Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 211

Chương 211

 

Sau này ngẫm lại, Khương Nhan Lâm phát hiện, thật ra mọi chuyện có dấu vết cả.

 

Tuy nhiên, do khứu giác cô bị tịt, hay là cố tình lờ đi, đến giờ phút này hình như chẳng còn nghĩa lý gì để phân biệt.

 

Nói cho cùng, khoảng cách giữa cô và Bùi Vãn Ý là do một tay cô tạo ra.

 

Tưởng rằng tránh mọi thứ của đối phương, từ cuộc sống, sự nghiệp đến gia đình, ngay cả quá khứ, là có thể giữ được tỉnh táo trong mối quan hệ không danh phận, sống yên thân một mình, rồi sau này lại tưởng rằng có thể mưa dầm thấm lâu, ngăn chặn việc thấu chi.

 

Thế là cô dẹp cái tính tò mò thường có của người ta đi, tự lừa mình dối người duy trì vẻ"không can thiệp lẫn nhau", thực tế thì từng bước một đánh mất phòng tuyến, đồng thời bịt tai bịt mắt.

 

Giả vờ như chưa bao giờ phát hiện tên và ảnh đại diện trong hộp thoại bị ẩn kia.

 

Giả vờ như chưa bao giờ nhìn thấy, những từ ngữ trên cái tài liệu tiếng Anh đã lướt qua kia.

 

"......Con bạn thân chị lại kết hôn ở Las Vegas rồi."

 

Người mới nghe điện thoại xong vừa nói, vừa lê dép lẹt xẹt, rồi bò lên giường, chui tọt vào chăn, mang theo cả đống hơi lạnh.

 

Khương Nhan Lâm xem tin nhắn trên điện thoại, cô trả lời, hoàn toàn là nước đổ lá khoai đối với những lời lảm nhảm của Bùi Vãn Ý, chẳng buồn phản ứng gì.

 

Nhưng Bùi Vãn Ý có thể tự nói tự nghe, "Sao lại là 'lại' nhỉ, vì mỗi lần nó đi Las Vegas đánh bạc là có tình một đêm, hễ mà lên cơn là lôi người ta đi đăng ký kết hôn, hôm sau tỉnh dậy là hối hận. Thật không hiểu nó có chấp niệm gì, cứ một hai phải kết hôn ngay lúc có tình một đêm hay sao."

 

Nói đến đây, Bùi Vãn Ý thấy Khương Nhan Lâm chả phản ứng, cô thò đầu qua xem màn hình điện thoại, "Em nhắn tin với ai vậy, nói chuyện với em mà em không thèm để ý gì hết."

 

Khương Nhan Lâm trở mình, khéo léo tránh cái ánh mắt nhìn qua của Bùi Vãn Ý, hỏi: "Rồi ý chính trong câu chuyện là gì?"

 

Có tật giật mình, Bùi Vãn Ý liếc nhìn, nhưng cố nhịn không nổi nóng ngay, dụ dỗ: "Em thấy Las Vegas thế nào, bên ấy nhiều thứ hay ho lắm đó."

 

Khương Nhan Lâm khóa màn hình điện thoại, nhét lại dưới gối, hờ hững đáp: "Cũng được, cơ mà chả liên quan gì đến em cả."

 

Bùi Vãn Ý nhướn mày, "Nếu em muốn liên quan thì liên quan thôi."

 

Khương Nhan Lâm dập tắt cái ý đồ của Bùi Vãn Ý ngay, "Dẹp chưa? Em không đi đâu cho đến tận mùa xuân năm sau đâu. Chạy tới chạy lui mải, chị không mệt à."

 

Cô vừa nói vừa trở mình, tìm một chỗ thoải mái trong chăn, rồi nhắm mắt định ngủ.

 

Có những người sau khi lười biếng trốn việc nhà, tinh thần dồi dào không có chỗ phát huy, toàn dùng để hành người, làm Khương Nhan Lâm dạo này ngày nào cũng buồn ngủ rũ rượi. Ban ngày khó lắm mới nhờ công việc trốn được một lúc, tối về là bị đánh thức hết lần này đến lần khác, mơ mơ màng màng đã bị cái môi dính đầy mùi vị kia l**m lên, nửa tỉnh nửa mê không biết bao nhiêu lần, chẳng đợi được lúc yên thân.

 

Thế là tinh thần cô ngày càng uể oải, còn cái người bên cạnh thì càng ngày càng tươi, sức lực vô tận.

 

"Nhưng mà sắp hết năm rồi thì phải nghỉ phép năm chứ. Tuần nữa tới Giáng Sinh, em còn mấy ngày phép mà."

 

Bùi Vãn Ý không bỏ cuộc, cố nài nỉ, cố lái câu chuyện về lại chủ đề cũ.

 

Khương Nhan Lâm nhắm mắt, uể oải đáp: "Chị hai ơi, đây là Trung Quốc, Giáng Sinh không được nghỉ lễ đâu."

 

"Xạo, em muốn nghỉ lúc nào mà không được, không thì làm nghề tự do còn ý nghĩa gì nữa."

 

Bùi Vãn Ý chẳng thèm tin ba cái lý lẽ của Khương Nhan Lâm, thấy ai kia cứ khăng khăng không chịu, cô đưa tay véo đôi g* b*ng đ** no tròn, vừa xoa vừa cố thuyết phục: "Có mấy ngày thôi mà, cây thông Noel ở bên đó to lắm, đẹp lắm luôn, em không muốn đi xem sao?"

 

Khương Nhan Lâm không có hứng.

 

Cơ mà không nói vậy được.

 

Vì thứ Bùi Vãn Ý quan tâm là mấy ngày trước lễ Giáng Sinh.

 

Nghĩ đến đây, Khương Nhan Lâm thở dài, trở mình dựa vào lòng Bùi Vãn Ý, nhắm mắt, cô khẽ nói: "Em thích ở nhà hơn, thoải mái hơn."

 

Bùi Vãn Ý liếc, tay như trút giận, bóp mấy cái, rồi mới chịu tạm tha: "Em không muốn đón sinh nhật với chị."

 

Giở trò phân biệt đối xử đây này.

 

Khương Nhan Lâm mở mắt, nhìn Bùi Vãn Ý một lát, rồi hỏi: "Đi đón sinh nhật khác gì à? Đổi chỗ làm thì nói đi? Hay chị thích làm chuyện đó ở chỗ vắng vẻ?"

 

Bùi Vãn Ý khựng lại, liếc, thấy ai kia thù dai, khó mà phòng bị.

 

"Không phải, em hiểu lầm rồi, chị thích em."

 

Cô sử dụng chiến lược đầu hàng, xoa dịu, song nghĩ nhanh cách khác để đi tiếp.

 

Khương Nhan Lâm ngáp một cái, rồi mới lên tiếng: "Mùa đông nên không muốn ra ngoài đâu, lạnh lắm."

 

Bùi Vãn Ý chả nghĩ ngợi nhiều, không đi thì cứ sưởi ấm cho em thôi, rồi vận động tí, ra chút mồ hôi là hết lạnh ngay.

 

Nghĩ vậy, người trong lòng đã khẽ nói: "Ở nhà em, sinh nhật toàn là ở nhà làm một bữa ngon, hồi xưa mẹ em làm vậy cho em đấy."

 

Bùi Vãn Ý hết cơ hội.

 

Cố gắng giãy giụa, rồi đành chào thua, Bùi Vãn Ý xoa hai cái vào chỗ mềm mại kia, hỏi: "Vậy em muốn ăn gì nào, cả bàn tiệc thịnh soạn chị chịu chết."

 

Trình độ nấu nướng của Bùi Vãn Ý dừng lại ở mức đủ nuôi sống bản thân. Cô không có thời gian nghiên cứu làm sao cho ngon, toàn cố gắng trên nền tảng hiệu quả, cải thiện chút hương vị là đủ dùng.

 

Mà giờ em đang chơi khó cô à? Cái trình độ này sao mà sánh được với hương vị mẹ em nấu chứ?

 

Khương Nhan Lâm không thèm để ý trong đầu chị ta đang xoắn xuýt thứ gì, nói xong cô tìm một chỗ thoải mái trên người chị ta, nhắm mắt lại lần nữa.

 

Để lại cô Bùivắt óc suy nghĩ cả đêm, kế hoạch ban đầu đổ bể không nói, còn phải làm lại từ đầu cái phương án mới toanh, coi như tìm được chỗ xả cho cái đống tinh thần vô tận của mình, chẳng còn tâm trí đâu mà hành hạ Khương Nhan Lâm nữa.

 

Đêm đó Khương Nhan Lâm được tha.

 

Sáng hôm sau, Bùi Vãn Ý lái xe ra khỏi nhà, đi siêu thị tươi sống gần đó mua cả đống đồ về.

 

Đợi phân loại rồi cất hết đồ vào tủ lạnh đâu ra đó xong xuôi, Khương Nhan Lâm mới tỉnh giấc, ngáp ngắn ngáp dài xuống lầu.

 

"Chị mua nhiều đồ ăn thế chị vậy, có ai đến ăn cơm hả?"

 

Chị nói cho rõ đi, để cô còn liệu trước. Xem xem chuồn ra ngoài cho rảnh nợ, hay là ở trên lầu đeo tai nghe ngủ, giả bộ như không có người.

 

"Nào có ai, chị có bao giờ dẫn ai về nhà đâu."

 

Đây là nhà, chứ có phải quán ăn nhà hàng gì, ai rảnh dẫn người lạ về nhà.

 

Bùi Vãn Ý vừa nói vừa bỏ một túi thịt bò tươi đã cắt miếng vào túi zip, nhét vô ngăn mát, chuẩn bị tối lấy ra tập tành trước.

 

Thấy Khương Nhan Lâm rót nước uống, Bùi Vãn Ý liếc mắt nhìn, quan sát hồi lâu, cô không lên tiếng.

 

Đến khi Khương Nhan Lâm khó chịu vì bị nhìn chằm chằm, hỏi: "Muốn gì đấy?"

 

Bùi Vãn Ý chả thèm giả bộ thêm, cô hết kiên nhẫn, mà cũng chẳng muốn có.

 

Thế là cô Bùi xích lại gần sau lưng Khương Nhan Lâm, đưa tay véo eo Khương Nhan Lâm, phòng lát nữa có người bỏ chạy.

 

Rồi mới cọ cọ vào cổ Khương Nhan Lâm, khẽ hỏi một câu: "Tối qua em nhắn tin với ai vậy, sao không cho chị xem?"

 

Khương Nhan Lâm uống hết nửa ly nước ấm, đặt ly xuống bàn, bĩu môi.

 

"Không cho chị xem thì chị không xem chắc?"

 

Nói cứ như tối qua sau khi cô ngủ, người này không lén lút lấy điện thoại cô ra lật tung lên ấy.

 

Khương Nhan Lâm chán chả buồn nói, cô có mù đâu?

 

Cô Bùi mặt dày hơn cả tường thành, bị vạch trần rồi vẫn không buông tay, vừa cọ cọ người Khương Nhan Lâm, vừa thò tay véo lung tung lên, kiểu một phút không véo là thiệt thòi lắm chết mất.

 

"Nhưng mà chị muốn nghe em nói thôi."

 

Lén xem trộm điện thoại làm người ta có cảm giác như mình là mối quan hệ không thể công khai, toàn lén lút.

 

Chẳng rõ vì sao, nhưng những chuyện trước đây làm đến quen cả tay giờ lại khiến cô khó chịu, cô không nhịn được muốn làm song càng làm càng bực bội.

 

Bùi Vãn Ý nghĩ thầm, véo mạnh vào chỗ mềm mại kia, ép buộc, "Nói cho chị biết, ai nhắn tin cho em, sao em gửi chuyển phát nhanh cho người đó."

 

Khương Nhan Lâm không hiểu Bùi Vãn Ý nói gì, mấy giây sau mới phản ứng lại, "Chuyện gửi chuyển phát nhanh là hồi tháng Tư tháng Năm rồi, chị định lấy kiếm đời Tống chém quan đời Minh à?"

 

"Em bớt đánh trống lảng."

 

Sự nhạy bén của Bùi Vãn Ý chưa bao giờ kém Khương Nhan Lâm, cô không để ý, không có nghĩa là cô không nhận ra.

 

Cho dù lịch sử trò chuyện ngắn đến độ mấy phút là xem hết, khoảng thời đã qua lâu và nhìn ra tần suất đối thoại rất thấp, nhưng Bùi Vãn Ý vẫn thấu được sự bất thường nhẹ kia.

 

Giọng Khương Nhan Lâm nói chuyện với người này, ngoan đến mức chả giống tính cách em chút nào.

 

Nếu không phải cô đã xác nhận nhiều lần người đó không phải Kỳ Ninh, Bùi Vãn Ý thực sự nghi ngờ cái lời em nói chia tay rồi là xóa hết bạn bè hoàn toàn nói dối.

 

Khương Nhan Lâm không bất ngờ khi chị ta cứ khăng khăng bám lấy chuyện này.

 

Vì trực giác của cô Bùi thực sự xuất sắc hơn mọi năng lực, nên tra vấn đề là chuyện sớm muộn.

 

Nhưng hỏi nhanh thế ngược lại làm Khương Nhan Lâm có chút bất ngờ.

 

Xem ra sự tăng lên đáng kể của cảm giác an toàn là ở cái mặt dày được voi đòi tiên.

 

Khương Nhan Lâm nghĩ thầm, ngay lúc những ngón tay không yên phận kia sắp sửa chui vào, cô giữ tay ai kia, đưa ra một câu trả lời thẳng thắn:

 

"Tình đầu của em."

 

Lời vừa dứt, bàn tay mới yên phận kia chen vào cái nơi ấm nóng đang khép chặt của Khương Nhan Lâm ngay.

 

Giọng Bùi Vãn Ý rất nghiêm túc.

 

"Vậy à, kể chi tiết xem nào."

 

Nhưng trong quá trình kể, cô thích làm gì thì cứ làm.

 

Không nói?

 

Không nói thì gấp đôi.

Bình Luận (0)
Comment