Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 208

Chương 208

 

Với Khương Nhan Lâm mà nói, thừa nhận yêu một người là cả một quá trình dài để học kỹ năng đó.

 

Vì hình như cô thích nhiều người, dễ dàng có cảm tình cơ bản với những ai thu hút cô, song chưa bao giờ có cái cảm giác tuyệt đối - "Mình đang yêu một người".

 

Ngay cả trong giấc mơ đẹp như cổ tích mà Kỳ Ninh mang lại, Khương Nhan Lâm vì giấc mơ đó mà thấy thiếu chân thật, cứ mãi không dám tin, đây là thứ thuộc về mình và tên là "yêu".

 

Cô không thể đứng ở góc độ khách quan để đánh giá bản thân thế là tốt hay xấu, khôn hay dại, tỉnh táo hay nhát gan.

 

Song trong một lần vô tình dừng chân ngoảnh lại, rồi quay đầu truy vết nguồn cơn, Khương Nhan Lâm không khó nhận ra, sớm ở cái năm mười sáu tuổi, khi cô đã tự tay mở ra một cái khởi đầu tệ hại vô cùng cho cuộc đời dài dằng dặc và lặp lại vết xe đổ này.

 

Ngày xưa, Khương Nhan Lâm không ghét Giáng Sinh.

 

Vì sinh nhật cô ngay trước Giáng Sinh một tuần, hai tuần liền được nhận quà, ai mà ghét cho được.

 

Tuy nhiên, Khương Nhan Lâm tuyệt đối không đời nào nói ra cái suy nghĩ đó, bạn bè thân thiết nhất mới biết cô thật ra là con bé con thèm thuồng quà cáp, cứ đến cuối năm là sớm chuẩn bị sẵn mấy món quà nhỏ xinh để gửi cho cô.

 

Trong cái kỳ nghỉ dài và bỏ học nằm nhà dưỡng bệnh, Khương Nhan Lâm nhờ mấy người bạn ở tận phương trời xa xôi, hiểu cô hơn cả những người xung quanh, mà vượt qua được buồn chán và tẻ nhạt.

 

Ban đầu không ai biết cô là một con bé học sinh cấp ba chưa trưởng thành. Bởi trong giới đọc sách kín cổng cao tường mà sạch sẽ tương đối, đa phần là sinh viên đại học với mấy chị đã đi làm. Vậy mà Khương Nhan Lâm nhờ tính cách già dặn hơn đám bạn đồng trang lứa, cô trà trộn vô được, cũng chẳng lộ tẩy bao giờ, ngược lại còn hợp cạ với đa số mấy người hay hoạt động.

 

Và vì bỏ học dưỡng bệnh, chẳng có việc gì làm nên có cả đống thời gian rảnh để online. Nhờ vậy cô gia nhập được cái tòa soạn tạp chí của cái giới đọc sách đó.

 

Đó là một tòa soạn tạp chí hoàn toàn vì cộng đồng, phi lợi nhuận và sử dụng mấy cái phần mềm thịnh hành hồi đó để làm tạp chí điện tử, ngoài việc không in ra bản cứng thì chẳng khác gì tạp chí thật. Chúng có thiết kế bìa công phu với đủ thứ chuyên mục, nội dung đăng tải toàn là người trong tòa soạn tự sáng tác, từ vẽ vời đến chữ nghĩa, có thể coi là cái "làm vì đam mê" sớm nhất trong nhận thức của Khương Nhan Lâm.

 

Hồi đó, Khương Nhan Lâm thực sự bị hình thức nội dung như vậy thu hút, bắt đầu thử đăng mấy cái truyện ngắn mình viết lên tạp chí, thế là không còn viết xong rồi tự mình đọc, rồi lại lén giấu đi.

 

Chắc người ta cần dồn tâm huyết vô một chuyện như vậy, để từ đó có được cảm giác giá trị, để chứng minh mình không phải là cái vỏ rỗng vô vị sống qua ngày.

 

Dù không mang lại lợi ích thực tế gì, nó tốt hơn là không làm gì rồi phí phạm thời gian.

 

Vậy nên vào năm đó, khi Khương Nhan Lâm chọn rời trường học và bước lên con đường đời lệch lạc hoàn toàn, thứ cô nhận được ngoài thất vọng và nhẫn nhịn của mẹ ra, còn có một cái mầm non lặng lẽ nhú lên.

 

Cái bóng cây nhỏ xíu song về sau lớn thành một cái cây xanh biếc, cho cô sức mạnh đứng thẳng giữa dòng đời.

 

Tuy nhiên, ở cái thời điểm tay trắng, biến thành một đứa "trẻ hư" mà chả ai thèm hiểu, Khương Nhan Lâm vốn không phải là một người tỉnh táo hiểu rõ nhiều đạo lý.

 

Ngược lại, hồi đó cô mang những tật xấu mà ai cũng có, thiếu khôn ngoan, không chín chắn, càng không có năng lực quản lý cảm xúc, làm việc không nghĩ tới hậu quả, bản tính hiếu thắng, gì cũng muốn tranh cho bằng được, vả lại còn dám "cậy thế h**p người".

 

Khương Nhan Lâm lúc đó không biết, thật ra mấy chị trong tòa soạn tạp chí thân quen với cô đã đoán ra cô còn nhỏ, song cô thường ít kể chuyện riêng tư, nên mọi người tế nhị không hỏi nhiều, ngược lại họ quan tâm cô, xem cô như em út nhỏ tuổi nhất trong cả tòa soạn.

 

Mà người kiên nhẫn với cô nhất và là người chị thân thiết nhất với cô, vừa hay là chủ biên của tạp chí, chuyện này cho Khương Nhan Lâm cái thế "đi ngang" vô hình trong tòa soạn, cô lại không thấy có gì không tốt. Ngược lại, bản năng tận dụng tất cả lợi thế, làm tiếng nói của mình có trọng lượng hơn, cuối cùng từ một biên tập viên văn hóa bình thường, lặng lẽ trở thành người quyết định chủ đề và đổi mới chuyên mục cho mỗi số tạp chí.

 

Dưới sự đồng ý ngầm của chủ biên vốn không thích quản lý, Khương Nhan Lâm nghiễm nhiên sai bảo đồng nghiệp lớn tuổi hơn mình trong tòa soạn, bảo họ sửa bản thảo, sửa hình ảnh, nộp bài đúng hạn, rồi tự mình duyệt, cuối cùng phát hành.

 

Trong đó có người bất mãn, thế nhưng dưới năng lực rõ ràng của Khương Nhan Lâm, sự bất mãn đó chỉ có thể dừng lại ở mức bất mãn.

 

Tuổi mười sáu, bạn bè đồng trang lứa vẫn còn vật lộn trong cái khổ sở của việc học hành thi cử và các lớp học thêm, thỉnh thoảng cuối tuần được xả hơi ra ngoài chơi là niềm vui lớn nhất.

 

Vậy mà Khương Nhan Lâm đã trà trộn vào một giới toàn người trưởng thành, thông qua một phương thức mà đa phần mọi người khó có thể tưởng tượng được, có được niềm vui.

 

Ngay cả cuộc đời u ám vì bỏ học dưỡng bệnh nhờ vậy mà bớt phần tẻ nhạt, khiến cô về sau mỗi lần nhớ lại, thực sự chẳng phân biệt được đó là lựa chọn đúng, hay là tự đọa đày bản thân, song nó không còn quan trọng với cô.

 

Có lẽ con đường của Khương Nhan Lâm vốn dĩ khác biệt, cô chán ghét khuôn phép, cô còn ghét cái việc chọn bạn trong trường, cho rằng đó như kiểu là bị ép buộc trong một không gian kín, phải chọn một người "không ghét" trong một đám người bắt buộc để mà giữ mối quan hệ, "cho nó khỏi bị cô lập".

 

Dù sao thì trường học cũng là một cái xã hội thu nhỏ, người không hòa đồng thì kết cục ra sao, ai từng trải mà không biết.

 

Nhưng Khương Nhan Lâm không thể "hòa đồng", nên cô rời khỏi nơi ép cô hòa đồng.

 

Tương tự, tòa soạn tạp chí và giới đọc sách mà tạp chí đó trực thuộc, về bản chất cũng là một cái xã hội thu nhỏ được tạo thành từ rất nhiều người. Tuy vậy, Khương Nhan Lâm vẫn không chịu làm một người "hòa đồng", cô chỉ nắm bắt mọi cơ hội để khám phá giới hạn năng lực của bản thân, từ viết lách đến lên kế hoạch, từ quản lý kinh doanh đến cải cách đổi mới, giống như một miếng bọt biển rơi vô nước, điên cuồng hấp thụ mọi thứ mình có thể thu nạp.

 

Nhưng đồng thời, cô không tránh khỏi việc kiêu căng tự phụ. Vì vậy, trong cái xã hội thu nhỏ này, có bạn bè chăm sóc và bao dung cô, bên cạnh đó sẽ có những "đồng nghiệp" không thích cô.

 

Mà lần đầu tiên Khương Nhan Lâm va chạm với người khác là khi cô cố gắng "cậy thế h**p người", lại bị đối phương phản kích thảm hại, cuối cùng đành ngậm bồ hòn làm ngọt, dẹp chuyện cho yên.

 

"Chị không hiểu sao em ham cái giải thưởng đó dữ vậy, cứ nằng nặc đòi đổi với người ta, giờ thấy người ta không vừa rồi đúng không?"

 

Riêng tư, Khương Nhan Lâm thân với chủ biên đến độ có thể thoải mái trò chuyện và đùa giỡn. Và chuyện tại cô ỷ vào mối quan hệ này, tưởng đối phương chắc chắn nể mặt chủ biên, mới dám vênh váo, ai ngờ đối phương chẳng thèm để ý, nhắn lại cho cô hai chữ: "Không đổi."

 

Khương Nhan Lâm không phục, "Mới liếc là em biết cái đó phải của em rồi, đổi chút có sao đâu, nhỏ mọn."

 

Chủ biên bất lực nói: "Hết cách rồi, chị không ép người ta được. Chị mà bốc trúng thì đưa cho em ngay, có cái hoạt động cuối năm thôi mà, bỏ đi."

 

Khương Nhan Lâm không ngốc, chuyện muốn xin xỏ là xúc phạm người ta, đối phương đã nói không cho thì chắc chắn không có cửa.

 

Nhưng cô không vui, vì bản tính con người là vậy, càng ở nơi có quyền lực thì càng khó kiềm chế cái nết xấu của mình, hiếm khi thật sự nhìn nhận lại vấn đề của bản thân, hay vô thức đổ lỗi cho người khác.

 

Khương Nhan Lâm còn chưa tiếp xúc thật sự với người "đồng nghiệp" này, đã vì chuyện này mà sinh ra ghét bỏ, quyết tâm, lần sau nếu mà gặp mặt phải kiếm chuyện cho ra lẽ.

 

Nhiều năm về sau, lúc tỉnh dậy trong đêm Khương Nhan Lâm nhớ lại chuyện này, nhắn tin hỏi người ta:

 

"Hồi đó chị ghét em lắm hả? Sao có người điệu ch** n**c như vậy, vừa muốn cướp đồ của em, rồi muốn gây sự với em nữa? Giờ gặp người như thế chắc em điên lên mất."

 

Người ta đáp: "Có chuyện đó hả?"

 

Khương Nhan Lâm nhìn tin nhắn đó hồi lâu, cô thở dài.

 

Trên đời sao có người như vậy, nhớ mỗi cái tốt mà quên hết cái xấu của mình.

 

Khương Nhan Lâm không thể định nghĩa được mối quan hệ giữa họ là thứ gì trong năm mười sáu tuổi đó.

 

Từ ấn tượng ban đầu đầy mùi thuốc súng, đến sự quen biết ngẫu nhiên, dù Khương Nhan Lâm cố ý muốn gây sự, song kết quả cô nhận là tiếng chào hỏi chẳng chút hiềm khích, giọng nói trong trẻo, ngữ điệu dịu dàng ngọt ngào, chân thật phản ánh lòng dạ hẹp hòi của cô.

 

Mọi thứ về sau như sự phát triển tự nhiên. Mối quan hệ của họ phát triển như nào thì không nói, song so với cái danh "bạn bè", Khương Nhan Lâm cảm nhận được nhiều thứ khác lạ hơn, vây quanh giữa họ. Ví dụ vô số cuộc điện thoại thâu đêm suốt sáng, những tấm vé tàu muốn đi tìm nhau, những lần cãi vã nhưng không dứt được, nếu bấm số gọi là nghe được cái giọng hệt như năm đó, hỏi cô dạo này thế nào rồi.

 

Vậy sao có thể, sao có thể, không nhận ra cơ chứ?

 

Người từ lần đầu sáng tác đã mơ mộng về những câu chuyện tình yêu cổ tích, đến lúc câu chữ chưa kịp nói thì mất người đưa thư, lúc ấy mới tỉnh ngộ, mới thừa nhận.

 

Chị yêu em khi em còn rất trẻ, nhưng em mất gấp mười lần thời gian ấy em mới hiểu ra.

 

Những người lớn lên trong môi trường mà tình yêu không được thể hiện bằng lời nói, dường như phải lấy cả đời để học kỹ năng đó.

 

Ba chữ kia như có ngàn cân nặng, so với việc thốt ra từ miệng, có lẽ sử dụng hành động trực tiếp và cũng uyển chuyển để thay thế lại dễ dàng hơn nhiều.

 

Như Khương Nhan Lâm biết, sau khi cãi nhau mẹ sẽ chủ động gọi cô ăn cơm, những ngày không gặp cô sẽ thường xuyên chia sẻ video cho cô, khi cô sắp đi xa sẽ lặng lẽ tìm kiếm thông tin về nơi đó, chuẩn bị trước cho cô, nhưng mẹ chưa bao giờ nói "Mẹ rất yêu con".

 

Cơ mà vậy đủ rồi.

 

Khương Nhan Lâm hiểu rõ giá trị của nó, thực sự không dùng lời nói để diễn giải một cách nông cạn.

 

Và có đôi khi, Khương Nhan Lâm không muốn nói ra câu đó vì sợ nó dần phai nhạt màu sắc trong những lần lặp lại.

 

Vậy nên lần đầu tiên và lần thứ hai, cô nói câu đó với một người là vào khoảnh khắc cô biết rõ chuyến đi ấy là ly biệt.

 

Mà Khương Nhan Lâm thực sự không biết, liệu còn có người tiếp theo nào có thể khiến cô thừa nhận ba chữ nặng ngàn cân này hay không?

 

Ít nhất, tuyệt đối không phải bị người ta ép nói ra trên giường.

 

"......Mấy người Tây kiểu chị cứ thích treo tình yêu lên miệng nhỉ, gặp ai gặp ai cũng phải nói thế ấy."

 

Khương Nhan Lâm trở mình, vỗ cái tay còn muốn thò vào của Bùi Vãn Ý, rút từ đầu giường ra một tờ khăn ướt để lau mồ hôi trên cổ.

 

Bùi Vãn Ý cảm giác Khương Nhan Lâm cố tình đặt điều, "Ai là người Tây, hồi nhỏ chị học ở đây, giọng tiếng Trung chuẩn hơn cả em đó."

 

Vừa nói vừa xích lại gần, ôm Khương Nhan Lâm kéo sát vào lòng, véo nhẹ cái chỗ mềm mại khi cô đang nằm sấp.

 

"Mà ai rảnh đâu mà cứ đi nói chị yêu em. Tuy trong tiếng Anh câu này cũng gần như chẳng liên quan gì đến 'chào' hay 'cảm ơn', cơ mà với người thân với bạn bè thôi, chứ không phải với người mình thích."

 

Bùi Vãn Ý hiếm khi nghiêm túc nói một tràng, cuối cùng mới lộ nguyên hình.

 

"Nhưng chị là một đứa trẻ mồ côi và gần như không cha không mẹ không bạn bè, tình huống này không áp dụng với chị, nên chị chưa nói bao giờ."

 

Bùi Vãn Ý tựa đầu lên vai Khương Nhan Lâm, khẽ nói: "Hiểu ý chị không?"

 

Khương Nhan Lâm có thể giả vờ không hiểu.

 

Dù Bùi Vãn Ý bên cạnh lải nhải bao nhiêu, cô vẫn thản nhiên lau mồ hôi, cô muốn xem ai kia bao giờ mới nhớ ra sau khi xong việc thì nên làm gì.

 

Càng ngày càng lười rồi, hồi trước toàn diễn thôi.

 

Nhưng trong lòng Khương Nhan Lâm hiểu rõ kiểu "lộ nguyên hình" của Bùi Vãn Ý thật ra xét về tổng thể là một sự thay đổi tốt.

 

Bởi người ta chỉ ở trước mặt đối tượng đủ an toàn, dám bộc lộ khuyết điểm và những mặt không hoàn hảo của mình.

 

Như đứa con trẻ được mẹ yêu hiểu rõ việc nổi nóng với mẹ ruột thì không có hậu quả gì lớn, nhiều nhất là cãi nhau, chứ không đến nỗi bị đuổi ra khỏi nhà.

 

Sự bất an của Bùi Vãn Ý vốn đã ăn sâu vào máu.

 

Nhìn vào cái kiểu chị luôn muốn kiểm soát Khương Nhan Lâm từ trước đến nay là thấy rõ. Chuyện gì mà vượt ra khỏi tầm tay là y như rằng chị sẽ rơi vào lo lắng tột độ, rồi lại càng cố mà giám sát và gặm nhấm ý thức tự chủ của Khương Nhan Lâm.

 

Bất an đó thực sự làm cho tình trạng vốn đã chẳng nhẹ nhàng gì của chị thêm trầm trọng, làm cho mối quan hệ của hai người ngày qua ngày càng trở nên b*nh h**n.

 

Mặc dù không ai trong hai đứa bình thường, phần lớn không thể thật sự thích nghi với cái gọi là mối quan hệ lành mạnh. Tuy vậy, Khương Nhan Lâm không muốn thấy Bùi Vãn Ý mãi sống trong trạng thái đó, như một sợi dây ngày càng căng, kiểu này sớm muộn gì cũng đứt.

 

Thế nên, khi Bùi Vãn Ý không làm mọi chuyện một cách hoàn hảo, không chăm sóc Khương Nhan Lâm tỉ mỉ đến từng li từng tí, ngược lại đó là một dấu hiệu của việc cảm giác an toàn tăng lên.

 

Chị đang thử tin rằng, dù thỉnh thoảng có thả lỏng ra lười biếng thì chị vẫn không Khương Nhan Lâm.

 

Mà với Khương Nhan Lâm mà nói, kiểu hành vi có vẻ lười biếng thực ra Bùi Vãn Ý cố gắng thu lại sự h*m m**n kiểm soát quá mức kia.

 

Cho dù cố làm Khương Nhan Lâm thấy hay không thì chị vẫn cố gắng thay đổi.

 

Vì vậy, dù mồm che song Khương Nhan Lâm không bất mãn với sự thay đổi của chị.

 

Chị chỉ đừng có được đà lấn tới quá trớn, rồi lại chứng nào tật nấy, coi cô như cái game mình đã phá đảo, vậy thì nó nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được.

 

Người ta thường nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

 

Bùi Vãn Ý là kiểu người đầy rẫy tật xấu, mấy thứ không có được thì cứ mãi nhấp nhổm, đến khi có được rồi là bỏ xó chó chê. Khương Nhan Lâm thực sự không biết chị ta có tái phạm hay không.

 

Vậy nên, sự giằng co giữa hai người, với Khương Nhan Lâm mà nói, ngay từ đầu đã không phải là "cách để Bùi Vãn Ý yêu mình".

 

Mà là cách để cái con thú hoang khó thuần hóa này, mãi mãi bị mình câu dính rồi lẽo đẽo theo sau.

 

Loại chó dữ xảo quyệt thì phải cho nó ăn thịt và dỗ ngọt, nếu không nó chả kiên nhẫn đâu, hơi chán là nó quay đầu đi kiếm miếng thịt khác ngay.

 

Phải cho nó ăn, mà không được cho nó ăn quá ít, bởi vì cảm giác đói khát và lòng chiếm hữu to lớn sẽ thúc ép nó nảy sinh ác niệm, có thể xông lên ăn uống phá phách, xé nát cắn vụn mình ra rồi nuốt hết.

 

Thế nhưng, đừng cho nó ăn no, đó chẳng khác nào kiểu cắt thịt cho ăn, cho nó ăn hết máu thịt của mình một lần, làm nó no căng bụng, ngán tận cổ.

 

Khương Nhan Lâm không muốn bị nó cắn chết và không muốn mình tự chết.

 

Thế nên còn mỗi cách từng bước từng bước điều khiển chính xác các biến số, lúc nào cho ăn thêm miếng nào, lúc nào bớt đi miếng nào, không được phép sơ suất.

 

Còn về việc lỡ đâu có ngày nào có thể nuôi dưỡng bản tính hoang dại kia thành thứ gì đó tươi tốt hay không? Đến giờ này, Khương Nhan Lâm vẫn chưa biết câu trả lời.

 

Song cô biết, ngày kiểm chứng đáp án không còn xa nữa.

 

Làm lại quy trình từng đi qua một lần, không khác nào cô biết rõ từng mốc thời gian sẽ chờ đợi mình ở đâu.

 

Ngày nào nhận được email, ngày nào nên đặt vé máy bay, ngày nào nên dọn nào.

 

Khương Nhan Lâm sắp xếp quy trình một cách đâu ra đấy trong đầu, nhưng cô bình tĩnh, vẫn cứ chiều theo mọi đòi hỏi của Bùi Vãn Ý, dù là bị dỗ dành dang ra đáp lại, hay là bị ép phải thừa nhận "Thích chị".

 

Nuông chiều thế quá là tàn nhẫn.

 

Cả bản thân Khương Nhan Lâm còn chưa từng nghĩ cô phải làm nó đến lần thứ ba.

 

Cứ như thể số phận thích trêu đùa cô, muốn cô mỗi lần trên con đường dốc hết sức tiến về phía trước là gặp ngang trái bất ngờ, cố gắng làm rối loạn nhịp bước của cô.

 

Lần trước, Khương Nhan Lâm chọn phương hướng ban đầu của mình.

 

Lần này, thực sự không được có bất kỳ ngoại lệ nào.

 

Tuy nhiên, Khương Nhan Lâm hiểu rõ, Bùi Vãn Ý không phải là Kỳ Ninh.

 

Dẫu tình hình giống nhau đến mấy, trong cái hiện tại đầy rẫy những biến số thì đáp án cô sắp nhận được thực sự rất khó để tham khảo kinh nghiệm trong quá khứ.

 

Vả lại Khương Nhan Lâm có thể tưởng tượng được, cái ngày cô chủ động nói rõ với Bùi Vãn Ý - người giờ còn đang cười híp mắt dỗ dành cô gọi thành tiếng kia, sẽ biến thành gì.

 

Gần như không cần suy nghĩ nhiều, Khương Nhan Lâm có thể đoán ra Bùi Vãn Ý tức đến mức nào, biết đâu còn vứt hành lý của cô đi, đập điện thoại, rồi cắt cả giấy tờ tùy thân và hộ chiếu của cô.

 

Cân nhắc thiệt hơn, Khương Nhan Lâm hiểu rõ và chọn trước thời điểm Bùi Vãn Ý đi công tác vắng nhà, lặng lẽ rời đi, thẳng tiến sang Tokyo ổn định rồi mới nói mọi chuyện, là cách hiệu quả hơn.

 

Thật ra Bùi Vãn Ý rất bận, Khương Nhan Lâm quan sát ra quy luật làm việc của chị ấy từ lâu, cứ cách một khoảng thời gian lại đi công tác một lần là chuyện thường, thời gian làm việc ở nhà ngược lại là số ít, những ngày hoàn toàn thảnh thơi thì trở thành dĩ vãng.

 

Nhưng trước cách một công đôi việc, Khương Nhan Lâm muốn thẳng thắn với Bùi Vãn Ý, rồi cố gắng có một cách rời đi hòa bình nhất.

 

Chuyện này khó và khó như đã đoán.

 

Vì vậy, Khương Nhan Lâm kiên nhẫn lên kế hoạch, dù là việc thúc đẩy kế hoạch đã định, hay là đối với mối quan hệ ngoài dự kiến, cô đã vượt quá bản thân nghĩ, muốn cố gắng hết sức để vẹn cả đôi đường.

 

Có lẽ vì cô biết, Bùi Vãn Ý và mối quan hệ này không xung đột với con đường mà cô sắp đi.

 

Tương lai của họ thực sự đầy rẫy những ẩn số. Thế nhưng Trung Quốc và Nhật Bản chỉ cách nhau có một tiếng đồng hồ, bay thẳng giữa hai thành phố chưa đến ba tiếng, một tuần có thể đi về một lần. Vì vậy, không ai phải trả giá quá đắt để duy trì mối quan hệ, không bị ảnh hưởng đến sự nghiệp và tương lai, dù có khó khăn thì cách giải quyết có nhiều hơn vấn đề.

 

Trong những ngày này, Khương Nhan Lâm sớm hiểu rõ mọi chuyện, nghĩ thông suốt và chuẩn bị đầy đủ để thuyết phục Bùi Vãn Ý, cho chị thấy thái độ của mình, tin vào quyết tâm của mình.

 

Nhưng tất cả phải dựa trên tiền đề là hai người có đủ cảm giác an toàn trong mối quan hệ không có danh phận này.

 

Khương Nhan Lâm không biết sau này mình có còn cảm giác an toàn như vậy không, bởi cô biết, Bùi Vãn Ý không có.

 

Ít nhất là bây giờ, chị chưa.

 

Nhưng còn hơn hai tháng nữa mới đến cuối tháng Ba, Khương Nhan Lâm đã thấy được thành quả của sự cố gắng, ngược lại càng đến gần thời điểm đó, cô càng bình tĩnh hơn.

 

Sau này nhớ lại, cô mới biết, hình như đây là lần đầu mình có chút tự tin vào hướng đi của một mối quan hệ.

 

Khương Nhan Lâm không biết nguồn gốc của sự tự tin này là gì.

 

Có lẽ vì Bùi Vãn Ý hết lần này đến lần khác chủ động kéo giãn khoảng cách và chị chưa từng rời đi.

 

Có lẽ vì sau khi chị làm nhiều chuyện tổn thương, nói nhiều lời cay đắng, nhưng thứ cô nhận được vẫn là những cái ôm và những lần cắn xé như muốn khắc cô vào người.

 

Có lẽ vì mỗi sáng tỉnh giấc, hình ảnh đầu tiên cô thấy chỉ mỗi lại khuôn mặt gần trong gang tấc và cô không thấy ghét.

 

Mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây.

 

Thực sự khiến Khương Nhan Lâm muốn tin.

 

Biết đâu, lần này khác thì sao.

 

Lần này, thật sự có một người sau khi cô quay lưng rời đi, vẫn cứ đuổi theo, lẽo đẽo theo sau cô, mang theo vẻ mặt không cảm xúc hoặc giận dữ cũng được, nén một bụng những lời muốn chửi muốn mắng, cuối cùng chị im lặng đưa tay ra, nắm chặt tay cô, chị nói: "Khương Nhan Lâm, em không chạy khỏi chị đâu."

 

Mang theo những suy nghĩ không rõ ràng, hay nên nói là một loại hy vọng?

 

Khương Nhan Lâm luôn lặng lẽ, từng bước từng bước đi theo kế hoạch đã định, chờ ngày đó đến.

 

Đáp án cần kiểm chứng, cơn giận cần đối mặt, hành lý cần thu xếp, tương lai cần hướng tới.

 

Cô đưa mọi thứ vào sự sắp xếp, tưởng rằng mọi chuyện không còn bất ngờ nào nữa.

 

Đến nỗi người vốn nhạy bén như cô, lần đầu tiên không nhận ra những dấu hiệu đã sớm xuất hiện.

 

Rồi đến cuối cùng, mang đến cho cô một thứ.

 

"Bất ngờ" ngoài ý muốn.

Bình Luận (0)
Comment