó chịu đúng không?"

 

Bùi Vãn Ý vừa nói vừa đẩy, nghe không biết giận lắm.

 

Khương Nhan Lâm thật sự sắp phát điên vì cái kiểu hống hách mấy ngày nay của Bùi Vãn Ý.

 

Không dỗ ngọt cái đồ quỷ này được.

 

Cho chút màu là mở ngay cái xưởng nhuộm toàn cầu. Gần đây cơm nước chả thấy ngon, quần áo giặt thì lề mề thấy ghét, lại còn được đà lấn tới, bắt được chuyện nhỏ là vịn vào đó làm cho ra ngô ra khoai.

 

Khương Nhan Lâm hối hận.

 

Cô làm cái giống gì thế? Sao nói với Bùi Vãn Ý mấy thứ đó làm gì? Đáng lẽ phải để chị ta khóc thêm vài trận, khóc đến không còn biết trời trăng mây gió gì thì tốt.

 

Bùi Vãn Ý hình như nhìn thấu sự kiên nhẫn của Khương Nhan Lâm, nén một bụng những lời muốn chửi, cười khẽ, ghé sát môi hôn Khương Nhan Lâm rồi mới nói: "Em chửi chị hả? Chửi ra hết chị nghe này. Chị thích kiểu em vừa bị chị làm vừa chửi đổng của em ấy, yêu chết được."

 

Bùi Vãn Ý ôm eo Khương Nhan Lâm, kéo cả người cô vào lòng, ôm chặt cứng.

 

Khương Nhan Lâm hít một hơi, nén chất giọng đứt quãng kia lại rồi mới ngước mắt nhìn Bùi Vãn Ý.

 

"Em thích cái kiểu chị hay lo nghĩ cơ." Khương Nhan Lâm tỉnh bơ.

 

Chửi người mà thâm thúy ghê.

 

Bùi Vãn Ý nghĩ thầm, cúi xuống cắn nhẹ môi Khương Nhan Lâm, rồi mới nói: "Em bảo chị thế nào em cũng thích nhở? Chị vậy chắc em càng thích mới đúng, em nhìn nước của em kìa, toàn là bằng chứng."

 

Khương Nhan Lâm ngửa đầu cắn một phát vô cằm Bùi Vãn Ý, cắn xong vẫn chưa hả giận, lại cắn thêm mấy phát vô xương quai xanh, rồi đổi vị trí, làm Bùi Vãn Ý hơi khó thở, không nhịn được ấn vào lòng mình.

 

"Thấy chưa, em thích thế mà còn chối."

 

Thích thế mà còn ra vẻ, cái mồm này bép xép thật.

 

Từ sau cuộc nói chuyện cách đây một tuần, Bùi Vãn Ý đi đi lại lại trong nhà cứ như đang catwalk, mặt mày tươi rói, tự tin ngời ngời.

 

Thỉnh thoảng lượn qua lượn lại trước mặt Khương Nhan Lâm, khoe cái mặt xinh với dáng chuẩn, rồi hỏi một câu: "Bé cưng, thấy hôm nay chị có gì khác không?"

 

Khương Nhan Lâm chẳng buồn ngẩng đầu, "Mông cong, hợp để ăn thêm vài cái tát nữa."

 

Bùi Vãn Ý đi tới trước mặt cô ngay, miễn cưỡng quay mông về phía cô.

 

"Miệng lưỡi ngọt thật, vậy thì thưởng cho em thôi."

 

Khương Nhan Lâm giơ chân đá cho một phát, kêu chị cút xéo.

 

Đồ được voi đòi tiên, cho chút an ủi là vênh váo.

 

Càng làm Khương Nhan Lâm bực mình hơn là Bùi Vãn Ý càng ngày càng thích ép cô trả lời câu hỏi mọi lúc mọi nơi.

 

Mà toàn là mấy cái thứ nhảm nhí vô bổ.

 

Em thích chị không?

 

Em thích chị nhiều bao nhiêu?

 

Em thích chị kiểu này hơn không?

 

Vậy em có thể nói là em thích chị không?

 

Không hả vậy hai hiệp nữa hỏi lại.

 

Khương Nhan Lâm không muốn hạ thấp giá trị mấy câu đó, mà cô cũng bị phiền đến mức phải nói mấy lần rồi - bị nắm thóp trên giường, không nói đừng hòng đi ngủ.

 

Cứ như vậy một thời gian, Bùi Vãn Ý thì trông chẳng có chuyện gì, hoàn toàn không giống một phần tử nguy hiểm mắc chứng rối loạn lo âu với NPD. Ngược lại càng ngày càng vui, trạng thái cực tốt, tối nào cũng vào phòng gym tập mông cả tiếng đồng hồ và không th* d*c.

 

Chỉ có Khương Nhan Lâm là sắp bị làm cho phát điên, hận không thể đè chị ta xuống giường tát cho mấy phát, tát vì cái bộ dạng bánh bao mít ướt.

 

Cái đồ Bùi Vãn Ý này, lúc khóc nhìn còn đáng yêu hơn.

 

"Em mới không nỡ đâu."

 

Bùi Vãn Ý giờ đã có mấy phần khí thế lật kèo làm chủ. Tất cả vì Khương Nhan Lâm đảm bảo sẽ thích tất cả mọi thứ của cô, vậy khác gì bùa hộ mệnh không?

 

Bùi Vãn Ý ôm Khương Nhan Lâm, cảm nhận phản ứng trong nụ hôn sâu dần nóng bỏng, cho đến khi nhìn thấy chút dịu dàng và nuông chiều hiếm hoi trong vẻ mặt mơ màng của Khương Nhan Lâm, mới siết chặt, hôn sâu hơn.

 

Bùi Vãn Ý cọ xát vào đôi môi chẳng bao giờ chịu nói lời ngọt ngào kia, khẽ nói:

 

"Em biết chị là thứ gì rồi thế mà em vẫn thích chị. Khương Nhan Lâm, sao em chưa chịu thừa nhận là em yêu chị đi?"

Bình Luận (0)
Comment