Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 222

Chương 222

 

Hơi ấm nóng hực thấm vào từng hơi thở trong hõm vai, ẩm ướt dán chặt vào mạch đập nơi cổ,  nện từng tiếng vào tim.

 

Bùi Vãn Ý ôm chặt Khương Nhan Lâm, siết mạnh đến nỗi gần như muốn in dấu năm ngón tay lên người cô và quên buông lỏng, càng không thể ngừng cái tiếng r*n r* khẽ thoát ra từ mũi.

 

Cho đến khi giọng có chất giọng lạnh như tiền vang lên bên tai.

 

"Em không có sở thích l*m t*nh nhân của người khác, đừng đến đây nữa."

 

Hơi thở của Bùi Vãn Ý khựng lại một nhịp.

 

Tất cả những chuẩn bị tâm lý trên đường đi vỡ vụn trong một câu nói, chỉ còn lại cảm giác hụt hẫng khó nắm bắt, một lần nữa, mạnh mẽ hơn, đâm vào ngực, cắt đứt đường thở của cô.

 

Người trong vòng tay không rung động, như màn tấn công không thể khiến em xao động. Dù có bao nhiêu hơi ấm nóng chảy tràn trên tay, đôi mắt kia vẫn lạnh như băng, lạnh hơn cả cái mùa đông thối tha này.

 

Song lần này, thực sự không biết phải oán hận gì.

 

Không, thật ra là vẫn có.

 

Bùi Vãn Ý vùi đầu vào hõm vai Khương Nhan Lâm, cố nén nức nở, rồi hít sâu một hơi, cứ thế giam cầm cả cơ thể Khương Nhan Lâm, khẽ nói: "Em nói quyền kết thúc nằm trong tay chị."

 

Cô Khương quang minh lỗi lạc như thế, sao có thể lật kèo được chứ.

 

Bùi Vãn Ý không muốn cho em cơ hội cãi cùn, cô siết chặt, khiến người vốn đã chẳng còn sức lực giãy giụa càng không thể trốn thoát.

 

"Khương Nhan Lâm, chị chưa từng nói mình kết thúc."

 

Giọng điệu nghiêm túc, gần như bình tĩnh Bùi Vãn Ý nói: "Chị cho em một tháng tự do. Chị biết em bận nên chị để em giải quyết."

 

Bùi Vãn Ý cụp mắt xuống, mặc kệ nước mắt rơi trê trên hàng mi, rồi trong hơi thở ẩm ướt, lặng lẽ chảy xuống từ khóe mắt.

 

"Em không muốn chị quản thúc, không muốn kè kè bên cạnh, em cũng không muốn sử dụng hình đại diện đôi, chị nghe theo em hết rồi mà."

 

Giọng rất bình tĩnh đến mức, nhỏ nhẹ như tiếng gió thoảng bên tai.

 

"Giờ em làm xong mọi việc em muốn làm, chị không can thiệp vào em nữa. Vả lại chị còn thuê nhà luôn rồi, ở đối diện."

 

Cuối cùng Bùi Vãn Ý cũng ngẩng đầu lên, ôm vai Khương Nhan Lâm, đối diện với đôi mắt đen láy kia.

 

Song chút dũng khí gom góp được vẫn bị sự lạnh nhạt trong đáy mắt kia đâm cho nhói đau, khiến sự bình tĩnh cố gượng của cô xuất hiện vết rạn.

 

Giây phút đó, Bùi Vãn Ý thực sự hơi nóng máu.

 

"Có chị sai thôi à, Khương Nhan Lâm? Từ đầu tới cuối em coi chị như con ngốc, giấu giếm chị?"

 

Người trước mặt cuối đã có chút biểu cảm, nhưng không biết là mỉa mai hay đơn thuần là thấy buồn cười.

 

"Nếu chạy đến tận đây chỉ để lặp lại mấy lời này, thì biến sớm cho nước nó trong."

 

Khương Nhan Lâm nói xong, không phản ứng gì nữa, định hất tay Bùi Vãn Ý ra.

 

Bùi Vãn Ý nhìn Khương Nhan Lâm chằm chằm một lát, giật mạnh cái áo vốn đã xộc xệch trên người Khương Nhan Lâm, vặn thành một nút, trói hai tay vào thành giường.

 

Khương Nhan Lâm theo bản năng cố gắng giãy giụa, nhưng vài giây sau cô từ bỏ sự giãy giụa vô ích này, thà nằm trên giường dưỡng sức còn hơn.

 

Bùi Vãn Ý nắm lấy đùi Khương Nhan Lâm, một lần nữa kéo ra, chậm rãi chen vào rồi lạnh lùng nói: "Chỉ có như này thì mới nói chuyện cho tử tế đúng không?"

 

Người bị trói hai tay nín thở, lười nhìn Bùi Vãn Ý, quay ngoắt mặt đi.

 

Bùi Vãn Ý nắm chặt cằm Khương Nhan Lâm, ép nhìn thẳng vào mắt mình.

 

"Biết bao nhiêu lần, em hoàn toàn có thể nói thẳng với chị."

 

Bùi Vãn Ý thực sự không biết bản thân run rẩy vì giận dữ hay đau khổ đến giọng cũng run, cố đè lên người Khương Nhan Lâm, nói: "Em cố tình không nói, nhất quyết giấu chị, rồi im lặng tuyên án cho chị."

 

Nước mắt Bùi Vãn Ý rơi xuống mặt Khương Nhan Lâm, không hiểu do quá lạnh hay quá nóng, để lại xúc cảm mãi không tan.

 

Mệt mỏi và bất lực muốn dồn người ta đến phát điên, Bùi Vãn Ý ép mình đừng khóc lóc thảm hại, ít nhất, phải nói xong đã.

 

Cô nhìn Khương Nhan Lâm dưới thân tả tơi không kém, giọng gần như nghẹn lại: "... Chị nói rồi mà, em đợi chị thêm là được."

 

Đợi thêm chút nữa, đợi thêm chút nữa là được rồi.

 

Bùi Vãn Ý nào không hiểu sự chờ đợi sẽ bào mòn thứ mẹ gì.

 

Nhưng cô đã chai mặt với việc chờ đợi. Trong mỗi lần cân đo đong đếm, cô luôn là một thợ săn kiên nhẫn, tính toán từng li từng tí.

 

Mưu tính rồi hành động, kín như bưng chẳng hở cọng lông, một khi ra tay là chết con chồn.

 

Song dù hết lần này đến lần khác vấp chỗ Khương Nhan Lâm, nhưng vẫn ngựa quen đường cũ.

 

Hơn nữa, vô số lần cô nảy sinh ý nghĩ điên rồ, muốn tất tay xông lên, vứt bỏ hết những thứ vớ vẩn ra sau đầu, chẳng bao giờ thèm quay đầu nhìn lại.

 

Ngay cả những chấp niệm đã khiến cô gồng mình đến tận bây giờ, thoi thóp đến tận giờ phút này, cũng biến thành tờ giấy vàng nhàu bị nhàu nát, gió thổi là bay mất hút.

 

Bao nhiêu thứ nặng như nũi thế cộng lại, vậy mà không vượt nổi một Khương Nhan Lâm.

 

"Không ổn đâu."

 

Ở một xó trong sảnh tiệc, Lý Sam bên kia nhỏ giọng thủ thỉ: "Chần chừ thêm nữa có khi lại thêm chuyện động trời. Cô Chu tới Boston rồi, Dì nói mấy ngày nay tính tình càng ngày càng khó ở, có khi nào nổi cơn điên bất thình lình cũng nên."

 

Liên tiếp mấy lần bị Bùi Vãn Ý chặn số và cho ăn bơ, Chu Tử Nhiên càng nổi đoá. Lần trước còn làm ầm lên, bảo Lý Sam phải tìm Bùi Vãn Ý bằng mọi giá, không thì làm liều, uống thuốc tự tử cho xong chuyện.

 

Lý Sam đã vắt chân lên cổ, gần như tróc cả vảy mới xoa dịu được tình hình. Mới được có mấy ngày yên ổn mà giờ lại sắp tái diễn, chắc gì Lý Sam cầm cương nổi.

 

Huống chi Lý Sam đang bị một đống việc túm năm tụm ba, không thể bấm độn bay đến Boston để để dỗ Chu Tử Nhiên lên cơn.

 

Bùi Vãn Ý dựa vào lan can cầu thang lạnh lẽo, không khí lạnh thấu xương của đêm khuya khiến mặt cô đỏ như gấc. Dù thể chất có trâu bò đến mấy cũng khó mà chịu nổi cái lạnh tái tê giữa đêm đông giá rét lâu như thế.

 

Cô liếc mắt nhìn đồng hồ, đã gần ba giờ sáng. Cô dứt khoát trả lời: "Dùng đủ mọi chiêu trò vào, cho chôn chân ở Boston đã. Muốn gì thì cứ cúng đi, miễn là yên chuyện."

 

Lý Sam lại không đồng ý, thay vào đó là im lặng.

 

Bùi Vãn Ý day day thái dương, nói: "Anh Lý có gì cứ nói hết đi, giữa mình không cần vòng vo làm gì."

 

Một lát sau, người ở đầu dây bên kia mở lời: "Có nên nói rõ ràng với cô Khương không? Cô Khương là người hiểu chuyện mà, chắc là ổn thôi."

 

Có lẽ Lý Sam cũng rõ Bùi Vãn Ý bây giờ quan trọng mối quan hệ này đến mức nào. Cân lên đặt xuống hồi lâu, đưa ra cách dung hoà và nhẹ nhàng nhất.

 

Ít nhất thì như vậy sẽ không cần phải chọc giận Chu Tử Nhiên - người khó xơi hơn nhiều.

 

Bùi Vãn Ý gạt phắt đi.

 

"Em không muốn em ấy biết mấy cái chuyện vớ vẩn này."

 

Lý Sam lại im, một lúc lâu sau mới mặt tiếp tục khuyên: "Giấy gói không gói lửa đâu, sau này cô Khương có khi lại phát hiện ra đấy."

 

Bùi Vãn Ý nghe mà thấy bực trong người, "Chuyện đó là sau khi giải quyết xong xuôi hết rồi. Anh không hiểu em ấy đâu, biết mấy cái chuyện rắc rối này chỉ khiến em ấy nghĩ lung tung thôi."

 

Lý Sam thở dài, không khuyên can gì nữa, cuối cùng chỉ nói: "Vậy khi nào cô về Boston thì báo nhé. Bên này sẽ thu xếp trước, tìm người trông chừng cô Chu."

 

Bùi Vãn Ý "ừ", "Sẽ cố gắng nhanh nhất có thể."

 

Nói xong mấy chuyện lặt vặt, cô cúp điện thoại, quay người đi bộ về lầu trên, từ cửa thoát hiểm trở về hành lang, rồi lại nhẹ chân bước đến cánh cửa khép hờ.

 

Trong nhà im ắng, mọi người đã ngủ hết. Bùi Vãn Ý không dám gây ra nửa tiếng động nào, lặng lẽ đóng cửa lại, xỏ dép lê, rồi rón rén trở về phòng ngủ.

 

Người trên giường vẫn ngủ say, hơi thở đều đều. Bùi Vãn Ý nhẹ nhàng chui vào chăn, ôm em vào lòng, nhắm mắt.

 

Chỉ có giây phút này, cô mới có thể thoát khỏi mọi ưu lo.

 

Những ngày ở nhà Khương Nhan Lâm đối với Bùi Vãn Ý mà nói tươi mới vô cùng.

 

Mới đầu cô còn hơi sợ bác gái, dù sao lần đầu gặp mặt ấn tượng để lại cũng chẳng tốt đẹp gì, cô luôn cảm giác mình bị ghét bỏ.

 

Khương Nhan Lâm không để ý, nói: "Mẹ là vậy đó, miệng lưỡi thì cay nghiệt mà bụng dạ thì tốt. Mẹ cho chị vào nhà thì không đuổi chị đâu."

 

Tuy rằng phần nhiều cũng là vì sĩ diện, sợ người khác biết chuyện này, nhưng Khương Nhan Lâm hiểu rõ mẹ ruột mình. Nếu thật sự có ấn tượng quá xấu về Bùi Vãn Ý, cảm thấy đây là một người không ra gì, thì chắc chắn mẹ đã giả vờ nghe, vội về nhà báo cho Khương Nhan Lâm biết.

 

Nói đến đây, Khương Nhan Lâm liếc nhìn bản mặt đầy khó hiểu của Bùi Vãn Ý, không khỏi cảm thán một câu: "Chị khéo lấy lòng người lớn nhỉ."

 

Bùi Vãn Ý khinh khỉnh, "Chứ sao nữa, già trẻ lớn bé ai cũng thích cái mặt này của chị. Con gái nhìn chị là cười tươi rói, trừ em với mẹ em ra."

 

Tự luyến mà, chắc gì cả đời chịu nổi.

 

Khương Nhan Lâm thở dài, tiện tay xoa đầu Bùi Vãn Ý một cái.

 

"Thích chị hôm kia hơn."

 

Cô bé mít ướt khóc nhè, đáng yêu chết đi được.

 

Bùi Vãn Ý mặt dày vô địch, ôm chầm Khương Nhan Lâm: "Vậy em c** đ* ra đi, chị khóc cho em coi."

 

Nói xong nhận được một cái bạt tay của cô Khương, lạnh lùng: "Mẹ gọi, cơm, bớt bớt cái trò mèo lại đi."

 

Nói xong cô bước ra khỏi phòng ngủ, để lại Bùi Vãn Ý một mình đứng ngây ra hồi tưởng lại cái tát vừa rồi.

 

Lạ thật, cảm giác lúc bị tát như không khí còn thoang thoảng mùi hương dễ chịu.

 

Mùi hương mang tên "Khương Nhan Lâm".

 

Nhưng hạnh phúc nhất là ba bữa cơm một ngày được bác gái vỗ béo.

 

Lần đầu tiên, Bùi Vãn Ý biết thật sự có người mẹ nấu cơm còn ngon hơn cả ngoài hàng quán, lại sạch sẽ, tốt cho sức khỏe, thơm nức cả mũi.

 

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà cô đã được bác gái nhồi nhét cho đến nỗi cằm cũng có da có thịt trở lại, nhìn đỡ gầy hơn hẳn.

 

Vậy mà bác gái vẫn cứ gắp thức ăn cho, nói: "Con bé cao vậy mà sao gầy thế, ăn nhiều vào, béo lên đi. Cháu không biết con bé Khương Nhan Lâm nhà bác đâu, bé tí đã ăn cơm bác nấu, lớn lên như cái cục bột."

 

Vừa dứt lời, người đang ngồi bên cạnh Bùi Vãn Ý nhíu mày, gọi: "Mẹ!"

 

Mẹ yêu đành mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả vờ như mình chưa nói gì, im lặng gắp thêm đũa thịt kho tàu bỏ vào bát Bùi Vãn Ý.

 

Nhà có khách, căn hộ vốn đã không rộng rãi gì lại càng thêm chật chội. Bác Tiết kêu ông nhà đi chơi vài ngày, đợi chơi đã rồi về.

 

Vậy nên mấy ngày này trong nhà chỉ có ba cô gái, thế tiện lợi hơn nhiều.

 

Đợi đến khi ăn cơm xong, Bùi Vãn Ý tự giác đảm nhận việc rửa bát dọn dẹp bếp núc.

 

Mới đầu bác Tiết còn giả bộ khách sáo bảo cô đừng làm, nhưng bị Bùi Vãn Ý cười nói: "Bác nói thế này cháu không dám ăn cơm đâu ạ, có ai lại ăn không ngồi rồi bao giờ. Hơn nữa ở nhà cháu rửa bát quen rồi, không rửa còn thấy lạ ấy chứ."

 

Cô nói câu này còn cố tình liếc mắt nhìn người đang lười biếng sô pha nghịch điện thoại.

 

Bác Tiết càng thêm hài lòng, song miệng vẫn nói: "Con bé đấy nó lười lắm, đừng có chiều nó, việc gì nó phải làm thì bắt nó tự làm."

 

Bùi Vãn Ý vừa dọn dẹp bát đũa vừa nói: "Cháu thích làm việc nhà, em ấy thích nằm, phân công hợp lý mà bác, tốt lắm ấy chứ."

 

Hai người bác một lời cháu một câu, bêu riếu người nằm sô pha một trận tơi bời, cô kia lại coi như không nghe, cứ yên tâm thoải mái thu mình trên đó, nhìn điện thoại trả lời tin nhắn.

 

Đợi Bùi Vãn Ý vào bếp rửa bát, bác gái mới tiến lại gần, nhỏ giọng nói với Khương Nhan Lâm: "Sao may ghê ấy, vớ được cô bé ngoan ngoãn thế này."

 

Bà vừa nói vừa liếc nhìn phía bếp, bổ sung: "Cái dáng người này, cái mặt này, ăn gì mà lớn vậy hả con? Mày nói xem."

 

Khương Nhan Lâm thấy mẹ càng lớn tuổi càng giống trẻ con, lắm lời vô cùng.

 

"Mẹ thích thì nhận làm con gái nuôi đi."

 

Người nào người nấy, chê cô lười nữa chứ.

 

Mẹ nghiêm túc suy nghĩ, mới nhỏ giọng hỏi: "Nhà con bé có điều kiện lắm hả con? Vậy ba mẹ có đồng ý không?"

 

Nghĩa từ đồng ý là gì, Khương Nhan Lâm hiểu.

 

Chán đọc tin nhắn, cô im lặng xong mới nói: "Điều kiện rất tốt, cơ mà ba mẹ không chăm lo nhiều lắm, từ bé đã thế. Nhà còn ba đứa con nữa, hai chị gái một em trai."

 

Trường hợp này là trường hợp gì không cần nói nhiều, bà Tiết là người từng trải đương nhiên hiểu rõ.

 

Lần này đến lượt bà im lặng, một lúc lâu sau mới nói một câu: "Vậy thì đúng là hơi thiệt thòi, thảo nào lại ngoan ngoãn thế, biết cách lấy lòng người khác."

 

Nói xong bà vỗ nhẹ một cái vào đùi Khương Nhan Lâm.

 

"Con đấy, bớt bớt cái tính ương bướng đi. Người ta đã tìm đến tận nhà rồi, đừng ăn nói khó nghe nữa. Suốt ngày bày trò gì đâu ấy, gần ba mươi tuổi đầu rồi mà chưa ổn định được."

 

Bắt đầu điệp khúc rồi.

 

Khương Nhan Lâm sớm đã đưa vào tai này ra tai kia, không nghe.

 

Song tiếng động từ nhà bếp vẫn cứ lọt vào tai, khiến cô muốn làm ngơ cũng khó.

 

Ti vi vẫn bật, người bên cạnh thì lải nhải, lũ trẻ con dưới khu tập thể lại ồn ào, mọi thứ cứ trộn lẫn vào nhau, bốc lên hơi nước nóng hổi, bình thường như cơm bữa, ẩm ướt một mảng xúc cảm.

 

Khương Nhan Lâm nghiêng tai nghe tiếng Bùi Vãn Ý mở tủ. Tủ bếp dùng cả chục năm, mỗi lần mở ra đóng vào y như rằng kêu cọt kẹt, tiếp đó là tiếng bát đĩa xếp chồng lên nhau lanh canh, nhẹ nhàng đặt từng cái xuống, khỏi nhà đã biết xếp ngay ngắn đến thế nào.

 

Trình độ chuyên nghiệp từng bị nhà hàng Trung Quốc sa thải mà.

 

Khương Nhan Lâm bật cười.

 

Sau này khi nhớ lại ngày hôm đó, cô mới chịu thừa nhận.

 

Thật ra từ rất rất lâu về trước, Bùi Vãn Ý đã là một phần nhà của cô rồi.

Bình Luận (0)
Comment