Chương 221
Không có gì đáng sợ hơn việc trong nhà tự dưng xuất hiện một người còn sống sờ sờ.
Nếu có thì là người còn sống đó lại còn là mối quan hệ mập mờ của mình.
Khương Nhan Lâm bị dọa cho hồn vía lên mây, nấc lên nấc xuống mãi không dừng được, làm Bùi Vãn Ý chẳng kịp để ý chuyện khác, chạy vội vỗ lưng cho, rồi chạy khắp nơi tìm cốc nước của cô.
"Uống miếng nước đi cho nó đỡ."
Bùi Vãn Ý đưa bình giữ nhiệt đến bên miệng, đợi Khương Nhan Lâm uống một ngụm thật lớn, hoàn hồn lại rồi, mới nhẹ nhàng vỗ lưng, im lặng đứng bên cạnh.
Khương Nhan Lâm muốn làm cho ra lẽ, người tối qua trước khi đi ngủ còn ở Boston, sao hôm nay lại lù lù xuất hiện trong phòng ngủ của mình rồi.
Cô hoãn lại, ngẩng đầu nhìn người bên cạnh.
Áo khoác đen dài, quần tây đen, tóc búi gọn gàng, trông cứ như chuẩn bị đi họp thường niên cuối năm, song sắc mặt nhìn không được tươi tỉnh cho lắm, phảng phất vẻ phong trần mệt mỏi.
"Nhặt được cánh cửa thần kỳ của Doraemon ở xó nào đấy?"
Khương Nhan Lâm nhìn Bùi Vãn Ý hồi lâu, mới mở miệng hỏi một câu.
Bùi Vãn Ý vẫn luôn đợi Khương Nhan Lâm lên tiếng, nhưng không biết mình bị tuyên án gì.
Mãi đến khi người trước mắt thật sự nói chuyện, hơi thở nghẹn lại từ lâu mới thả lỏng ra, khiến cô chỉ còn cảm thấy buồn ngủ rũ rượi.
"Nếu có cánh cửa thần kỳ thật thì chị sang tìm em lâu rồi."
Bùi Vãn Ý vừa nói vừa cười nhạt, bất lực.
Khương Nhan Lâm nhìn Bùi Vãn Ý, một lúc lâu sau mới đứng dậy đi đến tủ quần áo, mở cửa tủ tìm một bộ đồ ngủ sạch sẽ tươm tất.
Bùi Vãn Ý cởi áo khoác ra. Vì nàng sợ lạnh nên mặc một chiếc áo len mỏng màu xám tro bên trong, nhìn khá ấm áp.
Khương Nhan Lâm táy máy sờ hai phát, rồi bị một vòng tay ôm chặt cứng vào lòng, từ động tác thăm dò ban đầu, đến từ từ siết vòng tay, ôm chặt cô không chịu buông ra.
Khương Nhan Lâm khựng lại, cuối cùng vẫn đưa tay ôm eo, tựa đầu vào người Bùi Vãn Ý.
Bùi Vãn Ý vùi đầu vào hõm vai Khương Nhan Lâm, dụi tới dụi lui, một lúc lâu sau khàn giọng nói: "Sao em không hỏi chị mò đến đây như nào?"
Còn cần hỏi cặn kẽ thế không?
"Lần trước đi công tác, em biết chị tìm ra em như nào rồi đúng không?"
Khương Nhan Lâm thật muốn lườm cho một phát.
Bùi Vãn Ý ôm Khương Nhan Lâm, siết chặt cô trong lòng, cố nhịn cười.
"Ra là bắt bài từ sớm rồi cơ đấy."
Còn giả vờ nai tơ không biết, giống như phát hiện ra camera giám sát rồi còn quay lại tăm tia mình.
Khương Nhan Lâm không bất ngờ mấy khi ai kia phát hiện ra, dù sao thì người ngủ chung một giường mỗi ngày, chút ăn ý này chẳng lẽ lại không có?
"Nhưng tìm ra số nhà kiểu gì, còn đột nhập vào nhà được nữa chứ."
Bùi Vãn Ý lúc này mới nhớ tới vụ vừa nãy, kể sơ sơ qua, nói về thắc mắc của mình: "Sao chị cảm thấy bác nhận ra chị hay sao ấy nhỉ?"
Khương Nhan Lâm im lặng một hồi lâu, mới bình tĩnh trả lời:
"Mẹ biết bạn cùng phòng em là nữ, chị vác mặt đến tận cửa rồi, mẹ không đoán được mới lạ ấy?"
Mẹ cô mới là sợ xanh cả mặt, sợ tí nữa thì phải độn thổ trước mặt xóm làng.
"Ơ chị là thứ gì không dám khoe ra hay sao? Gì mà mất mặt?"
Bùi Vãn Ý khó hiểu ra mặt, nhưng cô khôn khéo không nói xấu ai.
Khương Nhan Lâm thò tay vào véo Bùi Vãn Ý, "Mẹ em không muốn người khác biết em les, dân ở quê mà, tránh sao được miệng lưỡi thế gian."
Bùi Vãn Ý chẳng buồn hiểu tư tưởng phong kiến lạc hậu, cô im, không ý kiến.
Khương Nhan Lâm lại thấy khó hiểu, "Chị gọi điện thoại cho em là được rồi? Sao phải làm thế?"
Bùi Vãn Ý ngớ người, đến giờ mới chợt hiểu ra.
"Ờ, sao chị không gọi em nhỉ?"
Bùi Vãn Ý hoang mang, không nghĩ ra đáp án, đáp: "Không biết nữa. Có lẽ tiềm thức nghĩ em phát hiện chị, em tống cổ chị đi mất."
Khương Nhan Lâm nghe mà vừa tức vừa mắc cười.
"Mò đến tận cửa rồi, phát hiện gì nữa? Em có bị ngốc đâu?"
Bùi Vãn Ý không hiểu sao bị nói cho mũi cay xè, không nhịn được cọ tới cọ lui vào người Khương Nhan Lâm, cố gắng nuốt ngược nóng rực nơi khóe mắt, rồi mới vùi đầu vào hõm vai Khương Nhan Lâm hít sâu một hơi, khẽ nói:
"Suốt đường đi chị không dám chợp mắt, sợ tỉnh dậy, em sẽ như hôm qua, em đuổi chị."
Bùi Vãn Ý ôm Khương Nhan Lâm, ôm chặt đến phát đau, nhưng thế nào vẫn không tìm được cảm giác chân thật, chập chờn giữa hư ảo và nặng trĩu.
Khương Nhan Lâm tựa đầu lên vai Khương Nhan Lâm, bao nhiêu suy nghĩ rối rắm cứ bay lơ lửng, cuối cùng lắng xuống thành bình yên.
"Giận chị đấy, không thấy à?"
Bùi Vãn Ý sao không biết Khương Nhan Lâm còn nhớ dai câu "bạn tình" đến thế, nhưng vẫn không nhịn được, phản đối: "Em khích chị trước mà."
kiểu đổ thừa qua lại này chắc khó mà phân thắng bại được.
Khương Nhan Lâm vỗ lưng Bùi Vãn, thừa nhận luôn.
"Thì sao nào, đỡ hơn mấy người bỏ nhà đi bụi, lại còn tắt máy cả đêm không về nhà nữa chứ."
Bùi Vãn Ý có chuyện để nói ngay, "Chị nói với em rồi, em chẳng thèm ngó chị một , hơn nữa chị còn đi lấy quà đặt làm riêng cho em đấy, em có cảm ơn chị câu nào không?"
Cảm ơn cái đầu chị đấy.
Khương Nhan Lâm không nhịn được bật cười - tức chết với đồ con rệp này.
"Cô hai của em, van chị lần sau nói chuyện thì nhìn trước ngó sau xem người ta có nghe không nhé? Chị mua tai nghe chống ồn chi thế?"
Bùi Vãn Ý thật sự không ngờ còn có biến số này, giảm kiêu ngạo rõ.
"Thế sao em nói chuyện với tình đầu và còn mua đồ ăn cho người ta nữa."
Lật lại chuyện cũ thì lúc nào cũng có thứ để nói.
Khương Nhan Lâm thở dài, cô thực sự chả muốn so đo gì nữa lúc này, chỉ nói một câu: "Một năm em sẽ gặp người ta một lần. Em giới thiệu cái đó vì nó thích hợp để ăn trong thời kỳ giảm cân thôi."
Cô vừa nói vừa ngước mắt nhìn người trước mặt, lại tức không chịu được, đưa tay véo một vào gò má trắng mịn kia.
"Chị cứ thích xé chuyện bé ra to vì một cái chuyện nó xảy ra từ tám trăm năm trước rồi, thế em biết làm sao?"
Bùi Vãn Ý hết để bụng mấy chuyện này.
Khó chịu thì vẫn khó chịu, song sự là bao nhiêu năm qua Khương Nhan Lâm không dính líu gì với đối phương, cùng lắm chỉ là một ánh trăng mờ ảo khó quên.
Nhưng mà, sao em lắm trăng sao thế không biết.
Bùi Vãn Ý nghĩ đến đây lại máu dồn lên não.
"Em thiếu gì người tăm tia, chị là cái đinh gì đâu, chắc phải xếp chót bảng."
Khương Nhan Lâm đôi khi thật sự thấy Bùi Vãn Ý rất khó dỗ, nhưng phải cố nhịn để dỗ:
"Nhưng mà giờ em thích chị nhất."
Bùi Vãn Ý nghe được câu này thì quả thật khó mà không xiêu lòng, nhưng giây tiếp theo đã vội vàng hỏi vặn lại, "Em còn người khác thích nữa à? Ai đấy, khai mau!"
Khương Nhan Lâm buông Bùi Vãn Ý, đuổi thẳng cổ vào phòng tắm rửa mặt.
"Chắc mẹ với bác đi dạo rồi. Chị đi tắm đi rồi ngủ."
Quầng thâm mắt to như gấu trúc chẳng che nổi, không biết mấy ngày nay nàng sống kiểu gì mà cằm nhọn hoắt.
Bùi Vãn Ý đâu có dễ dàng bị lừa, nhưng tình thế ngàn cân treo sợi tóc, ở nhờ nhà người ta thì phải biết điều nghe lời chủ nhà, chỉ đành tạm nhịn, cầm đồ đi rửa mặt.
Đồ đạc của một gia đình ba người khá nhiều, phòng tắm đâu đâu cũng thấy dấu vết cuộc đời, nhưng được dọn dẹp tươm tất. Bùi Vãn Ý lấy khăn tắm Khương Nhan Lâm đưa và đồ lót của mình rồi tắm một lát, gội đầu luôn cho nó mát mẻ.
Máy sấy tóc ở ngay trong tủ, cô lấy ra, lặng lẽ đi đường vòng ra sau lưng Khương Nhan Lâm, muốn giở lại trò cũ rích.
Ai ngờ lại bị người đang ngồi trước máy tính bắt quả tang ngay, "Còn dám giở trò nữa thì tự đi sấy tóc đấy."
Bùi Vãn Ý chỉ đành quay lưng lại làm mặt quỷ, ngoan ngoãn đưa máy sấy tóc cho Khương Nhan Lâm.
"Ngồi lên giường kia kìa."
Khương Nhan Lâm cắm máy sấy tóc vào ổ cắm bên cạnh, nhấc chân đá cho một , bảo nhanh chân.
Đợi Bùi Vãn Ý ngồi xuống trước mặt rồi, cô mới bật nguồn, cầm mái tóc ướt của Bùi Vãn Ý sấy.
Máy sấy tóc ở nhà hơi ồn, không xịn bằng máy Bùi Vãn Ý hay dùng. Sợ ai kia thấy ồn ào khó chịu, Khương Nhan Lâm duỗi chân kẹp lấy eo cô Bùi, bảo đừng hòng trốn.
Đợi ai kia ngoan ngoãn để mình thổi khô mái tóc, Khương Nhan Lâm mới quăng máy sấy tóc lại, bảo trả vào phòng tắm.
"Nhanh lên, mẹ với bác sắp về rồi đấy."
Khương Nhan Lâm chẳng để ý, nhưng mẹ ruột cô để ý chăm chăm, sợ bác biết chuyện này rồi lại nghĩ lung tung.
Mỗi thế hệ có một quan niệm khác nhau, Khương Nhan Lâm không ép họ phải hoàn toàn hiểu, chỉ cần đôi bên tôn trọng và cho nhau không gian là đủ.
Đợi Bùi Vãn Ý quay lại, Khương Nhan Lâm bảo khóa trái cửa, còn mình thì tắt máy tính, lăn lên giường một mét rưỡi của mình nằm.
Từ khi chuyển đến căn biệt thự ven hồ sang chảnh, hai người đã lâu không chen chúc giường nhỏ như vậy. Bùi Vãn Ý lại khoái chí, chui vào chăn là tay chân quấn lấy nhau như sam, cứ dụi đầu vào người cô.
Khương Nhan Lâm cảnh cáo: "Đã bảo mẹ sắp về, nhịn chút đi."
Bùi Vãn Ý khựng lại, một lúc lâu sau mới yếu ớt phản bác một câu:
"Chị muốn ôm em."
Chỉ muốn ôm mãi thôi, không bao giờ muốn buông ra nữa.
Khương Nhan Lâm chả tin vào mồm của ai kia, bảo buông ra cho dễ thở.
Bùi Vãn Ý xưa nay vốn được voi đòi tiên, chút thời gian này đã tôi luyện được cái gan to, hoàn toàn ngơ trước lời kháng nghị của Khương Nhan Lâm, ôm chặt cứng không chịu buông, còn dụi đầu vào cổ cô hít hà, hơi thở nóng rực phả cả vào gáy.
Khương Nhan Lâm nhịn, đến khi hơi thở nóng hầm hập kia phả vào hõm vai thì không nhịn được nữa, trở mình hôn Bùi Vãn Ý.
Con người này ngược lại còn kiểu ngây thơ, quên cả hôn đáp lại.
Mãi đến khi Khương Nhan Lâm cắn cho một phát thì mới tỉnh, ngay sau đó đáp trả bằng nụ hôn nóng bỏng , đầu lưỡi quấn lấy nhau tình tứ, phản khách thành chủ ôm chặt lấy eo Khương Nhan Lâm, cho đến khi hơi thở và nhiệt độ cơ thể quyện vào nhau.
Tiếng mở cửa vang bên ngoài, Khương Nhan Lâm ghìm giọng, nhưng vẫn bất giác căng thẳng cả người trong khoảnh khắc đó, cắn chặt môi Bùi Vãn Ý.
Hơi ấm của Bùi Vãn Ý là chất xúc tác mạnh nhất.
Khương Nhan Lâm đưa tay ôm cổ Bùi Vãn Ý, ngửa đầu ngậm lấy cánh môi.Cô có phần kích động trong từng chạm, từng cái quấn quít đã lặng lẽ làm thay đổi một cảm xúc nào đó.
Bùi Vãn Ý chỉ muốn xác nhận hết lần này đến lần khác, cho đến khi chắc chắn người kia thật sự đang ở trong vòng tay mình, có thể v**t v*, có thể hôn, có thể cảm nhận sâu sắc.
Rõ ràng là tất cả những thứ quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, chẳng khác gì vô số lần ôm chặt triền miên trong những tháng ngày qua. Vậy mà cô lại cảm thấy dài đằng đẵng, là sự dài đằng đẵng gì thì cô không thể nào nói ra được.
Song có vị mặn chát, ấm nóng từ đâu thấm ướt đôi môi đang dán chặt vào nhau, hòa lẫn trong hơi thở đang trao đổi và sự ẩm ướt, không thể tìm thấy.
Người trong vòng tay phơi bày hết con người thật. Từng cơn rùng mình, từng hơi thở đứt quãng, cuối cùng bàn tay kia lại v**t v* gáy Bùi Vãn Ý, nhẹ nhàng trượt dài, rồi đặt l*n đ*nh đầu.
Bùi Vãn Ý nghe thấy giọng nói bất lực của em, nó hay hơn bất kỳ lần nào trước đây.
"Bùi Vãn Ý, dạo này mít ướt dữ vậy."