Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 216

Chương 216

 

Cuộc sống sau khi về nhà có phần chậm rãi hơn.

 

Ăn uống thì có mẹ ruột lo, việc nhà thì chẳng cần động tay vào, còn có thể mỗi chiều thong thả xuống lầu làm vài vòng, hít thở không khí trong lành xa rời cái chốn thành phố ngột ngạt. Với cái nhịp sống kiểu này thì ai mà chẳng muốn lười chảy thây.

 

Khương Nhan Lâm theo lịch trình, ban ngày thì cắm mặt vào máy tính xử lý công việc, mấy vụ cần kết thúc thì cứ từng món từng món giải quyết cho xong. Đến giờ thì tự động xuống ăn cơm, trò chuyện vài câu với hai phụ huynh ở bàn ăn.

 

Mấy năm trước mẹ quen một bác, bác ly dị và có con riêng, con cái thì đã yên bề gia thất. Một mình bác làm ăn nhỏ, tính tình thì thẳng thắn trượng nghĩa. Song bác là kiểu đàn ông gia trưởng hơi khó ở, nhưng mà mấy năm sống chung thì coi như êm đẹp.

 

Khương Nhan Lâm cứ tưởng họ sẽ làm lễ cưới cho có rồi đi đăng ký, ai ngờ mẹ cô lại phán một câu xanh rờn: "Sống chung cho vui cửa vui nhà thôi con, bày vẽ tốn kém làm gì cho mệt xác. Mai mốt không sống được nữa lại ly dị, rách việc."

 

Thế là hai người đến giờ chưa có giấy tờ gì ràng buộc, nhà cửa xe cộ của ai thì người đó giữ, về tài sản và pháp lý thì chẳng liên quan gì đến nhau.

 

Ngay cả con cái của bác cũng ít khi lai vãng bên này. Một người thì làm lính, quanh năm không có ngày nghỉ phép nào. Một người thì định cư bên nước ngoài, công việc gia đình bù đầu, cả năm chắc chẳng gặp được một lần.

 

Khương Nhan Lâm thấy kiểu này khá hay, quan hệ mà không trói buộc quá sâu thì thoải mái nhất. Huống hồ hai người sống với nhau bao nhiêu năm, cãi nhau thì có nhưng mà vẫn ổn hơn mấy cặp có đăng ký kết hôn nhiều.

 

Hai năm trước bà ngoại lên bàn mổ, cậu ruột trốn biệt dạng vì ngại phiền. Vậy mà, bác - người không máu mủ, chẳng có danh phận gì lại tận tâm tận lực chăm sóc. Đến khi Khương Nhan Lâm bay về nước thì bác bỏ bê công việc, ngày ngày ở bệnh viện trông nom.

 

Đối với Khương Nhan Lâm, mẹ có người bầu bạn, trong cuộc sống có người đỡ đần, không để mẹ cô đơn quá mức, bình thường rảnh rỗi thì đánh vài ván mạt chược, thỉnh thoảng lại cùng bạn bè đi du hí. Tiền cho thuê nhà cộng với lương hưu, thêm chút tiền sinh hoạt Khương Nhan Lâm gửi về thì thu nhập còn cao hơn dân văn phòng, sống sung sướng tự tại, thế là quá ổn cho tuổi già.

 

Như vậy cô mới yên tâm mà đi khắp nơi được.

 

"Sao đi sớm vậy con, trước không phải nói cuối tháng Hai mới bay mà?"

 

Ăn tối xong, bác rửa bát, mẹ gọt quả táo, xẻ cho Khương Nhan Lâm một nửa. Hai mẹ con ngồi trên sô pha vừa xem ti vi vừa buôn dưa lê.

 

Khương Nhan Lâm thường không giải thích nhiều với mẹ, toàn tóm gọn vài câu cho xong: "Nhà bên đó kiếm hơi khó, mà hợp đồng thuê nhà toàn loại hai năm trở lên, ký rồi thì khó hủy ngang lắm. Con định đi sớm qua đó xem nhà cho chắc, xem kỹ rồi mới thuê."

 

Mẹ hỏi: "Vậy phải ở khách sạn rồi à? Tốn kém lắm đó."

 

"Bỏ ra chút tiền để đảm bảo sau này nhà không có vấn đề gì thì đáng thôi mẹ."

 

Nếu mà thuê phải cái nhà có phốt thì mới đúng là vừa phiền vừa tốn.

 

Khương Nhan Lâm gặm táo, mẹ liếc nhìn mấy cái, rồi ngẩng đầu nhìn về phía bếp, xác định bác không nghe thấy mới hạ giọng hỏi: "Vậy người con đang quen lần này xem chuyện con đi hay ở thế nào rồi? Người ta có đồng ý không?"

 

Khương Nhan Lâm thấy câu hỏi này hơi bị kỳ: "Người ta đồng ý hay không thì liên quan gì đến chuyện này đâu?" Chả ảnh hưởng gì đến quyết định của cô.

 

Mẹ lườm cho một cái: "Sao cái con bé này cứ dở hơi dở hám thế không biết. Có chuyện gì thì nói năng cho đàng hoàng không được à, cứ phải nói kiểu đó."

 

Khương Nhan Lâm không muốn dây dưa mấy chuyện này, vừa lúc điện thoại rung lên, có cuộc gọi thoại đến. Cô không thèm nhìn đã đứng dậy: "Con đi nghe điện thoại đây ạ."

 

Rồi cầm điện thoại một mạch về phòng, khóa trái cửa, nằm lên giường mới dám nghe máy.

 

"Đang làm gì đó, lâu thế mới bắt máy?"

 

Mặt Bùi Vãn Ý hiện lên trên màn hình điện thoại, đang ở trong phòng tắm, điện thoại để trước mặt, tay cầm bàn chải đánh răng với tuýp kem, như mới ngủ dậy đánh răng rửa mặt.

 

Mấy ngày sau Giáng Sinh, ngày nào cũng gọi video ít nhất một lần, đôi khi không tiện thì gọi thoại, cứ như là canh.

 

Nhưng Khương Nhan Lâm biết chắc dạo này ai kia không hề ngó ngàng gì đến camera giám sát ở nhà, nếu không thì đã sớm biết cô chuồn về nhà mẹ.

 

Phòng không bật đèn, Khương Nhan Lâm lật người trên giường, nói: "Về nhà mẹ ở mấy hôm, mới tám chuyện với mẹ."

 

Bùi Vãn Ý vừa nặn kem đánh răng lên bàn chải điện, nghe vậy khựng lại, ngẩng đầu nhìn màn hình điện thoại, hỏi: "Về khi nào vậy?"

 

Khương Nhan Lâm ôm chăn, mặt dụi vào gối, chỉ để lộ nửa khuôn mặt trên màn hình.

 

Cô hờ hững trả lời: "Chắc ba bốn ngày rồi."

 

Bùi Vãn Ý nhìn Khương Nhan Lâm một lát, nhét bàn chải vào miệng, im lặng đánh răng rửa mặt.

 

Một khi không ai nói gì, mọi thứ im lặng như đến cả không khí cũng ngừng lưu động.

 

Khương Nhan Lâm tựa vào gối, nghe tiếng bàn chải điện rung bên kia mà cơn buồn ngủ lại kéo đến.

 

Cô khép mắt, thả lỏng hơi thở trong ổ chăn ấm dần.

 

Tiếng nước chảy róc rách vang lên, rồi lại im sau không biết bao lâu. Điện thoại vọng ra: "Chị phải đi rồi."

 

Khương Nhan Lâm chỉ "ừ" một tiếng, đợi Bùi Vãn Ý cúp máy.

 

Vài giây sau, chưa tắt.

 

"Muốn gọi nữa không, chị gọi em."

 

Một lát sau, Khương Nhan Lâm mở mắt, nhìn màn hình, đáp: "Ừa."

 

Bùi Vãn Ý khẽ cười: "Vậy chị đi đây."

 

Nói xong, cúp máy.

 

Khương Nhan Lâm nhìn thời gian trên điện thoại, còn ít nhất bốn tiếng nữa mới đến trưa bên kia. Cô đặt báo thức sau bốn tiếng, rồi bỏ điện thoại xuống ngủ tiếp.

 

Lần này đầu óc lại không buồn ngủ, khiến cô trằn trọc mấy vòng trên giường mãi không ngủ được. Cuối cùng lại mò dậy ra trước máy tính, mấy sổ sách cửa hàng và hóa đơn thuế dang dở lại được lôi ra xem xét từng cái một.

 

Một khi vào trạng thái làm việc, thời gian trôi qua rất nhanh.

 

Khi chuông báo thức trên điện thoại vang lên, Khương Nhan Lâm tranh thủ giải quyết xong công việc còn dang dở, rồi cầm điện thoại tắt báo thức.

 

Cô bưng cốc giữ nhiệt lên uống miếng nước, mở trang web hay xem phim lên, lướt mấy bộ phim mới gần đây.

 

Dạo này bận rộn, Khương Nhan Lâm suýt quên mất lần cuối cùng mình ngồi yên tĩnh xem một bộ phim là khi nào.

 

Cô lướt mấy trang phim mới trên các nền tảng trực tuyến, đại khái chọn được mấy bộ còn nom thú vị, mở sẵn các tab rồi để đó, đợi lát nữa gọi điện xong sẽ quyết định xem bộ nào.

 

Thời gian qua nửa đêm, Khương Nhan Lâm ngáp một cái rõ dài, đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt.

 

Mọi người trong nhà đã ngủ, cô nhẹ nhàng đánh răng rửa mặt, rồi tắm nhanh.

 

Tối qua mới gội đầu, mùa đông nên Khương Nhan Lâm muốn ăn gian, cô bỏ qua bước này, dưỡng da xong thì về phòng ngủ.

 

Ban đầu, cô vẫn ngồi trước máy tính đợi.

 

Một tiếng sau, cô tắt máy tính và đèn màn hình, leo lên giường nằm xuống, nhắm mắt.

 

Lại một tiếng nữa trôi qua, Khương Nhan Lâm liếc nhìn thời gian trên điện thoại, tắt chế độ im lặng rồi đặt điện thoại xuống, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.

 

Và giấc ngủ này vô cùng yên ổn, không bị bất kỳ tiếng động nào làm gián đoạn.

 

Ngược lại, giữa chừng cô tự tỉnh mấy lần, rồi lại ngủ thiếp đi sau vài phút, một mạch đến tận sáng.

 

Bữa sáng ở nhà cũng đơn giản, trứng luộc với sữa đậu nành không đường, thêm lát bánh mì nướng nguyên cám.

 

Khương Nhan Lâm ăn sáng xong lại về phòng ngủ nằm ườn, chuẩn bị ngủ bù cho đêm thiếu giấc. Điện thoại im ắng cả đêm lúc này lại rung lên bần bật.

 

Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại một hồi lâu, đợi đến cuộc gọi thoại thứ ba mới miễn cưỡng cầm lên nghe.

 

"Dậy chưa? Chị bận đến chiều mới xong việc, sợ em ngủ quên nên không dám đánh thức."

 

Khuôn mặt Bùi Vãn Ý ẩn trong bóng tối lờ mờ của phòng ngủ, cả căn phòng có mỗi ngọn đèn tường leo lét, khiến người ta nhìn không rõ mặt mũi, chẳng biết nó ra sao.

 

Khương Nhan Lâm ngáp một cái rõ dài: "Dậy rồi, nhưng mà định làm thêm giấc nữa cho đã."

 

Bùi Vãn Ý "ừ", một hồi lâu mới nói: "Vậy em ngủ đi, chị ngắm em ngủ."

 

Khương Nhan Lâm lật người trong chăn, mấy giây sau mới lên tiếng hỏi: "Hay là mình làm một hiệp đi?"

 

Mắt Bùi Vãn Ý trong ánh sáng lờ mờ không nhìn rõ. Một hồi lâu sau, cô dường như thở dài, nhưng rất tỉnh:

 

"c** đ* ra, chị nhìn nào."

 

l*m t*nh qua điện thoại là một cảm giác rất khác.

 

Không có cảm giác thật, không có hơi ấm với hơi thở hòa quyện, đôi khi còn thấy nó nhạt như nước ốc.

 

Song ở một khía cạnh nào đó, nó lại là một cảm giác khó tả hơn cả làm thật, cứ như thể sự xấu hổ bị phơi bày trắng trợn, hoặc như là sự giải phóng bản ngã đã chẳng còn ai kiểm soát.

 

Cuộc gọi video ít nhất một lần mỗi ngày biến thành chỗ để xả hàng.

 

Khương Nhan Lâm không buồn hỏi Bùi Vãn Ý muốn hay không. Mỗi lần nhấc máy xong là vén áo lên, phơi bày cơ thể trước camera.

 

Đôi khi ở trong phòng ngủ, đôi khi ở trong phòng tắm, lấy tiếng nước xả từ vòi hoa sen át đi âm thanh tế nhị hơn, cả tiếng th* d*c với tiếng thì thầm bên kia điện thoại.

 

Hai người như quay trở lại vạch xuất phát, mở toang mọi thứ của mình ra, sử dụng cách thức này để thể hiện nội tâm, sử dụng chất màu ướt át thay cho những lời có cánh.

 

Dần dà, Bùi Vãn Ý không còn hẹn Khương Nhan Lâm giờ giấc gọi điện thoại, đặc biệt là sau lần thứ hai bùng kèo

 

Thế là Khương Nhan Lâm xác định tinh thần là lúc nào cũng có thể nhận được điện thoại của Bùi Vãn Ý, dù là rạng sáng hay tối mịt, hoàn toàn tùy thuộc vào người cách mười ba tiếng khi nào rảnh, hoặc là tranh thủ mấy phút giây ít ỏi giữa đống công việc để gọi một cuộc.

 

Có một ngày Khương Nhan Lâm vừa mới ăn cơm trưa xong thì nhận được cuộc gọi video của Bùi Vãn Ý, đành phải bỏ đũa về phòng ngủ khóa trái cửa rồi mới dám nghe máy.

 

Mặt Bùi Vãn Ý hiện lên trên màn hình, nhưng mạng khá giật, hơi bị đứng hình.

 

Bên kia ồn như cái chợ vỡ, Khương Nhan Lâm nghe thấy cả tiếng thông báo, hỏi: "Đang ở sân bay à?"

 

Bùi Vãn Ý ngồi trên ghế, gặm miếng bánh mì nguội ngắt, trả lời: "Chị đang quá cảnh ở Seattle, lát nữa phải lên máy bay rồi."

 

Đèn sân bay sáng trưng, cuối cùng, sau bao ngày Khương Nhan Lâm mới nhìn rõ mặt Bùi Vãn Ý, gương mặt gầy đi, dưới ánh đèn trắng bệch chẳng có chút sắc khí.

 

Nghe tiếng ồn ào ở sân bay, Khương Nhan Lâm nhìn một hồi lâu mới hỏi: "Định đi đâu đấy?"

 

Bùi Vãn Ý nuốt vội miếng bánh mì khô khốc, uống tí nước khoáng rồi nhìn vào màn hình điện thoại, khẽ cười.

 

"Bay qua Vancouver, giải quyết chút việc, giờ thì về Boston đây."

 

Khương Nhan Lâm ngồi xuống mép giường, hỏi tiếp: "Bận gì vậy?"

 

Người trên màn hình điện thoại cầm hộp giấy hình chữ nhật màu trắng, bên trong cái bánh muffin chả ngon lành gì. Chắc không muốn ăn nữa, vứt sang một bên rồi uống thêm một ngụm nước, mới trả lời: "Chuyện của chị cả xong rồi, nhưng mà chị ấy lại cãi nhau với ba, phải ký cái thỏa thuận thì ba mới chịu rót tiền cho chị ấy. Cái việc bẩn thỉu này lại đổ lên đầu chị. Mẹ chị bên kia không biết thế nào mà nghe được chuyện này, làm ầm lên đòi bán nhà ở Boston để giúp chị cả, chị hai tức điên lên, vì chị hai vừa mới nghỉ việc, còn đang ở nhà nữa chứ."

 

Một đống chuyện vớ vẩn của cả gia đình, làm người ta mệt mỏi đến rã rời, chẳng còn hơi sức đâu mà nói.

 

Nói xong mấy chuyện này, Bùi Vãn Ý không muốn nhắc thêm, hỏi: "Em về nhà chi thế? Bao giờ mới quay lại?"

 

Khương Nhan Lâm nhìn mặt Bùi Vãn Ý, mấy lời đã đến bên miệng lại thôi.

 

Không đúng thời điểm, không đúng hoàn cảnh.

 

Thôi thì cứ đợi đến lúc thích hợp rồi nói.

 

Nghĩ vậy, cô đáp: "Tết em không về đâu, tranh thủ lúc này rảnh rỗi nên về, kẻo mẹ lại bảo em máu lạnh vô tình."

 

Bùi Vãn Ý không hỏi thêm, uống cạn chai nước còn lại, thấy có người xếp hàng lên máy bay, thế là dọn rác để vứt vào thùng.

 

Khương Nhan Lâm nhìn Bùi Vãn Ý, chợt hỏi:

 

"Chị còn gì muốn nói với em không?"

 

Bùi Vãn Ý khựng lại rồi nhìn vào màn hình điện thoại.

 

Ánh mắt hai người chạm nhau, mấy giây sau, Bùi Vãn Ý nói:

 

"Có chứ."

 

"Chị nhớ em."

Bình Luận (0)
Comment