Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 217

Chương 217

 

Có những chưa tìm được đáp án thì cứ để nó lắng xuống đã.

 

Nhưng có những chuyện, trong quá trình lắng xuống đã dần biến chất, cuối cùng đi đến một cái kết cục không cứu vãn được.

 

Khương Nhan Lâm nào không biết, tình trạng này kéo dài thì chẳng mang lại gì cho cả cô và Bùi Vãn Ý.

 

Song cuộc sống bận rộn chưa kịp cho họ thời gian giải quyết vấn đề thì hết chuyện nọ xọ chuyện kia ập đến, khiến hai người rối như tơ vò, chả còn hơi sức đâu mà nghĩ ngợi.

 

Thế là người cần mở miệng thì cứ im , người muốn nói thì ngậm tăm luôn cho lành.

 

Thời gian trôi như chó chạy ngoài đồng, việc có tìm được đáp án hay không dường như cũng chẳng còn quan trọng.

 

Năm nay dần trôi về những ngày cuối đông rét cắt da cắt thịt. Hơi thở của năm mới theo dư âm Giáng Sinh đang đến, một lần nữa phủ sóng khắp chốn ngoại tuyến lẫn trực tuyến, đâu đâu cũng thấy tín hiệu năm mới.

 

Bùi Vãn Ý về Boston xong hình như còn bận tối mắt tối mũi. Dù tranh thủ từng giây từng phút để gọi cho Khương Nhan Lâm, thì chẳng nói được ba câu đã bị điện thoại khác túm cổ lôi đi mất.

 

Đôi khi gọi một cuộc, phải nói đến năm sáu lần câu: "Chị nghe điện thoại cái đã."

 

Đến cuối, Khương Nhan Lâm còn nghĩ hai người chẳng cần cố chấp gọi điện thoại làm gì cho mệt xác. Thà giải quyết cái đống bòng bong của mình còn hơn.

 

Nhưng cô hiểu Bùi Vãn Ý không muốn nghe những lời xát muối vào tim như vậy.

 

Nếu mà thật sự nói ra thì tình trạng vừa mới dịu bớt đi mấy ngày sau lại toang ngay.

 

Một cuộc điện thoại ngắn ngủi lúc chuyển máy bay vậy mà ý nghĩa hơn cả tá cuộc gọi trước đó của hai người cộng lại.

 

Những lúc khác, họ như duy trì một nhiệm vụ lệch tông, tiện thể giải quyết nỗi buồn trong quá trình đó.

 

Khương Nhan Lâm biết, cái dở dở ương ương này chẳng kéo dài được bao lâu.

 

Nhưng nó sẽ chuyển biến theo hướng nào thì khó đoán, khiến người ta chả thể nào lường trước được.

 

Vì đó có là người trong cuộc thì mờ mắt hay không, Khương Nhan Lâm chẳng buồn vắt óc suy nghĩ sâu xa thêm.

 

Cô vẫn cứ thong thả theo kế hoạch đã vạch sẵn của mình. Vì mục tiêu sắp thành hiện thực này, cô đã chuẩn bị quá lâu quá lâu, tuyệt đối không để bất kỳ con sâu làm rầu nồi canh nào ảnh hưởng đến tương lai mà cô đã chọn.

 

Còn quyết định này, nên bật mí cho Bùi Vãn Ý vào cái thời điểm vàng ngọc nào.

 

Khương Nhan Lâm nghĩ, chắc là vào ngày Bùi Vãn Ý chịu cho cô một kết quả ra hồn.

 

Không dễ nghi ngờ một người đã xây dựng được lòng tin, không có nghĩa là phải vứt não đi, giả điếc giả câm rồi làm con ngốc.

 

Nếu Khương Nhan Lâm thật sự muốn xắn tay áo vào cuộc để bóc tách sự thật, thì chẳng mất mấy ngày cô sẽ tự mình tìm ra đáp án ngay thôi.

 

Nhưng cô không muốn đấy.

 

Như cái hộp thoại bị cài đặt chế độ im lặng. Ảnh đại diện với nickname của người ta rõ như ban ngày. Chỉ cần lên mạng tra chút là sẽ tìm thấy ngay mục tiêu hoàn toàn trùng khớp với thông tin.

 

Huống chi Khương Nhan Lâm là người trong giới, sớm biết đấy là cây đa cây đề số má.

 

Khi cô còn tập tành viết truyện ngắn tự sáng tác ở cái tạp chí công ích, thì đối phương đã là tác giả sách bán chạy nức tiếng với tác phẩm tiêu biểu. Tác phẩm sớm bán mình cho bản quyền chuyển thể thành phim, đội ngũ sản xuất còn là diễn viên sừng sỏ quốc tế và đoàn làm phim có tiếng tăm lẫy lừng.

 

Tuy nhiên, Khương Nhan Lâm hoàn toàn không thể nào nuốt trôi được chuyện, một cái tên mà trước đây cô chỉ thấy trên mạng và trong hiệu sách, lại chễm chệ xuất hiện trong cuộc sống của cô theo cách kiểu éo le như vậy.

 

Thật là một câu chuyện máu chó rẻ tiền, sến súa khiến người ta cạn lời.

 

"Cô Khương đúng là xinh thật, trông giống mối tình đầu đầu của tôi."

 

Trong một đêm nọ ở bờ biển, có câu nói đùa hơi bị đã được người ta buột miệng thốt ra trước mặt bàn dân thiên hạ, khiến đám bạn xung quanh được phen cười bò và trêu, nhưng chẳng ai thèm coi là thật.

 

Khương Nhan Lâm nghĩ, bản thân cô chẳng có lý do gì để tin.

 

Và tựa như cái tờ giấy mà tiêu đề với dòng chữ "Thư mời" kia chắc gì dính líu đến cô. Tốt nhất đừng có mà ảo tưởng làm gì cho nó mệt xác.

 

Để một công dân Mỹ tốn công tốn sức đi xin xỏ thư mời này để giúp ai đó có được cái visa "thần thánh", thì đâu chỉ đơn giản là gói gọn trong mấy chữ "quan hệ không tầm thường" được.

 

Khương Nhan Lâm hồi đi xin visa Mỹ còn chẳng dám mơ đến việc dùng đến mối quan hệ "khủng", bởi ân tình kia nó to như quả núi, cô không muốn vì mấy vụ vặt vãnh như cái visa mà phải trả một cái giá chát chúa như vậy.

 

Với tâm lý "được thì tốt, không được thì thôi, coi như số nó thế", cô ngược lại may mắn vớ được cái visa Mỹ mười năm. Dù thời gian lưu trú không phải là dài nhất (tận 180 ngày), Khương Nhan Lâm vẫn cứ gọi là vui như trẩy hội.

 

Nên biết rằng, đối với mấy thành phần tăm tia sang Mỹ kết hôn để kiếm cái thẻ xanh thì chỉ cần nửa tháng để tác nghiệp là quá đủ.

 

Tuy vậy, đối với Bùi Vãn Ý mà nói, mấy ngày này có đủ hay không thì Khương Nhan Lâm chịu, chẳng tài nào mà đoán được.

 

Song internet bây giờ nó thần thánh quá. Dù có không muốn đến mấy, một khi đã sử dụng mạng xã hội công khai công khai dòng trạng thái thì y như rằng bị lộ hết IP vị trí. Ai nhìn vào cũng biết.

 

Mà người đã lặn mất tăm mấy năm trời, dù cái hồi nổi tiếng có chói chang đến đâu, bây giờ chỉ là dạng tàng hình, cả mấy tháng mới thả một dòng trạng thái, mà toàn là mấy vụ quảng cáo vớ vẩn.

 

Khi hai IP nó nhảy khác hẳn nhau, mấy người hay để ý chút là soi ra ngay, còn táy máy để lại bình luận: "Sao lâu rồi không thấy chị đăng gì vậy? Chị về Trung Quốc rồi sao?"

 

Người trả lời bình luận rất thân thiện, thêm cả trái tim phía sau.

 

"Đúng rồi đó, chuẩn bị mỏi mòn cuối cùng cũng thành hiện thực [icon mặt cười]."

 

Khương Nhan Lâm nghĩ, coi như là một chiêu để tra cứu thông tin không tệ.

 

Nhưng vì thao tác dễ như ăn kẹo, chuỗi logic rõ mồn một và cô chỉ cần tốn chút thời gian là đã có thể tự tìm ra đáp án. Đến nỗi mà cô cũng chẳng buồn suy diễn thêm làm gì cho nó mệt xác.

 

Song dù có thêm bao nhiêu manh mối đi chăng nữa, Khương Nhan Lâm không muốn đào sâu cuốc bẫm làm gì cho phí thời gian.

 

Tất cả những thông tin thu thập được không thể nào đại diện cho toàn bộ sự thật.

 

Như thứ gọi là "lịch sử" được chép trong mấy cuốn sách giáo khoa toàn chữ cũng chưa chắc đã là chân lý dưới góc độ vĩ mô, mà có thể là mấy hình ảnh phiến diện có giới hạn mà thôi.

 

Khương Nhan Lâm còn nghĩ, Bùi Vãn Ý chịu nhả ra một lý do nào đó nghe cho nó lọt tai thì mấy cái lời thiên hạ đồn thổi thực sự không còn quan trọng

 

Vì sự thật nó vốn dĩ dựa trên lập trường. Lập trường của Khương Nhan Lâm là đứng về Bùi Vãn Ý, nên cô muốn câu trả lời từ chính miệng Bùi Vãn Ý.

 

Nhưng Bùi Vãn Ý không nói.

 

Từ trước đêm Giáng Sinh, đến sau Giáng Sinh , rồi lại đến đoạn cuối năm se lạnh, Khương Nhan Lâm không đợi được một chữ nào từ Bùi Vãn Ý.

 

Và đôi khi Khương Nhan Lâm chợt nghĩ vớ vẩn, cái sự thật kia có quan trọng đến thế không?

 

Mối quan hệ giữa hai người vốn không danh không phận, chẳng ai can thiệp vào chuyện riêng của ai. Từ cái lúc bắt đầu với cái kiểu thuận mua vừa bán cho đến tận bây giờ thì không khác biệt là bao.

 

Khương Nhan Lâm không đời nào mà vì Bùi Vãn Ý mà từ bỏ kế hoạch với tương lai của mình. Còn Bùi Vãn Ý thì có lý do gì mà phải phơi bày hết riêng tư với bí mật của mình ra cơ chứ?

 

Chỉ cần "chị nhớ em" là thật.

 

Chỉ cần trong lúc bận như thế vẫn cố gắng bóp chút thời gian, dù là cuộc gọi mấy phút lúc quá cảnh ở sân bay, phải mò mẫu điện thoại để nhìn Khương Nhan Lâm và nói với cô vài câu.

 

Vậy sự thật Bùi Vãn Ý giấu và sự thật Bùi Vãn Ý trao đi, sự thật nào nặng ký hơn?

 

Khương Nhan Lâm không muốn gánh một câu hỏi mà tạm thời chưa có được câu trả lời sang năm mới.

 

Thế nên cô thôi nghĩ ngợi, không muốn quan tâm thứ đã bày ra trước mắt.

 

Song, khi cuộc gọi kia vang lên, cô vẫn bắt máy như một thói quen, mở camera và nhìn người cách mười mấy tiếng đồng hồ.

 

Tuy vậy, ngay cả thời gian eo hẹp cũng trở nên ít ỏi, ít từng chút một, ít đến đáng thương.

 

Vào đêm giao thừa , Bùi Vãn Ý còn đặt hẹn trước với Khương Nhan Lâm.

 

Giao thừa ở Trung Quốc sớm hơn tận mười mấy tiếng. Hai người vốn có thể cùng nhau mừng năm mới, vậy mà Bùi Vãn Ý cứ một mực đòi đón với cô.

 

"Đợi chị gọi, lần này chị sẽ coi phim với em."

 

Khương Nhan Lâm lười cãi, đặt báo thức trước mười hai giờ đêm, rồi ngoan ngoãn leo lên giường đi ngủ sớm.

 

Lần này, Bùi Vãn Ý thật sự không bùng kèo.

 

Vả lại còn gọi thoại sớm hơn cả nửa tiếng, kéo Khương Nhan Lâm dậy từ trong giấc nồng.

 

Lúc cuộc gọi thoại kết nối thì Bùi Vãn Ý còn đang thở hồng hộc. Khương Nhan Lâm nghe thấy tiếng Bùi Vãn Ý bước lên cầu thang gỗ, rồi mười mấy giây sau tiếng mở cửa , vào phòng, đi thẳng một mạch vào phòng ngủ, mới bật camera lên để cái mặt xinh tươi của mình xuất hiện trước ống kính.

 

Khương Nhan Lâm không chỉ một lần hoảng khi biết Bùi Vãn Ý không khoá cửa. Dù đang lúc l*m t*nh qua video, thế là cô hỏi: "Sao chị không khóa cửa?"

 

Bùi Vãn Ý rửa mặt bừa trong phòng tắm, nói: "Hồi bé bị ba táng cho gãy răng vì tội khóa cửa. May mà lúc đó chưa đến tuổi thay răng nên sau này cạch luôn cái vụ khóa cửa."

 

Bùi Vãn Ý đùa: "Không thì giờ em thấy chị đeo răng giả rồi."

 

Nói xong, Bùi Vãn Ý vội vệ sinh cá nhân, thay bộ đồ đã chạy đôn chạy đáo cả ngày rồi cầm điện thoại ra trước máy tính.

 

"Mình xem phim thôi. Em muốn xem 'Blade Runner' mà? Để chị kiếm link xem nào."

 

Bùi Vãn Ý vừa nói vừa ngồi xuống bàn máy tính, mở laptop ra rồi chuyển cuộc gọi sang máy tính, bật webcam của laptop lên.

 

Pixel không nét bằng điện thoại nhưng tàm tạm.

 

Khương Nhan Lâm hoàn hồn, lật người trong chăn rồi hỏi cô:

 

"Hôm nay không có bận gì hả?"

 

Nước ngoài đón năm mới mà, đêm giao thừa chắc phải cháy máy mất.

 

Bùi Vãn Ý loay hoay tìm link phim, mắt dán chặt vào màn hình, đáp: "Tối mới đi, giờ còn cả đống thời gian rảnh."

 

Khương Nhan Lâm nhìn Bùi Vãn Ý, cô không biết nói gì.

 

Cho đến khi Bùi Vãn Ý tìm ra link phim, bật chế độ chia sẻ màn hình, chiếu cửa sổ phim cho cô xem rồi hỏi một câu: "Em sẵn sàng chưa?"

 

Khương Nhan Lâm nhìn Bùi Vãn Ý giả vờ thoải mái, không hiểu sao cô hết hứng thú xem phim nữa.

 

Xét cho cùng thì dạo này Bùi Vãn Ý thực sự không muốn muốn làm việc này một cách đơn thuần cả.

 

Thích làm hay thích xem phim, là một cái cớ mà thôi.

 

Hồi lâu sau, Khương Nhan Lâm nhìn Bùi Vãn Ý rồi hỏi: "Phải xem phim à?"

 

Bùi Vãn Ý khựng lại, mấy giây sau mới dựa lưng vào ghế, tay gãi gãi chân mày.

 

"Bảo muốn xem phim mà? Hôm nay về sớm xem phim cùng em đấy?"

 

Thực ra Khương Nhan Lâm muốn xem, ít nhất là trước lần đầu tiên bị bùng kèo.

 

Nhưng đến giờ phút này, chuyện đó dường như đã biến thành một nhiệm vụ còn dang dở, chờ giải quyết cho xong.

 

Vậy nó còn ý nghĩa gì không?

 

Họ cần lý do đó không?

 

Khương Nhan Lâm thấy mệt, cụp mắt xuống, bình thản: "Không cần đâu."

 

Không cần hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày như này đâu.

 

Người trên màn hình điện thoại im lặng một hồi lâu mới khẽ hỏi: "Thật sự không cần sao?"

 

Khương Nhan Lâm cười khẩy: "Em cần khi nào? Chị xem em chủ động gọi cho chị được mấy lần?"

 

Đừng có mà nói cứ như thể tất cả là vì cô.

 

Ai lại đi đòi hỏi nhiều từ tình một đêm?

 

Nói ra nghe có lố bịch không?

 

Vừa dứt lời, Khương Nhan Lâm đã nghe thấy tiếng "ting" một cái.

 

Cuộc gọi đã tắt.

 

Vài giây sau, hoặc cũng có thể là một khoảng thời gian rất rất lâu, một tin nhắn văn bản hiện ra:

 

"Vậy chị không làm phiền em nữa."

Bình Luận (0)
Comment