Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 215

Chương 215

 

Khương Nhan Lâm khó mà hình dung được sinh nhật tuổi hai mươi bảy của mình lại diễn ra theo kiểu trời ơi đất hỡi thế này.

 

Sau màn nói chuyện cơm không lành canh không ngọt thì Bùi Vãn Ý có ý định buông tha cho cô. Ngược lại, còn bế xốc Khương Nhan Lâm lên từ sô pha, đặt lên bàn ăn gỗ, đổi sang một kiểu hành hạ khác, cứ thế mà lật tới lật lui, giày vò đủ kiểu.

 

Lúc đầu Khương Nhan Lâm còn sức để chửi cho một trận, nhưng sau đó nhận ra người kia chỉ đơn giản là muốn mình khổ sở cho vui. Thế là cô bỏ cuộc, chẳng thèm phản kháng hay chửi bới làm gì cho tốn sức. Cứ thế im lặng như thóc lép nằm sấp trên bàn ăn, đến khi cổ họng khản đặc không phát ra được tiếng nào thì thôi, chả có ai thèm giải thoát cho.

 

Sau đó cô lơ mơ ngủ thiếp đi, cơ thể hoàn toàn bị tước đoạt quyền kiểm soát, không quyết định được cơn co giật run rẩy. Chỉ còn lại những cơn thắt chặt liên hồi, đến khi không còn gì trào ra được nữa.

 

Nhưng mà dù mệt mỏi đến rã rời, nhắm mắt xuôi tay, Khương Nhan Lâm cũng không hé răng hỏi.

 

Mắc gì chị bực?

 

Người ta khó mà dễ dàng bác bỏ những gì mình đã tin là đúng.

 

Bởi nó sẽ làm lung lay niềm tin cốt lõi nhất, bao gồm cả lòng tin vào bản thân và sự hiểu biết về thế giới này.

 

Khương Nhan Lâm không cho rằng khả năng cảm nhận của mình có vấn đề.

 

Mọi thứ ở Bùi Vãn Ý vô cùng sống động, những cơn bùng nổ cảm xúc và cả những chi tiết nhỏ nhặt hàng ngày không thể cho rằng đó là giả dối.

 

Nếu mà thật sự có thể làm được như vậy, thì chắc chắn là thế giới này có vấn đề rồi.

 

Ví dụ như người ta thực ra đã chết từ lâu, chỉ là bộ não vẫn còn được bảo quản, bị đứa nhà khoa học điên nào đó thực hiện thí nghiệm "bộ não trong bể chứa". Rồi thiết lập một cuộc sống ảo sống động như thật cho cô.

 

Chỉ có như vậy thì bộ não mới bị lừa phỉnh một cách triệt để.

 

Vậy nên hoặc là cuộc đời cô là giả, thế giới này là giả.

 

Hoặc là, tất cả những gì cô cảm nhận được là thật.

 

Và vì lẽ đó mà Khương Nhan Lâm chọn cách im lặng.

 

Trừ khi tất cả bằng chứng logic được bày ra trước mắt cô, nếu không thì cô chẳng thèm mở miệng chất vấn làm gì.

 

Hoặc đợi Bùi Vãn Ý tự mình nói ra một kết luận nào đó với cô.

 

Vậy dù nó có phải là sự thật hay không, Khương Nhan Lâm cũng sẽ chấp nhận lựa chọn của chị.

 

Song Khương Nhan Lâm thực sự không ngờ được rằng, ngay trong ngày đầu tiên cô chọn cách im lặng để chờ đợi, cô đã nhận được một tiến triển chưa từng có.

 

Mọi kế hoạch ban đầu của cô bị đảo lộn hết cả, lung lay đến mức sắp sụp đổ, có thể nói là trời long đất lở.

 

Sự thay đổi diễn ra trong chớp mắt, nhưng nó chẳng một tiếng động.

 

Đến dịp Giáng Sinh, Tết nhất sắp đến nơi, mọi người bận rộn. Dự án của Khương Nhan Lâm thì gần đến hồi kết, chuyện ở cửa hàng vô cùng bộn bề, còn đủ thứ chuyện đau đầu như thuế má đang chờ giải quyết, khiến cô mỗi ngày bận đến nỗi chẳng còn hơi sức đâu mà nghĩ đến bất kỳ chuyện gì khác.

 

Bùi Vãn Ý bỗng dưng bận đến tụt quần, sáng sớm không ra ngoài thì ở lì trong studio họp cả ngày, điện thoại gọi không ngớt, email trả lời không xuể, công việc chất đống.

 

Hai người dường như ngầm thống nhất chọn cách dồn hết thời gian vào công việc, bận đến nỗi chẳng ai còn thời gian nấu cơm dọn dẹp nhà cửa. Bùi Vãn Ý thuê lại cô giúp việc cũ, định kỳ mua sắm đồ đạc, dọn dẹp vệ sinh, rồi đúng giờ nấu bữa trưa và bữa tối để sẵn trong hộp giữ nhiệt, đợi cả hai bận xong thì ăn.

 

Ngày nắng mùa đông dần đi, Khương Nhan Lâm chuyển lên tầng trên làm việc. Đói thì tự xuống bếp kiếm chút gì đó ăn, rồi lại lên nhà làm việc tiếp.

 

Đôi khi cả ngày không thấy mặt mũi đâu, cô gần như chẳng gặp được Bùi Vãn Ý, dù Bùi Vãn Ý có ở nhà hay không.

 

Ngay cả buổi tối cũng dần dần thành ra ai làm xong việc thì ngủ trước. Người mệt mỏi rã rời thì vừa lên giường đã lăn ra ngủ, chẳng còn hơi sức đâu mà nói một câu.

 

Nhưng mà thỉnh thoảng nửa đêm, Khương Nhan Lâm bị quậy cho tỉnh giấc. Mơ màng mở mắt ra là lại thấy cái người kia im thin thít ấn tay lên đùi mình, hoặc cái đầu xù xì vùi dụi xuống.

 

Khương Nhan Lâm không ghét bỏ kiểu giải tỏa sinh lý này. Đôi khi, ban ngày càng bận đến chết đi sống lại thì cô càng muốn xả hết lên người Bùi Vãn Ý. Dù cho từ đầu đến cuối cả hai chẳng nói với nhau một câu nào, chỉ thuần túy là l*m t*nh, lấy cơ thể và d*c v*ng để giao tiếp.

 

Bùi Vãn Ý càng ngày càng mạnh tay, cứ như quay trở lại hồi hai người mới quen, ngày qua ngày lại để lại những dấu đỏ rõ mồn một.

 

Có một buổi sáng Khương Nhan Lâm tỉnh dậy, bất ngờ nhìn thấy mấy dấu vết trên cổ mình trong gương mà hơi ngơ ngác, không phân biệt được thời gian.

 

Mãi đến khi người nghe điện thoại kia trở về phòng ngủ, thấy cô đang đứng ngẩn người trước gương, vươn tay kéo cô lại, ấn vào bồn rửa mặt rồi kéo tuột q**n l*t của cô xuống.

 

Khương Nhan Lâm nghe tiếng Bùi Vãn Ý nói chuyện điện thoại, im lặng chịu đựng hết mọi tiếng động, chỉ đến khi ngẩng đầu lên nhìn thấy mình trong gương thì mới khựng lại.

 

Còn người phía sau nhìn cô thế nào, từng chút từng chút ép cô đến bờ vực ra sao, hết lần này đến lần khác run rẩy đến nỗi suýt đứng không vững, Khương Nhan Lâm cũng chẳng thể nào biết được.

 

Trong sự bình yên tưởng chừng như không có gì xảy ra thì Giáng Sinh thoáng đang đến gần.

 

Trưa ngày hôm đó, hai người l*m t*nh xong xuôi thì xuống lầu ăn trưa.

 

Bàn ăn im ắng, chỉ còn lại tiếng bát đũa chạm nhau lách tách và tiếng nhai nhè nhẹ.

 

Cơm cô giúp việc nấu ăn ổn, cả hai không quá kén ăn, có cái để bỏ bụng là mừng, còn đòi hỏi gì nữa.

 

Bùi Vãn Ý lúc nào cũng ăn xong trước. Cô liếc nhìn thời gian trên điện thoại, bưng cốc nước lên hớp hai ngụm, đợi Khương Nhan Lâm ăn gần xong thì mới lên tiếng:

 

"Mai phải về Boston gấp. Ở nhà có chút chuyện."

 

Trong mấy ngày gần đây, họ chỉ nói chuyện khi cần. Hầu hết thời gian thì chẳng ai nói với ai câu nào, làm xong việc thì lăn ra giường ngủ, có sức thì tâm sự chút rồi ngủ.

 

Khương Nhan Lâm nuốt nốt đồ ăn trong miệng, uống một ngụm nước ấm, cô đáp:

 

"Không cần thông báo đâu."

 

Người đối diện im lặng hồi lâu.

 

Khương Nhan Lâm uống nước, rồi xử lý nốt chút đồ ăn còn lại, mới bưng bát đũa đi vào bếp và bỏ vào máy rửa chén.

 

Cô giúp việc sẽ định kỳ đến dọn dẹp, nhưng phần nào tự mình xử lý được thì cô làm luôn cho xong.

 

Và giới hạn ở bát đũa mình dùng.

 

Cô đứng trong bếp dọn dẹp, như hoàn toàn không để ý đến động tĩnh ở bàn ăn.

 

Mãi đến khi tiếng bước chân đi thẳng lên lầu, Khương Nhan Lâm mới tựa vào mép bàn bếp, nhìn chăm chăm vào máy rửa chén đang hoạt động.

 

Không biết qua bao lâu, có thể là rất nhanh hoặc thực ra đã rất lâu. Người kia dọn hành lý xuống lầu, im lặng xách vali đi ra huyền quan. Quần áo gọn nhẹ, tóc xõa tự nhiên, cúi đầu xỏ giày.

 

Đợi xỏ giày xong, Bùi Vãn Ý mới khoác áo khoác lên, xách vali bên cạnh, lấy điện thoại xem tin nhắn.

 

Lý Sam sắp đến. Cô liếc nhìn bóng lưng không thèm ngoái đầu lại trong bếp, thu ánh mắt lại, vặn tay nắm cửa bước ra ngoài.

 

Tiếng khóa cửa vang lên, trong nhà chìm vào im lặng - rất lâu.

 

Khương Nhan Lâm hoàn hồn, lấy bát đũa trong máy rửa chén ra, dọn sơ qua bếp, đi ra bàn ăn gom hết đồ ăn thừa, cái gì đổ thì đổ, cái gì lau thì lau, bỏ bát đũa bẩn vào lại máy rửa chén.

 

Đợi bàn ăn và bếp núc sạch sẽ, cô mới lau tay, quay người lên lầu hai.

 

Tìm quần áo trong tủ không tốn nhiều thời gian, lấy vali ra xếp đồ chẳng mất mấy công. Khương Nhan Lâm áng chừng mấy thứ cần mang đi, mất hơn nửa tiếng thu dọn xong hành lý. Rồi thay bộ đồ dày để ra ngoài, chải sơ tóc, lấy điện thoại đặt vé máy bay.

 

Tuy đặt vé gấp nên không mua được chuyến bay giờ giấc ưng ý, song hôm nay khá may. Cô mua được vé thẳng giá cả hợp lý, nhưng phải đợi đến khuya mới bay.

 

Khương Nhan Lâm gọi xe, xách hành lý về căn hộ của mình trước.

 

Trước khi đi, cô kiểm tra tất cả công tắc điện trong biệt thự, gì tắt được thì tắt hết, nhắn tin cho cô giúp việc nghỉ phép, rồi mới về căn hộ của mình.

 

Lâu lắm không về, trong nhà có mùi bụi.

 

Khương Nhan Lâm dọn dẹp sơ, mở hết cửa sổ ra, mất cả buổi trưa thông gió, lấy dùng khăn phủ bụi che hết đồ đạc. Sau đó cô lấy hộp khóa kín ở phòng chứa đồ, bỏ vào vali mang đi.

 

Trước khi khóa cửa, cô nhìn nhà mình một lượt, lát sau mới quay người rời đi, gọi xe ra sân bay.

 

Đêm xuống, sắc màu đêm Giáng Sinh đã bao trùm cả thành phố. Không khí Giáng Sinh trang hoàng khắp mọi ngóc ngách. Trên đường đi, mở mắt ra hay nhắm mắt cũng thấy màu đỏ, màu xanh, đèn hoa rực rỡ. Ngay cả mấy khu chợ Giáng Sinh được quảng cáo rầm rộ chẳng còn là hiếm lạ. Chỉ cần lên mạng xem chút tin tức vớ vẩn là lại thấy thông tin liên quan.

 

Khương Nhan Lâm từ chối hết những lời mời hợp tác quảng cáo cho chợ Giáng Sinh, lý do là bận quá.

 

Thực ra nguyên nhân chính là do cô cảm thấy chợ Giáng Sinh thật sự nhạt nhẽo, toàn thay cái tên khác để bán đồ lề đường với giá cắt cổ. Người thì đông nghẹt, sơ sẩy một chút là lại gây ra cảnh chen lấn xô đẩy kinh hoàng.

 

Song Giáng Sinh năm nay chẳng có ma nào rủ cô đi chơi. Bạn bè thì hoặc là đã có đôi có cặp, hoặc là ngầm hiểu ý cô không tiện đi tụ tập. Ngay cả mấy kèo nhậu online cũng tế nhị không mời cô, sợ cô khó xử từ chối.

 

Khương Nhan Lâm thì thấy thoải mái, vì dạo này cô thật sự mệt mỏi, chẳng còn hơi sức đâu mà xã giao.

 

Có thời gian rảnh này, thà làm mấy việc đáng làm còn hơn.

 

Khương Nhan Lâm đến sân bay, theo quy trình qua cửa an ninh, rồi ngồi ở phòng chờ đến giờ lên máy bay. Tiện thể cô xem lướt dòng trạng thái của đám bạn thân, xem mọi người hôm nay làm gì.

 

Lâm Tiểu Thất và Lê Quân Tranh thì khỏi nói, chắc chắn đã tung tăng đi hẹn hò từ sớm. Mấy đứa bạn khác thì lệch múi giờ, hoặc chưa dậy, hoặc đang trên đường đi du lịch. Tóm lại cả thế giới rộn ràng trong không khí Giáng Sinh, chỉ có cô là ghét cay ghét đắng ngày lễ này.

 

Sau khi lên máy bay, Khương Nhan Lâm tiện tay trả lời một tin nhắn quan trọng, rồi bật chế độ máy bay, đeo bịt mắt chuẩn bị nghỉ.

 

Thời gian bay không dài, nhưng sau khi hạ cánh thì lỡ chuyến tàu điện ngầm cuối cùng. Khương Nhan Lâm gọi xe riêng, vừa đi vừa tám chuyện điện thoại với một đứa bạn thân đang rảnh. Một tiếng sau cô về đến trước cửa nhà lúc hơn hai giờ sáng.

 

Cô xách vali, cố gắng hết sức nhẹ nhàng mở khóa vân tay.

 

Song vẫn đánh thức người ngủ vốn rất nông trong một phút sau khi vào nhà.

 

Mẹ khoác áo ngoài từ phòng ngủ bước ra, thấy cô về khuya thì hơi ngạc nhiên, nhưng mà cũng chẳng lạ gì. Mẹ hỏi: "Sao con về sớm vậy?"

 

Mới cuối năm thôi mà, còn lâu mới đến Tết Nguyên Đán.

 

Khương Nhan Lâm lấy đôi dép của mình ra từ tủ giày, vừa đi vừa trả lời: "Chắc khoảng tháng Hai con đi rồi. Con tranh thủ về mấy hôm, coi như là ăn Tết trước."

 

Dù rằng bình thường chưa chắc về ăn Tết.

 

"Trường gửi giấy báo nhập học rồi hả? Nhanh vậy."

 

Bà Tiết dễ bị lạnh, nhưng không bật điều hòa ngoài phòng khách. Mẹ rụt cổ đứng đó, Khương Nhan Lâm ngáp một cái rồi đáp: "Con đi tắm rồi ngủ, mai nói chuyện."

 

Mẹ "ừ", quay người về phòng ngủ ngủ tiếp.

 

Khương Nhan Lâm mệt rã người, tắm rửa qua loa rồi về phòng ngủ lăn lên giường.

 

Lâu không về, phòng vẫn sạch sẽ tinh tươm, chăn gối được gấp gọn gàng, không có mùi gì lạ, toàn là mùi nước xả vải.

 

Cô lấy  chăn quấn chặt mình, lật người dựa vào gối, nhắm mắt lại, từ từ thả lỏng trong không gian vừa lạ vừa quen.

 

Những thứ hỗn độn trong đầu dường như tạm thời bị ấn nút "im lặng", cho cô chút thời gian để th* d*c.

 

Khương Nhan Lâm lại lật người trong chăn, từ từ, cố gắng chìm vào giấc ngủ trong đêm Giáng Sinh.

 

Rồi sau khi mơ một đống thứ lung tung, cô bị một cuộc gọi thoại đánh thức.

 

Khương Nhan Lâm mơ màng mò điện thoại dưới gối, chưa mở đã nghe máy.

 

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: "Mở video."

 

Khương Nhan Lâm nhắm mắt, không phản ứng.

 

Bùi Vãn Ý lại nói thêm một lần nữa: "Mở video, muốn nhìn em."

 

Sau một thoáng im lặng, Khương Nhan Lâm hé mắt, nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, hóa ra mới hơn chín giờ sáng.

 

Chưa đầy hai mươi tiếng đồng hồ, người này lại có sức hành hạ mình rồi.

 

Khương Nhan Lâm rụt người trong chăn, cô nghĩ ngợi giữa việc cúp máy ngủ tiếp, mới miễn cưỡng mở mắt, ngón tay chạm vào màn hình, bật camera.

 

Phòng kéo rèm cửa, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại, chẳng nhìn rõ gì cả, chỉ đủ thấy mỗi khuôn mặt Khương Nhan Lâm.

 

Bùi Vãn Ý bên kia cũng chẳng khác là bao, phòng buổi tối không bật đèn, mỗi đèn bàn đầu giường sáng, hắt lên kiểu trang trí Âu cổ điển và cái bộ dạng tóc tai rũ rượi, cổ áo xộc xệch.

 

Bùi Vãn Ý kẹp điếu thuốc, thấy mặt Khương Nhan Lâm hiện lên trên màn hình thì mới hơi thả lỏng người dựa vào đầu giường, trắng trợn lướt qua từng tấc trên khuôn mặt Khương Nhan Lâm, mở miệng:

 

"Muốn, c** đ* ra đi."

 

Khương Nhan Lâm rụt người trong chăn, hỏi:

 

"Nhất thiết phải bây giờ à?"

 

Giongw Bùi Vãn Ý đương nhiên: "Ừ, bây giờ."

 

Cứ như thể mục đích duy nhất của cuộc gọi này là để hai người trò chuyện riêng tư qua điện thoại với khoảng cách mười ba tiếng đồng hồ.

 

Khương Nhan Lâm lật người trong chăn, cô thở dài, kéo chăn xuống, vén vạt áo ngủ lên, để lộ phần lớn cơ thể.

 

Cô nhìn màn hình điện thoại, nói: "Cởi luôn cả áo sơ mi ra đi."

 

Bùi Vãn Ý cười, dập điếu thuốc vào gạt tàn, một tay xé toạc chiếc áo sơ mi trên người, dang rộng ra cho Khương Nhan Lâm nhìn.

 

Khương Nhan Lâm nhìn màn hình với ánh sáng mờ ảo đầy ám muội, thò tay vào trong quần ngủ, mặc kệ tiếng th* d*c truyền qua micro.

 

Giọng của Bùi Vãn Ý khó mà kìm nén được, kèm theo một hai câu trêu chọc quá táo bạo, truyền đến từ loa điện thoại, thẳng đến tai Khương Nhan Lâm.

 

Trong phòng ngủ tối om, chẳng nhìn rõ gì cả, song chỉ cần có giọng nói của đối phương bên tai, dường như thị giác là chất xúc tác thêm phần hưng phấn, chứ không phải là ngọn lửa thật sự.

 

Khương Nhan Lâm vội vàng nhích sâu vào, rồi để những phản ứng và bản năng này truyền qua micro cho Bùi Vãn Ý nghe, như thể giữa hai người còn lại mỗi cách giao tiếp như thế.

 

Từng câu từng chữ của người bên kia rơi vào cảm nhận của Khương Nhan Lâm, đơn giản là lời nói bình thường thôi đã đủ khiến Khương Nhan Lâm dễ dàng đạt tới cao trào.

 

"Em lên sao không rên?"

 

Bùi Vãn Ý nhìn mặt Khương Nhan Lâm, gần như ra lệnh.

 

"Khương Nhan Lâm, gọi tên chị."

 

Nhưng Khương Nhan Lâm xong việc, không buồn để ý đến.

 

"Xong rồi, ngủ đây."

 

Bùi Vãn Ý bất lực cười: "Dùng xong rồi đá mông, đồ xấu xa."

 

Khương Nhan Lâm cũng cười một tiếng, vừa mới mở miệng cửa phòng ngủ bên kia bị ai đó gõ cửa.

 

Ngay giây sau, mặt Bùi Vãn Ý hơi khó chịu, nhưng vẫn cố nhịn, vội nói: "Ra ngoài đã."

 

Nói xong, tắt micro, rồi đặt điện thoại lên giường.

 

Mãi đến khi Khương Nhan Lâm mơ màng ngủ thiếp đi, song không đợi được Bùi Vãn Ý quay lại.

 

Lúc tỉnh lại lần nữa, không biết cuộc gọi tắt từ lúc nào rồi.

Bình Luận (0)
Comment