Chương 220
Sau này Bùi Vãn Ý thường hay nhớ lại khoảnh khắc ấy.
Boston mùa đông hãy còn phủ đầy tuyết dày, khiến ánh nắng buổi trưa dù có chiếu qua cửa sổ chẳng có chút hơi ấm nào. Trong căn phòng lạnh lẽo chỉ có một mình cô.
Chỉ một mình cô.
Ý nghĩ này cứ như bị ma ám, lởn vởn trong đầu không chịu biến mất.
Khi tiếng thở đều đều từ tai nghe vọng đến, không gian tĩnh lặng hệt mọi chuyện vừa xảy ra nửa tiếng trước mơ hồ như ảo ảnh. Giờ phút này, cô thực sự muốn bất chấp tất cả để nắm lấy cảm giác chân thật, để cảm giác lơ lửng trên mây kia một lần nữa chạm đất.
Vậy mà mọi chuyện xảy ra nhanh, hơn nữa còn lặng lẽ như không.
Đặt vé máy bay, dọn hành lý, vội xuống lầu.
Cuộc gọi thoại trên điện thoại vẫn tiếp tục. Bùi Vãn Ý ngồi trong taxi lao về phía sân bay, nghe tiếng Khương Nhan Lâm ngủ say, giữa khung cảnh lướt nhanh ngoài cửa sổ, từng chút một tìm lại được sức để nắm giữ một thứ gì đó.
Cô cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, gõ nhẹ ngón tay, hủy bỏ mọi lịch trình, gửi tin nhắn cho những người bị lỡ hẹn, mãi đến khi xe dừng ở sân bay, cô suýt không kịp xử lý.
Sau đó vội vã xách theo chiếc vali nặng trịch, chạy thẳng đến sảnh chờ lên máy bay mà cô đã đến vô số lần.
Thế nhưng, chưa bao giờ có lần nào giống như bây giờ.
Vội đến mức hận không thể mọc thêm đôi cánh.
Trước khi lên máy bay, người nhận ra khác thường vẫn gọi điện thoại đến.
Bùi Vãn Ý không muốn ngắt cuộc gọi thoại, cô nhấn nút từ chối, nhắn tin cho người kia:
"Có việc gì nhắn tin, không tiện nghe điện thoại."
Người bên kia chất vấn: "Mấy giờ rồi đấy, bảo đi trung tâm thương mại mua đồ nội thất còn gì?"
"Sao lại không tiện nghe điện thoại? Đang gọi điện thoại với ai đấy?"
"Bùi Vãn Ý, đã nói bao nhiêu lần rồi, ghét nhất là bị cúp máy đấy. Nghe nhanh lên!"
Bùi Vãn Ý đứng xếp hàng ở cửa lên máy bay, nhìn mấy dòng tin nhắn, cô trả lời:
"Về Trung Quốc, kêu người khác đi cùng đi."
Người bên kia bực hơn, lại một cuộc điện thoại gọi đến.
Bùi Vãn Ý khựng lại, vẫn nhấn nút từ chối.
Bên kia nhắn vội lại, chất vấn: "Đi gặp người ta đúng không? Đến giờ mà chưa nói rõ à? Bùi Vãn Ý, sao em không bao giờ hứa rồi làm vậy !"
Hàng người lên máy bay nhích dần, sắp đến lượt cô.
Bùi Vãn Ý chẳng buồn xem tin nhắn của người kia, chặn số điện thoại đó thêm lần nữa, rồi vuốt sang trái xóa cửa sổ tin nhắn đang để chế độ không làm phiền cho nó khuất mắt.
Dù cô thừa biết, việc chặn người kia thêm lần nữa có thể gây ra phản ứng dữ dội cỡ nào.
Tuy vậy, đó không phải là chuyện mà Bùi Vãn Ý hiện tại muốn tốn thời gian suy nghĩ.
Cô nhét điện thoại vào túi, xách vali lên, thẳng tiến khoang máy bay.
Chuyến bay dài lê thê đến phát ngán khiến cả buổi chiều hôm đó cô cứ vật vờ đến tận buổi chiều hôm sau. Đến khi xuống máy bay, đầu óc cô còn cứ lâng lâng như trên mây, chân đi mà cứ như hụt hẫng, không có tí cảm giác thật nào.
Cuộc gọi thoại thì cúp từ đời nào do mất mạng, Bùi Vãn Ý không buồn gọi lại. Cô mở app chia sẻ vị trí, check lại địa chỉ lần nữa, rồi vẫy chiếc taxi.
"Làm ơn cho em đi đường nào nhanh nhất với ạ."
Điện thoại còn đúng 10% pin, Bùi Vãn Ý không dám táy máy mở khóa màn hình, cứ thế thu lu ở ghế sau, cảm nhận sự lạnh thấu xương của mùa đông quê nhà. Dù buồn ngủ và mệt mỏi rã rời, đầu óc cô vẫn cứ tỉnh như sáo.
Bùi Vãn Ý nhìn thành phố lạ hoắc ngoài cửa sổ, cô không chớp mắt, cứ thế săm soi từng ngóc ngách mà cô chưa từng đặt chân đến.
Cô từng đặt chân đến một thành phố khác ngay sát đây, vì tội mù tịt địa lý Trung Quốc nên hay nhầm hai thành phố. Cứ mỗi lần nói sai là y như rằng bị Khương Nhan Lâm khinh bỉ ra mặt, mắng cho một câu "đồ Mỹ thiếu học thức".
Bùi Vãn Ý hồi đó chẳng vừa, vênh váo đáp lại: "Chị có đến chỗ khỉ ho cò gáy này bao giờ đâu mà biết đường với chả lối?"
Người đang ngồi nghịch điện thoại trên sô pha lúc đó chẳng thèm ngẩng đầu lên, móc mỉa cô: "Sao cô Bùi có thể hạ giá ghé thăm loại địa phương tép riêu đó."
Bùi Vãn Ý đơ ra mấy giây, mới nhịn không được hỏi: "Thế nào là hạ giá ?"
Sau đó thì nhận ngay một quả lườm cháy mặt từ cô Khương.
Cảnh tượng đó như thể vẫn còn là chuyện của ngày hôm qua, Bùi Vãn Ý nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, khẽ cười.
Song chút tâm trạng tốt hiếm hoi ấy lại nhanh chóng tan biến, thay vào đó là sự nôn nóng càng lúc càng trở nên cồn cào.
Cho đến khi chiếc taxi dừng lại trước cổng khu dân cư xa lạ, cô chưa hết ngớ người, kiểu chẳng biết mình đang mơ hay tỉnh.
Bác tài xế giúp cô lấy hành lý xuống, Bùi Vãn Ý nhận lấy, cảm ơn. Đợi xe đi rồi, cô mới ngước mắt nhìn cổng khu dân cư, tỉ mỉ quan sát những người qua lại.
Đường xá tắc nghẽn khiến khi cô đến nơi thì trời đã nhá nhem tối. Dưới ánh hoàng hôn còn sót lại, trước cổng khu dân cư người qua lại chủ yếu là những người ăn tối xong xuống lầu đi dạo, hoặc là vài người vừa tan ca về nhà.
Bùi Vãn Ý đứng bên đường, ngơ ngác.
Cô chợt nhận ra, mình không biết gì về em.
Dù đã theo định vị đến được đây, thì cũng chẳng biết chính xác số nhà.
Huống chi trong một khu dân cư với mật độ dân số cao như thế, việc tìm chính xác một người còn khó hơn mò kim đáy bể. Cô cứ ngốc đứng tại chỗ, không nghĩ ra cách.
Có lẽ do cách ăn mặc và khí chất của cô khác biệt quá lớn so với những người xung quanh, những người đi ngang qua không khỏi nhìn cô mấy lần. Đến cả bác bảo vệ cũng liếc mắt, kiểu hoang mang vì sao cô lại đứng ngẩn ở cổng như vậy.
Bùi Vãn Ý lấy lại được chút bình tĩnh thường ngày, hơi điều chỉnh lại tâm trạng, xách vali đi đến chỗ bảo vệ, mở lời: "Chào bác, vào ra có cần đăng ký gì không ạ?"
"Có chứ có chứ, cháu tìm chủ nhà nào, đăng ký trước đã."
Bác lấy ra một cuốn sổ đăng ký đưa cho cô, rồi lại lục lọi tìm bút.
Có bóng người từ trong cổng khu dân cư đi ra, Bùi Vãn Ý cúi đầu nhìn sổ đăng ký, hơi ngập ngừng rồi trả lời: "Cháu tìm một người tên là Khương Nhan Lâm, em ấy ở đây ạ."
Vừa dứt lời, bác bảo vệ nhìn người vừa đi qua, cười nói:
"Tiết Bình, có người tìm con gái này."
Bùi Vãn Ý khựng lại, theo phản xạ ngước mắt nhìn.
Một người phụ nữ thấp bé mặc chiếc áo bông đen vừa đi đến cổng. Bà thọc tay vào túi, chân đi đôi ủng đi tuyết màu be. Nghe thấy tiếng gọi, bà khựng lại, quay đầu, mắt chạm ngay ánh mắt của Bùi Vãn Ý.
Giây tiếp theo, sắc mặt người phụ nữ kia thay đổi. Bà vội bước tới nắm chặt tay Bùi Vãn Ý, hấp tấp kéo cô đi thẳng vào trong khu dân cư.
Bùi Vãn Ý hiếm khi gặp người khỏe đến vậy. Cô hoàn toàn hoang mang, bị kéo đến suýt mất thăng bằng, thế là đành lếch thếch đi theo. Vì chiều cao chênh lệch khá lớn, cô buộc phải đi những bước nhỏ, sợ lỡ chân dẫm phải bà.
"... Dạ, dạ... Bác ơi, khoan, từ ạ. Bác... bác có quen cháu không ạ?"
Bùi Vãn Ý không biết trong khu dân cư này còn ai khác tên là Khương Nhan Lâm không.
Nếu không thì...
Bác gái là mẹ của Khương Nhan Lâm rồi.
Ý nghĩ vừa lóe lên, Bùi Vãn Ý bỗng dưng thấy hơi căng thẳng, lắp ba lắp bắp.
Bà hấp tấp kéo cô vào bãi đậu xe ngầm bên cạnh, rồi lại một mạch vào thang máy. Đến khi cửa thang máy đóng lại, mới lo lắng lẩm bẩm: "Trời ơi đất hỡi, người ta tìm đến tận cửa rồi!"
Bùi Vãn Ý cứ thấy hình như có gì đó hiểu lầm ở đây, cô mở lời:
"Dạ, cháu... cháu đến tìm Khương Nhan Lâm ạ."
"Giời ơi biết rồi, nào, cháu nói nhỏ thôi!"
Bà Tiết vội vàng vỗ nhẹ vào tay Bùi Vãn Ý, "Đừng có mà oang oang lên cho cả xóm nghe thấy, cháu phải giữ mặt mũi chứ!"
Bùi Vãn Ý khựng lại, như hiểu ra, im vội.
Thang máy lên đến tầng tám, bà bảo cô đứng im đó, rồi thò đầu ra nhìn quanh hành lang. Xác định không có ai, mới nắm chặt tay Bùi Vãn Ý, kéo cô đến trước cửa nhà.
"Giời ạ, vào nhà nhanh lên!"
Bà Tiết ấn vân tay mở khóa, kéo mạnh cửa ra rồi đẩy Bùi Vãn Ý vào trong, sau đó nhanh như chớp lẻn vào, đóng sầm cửa lại.
Bà nghe tiếng người đang rửa bát dọn dẹp trong bếp, lấy vội đôi dép lê dùng một lần đưa cho cây sào bên cạnh, kêu nhanh chân xỏ vào.
"Cửa kia kìa, khẽ thôi, vào đó đi."
Bùi Vãn Ý chẳng hiểu gì, nhưng vẫn đành chịu phận xỏ dép vào, rồi xách vali lặng lẽ đi qua phòng khách, đến trước cửa phòng ngủ kia.
Cô dừng bước, chút căng thẳng, quay đầu nhìn bà Tiết.
Người đứng tại chỗ xua tay, ý bảo cô mau vào trong, đừng có lượn lờ ngoài đó nữa.
Thế là Bùi Vãn Ý nhắm mắt đưa chân, vặn tay nắm cửa phòng ngủ rồi lặng lẽ chui vào.
Trong phòng ngủ tối om, rèm cửa kéo kín mít, chỉ có màn hình máy tính ở góc phòng hắt ra ánh sáng yếu ớt.
Người mặc bộ đồ ngủ lông mềm mại thu mình trên ghế, chăm chú gõ bàn phím.
Nghe thấy tiếng động sau cánh cửa, nói:
"Không khóa cửa không có nghĩa là ai muốn vào thì vào đâu nhé. Lần sau còn thế này nữa thì đừng trách không mở cửa cho."
Bùi Vãn Ý nghe rõ giọng. Mọi nôn nóng, mọi lo lắng trên đường đi, cả sự chần chừ trong tan biến trong giây phút này.
Cô đặt vali xuống, bước nhẹ đến phía sau ghế, rồi dừng lại.
Khương Nhan Lâm gõ bàn phím, mãi không nghe thấy người phía sau nói gì thì, bực bội quay người lại.
"Muốn gì nữa trời ơi..."
Âm cuối nghẹn lại ngay khi cô nhìn rõ khuôn mặt trước mặt.
Khương Nhan Lâm run bắn người, vả lại còn giật mình nấc lên một tiếng.
Quỷ yêu hả trời.