Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 218

Chương 218

 

Thời khắc cuối cùng của 2024 đang trôi đi trong đêm khuya. Sự tĩnh lặng quá đỗi bao trùm căn phòng tối đen như mực. Phá vỡ khoảnh khắc đó là tiếng pháo hoa đột ngột nổ tung ngoài cửa sổ.

 

Khương Nhan Lâm hoàn hồn, liếc nhìn thời gian trên màn hình điện thoại.

 

Chưa đến năm mới mà có người mắc đốt pháo mừng giao thừa, dùng cái cách ồn ào nhất để hò reo náo nhiệt.

 

Khương Nhan Lâm chống tay ngồi dậy trên giường, đưa tay kéo rèm cửa sổ xuống, không muốn nhìn.

 

Điện thoại trên gối lại rung lên, liên tục hai tiếng.

 

Cô ngồi dựa vào giường, mấy giây sau mới cầm điện thoại lên, mở khóa màn hình xem tin nhắn mới.

 

"Không cần thì không cần."

 

"Chắc chị cần em."

 

Khương Nhan Lâm chỉ liếc qua một cái, chẳng buồn đọc thêm.

 

Mấy cái lời giận dỗi trẻ con này đáng tin cậy đến mức nào, cô rõ hơn ai hết.

 

Và chính vì quá rõ ràng nên mới có thể nói ra những lời cay độc, sắc bén và không thể bắt bẻ đến thế.

 

Nhưng Khương Nhan Lâm cũng rõ, trong mối quan hệ này, vốn dĩ chẳng có cái sự công bằng có qua có lại nào cả.

 

Mà chỉ có cái kiểu tiêu chuẩn kép "tôi thì được, cô thì không".

 

Người không làm được thì đến thế mà thôi.

 

Cô cụp mắt, nghe tiếng pháo hoa nổ vang ngoài cửa sổ. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô đã dẹp bỏ những cảm xúc kia, chuẩn bị tắt nguồn điện thoại, tránh né những tin nhắn chúc mừng năm mới sắp ập đến như bão.

 

Ngay giây sau, điện thoại lại rung lên.

 

Khương Nhan Lâm thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn màn hình điện thoại.

 

Sau khi mở khóa, một dòng chữ hiện ra, xông thẳng vào tầm mắt cô: "Không cần thật à?"

 

Ánh mắt Khương Nhan Lâm dừng lại trên màn hình điện thoại, lâu đến nỗi thời gian ở góc trên bên phải đã nhảy sang con số không lúc nào không hay.

 

Mãi đến khi hàng loạt tin nhắn chúc mừng năm mới hiện lên, mang theo những lời chúc tốt đẹp gửi đến trước mắt, Khương Nhan Lâm mới bất giác nhận ra.

 

Năm 2024 kết thúc rồi.

 

Khương Nhan Lâm hoàn hồn, tạm thời tắt hết thông báo trên điện thoại, rồi quay lại cửa sổ trò chuyện vừa nãy.

 

Trong sự im lặng dửng dưng như con ghẻ của cô, tin nhắn đối phương gửi đến lại càng lúc càng dài, như một sự bùng nổ dữ dội bị kìm nén muốn khủng hoảng.

 

"Chị muốn lúc nào cũng thấy mặt em, nghe giọng em, chỉ như thế chị mới vui, mới thấy cuộc đời chó má này còn chút chuyện để trông đợi.

 

Nhưng em bảo em không cần chị, chuyện đó khiến chị phát điên, gào thét như con điên, đặc biệt là khi em biết rõ em có thể làm chị tan vỡ.

 

Giống như cái kiểu em phán em không phải bạn gái chị, khiến chị toàn nói mấy lời trẻ trâu để che đậy sự quan tâm vô bờ bến. Mẹ nó chứ chị quan tâm em chết đi sống lại, em chỉ cần buông một câu thôi cũng đủ khiến chị khó thở muốn tụt huyết áp, chị thực sự bị em hành điên rồi."

 

Từng tin nhắn hiện lên như mưa, giữa tiếng pháo hoa ngoài cửa sổ, mỗi chữ mỗi lời như muốn xé nát màng nhĩ.

 

Cơn giận dữ kia như có chất lỏng, xuyên qua màn hình mỏng manh, từng mũi kim đâm thẳng vào tim cô.

 

"Không biết bao nhiêu lần chị tự hỏi bản thân tại sao em phải luôn hành hạ chị. Em có thèm quan tâm đâu, em muốn thấy chị gào thét vì em thôi đúng không? Em thấy chuyện đó hay ho lắm đúng không, Khương Nhan Lâm? Em muốn chị quỳ xuống xin em như một con chó thôi đúng không? Ngoài ra thì em chẳng quan tâm đến cái mẹ gì hết, đúng không?"

 

Trong khoảnh khắc đó, Khương Nhan Lâm nhận ra sự vô đạo đức của mình là không thể nào cứu vãn được.

 

Đọc những lời ấy, cô thế mà vẫn còn tâm trí nghĩ - khả năng gõ phím của Bùi Vãn Ý hóa ra lại ảo diệu đến vậy, từng chữ như máu ứa ra, có thể đánh vào ngực của người đọc.

 

Nhưng cô vẫn im lặng, như thể chẳng thèm đếm xỉa đến những lời đó, một chữ cũng không.

 

Chuyện đó khiến người sắp phát rồ kia càng thêm nóng máu"

 

"Chị không muốn tiếp tục bị coi như con ngu cho em đùa giỡn nữa. Chị không muốn vô cớ bị lên cơn và bị làm tổn thương nữa. Chị quá mệt mỏi để chiều chuộng em rồi."

 

Bùi Vãn Ý ném tin nhắn sang, dường như tự mình nói tự mình kết luận, chẳng cần đến bất kỳ ý kiến nào của Khương Nhan Lâm.

 

Thế là Khương Nhan Lâm cũng mất hết mọi h*m m**n nói chuyện, thậm chí trong một khoảnh khắc nào đó còn cảm thấy, vậy tốt mà.

 

Không phải hôm nay thì cũng tháng sau, hoặc là mấy tháng nữa.

 

Khác gì nhau đâu chứ.

 

Đối diện với việc cô im lặng, người bên kia khung chat dường như xả hết những cơn điên khùng. Sự sắc nhọn ban nãy đã bay biến, thay vào đó là bình tĩnh đến lạ.

 

"Mỗi lần mệt mỏi, nghĩ đến em là chị cố được thêm chút ít. Dù chị bận, chị vẫn muốn nghe em nói chuyện, muốn em bên cạnh, muốn ôm em thôi, không cần l*m t*nh gì cả. Chị đâu phải loại chỉ biết mỗi chuyện đó"

 

Tin nhắn người kia gửi đến nghe như vẫn kể tội, nhưng nó khác rồi.

 

Khương Nhan Lâm dán mắt vào từng chữ trên màn hình điện thoại, đến chớp mắt cũng tiếc.

 

Âm thanh và va chạm thì có lẽ nông cạn, nhưng con chữ thật sự thâm sâu, nó mới trực diện phơi bày hết lòng dạ của người viết.

 

Giây phút đó, người ấy như một đứa trẻ hư đốn, thu mình trong góc xó, ôm gối, mặt mũi thì nhem nhuốc, đói ăn đến xanh xao mà vẫn cố tỏ ra cứng đầu, nhưng nước mắt thì cứ tuôn rơi như mưa rào, lấy nước mắt để để âm thầm kể lể.

 

Rồi, dòng chữ mới lại nhảy ra:

 

"Má nó chứ, nếu em không thích chị thì phắn mẹ đi! Em cứ im im, chị là cái giống gì mà biết em đang nghĩ thá gì trong đầu hả? Chị đâu phải con giun trong bụng em đâu!"

 

Khương Nhan Lâm nhếch mép, quay mặt đi hít sâu một hơi cho đỡ nghẹn.

 

Ngay giây sau, tin nhắn của Bùi Vãn Ý nó lại chiếm sóng nguyên màn hình:

 

"Chị muốn ở bên em thôi, muốn hẹn hò cho ra ngô ra khoai với em, chị muốn em làm bạn gái của chị."

 

Chữ nghĩa nghẹn ứ, bất lực, nghe còn vang hơn cả tiếng pháo hoa ngoài cửa.

 

"Khương Nhan Lâm, em thật sự không cần sao?"

 

Bùi Vãn Ý là kiểu người như thế, lúc nào cũng thừa sức hốt trọn trái tim mềm yếu của vô số chị em.

 

Khương Nhan Lâm thì không muốn mình là một trong những chị em đó.

 

Vậy nên cô bình tĩnh hít thở sâu, cầm điện thoại gõ.

 

Đúng một câu: "Chị nói rồi, mình là bạn tình."

 

Phản hồi từ đối phương nó nhanh hơn dự kiến.

 

"Vì em nói em không phải bạn gái chị, làm tim chị lạnh như băng rồi. Chị biết chữ bạn tình đó quá đáng, nhưng khoảnh khắc ấy chị mất lái hoàn toàn. Sau đó chị đã cố gắng kiểm soát lại, níu kéo em, dù hết lần này đến lần khác em tạt nước lạnh vào mặt chị, chị vẫn chủ động tìm em. Khương Nhan Lâm, thái độ chị như thế rồi mà chưa đủ rõ ràng sao?"

 

Khương Nhan Lâm dán mắt vào màn hình điện thoại, không trả lời.

 

Con người cao ngạo kia, cuối cùng cũng chịu cúi đầu nhận tội, chủ động mở miệng trước:

 

"Xin lỗi, chị không muốn như vậy. Vì chị buồn nên mới lỡ lời."

 

"Khương Nhan Lâm, chị thật sự, thật sự cần em nhiều hơn những gì chị nghĩ."

Bình Luận (0)
Comment