Chương 212
Đối với chủ đề "mối tình đầu", Khương Nhan Lâm không có hứng muốn chia sẻ.
Xét cho cùng, chính bản thân cô còn rõ mình đã đóng một vai diễn đáng trách trong đó và mỗi lần nhắc lại sau này cũng chỉ là làm sâu sắc thêm ký ức đó.
Tuy nhiên, không có nghĩa là Khương Nhan Lâm căm ghét quãng thời gian ấy.
Ngược lại, cô hiểu rõ hơn ai hết rằng đó là mảnh ghép quan trọng nhất để bản thân cô có thể tự thay đổi và tái tạo. Nhờ đó, cô nhìn nhận rõ ràng bản chất của mình và nhận ra tài năng gây tổn thương người khác lẫn chính mình xuất sắc đến nhường nào.
Mỗi lần hồi tưởng về sau là một lời nhắc nhở lặng thầm.
Sự ngu ngốc của con người nằm ở chỗ lặp lại những sai lầm, thói quen khó bỏ.
Vậy nên, cô đừng trở thành một kẻ ngốc nữa.
Trong khoảng thời gian mới quen Lê Quân Tranh, cả hai vì cảm mến nhau ngay từ lần gặp đầu tiên mà chỉ trong năm ngày ngắn ngủi đã chia sẻ gần như toàn bộ những trải nghiệm quan trọng của cuộc đời.
Khương Nhan Lâm nhờ vậy mà biết được mối tình đầu của Lê Quân Tranh, một mối tình mà bạn ví như "vụ án hình sự chưa thành niên" và những mối tình đau đớn, b*nh h**n sau này mà mình không thể tránh khỏi việc lặp lại.
Lê Quân Tranh dường như đã hòa giải với những chuyện ấy. Ngoại trừ việc còn khó chịu với người yêu cũ thay đổi thái độ quá nhanh vào thời điểm đó, thì hầu hết những trải nghiệm khác đã được xem như những câu chuyện để kể.
Sau khi kể xong, Lê Quân Tranh sẽ tò mò hỏi: "Vậy còn mày? Cô gái đầu tiên mà mày thích là người như thế nào? Cũng khi còn rất nhỏ sao?"
Khương Nhan Lâm cảm thấy có lẽ do Lê Quân Tranh đã mang lại cho cô quá nhiều sự đồng cảm. Hoặc cũng có thể, trước những người không quen biết rõ, cô càng sẵn lòng chia sẻ quá khứ hơn. Vì vậy, cô gần như không chút do dự và đưa ra câu trả lời.
"Chị tốt với tao, mặc dù tao tệ với chị."
Nhớ lại từng mối quan hệ sau này của Khương Nhan Lâm, kể cả những mối quan hệ bạn bè, cô cũng không thể tìm ra một mối quan hệ nào tồi tệ hơn mối quan hệ này.
Sự ngu ngốc của con người dường như được thể hiện rõ ràng nhất trong chuyện này: người đối xử tốt với mình nhất lại là người phải chịu đựng những thứ tồi tệ nhất từ mình.
Khương Nhan Lâm không cảm thấy việc xin lỗi trong những chuyện như vậy còn có ý nghĩa gì nữa. Giống như đêm Giáng Sinh năm mười tám tuổi ấy, nó đã thay đổi hoàn toàn nhận thức của cô về mấy chữ Giáng Sinh. Sau này dù có cố gắng tô vẽ thế nào đi nữa thì nó cũng mất đi ý nghĩa ban đầu.
Trong những giấc mơ giữa đêm khuya hiếm hoi, trong những lúc trằn trọc khó ngủ, thứ day dứt cô mãi vẫn luôn là sau sự im lặng kéo dài như cả thế kỷ ở đầu dây bên kia điện thoại, cuối cùng chị nói một câu không chút cảm xúc.
"Khương Nhan Lâm, em giỏi."
Nhưng rất nhiều năm sau, Khương Nhan Lâm đã cố gắng kiếm tìm từ chị một dấu vết của sự căm ghét dành cho mình, không biết vì công bằng hay để đền bù.
Nhưng hết lần này đến lần khác, cô cứ nhận được một câu trả lời không hề thay đổi.
"Chị từng ghét em sao? Sao chị không biết?"
Một tin nhắn ngắn ngủi với vài chữ đã khiến Khương Nhan Lâm trong một khoảng thời gian rất dài mất đi khả năng đáp lời.
Chị nói chưa bao giờ ghét cô.
Dù vô số lần tranh cãi, chiến tranh lạnh, rồi lại làm hòa như chưa có chuyện gì xảy ra.
Dù chị buồn không biết bao nhiêu lần, tổn thương, thất vọng vì cô, hơn thế là dần dần trở nên tuyệt vọng.
Dù cho suốt mười năm qua, Khương Nhan Lâm vẫn luôn dựa vào sự chắc chắn đó, bất cứ lúc nào nhớ đến chị, cô sẽ nhấc máy gọi số điện thoại quen thuộc, như một người không có chuyện gì xảy ra để tiếp tục hấp thụ dịu dàng từ chị.
Chị cũng nói, chưa bao giờ ghét cô.
"Vậy tại sao hai người không ở bên nhau?"
Lê Quân Tranh không hiểu, bởi trong quan niệm của cô, ngay cả người không thích nhau còn có thể ở bên nhau, thì người thích nhau lại có lý do gì để phải bỏ lỡ.
Mặc dù hỏi vậy, song nó chỉ là một chút cố chấp khi rõ câu trả lời nhưng không muốn chịu thua.
Khương Nhan Lâm lúc đó cười, tâm trạng khi nói về chuyện này bình tĩnh hơn nhiều. Cô có thể thẳng thắn đối diện với những lỗi lầm từng phạm phải.
"Bởi vì vào thời đại đó, việc làm rõ tính chất của thứ tình cảm này là một chuyện rất khó khăn. Ít nhất là ở Trung Quốc mười năm trước, phần lớn mọi người không hiểu, hoặc nói đúng hơn là không biết, những gì mình cảm nhận được, mong muốn và đáp lại ở một người cùng giới là gì."
Ban đầu cả hai không hiểu.
Khi xung quanh toàn là phụ nữ và thường có hai cô gái có quan hệ thân đến mức vượt xa tất cả mọi người, thì những ngày tháng bên nhau sớm tối và khoảng cách vượt quá giới hạn giữa họ lại bình thường đến thế.
Đến nỗi thời gian trôi qua, chẳng ai nhận ra, những thứ nhỏ nhặt hàng ngày của họ, điểm tựa của niềm vui, điểm kết thúc của những cuộc chiến tranh lạnh, gốc rễ của mâu thuẫn và các lần muốn đến gần nên đến gần, tất cả mọi thứ thực sự không khác gì những cặp đôi yêu đương.
Sẽ buồn bã vì chị thân thiết với người khác.
Sẽ ghen tị vì người sẻ chia những thứ đặc biệt dành cho cô với người khác.
Sẽ âm thầm đau khổ vì không nhận được sự đồng hành của chị, thậm chí không được chị nhận ra nhu cầu đó.
Không một ai nhận ra đó là tình yêu.
Nhưng không một ai chạy trốn.
"Vậy sau đó thì sao?"
Lê Quân Tranh nghe xong thấy buồn, không biết là gợi lên chuyện cũ, hay vì có năng lực cảm thụ đặc biệt, khiến cô có thể cảm nhận được chút gì đó ẩn sau những lời nói bình thản.
Khương Nhan Lâm nghĩ lại chuyện cũ, cảm thấy rất hoang đường.
Nhưng cô đã có dũng khí đối diện với sự hoang đường của chính mình.
"Tao nhận ra đó là một loại tình cảm là nhờ một người bạn, người đó nhìn rõ hơn tao nữa. Bạn tao còn nghĩ tao đang yêu và đối tượng là một cô gái lớn hơn tao năm sáu tuổi. Lúc ấy, bạn tao đùa rằng tao thích con gái từ lúc mới sinh hay vì tình cờ người tao yêu cũng là con gái như tao."
Người bạn chỉ đùa, vậy nên Khương Nhan Lâm rất rõ người ta không ác ý, người ta chỉ tò mò mà thôi.
Song Khương Nhan Lâm lại như bị ai đó đánh một gậy vào đầu, cô tỉnh giấc khỏi giấc mơ ngọt ngào.
"Khoảnh khắc đó, chuyện buồn cười nhất là ý nghĩ đầu tiên nhảy lên trong đầu là không thể để chị biết chuyện này."
Khương Nhan Lâm nghĩ lại mà thấy buồn cười. "Tao nghĩ chị coi tao như em gái thôi, nếu biết tình cảm của tao thì có lẽ ngay cả mối quan hệ hiện tại cũng không còn."
Không vạch trần, thì có thể che đậy sự thật.
Không cầm lên, thì sẽ không có ngày phải buông xuống.
Khương Nhan Lâm không hiểu quan niệm ăn sâu bén rễ này của mình bắt nguồn từ đâu. Vì vào độ tuổi đó, cô ít khi xem xét bản thân, tự kiểm điểm, cô chỉ dựa vào trực giác để hành động.
Vậy nên cô chọn cách không thừa nhận.
Giống như một người thông minh giả vờ ngu muội, lại giống như một bệnh nhân nan y đang đếm ngược từng ngày cuối của cuộc đời, ngày qua ngày, cứ thế trong sự giằng xé và nỗi đau khó giải thoát, dần dần bức điên bản thân.
"Đêm Giáng Sinh đó là lần chiến tranh lạnh cuối cùng."
Khương Nhan Lâm thực sự không còn nhớ rõ toàn bộ diễn biến của ngày hôm đó, có lẽ cơ chế bảo vệ của bộ não sẽ khiến người ta quên đi những ký ức đau khổ nhất, nên xóa đi phần lớn ký ức của cô về ngày đó, còn mỗi mấy mảnh vỡ rời rạc.
"Tao ghét chị thân thiết với người ta rất ghét cô nàng thân thiết với bất kỳ ai. Ngay cả không bằng một phần với tao tao cũng ghen ghét. Tao ghen ghét nên lạnh nhạt chị, cố ý không nhắn tin, không nghe điện thoại, lấy đồ chị tặng đổi ra tiền rồi trả lại, làm chị tức đến mức không tìm tao nữa. Mỗi lần chiến tranh lạnh sẽ bắt đầu như vậy. Nhưng cuối cùng chị luôn tìm tao, cho tao một cái bậc thang để xuống, rồi dỗ tao, thế là làm hoà."
Khương Nhan Lâm vốn là kiểu người vừa đỏng đảnh vừa bẩm sinh giỏi làm tổn thương người khác. Khi còn ở độ tuổi chưa hiểu chuyện đời, cô đã điều khiển một cách chính xác cảm xúc của những người xung quanh. Nhưng bản thân cô cũng chịu nhiều đau khổ vì nó, cuối cùng cả hai không tìm thấy sự giải thoát.
Vì vậy, trước đêm Giáng Sinh đó, khi họ khó khăn mới vượt qua được một cuộc chiến tranh lạnh khác, nhận ra rõ ràng hơn bất kỳ lần nào trước đây về tầm quan trọng của người kia đối với mình. Thế nhưng, mọi chuyện đột ngột thay đổi, một lần nữa rơi vào trạng thái lo được lo mất, từng bước cảm xúc mất kiểm soát. Khương Nhan Lâm không chịu nổi nữa.
"Tao không thích cảm giác đó, nhưng tao không có cách nào yêu cầu người chị đừng bên cạnh mấy cô khác. Bởi vì đối với chị, có lẽ tao và người khác giống nhau, tao không là gì của chị cả nên tao không có đặc quyền đó. Tao không có can đảm để ngỏ lời yêu cầu chị trao cho tao đặc quyền đó."
Khương Nhan Lâm bình tĩnh kể cho Lê Quân Tranh nghe về kết cục do mình tạo ra.
"Vì vậy, vào ngày Giáng Sinh, khi chị một lần nữa chủ động gọi điện thoại cho tao, muốn dỗ tao, muốn làm hòa với. Tao đã nói dối, bảo rằng tao đã có người yêu rồi, tao còn nói rằng tao vào khách sạn với người yêu, mới mấy ngày thôi."
Một lời nói dối cần nhiều lời nói dối khác để chống đỡ.
Nhưng Khương Nhan Lâm vốn là một tiểu thuyết gia bẩm sinh, những câu chuyện cô bịa ra cực kỳ tự nhiên, không thể tìm thấy bất kỳ sơ hở nào. Cô còn tìm một diễn viên để đóng vai người yêu trong câu chuyện của mình, vì để mọi người tin rằng câu chuyện đó là thật.
Vậy nên, mọi người tin.
Mỗi mình Khương Nhan Lâm, người tạo ra câu chuyện đồng thời là diễn viên chính, từ đầu đến cuối không hề đắm chìm vào đó.
Cô thực sự bối rối, tại sao sau khi giải thoát bản thân khỏi mối quan hệ đó, cô không thấy hạnh phúc.
Cho đến khi thời gian trôi qua, một mùa đông lạnh giá nữa lại đến. Lời nói dối của cô bị vạch trần trong khoảng thời gian ngắn ngủi đầy mỏi mệt, những người bạn tin tưởng cô lần lượt thất vọng rời đi, nhưng có một người không bỏ rơi cô.
Khương Nhan Lâm rất muốn hỏi tại sao, nhưng cô biết, câu trả lời đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng cô không ngờ rằng, trước khi Giáng Sinh năm mười chín tuổi, cô nhận được câu trả lời muộn màng bằng một cách vượt quá sự mong đợi.
Một cuộc tranh cãi gay gắt nổ ra mà không hề có dấu hiệu báo trước, vả lại nó có phần bất chấp sự có mặt của tất cả mọi người.
Lân đầu tiên Khương Nhan Lâm tranh cãi với ai đó như vậy, đầy cảm xúc, không lựa lời. Từng câu hỏi chất vấn tổn thương thốt ra từ miệng cô, ném thẳng vào người chưa từng tức giận đến thế.
"Em không hiểu sao chị bực em. Em làm gì sai thế?"
"Em sai à? Thế chị nói xem? Lúc đó em nói em thích chị, không phải thích theo kiểu bạn bè mà là muốn ở bên chị. Vậy chị ở bên em không? Chị dám không?"
Khương Nhan Lâm không kiểm soát được cơn giận, nhưng cô không biết cô giận chị, hay giận chính mình.
Cô hỏi chị như thế, cô cố ý hỏi chị như thế.
Giống như biết rõ người trước mặt không thể đưa ra câu trả lời, cô tự tuyên thắng.
Cho đến khi người cũng mất kiểm soát trong cơn giận bình tĩnh lại, nhìn cô, rất khẽ, chị vẫn nhẹ nhàng như mọi khi:
"Khương Nhan Lâm, sao em biết? Sao em biết chị không thể đưa ra câu trả lời em muốn?"
"Em chả cho chị cơ hội đáp lời mà đã tuyên án tử cho chị."