Chương 210
Không cần nghĩ, Bùi Vãn Ý biết rõ sau khi Khương Nhan Lâm hoàn hồn, chắc chắn đá mông cô ra khỏi nhà.
Vậy nên ngay khoảnh khắc người kia nhấc tay, cô vội đóng sầm cửa lại và khóa trái, dựa hẳn vào cửa, chặn đứng mọi lối đi của đối phương.
Người đứng yên tại chỗ ở huyền quan đỏ bừng mặt, không rõ do nghẹn hay do tức giận.
Bùi Vãn Ý nghĩ thầm, rồi thấy đối phương lạnh mặt thu hồi ánh mắt, nhặt hộp dâu tây rơi trên sàn lên, sau đó đứng dậy cởi giày, bước vào nhà.
Từ đầu đến cuối, không muốn nói với cô một lời.
Bùi Vãn Ý đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ.
Hoặc có thể nói, việc hiện tại cô đứng được ở đây, là kết quả vượt ngoài mong đợi.
Cô nghĩ, nhưng vẫn bình tĩnh cởi giày, lẽo đẽo theo sau vào nhà.
Kiểu nhà ở đây tương tự nhau, giống hệt căn cô thuê đối diện, cách bố trí gần như vậy, đồ đạc nôm còn ít hơn, ở cả tháng mà cứ như mới đến được vài ngày.
Bùi Vãn Ý quan sát khắp phòng, tự nhiên nói: "Bày trí tốt nhở, ở một mình mà vẫn dọn dẹp sạch sẽ."
Chị tưởng chị nuôi em quá, em hết lo cho cái thân được rồi.
Thế mà xa chị em sống tốt vậy.
Cô không nói, song chẳng khác nào đã nói thẳng.
Khương Nhan Lâm bỏ dâu tây vào tủ lạnh, rửa tay ở bồn rửa bên cạnh, tự nhiên làm việc của mình, hoàn toàn coi người kia như không khí, chả buồn liếc mắt.
Mặt Bùi Vãn Ý rất dày. Nếu chưa nghĩ đến chuyện này, cô đã không tìm đến đây.
Đi một vòng trong nhà, cô vào phòng tắm rửa tay, tiện thể quan sát đồ đạc và mọi ngóc ngách.
Rất sạch sẽ, rất gọn gàng, rất ít đồ đạc, hoàn toàn không tìm thấy dấu vết của người lạ.
Bùi Vãn Ý hài lòng thu hồi ánh mắt, xoay người từ phòng tắm đi ra, thấy ai kia không định nấu cơm, ngược lại còn dọn dẹp phòng, cô nói: "Mấy giờ rồi mà chưa ăn cơm?"
Hoàn toàn không có gì bất ngờ, một lần nữa cô bị coi như không khí.
Bùi Vãn Ý đi thẳng đến tủ lạnh, mở tủ lạnh ra xem, đồ đạc bên trong ít ỏi đến đáng thương. Giờ trộm cướp hay người ăn xin gì vào đây là không biết lấy gì luôn đấy.
Cô thở dài, kiếm mấy món sử dụng được bên trong, lèm bèm: "Mới qua đây một tháng mà toàn ăn những thứ không ra gì."
Lời vừa dứt, có cái cốc thủy tinh đặt mạnh xuống bàn gỗ, Bùi Vãn Ý giật nảy mình.
Cô quay đầu nhìn thoáng qua, người đang quay lưng về phía mình cứ như không làm gì, kiểu đang sắp xếp lại mặt bàn, lau chùi bụi bặm.
Bùi Vãn Ý bĩu môi sau lưng Khương Nhan Lâm, nhăn mặt lấy đồ từ tủ lạnh ra, tới bồn rửa rửa sạch, rồi tìm thớt và dao đã cất, đặt lên bàn bếp, nhanh tay thái sợi dưa chuột.
Thái xong xuôi đập trứng đánh tan, lấy cái chảo ra làm trứng cuộn, bảy tám phút là gọn lẹ làm xong xuôi, cô hỏi: "Bát đũa đâu em?"
Không ai trả lời.
Bùi Vãn Ý tắt bếp, mở tủ bếp, lấy bát đũa ra, bỏ trứng cuộn vào bát để riêng rồi xé rong biển, làm phẳng cơm, gói trứng cuộn và dưa chuột sợi vào, thêm chút gia vị, cuộn lại, nhanh tay thái thành miếng nhỏ, bỏ lại vào bát.
Trong tủ lạnh còn chút đồ, không đủ nhét kẽ răng.
May là cô ăn cơm rồi. Đúng là người biết nhìn xa trông rộng.
Bùi Vãn Ý rửa chảo, dọn dẹp bếp núc, bưng bát đũa lên, đi tới bàn gỗ đặt xuống.
Khương Nhan Lâm dọn dẹp xong nhà cửa, đang phân loại chút rác mới quét, rác cháy được và không cháy được, phân loại xong xuôi rồi buộc túi rác lại, sau đó đứng dậy mang rác ra sau cửa huyền quan, để tạm đó đợi đến giờ thì mang đi vứt.
Cô rửa tay ở bồn rửa, rồi lau khô tay đi về phía giường, ngồi.
Bùi Vãn Ý khoanh tay , dựa vào mép bàn gỗ, im lặng nhìn Khương Nhan Lâm là việc, rồi lại tiếp tục coi mình như không khí, không có chút hứng thú nào với cái thứ sắp nguội kia.
Thật là nhẫn tâm.
Bùi Vãn Ý nhìn Khương Nhan Lâm hồi lâu, thấy người ta thật sự không chịu ngước mắt nhìn, cô bỏ cuộc, chậm rãi bước tới bên giường.
Rồi trước khi Khương Nhan Lâm kịp cảnh giác, cô nhanh tay ấn vai người ta xuống giường, quỳ gối lên giường đè Khương Nhan Lâm.
Khương Nhan Lâm cố đẩy, song cô biết không thể đẩy nổi, kiểu dẫy dụa hấp hối, làm bộ làm tịch mà thôi.
"Em cứ để chị làm vậy với em."
Bùi Vãn Ý thôi giả lả, bình tĩnh đè Khương Nhan Lâm xuống gối, giật mạnh cổ, rồi giữ chặt hai cánh tay đang cố chống cự l*n đ*nh đầu, xé toạc hàng cúc áo, kéo áo xuống ngực, lại cởi cúc quần, đưa tay kéo xuống.
Khương Nhan Lâm muốn giơ chân đạp, Bùi Vãn Ý lấy gối đè lên chân.
"Sao đấy? Em toàn thế này với chị thôi. Còn ra ngoài đứng với một thằng trai lại mà em cười tươi rối."
Một tay Bùi Vãn Ý kéo hai chân Khương Nhan Lâm ra, cô véo mạnh, trước khi bị đá thì cô đã cố sức chen vào chỗ chật hẹp.
Rồi Bùi Vãn Ý khựng lại, tay đảo mạnh moi ra chút ấm nóng, cúi xuống sát khuôn mặt Khương Nhan Lâm, khẽ hỏi: "Em làm với ai đấy?"
Khương Nhan Lâm nghiêng đầu đi, chửi:
"Cút xéo."
Bùi Vãn Ý chẳng quan tâm, lát nữa mong em còn sức chửi.
"Khương Nhan Lâm, em đừng giở trò này ra trả thù chị."
Bùi Vãn Ý nhìn Khương Nhan Lâm chằm chằm, rồi luồn sâu vào nơi chật hẹp nhất, mạnh bạo ở nơi đó.
Sự dày vò lúc nông lúc sâu làm người dưới thân căng cứng cổ, khó mà thở được, tựa như đau đớn.
Bùi Vãn Ý nhìn Khương Nhan Lâm, cô mềm lòng.
Trước khi đến đây, cô không định làm vậy.
Dù trong đầu nghĩ cả ngàn lần vạn lần muốn hành hạ em đến chết đi sống lại, để em không còn sức xuống giường chạy trốn, nhưng đến đây rồi, Bùi Vãn Ý lại không thể nào giận nổi.
Tất cả những đêm trằn trọc khó ngủ, tất cả những thứ khó tiêu, tất cả những cảm giác chỉ dịu bớt lúc dựa vào thuốc tê, đã tan biến trong khoảnh khắc chị nhìn thấy em từ xa.
Bùi Vãn Ý còn nghĩ, nghĩ rất đơn giản.
Em ở trước mặt chị là đủ rồi.
Người dưới thân cắn chặt môi dưới không chịu phát ra tiếng động. Bùi Vãn Ý không muốn ép buộc, đảo vội vài cái bế ngang người, để ngồi trên đùi mình.
Sau đó, đôi tay không yên phận kia lại giãy giụa phản kháng, Bùi Vãn Ý hơi sử dụng sức, người trên đùi rẩy co rúm trong lòng một cách bất lực, ướt đẫm cả tay.
Bùi Vãn Ý hạ mí mặt, một tay ôm chặt Khương Nhan Lâm, cô tiếp tục, cho đến khi người ngồi trên mình chịu yên lặng.
Lòng bàn tay nóng, lòng nóng, cái ướt át và nhiệt độ chân thật như một giấc mơ khác, làm Bùi Vãn Ý không dám chớp mắt, không dám lên tiếng.
Bùi Vãn Ý vùi đầu vào hõm vai Khương Nhan Lâm, hít thở sâu, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng sâu, cho đến khi bên tai vang lên tiếng nức nghẹn, như là khó ở đến cực điểm, song nó bị kìm kẹp không thể thoát ra.
Bùi Vãn Ý ngẩng đầu hôn Khương Nhan Lâm, những nụ hôn và l**m láp vụn vặt, dịu dàng dỗ dành: "Không khó chịu nữa, chị nhẹ tay nào, ngoan, thả lỏng, nhấc mông lên."
Tay cô nắm cánh mông mềm mại, nâng trọng tâm Khương Nhan Lâm lên, rồi lại để chân đối phương dang rộng hơn, ngồi hẳn lên người mình.
Bùi Vãn Ý nghe thấy tiếng thở đứt quãng của Khương Nhan Lâm, nó hay như trong mơ.
Thê như nếu cô không dừng lại, là có thể nghe mãi, nghe mãi, không bao giờ tỉnh lại nữa.
Nhưng rồi, đôi tay vừa được giải thoát kia lại giơ lên và đẩy cô ra.
Bùi Vãn Ý muốn hôn Khương nhan Lâm, lại bị nghiêng đầu tránh.
Tay không tự giác nhanh, rồi lại nhanh hơn, như là muốn thao túng người ta đến mất kiểm soát, hoặc là bản thân Bùi Vãn Ý đã mất kiểm soát.
Bùi Vãn Ý kìm nén chua xót trào dâng, áp sát vào cổ Khương Nhan Lâm cắn mạnh một cái, lại chẳng nỡ làm em đau, chẳng nỡ cắn em chảy máu, chẳng nỡ cắn em để lại sẹo.
Hơi ấm một lần nữa làm ướt Bùi Vãn Ý, lòng bàn tay cô, g*** h** ch*n cô và cả khuôn mặt cô.
Càng làm, càng không kìm được, không dừng được, Bùi Vãn Ý mất kiểm soát.
Khương Nhan Lâm lần nữa run rẩy mất hồn trong lòng Bùi Vãn Ý, rồi bình tĩnh lại sau mười mấy giây, cố đẩy người ra.
Đến khi Khương Nhan Lâm vùi đầu vào hõm vai Bùi Vãn Ý, th* d*c ướt át, hồi lâu mà chẳng thốt ra được một lời.
Khương Nhan Lâm mới ngước mắt lên, nói câu đầu:
"Em tưởng em đã nói rất rõ rồi cơ mà."
Người trong lòng cố ôm chặt Khương Nhan Lâm hơn, chết cũng không chịu buông.
Khương Nhan Lâm nhếch mép, "Nếu chị não cá vàng quên rồi thì để em nhắc lại cho nhớ."
Cô nghe tiếng nức nở của Bùi Vãn Ý, cụp mắt xuống, giọng khinh khỉnh:
"Em không có thú vui rẻ tiền là đi l*m t*nh nhân cho người ta, đừng có mà vác mặt tới đây nữa."