Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 219

Chương 219

 

Người giỏi bơi lội từ bé đến lớn thì chẳng bao giờ biết cảm giác chết đuối ra sao.

 

Cho đến khi bất lực nhìn mọi chuyện diễn ra với khoảng cách mười ba tiếng đồng hồ.

 

Cho đến khi từng lời từng chữ xé toạc lòng gan ném ra mà cứ như đá ném xuống biển sâu.

 

Cho đến khi những cơn đau đớn đến mức phát điên khiến người ta hận không thể cắt phăng vết thương rỉ máu kia đi, rồi ném nó xuống vực sâu, để thôi thúc muốn níu kéo lại lần nữa mãi mãi không thể nhấn chìm.

 

Vậy mà vẫn bị nỗi sợ hãi to lớn, cảm giác sắp mất đi tất cả bóp nghẹt cổ họng, bịt kín mọi lỗ chân lông, từng chút một cảm nhận thứ oxy ít ỏi đang dần tan biến khỏi cơ thể.

 

Giây phút này, Bùi Vãn Ý mới thật sự hiểu ra.

 

Thì ra không ở dưới nước, người ta vẫn có thể chết đuối.

 

Hy vọng chị vĩnh viễn không bao giờ hiểu được, lòng chân thành bị chà đạp của chị nó đáng giá bao nhiêu tiền.

 

Trong đầu Bùi Vãn Ý sớm mất đi hình ảnh, vẻ mặt và giọng điệu của người nói câu đó và nó cũng dần bị thời gian chôn vùi, trở nên mơ hồ.

 

Nhưng cô ngồi trước máy tính, ánh nắng ngoài cửa sổ đẹp là thế mà chẳng chiếu nổi đến người cô. Chỉ có bóng tối đen kịt mang theo lạnh giá thấu xương, khiến cơ thể vốn dĩ không sợ mùa đông của cô phải rùng mình.

 

Nếu câu nói đó là một lời nguyền chứa đựng ý niệm mãnh liệt, vậy thì chắc chắn là một lời nguyền thành công mỹ mãn.

 

Bùi Vãn Ý chưa bao giờ nghĩ rằng, những người mà cô từng thờ ơ nhìn họ phát điên và gào thét, cuối cùng lại phản chiếu chính bộ dạng hiện tại của cô.

 

Cứ như thể cô hời hợt bóp cò từ rất lâu rất lâu về trước, vậy mà cuối cùng viên đạn lại găm trúng tim cô chính xác đến lạ lùng.

 

Vừa đáng thương, vừa nực cười.

 

Nhưng cô chẳng thể nào thoát ra được.

 

Lý lẽ thà đau một lần rồi thôi rõ ràng rành rành là thế, bày ra ngay trước mắt, vậy mà cô không thể nào vung tay lên, dứt khoát kết thúc.

 

Vả lại chỉ cần thoáng qua ý nghĩ như vậy thôi, cô cũng cảm thấy bị lỗ hổng khổng lồ xé toạc ra, nỗi sợ hãi, sự bối rối, run rẩy không thể tập trung, đầu gối vô thức rung lên và mấy ngón tay vô thức nhét vào miệng cắn đến tóe máu, khiến cô không thể chịu đựng thêm.

 

Cô không muốn đau một lần rồi thôi.

 

Cô không muốn kết thúc theo kiểu như vậy.

 

Cô không thể nào tưởng tượng được sau đó mình sẽ mất bao lâu để có thể lành lại.

 

Hoặc là, vĩnh viễn chẳng thể nào lành lại được.

 

Thì ra đây là cảm giác bị hủy hoại, khiến người ta trở nên hoảng loạn, trở nên thần kinh, trở nên không thở nổi, không thể bình tĩnh suy nghĩ, cuối cùng chỉ có thể trở thành một đứa điên cuồng gào thét, mất kiểm soát như động kinh.

 

Không thể tự chủ.

 

Cũng chẳng muốn tự chủ.

 

Đến lúc đau khổ tột cùng, Bùi Vãn Ý thực sự hận Khương Nhan Lâm đến tận xương tủy.

 

Hận bà chằn kia từ đầu đến cuối cứ lạnh như tiền, thờ ơ như khúc gỗ. Rõ ràng chính em gây ra bao nhiêu khổ sở như này, mà lại cứ như con mụ ngoài cuộc đứng yên nhìn mình phát điên.

 

Em còn nhẫn tâm bỏ lại mình trong bộ dạng thảm hại, rồi vỗ mông quay lưng bỏ đi một cách ngon lành.

 

Sao có thể như vậy được cơ chứ?

 

Rõ ràng em mới là đứa khơi mào mọi chuyện.

 

Rõ ràng em cũng phải giống như mình mới đúng chứ.

 

Đứa nào cho phép em nghĩ rằng em không cần mình hả?

 

Em phải cần mình hơn bất cứ ai trên trái đất này mới phải.

 

Giống như mình cần em vậy.

 

Khương Nhan Lâm, em vứt chị à.

 

Người đang ngồi trước máy tính nắm chặt con chuột như nắm được vàng. Cuối cùng click vào nút gọi thoại quỷ quái kia. Nghe từng tiếng chuông chờ đợi dài dằng dặc, cô c*n m*t ngón tay đến nỗi miệng toàn mùi tanh tưởi mà không tài nào dừng lại được.

 

Cuộc gọi đầu tiên, không con ma nào nghe.

 

Cuộc gọi thứ hai, biệt vô âm tín.

 

Cuộc gọi thứ ba, thứ tư, thứ năm... Mấy cuộc liền.

 

Đầu gối cô run lẩy bẩy, suýt không nhịn được mà bật dậy khỏi ghế. Song chút lý trí sót lại mách bảo cô rằng, dù có đứng lên thì cũng có thấy bản mặt đáng ghét kia đâu.

 

Cái bản mặt vừa đáng ghét, vừa đáng hận, lại khiến cô chẳng nỡ buông thêm một lời cay đắng nào.

 

Bùi Vãn Ý hít sâu một hơi, nghiến răng ken két và nắm chặt con chuột, một lần nữa ấn nút gọi thoại.

 

Những ý nghĩ điên rồ lũ lượt kéo đến trong đầu, khiến cô không còn tâm trí nào mà suy nghĩ cho tỉnh táo được nữa. Cô không muốn nghĩ, cô không muốn tranh xem ai đúng ai sai, cô chẳng buồn so đo xem mình có phải là người chịu thiệt nhiều hơn hay không.

 

Cô muốn tóm ngay Khương Nhan Lâm.

 

Muốn nghe thấy chất giọng oanh vàng của em.

 

Muốn nói chuyện cho ra ngô ra khoai với em.

 

Chỉ muốn dốc hết sức giữ em mà thôi.

 

Tại sao đến cả chút hy vọng mong manh này mà em cũng nhẫn tâm cướp đoạt khỏi tay cô?

 

Tiếng chuông dài lê thê tắt ngấm.

 

Mặt Bùi Vãn Ý như tượng đá nhìn chằm chằm vào màn hình, chuẩn bị gọi lại lần nữa thì trên màn hình lại hiện ra một cửa sổ mới tinh.

 

Giây tiếp theo, giọng nói quen thuộc vang lên từ tai nghe cực xịn của cô.

 

"Làm khùng làm điên gì đấy, không cho người ta ngủ nghê gì à?"

 

Giọng điệu lạnh lùng hơn cả băng giá, lại khiến Bùi Vãn Ý th* d*c như cá mắc cạn. Cô há miệng thở hổn hển không thành tiếng, không tài nào thốt ra được lời nào.

 

"Không nói gì thì cúp máy cho đỡ tốn tiền điện thoại." Nói như muốn cúp.

 

Bùi Vãn Ý hét lên: "Đừng có cúp!" Giọng cô khàn đi.

 

Bên kia như có tiếng cười, rất nhẹ, nghe như ảo giác: "Chị coi em là thứ gì đấy? Dám ra lệnh cho em à?"

 

Tim Bùi Vãn Ý như bị ai đó đâm thêm một nhát dao chí mạng, đau đến nghẹn thở, khiến mũi cô cay xè. Cố gắng nuốt ngược nước mắt vào trong, nghẹn ngào van xin: "Đừng nói chuyện với chị kiểu đó nữa mà."

 

Khương Nhan Lâm hỏi: "Nếu chịu không nổi thì xoá em đi."

 

Làm được mà, đúng không?

 

"Không đâu mà."

 

Bùi Vãn Ý cúi gằm mặt chống tay lên trán, hít sâu mấy hơi, rồi cảm thấy ngón tay tê rần, từng chút một lan đến tận tim, khiến đầu óc cô choáng váng vì thiếu oxy.

 

Nhưng tâm trí cô lại tỉnh táo hơn bao giờ hết, rõ ràng rành mạch lặp lại một lần nữa: "Không."

 

Giọng nói dễ nghe kia lại hỏi, bình thản, chẳng thể nào đoán ra được cảm xúc gì: "Rồi chị mới nói không cần em. Cô hai của em ơi? Sao mới vừa lòng chị?"

 

Bùi Vãn Ý gần như nổi giận: "Em nói không cần chị trước. Em không muốn chủ động gọi điện cho chị. Khương Nhan Lâm, em đừng có vô lý."

 

Khương Nhan Lâm lạnh lùng: "Vậy chị đừng chịu đựng em nữa."

 

"Nói là không mà."

 

Bùi Vãn Ý không chịu nổi kiểu giằng co này, lớn tiếng như muốn hét lên, nhưng cô kìm được giận sắp bùng nổ, cố gắng hít sâu, đến khi có thể dịu giọng, khẽ nói: "Chị không ép em nữa, được không?"

 

Cô nói song như sợ nghe thấy câu trả lời, vội thêm: "Em muốn sao thì là vậy. Không muốn xem phim thì thôi, không xem nữa. Không muốn hẹn hò thì thôi, không hẹn nữa. Chị không muốn định nghĩa mối quan hệ của chúng mình là gì nữa."

 

Bùi Vãn Ý mệt mỏi thở hắt ra, kệ xác nước mắt lăn dài, hỏi: "Coi chị là chó của em cũng được, gọi đến thì đến, đuổi đi thì đi là được. Tùy em cả, chị không muốn nghĩ nữa."

 

Cô không nhìn thấy mặt Khương Nhan Lâm, không biết em như nào, bất lực phơi bày sự thảm hại của mình ra cho em thấy.

 

"Khương Nhan Lâm, đừng nói em không cần chị."

 

"Em cần chị mà, đúng không?"

 

Im lặng bao trùm lấy cả không gian.

 

Trong sự đợi chờ nghẹt thở, gần như không thể kiềm chế được mà lại đưa ngón tay vào miệng c*n m*t, Bùi Vãn Ý thực sự mất hết mọi tự tin và cảm nhận về thời gian.

 

Cho đến khi như tắt thở, cô mới nghe thấy giọng Khương Nhan Lâm, rất khẽ, vang lên bên tai:

 

"Ngày Giáng Sinh đó, ngày hẹn xem phim, còn cả lần thứ hai sau đó nữa."

 

Khương Nhan Lâm nói, chất giọng nhẹ nhàng và bình thản: "Em luôn đợi chị."

Bình Luận (0)
Comment