Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 223

Chương 223

 

Trong cuộc đời Khương Nhan Lâm, khái niệm "nhà" thường chỉ có một mình mẹ Tiết.

 

Chỗ nào có mẹ Tiết, đó là nơi trú ẩn, nơi mà cô có thể trở về bất cứ lúc nào.

 

Và dù cô có đi xa đến đâu, dường như chỉ cần quay đầu lại, cô sẽ thấy mẹ chắp tay sau lưng đứng ở nhà, lặng lẽ nhìn cô.

 

Giống như hồi bé tập đi xe đạp, mẹ đứng thư giãn một chỗ nhìn, đến khi cô ngã nhào, trầy da tróc vảy, mẹ mới cô dậy, cười phủi phủi mấy vết bụi đất.

 

"Chuyện nhỏ thôi mà, làm lại ván nữa."

 

Đối với cả một quãng đời tuổi xuân của mẹ, mẹ thực sự sống đúng theo phương châm đó. Dù bao nhiêu sóng gió, mẹ vẫn ngẩng cao đầu, nghiến răng làm lại từ, như chẳng có khó khăn nào quật ngã được mẹ.

 

Người ta hay bảo, cha mẹ là thần tượng đầu tiên của con cái.

 

Khương Nhan Lâm nghĩ, có lẽ trình độ đầu thai của mình không được cao siêu, vả lại còn hơi dở tệ. Song chỉ con gái của mẹ thôi, đó đã là bùa hộ mệnh đủ mạnh để xóa bỏ mọi vận đen.

 

Để rồi trong sự dạy dỗ tận tình, cô biến thành một người không dễ dàng gục ngã.

 

Bắt nạt trên mạng, chuyện rắc rối ngoài đời, biến cố từ trên trời rơi xuống và những nỗi buồn khó tả.

 

Hết lần này đến lần khác, chứng minh cái lưng cô thẳng cỡ nào, đầu ngẩng cao kiêu hãnh ra sao, nội tâm vững như bàn thạch đến nhường nào.

 

Vậy nên cô không nên lắng lo với những hướng đi chưa khám phá nữa.

 

Dẫu cô rõ gần mực thì đen, vẫn cứ thích lao vào.

 

Chỉ cần cho cô một sợi dây, có thể khống chế con thú dữ.

 

Năm 2025 đến mà cứ lạ kiểu gì, khiến người ta mỗi lần nhớ lại thời gian, sẽ tự động thốt ra năm 2025.

 

Mãi cho đến khi tết Đoan Ngọ sát bên, Khương Nhan Lâm một tay cầm điện thoại xem lịch, nghiêng đầu tránh cái môi đang chạm tới, bất ngờ hỏi: "Mùng 7 rồi, mua vé chưa?"

 

Bùi Vãn Ý bực mình vì bị phá. Mãi mới trốn được lúc bác gái đi nhảy múa ở quảng trường, vậy mà có tí gian ít ỏi thôi mà người ta không tập trung.

 

Thế là lại hôn lên môi Khương Nhan Lâm một cái, véo véo hai cái phần mềm, rồi từ từ sáp lại người vào lòng, đổi vị trí đè xuống dưới, đầu gối tách hai chân Khương Nhan Lâm ra.

 

Khương Nhan Lâm bị quấn quýt đến hết cách, đành bỏ điện thoại xuống trước, ôm cổ, vọc vạch kéo vạt áo Bùi Vãn Ý lên cho nó thoáng.

 

Ngón tay nhéo nhéo trên vai và cánh tay, toàn là cơ bắp, mấy chỗ ốm yếu trước kia coi như có da có thịt lại.

 

Khương Nhan Lâm sờ khắp người Bùi Vãn Ý, lấy lòng bàn tay xem xét từng centimet da thịt, khiến cô Bùi bị trêu chọc đến không chịu nổi.

 

"Nhanh lên, tách ra đi."

 

Bùi Vãn Ý cạ cạ mặt vào má Khương Nhan Lâm, rồi nắm tay đối phương đặt vào đúng nơi cần đặt, từ khi học được kỹ năng thú vị hơn, cô Bùi dường như hoàn toàn không bận tâm đến những cách cũ rích trước đây nữa, ngược lại hăng hái hơn nhiều.

 

Khương Nhan Lâm dạo này bận với việc hoàn thành dự án cuối năm, gõ bàn phím muốn bắn tia, cổ tay lục cục mãi, buổi tối lại phải làm đêm ở nhà, cô thờ ơ. Cô phán luôn một câu: "Thử đồ chơi đi, dễ hơn dùng tay nhiều."

 

Bùi Vãn Ý từ chối, "Chị thích em làm bằng tay thôi."

 

Cô vừa nói vừa chuyên nghiệp véo lấy đùi Khương Nhan Lâm, lòng bàn tay áp lên chỗ mềm mại, nhẹ nhàng bóp mấy cái.

 

Khương Nhan Lâm thư giãn, phối hợp với động tác của cô v**t v* Bùi Vãn Ý, từ từ kiểm tra.

 

Giường ở nhà hơi nhỏ, hạn chế nhiều không gian sáng tạo, Bùi Vãn Ý trở lại ngồi thẳng dậy, quỳ trên giường, lấy một cánh tay ôm trọn người Khương Nhan Lâm, mặc kệ bị thăm dò sâu hơn, động tác tay cũng không chịu lép vế.

 

Cho đến có khi tiếngngừng gấp gáp, thoát ra những âm thanh nhẹ nhàng dễ thương, Bùi Vãn Ý ghé sát hôn Khương Nhan Lâm, đầu lưỡi chiếm đoạt, khuấy động khiến Khương Nhan Lâm không khép được môi.

 

Cả hai môi.

 

Thời gian hoạt động của mẹ Tiết đã đi vào nề nếp, Bùi Vãn Ý nắm rõ như lòng bàn tay.

 

Cô canh đúng giờ, ép Khương Nhan Lâm phát ra tiếng động. Cái giường sắt một mét rưỡi kiểu cũ khó tránh khỏi kêu cọt kẹt, song tai Bùi Vãn Ý nghe lại thấy có một hương vị đặc biệt.

 

Nhưng nó không có nghĩa là cô không thích "tận dụng" Khương Nhan Lâm vào đêm khuya. Phòng ngủ kia ở ngay sát vách, mọi động tĩnh khó mà qua mắt được mẹ Tiết - người vốn ngủ rất nông. Bởi vậy Khương Nhan Lâm dù khó chịu đến cực điểm cũng không dám phát ra tiếng động nào, cô cắn chặt lấy thịt Bùi Vãn Ý, trút giận lên người cô Bùi.

 

Rồi đến sáng thứ Hai khi ăn sáng, cô vô thức né tránh ánh mắt của mẹ ruột, trơ cái mặt che giấu cái sự chột dạ như mèo ăn vụng.

 

Bùi Vãn Ý mặt dày không ai bằng, giỏi giả bộ ngây ngô, mon men đến trước mặt mẹ nịnh nọt, lúc thì giúp xay đậu nành, lúc lại luộc trứng, chăm chỉ cứ như muốn lừa cả bảo hiểm hưu trí của mẹ Tiết.

 

Khương Nhan Lâm biết rõ mẹ ruột mình dính chiêu. Miệng thì không nói, mặt không biểu lộ, lòng có lẽ đã bị Bùi Vãn Ý "ghi điểm đến tám mươi mấy phần. Để cô Bùi ở nhà thêm nữa chắc thành con gái ruột của mẹ mất.

 

Về kỹ thuật và sức lực, cô thua cô Bùi.

 

Bởi vậy sau khi xả xong trước, cô vỗ nhẹ lên mặt Bùi Vãn Ý, "Mua vé máy bay chưa đấy? Tết gần rồi không nhanh đặt vé là hết chỗ bây giờ."

 

Bùi Vãn Ý bị cướp cò hụt hẫng, ngón tay vẫn nhẹ nhàng khuấy động, không muốn rời đi, nghe vậy trả lời: "Biết rồi mà, đừng giục."

 

Khương Nhan Lâm liếc xéo, "Ai thèm giục."

 

"Thì em đó."

 

Bùi Vãn Ý ckhông vui, tay lại khép thêm một ngón, từ từ lấn chiếm không gian chật hẹp còn lại.

 

Khương Nhan Lâm véo mạnh cô Bùi một cái, tăng nhanh động tác tay.

 

"Nhanh lên, mẹ sắp về rồi."

 

Bùi Vãn Ý cảm thấy Khương Nhan Lâm thật sự như đòi mạng mình ấy, không giục cái này thì giục cái kia. Thế là vùi đầu cắn cho một phát.

 

Đến khi để lại một vết đỏ lớn dưới xương quai xanh, cô mới chịu buông miệng, hừ một tiếng.

 

"Giỏi đuổi chị đi thôi."

 

Khương Nhan Lâm bực mình "tặng" cho mông cô Bùi một phát.

 

"Rảnh thì về đây làm hầu gái miễn phí tới chết luôn đi."

 

Ai thèm quan tâm chị đi hay ở.

 

Bùi Vãn Ý bật cười, "Đấy, người ta bảo hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, nhảy vào nhà em chỉ có nước làm giúp việc miễn phí cả đời."

 

Khương Nhan Lâm nhìn Bùi Vãn Ý một lúc, rồi dời mắt, đáp cho có lệ:

 

"Thấy chị cũng biết "l**m gót" mẹ vợ, phong cho cái danh hiệu "con hiền dâu thảo" vậy."

 

Bùi Vãn Ý không thích điệu bộ của Khương Nhan Lâm, khó chịu kiểu gì ấy.

 

h*m m**n vừa mới xì ra lại được bơm lên, khiến cô không nhịn được mà đè mạnh xuống, bóp cái chỗ mềm mềm kia.

 

Khương Nhan Lâm chán không buồn mắng túm lấy cánh tay Bùi Vãn Ý, bị cảm giác dần dần bao vây kéo xuống, không được giải thoát.

 

Đến khi cửa lớn bị người mở ra, tiếng động truyền vào phòng ngủ, cô vội vỗ vỗ cánh tay Bùi Vãn Ý, nhưng đổi lại một đợt tấn công dữ dội hơn, không kịp tránh mà kêu lên thành tiếng.

 

Khương Nhan Lâm chỉ kịp bịt miệng, trong vài giây ngắn ngủi cô căng cứng eo, run rẩy một lúc lâu.

 

Vài phút sau, cửa lại mở một cái rồi thôi, người vừa về đã lượn ra ngoài.

 

Mặt Khương Nhan Lâm đen như lọ nồi, tung cước đá văng Bùi Vãn Ý còn đang ăn vạ trên giường, bảo biến đi tắm.

 

Ai kia gây họa ngoan hơn, ôm Khương Nhan Lâm hôn một cái, rồi cầm quần áo đi vào phòng tắm.

 

Để lại người trên giường quét dọn tàn cuộc bằng mấy tờ khăn ướt, cũng may là có người kinh nghiệm đầy mình, lót sẵn một lớp chăn dày và tấm lót y tế dùng một lần thấm hút tốt, mới không đến nỗi mùa đông rét sun vòi phải lôi chăn đi giặt.

 

Nhưng giờ thì đủ trò cười rồi.

 

Khương Nhan Lâm bực mình dọn dẹp xong cô bật khỏi giường, mặc tạm bộ đồ, rồi mới ra phòng khách rót cốc nước.

 

Tốc độ tắm của Bùi Vãn Ý không chậm, cô thường sẽ không đợi quá lâu, Khương Nhan Lâm đứng cạnh máy lọc nước lướt điện thoại.

 

Mấy chuyện lặt vặt ở cửa hàng trên mạng đều ổn hết, dự án sắp về đích, nhưng vì dạo này bận, cô không ngó ngàng gì đến tài khoản của mình. Có mấy đơn hàng không gấp đã treo cả tảng, ngay cả hộp thư riêng cũng lâu chưa mở.

 

Khương Nhan Lâm kiểm tra sơ qua dữ liệu gần đây trên nền tảm, phát hiện tụt dốc thê thảm, tuy nhiên vì nằm trong dự kiến, nên không xoắn lắm, chuyển sang mở tin nhắn riêng và lướt nhanh như mọi khi xem có bỏ sót tin nhắn nào không.

 

Mới quét là thấy tin nhắn của đối tác, hỏi cô nhận quảng cáo không và có để lại thông tin liên hệ.

 

Khương Nhan Lâm mở trang chủ tài khoản của đối phương xem, thực sự là chính chủ của một thương hiệu nhỏ, bán đồ trang sức thiết kế độc đáo, mẫu và giá cả khá hợp gu với fan cô.

 

Khương Nhan Lâm không nghĩ lâu, hợp tác như này càng nhiều càng tốt. Vì là tiền tự chui đến, không kiếm được thì thêm thông tin liên hệ, giữ lại tạo mối làm ăn.

 

Thế là cô lấy tài khoản công việc thêm thông tin liên hệ của đối phương, chào một câu, rồi định để đó tính sau.

 

Không ngờ đối phương trả lời tin nhắn nhanh cực, vừa vào đã hỏi: "Chào cô Khương."

 

Tài khoản của Khương Nhan Lâm đạt tiêu chuẩn công khai tên thật, nên người ta biết tên thật cũng bình thường như cân đường hộp sữa, song thật ra rất ít người cố tình click vào xem và vừa vào đã gọi bằng tên thật.

 

Việc này khiến cô nhíu mày, nhưng vẫn trả lời: "Xin chào, cho hỏi bên bạn làm về lĩnh vực nào ạ?"

 

Đối diện hiện thị đang nhập, Khương Nhan Lâm thôi ngó điện thoại, cầm cốc nước ực hết chút nước nóng cuối cùng, cảm thấy phòng khách hơi bị lạnh, cô quay người định chuồn về phòng ngủ.

 

Tiếng nước trong phòng tắm đã im, lát sau, ai kia chắc cũng biết đuối lý, hiếm lắm mới tự giác mở máy sấy tóc lên sấy.

 

Khương Nhan Lâm cười, đi vào phòng ngủ, tới bên giường ngồi xuống đợi ai kia ra.

 

Điện thoại rung, Khương Nhan Lâm ngáp một cái rõ to, hết hứng làm việc.

 

Nhưng mà dạo này đúng là lơ là tài khoản quá, cứ đà này báo giá quảng cáo chắc chắn xuống mất, vì vậy vượt lên chính mình, mở khóa điện thoại và bấm bụng vào guồng quay công việc.

 

Vừa mở khóa, tin nhắn từ đối phương đã nhảy phắt vào mắt, ngắn gọn và súc tích.

 

"Tôi là vợ chưa cưới của Bùi Vãn Ý - Chu Tử Nhiên. Cho tôi hỏi, cô cố tình cắm sừng người khác hay bị Bùi Vãn Ý xỏ mũi."

 

Khương Nhan Lâm nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, cô không chớp mắt, tin nhắn tiếp theo hiện ra.

 

"Tôi đã liên hệ với người yêu cũ của Bùi Vãn Ý và biết người kia không biết gì cả. Tôi cảm thấy cần cho người ta biết."

 

Một cái ảnh được ném tới.

 

Trong ảnh, có cô bé tóc ngắn đang ôm eo một người xinh đẹp rạng ngời, hướng về phía ống kính cười rất tươi.

 

Gương mặt mộc mạc mà vẫn trắng trẻo kia, đối với Khương Nhan Lâm mà nói, quen thuộc đến nhường nào?

 

Mà cũng xa lạ đến nhường ấy.

 

Cửa phòng tắm mở ra, người mới sấy xong tóc bước ra, vừa vào phòng ngủ, vừa lẩm bẩm: "Cái bình nóng lạnh hình như áp lực nước có vấn đề hay sao ấy, lúc nóng lúc lạnh, nhà mình có hộp đồ nghề không, để chị đi xem thử."

 

Khương Nhan Lâm khóa màn hình, ngước mắt nhìn Bùi Vãn Ý.

 

"Ở chỗ bếp ấy, bên dưới cái ngăn kéo màu vàng."

 

Bùi Vãn Ý "ờ", quay người định đi xuống bếp tìm.

 

Khương Nhan Lâm lạnh giọng:

 

"Thật ra cái bình nóng lạnh lúc nóng lúc lạnh, cũng có thể là cùng lúc có người đang sử dụng thì phải."

 

Bùi Vãn Ý ngơ ngác, mặt đầy dấu chấm hỏi.

 

"Em dùng hả, sao chị không nghe thấy gì nhỉ?"

 

Bếp ở ngay sau phòng tắm, có động tĩnh gì thì sao cô có thể không biết được.

 

Khương Nhan Lâm chỉ cười, không nói gì thêm.

 

Bùi Vãn Ý lại nhạy bén thấy không ổn, cô quay trở lại, ngồi xổm xuống trước mặt Khương Nhan Lâm, nắm tay, nhẹ giọng hỏi: "Sao thế?"

 

Mấy ngày nay, Bùi Vãn Ý đã hiểu không nên đối đầu trực diện với Khương Nhan Lâm. Nom cô Khương cao quý, khó quần, thực ra lại trẻ trâu hơn ai hết, phải dỗ dành, phải cưng chiều, nếu không thì đừng mong có sắc mặt tốt.

 

Cô nắm ngón tay Khương Nhan Lâm, nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay, thấy Khương Nhan Lâm nhìn mình không nói gì, thế nên kiên nhẫn:

 

"Còn giận chuyện vừa nãy sao? Chị là thế đấy mà, vào rồi là không dứt ra được, em có phải lần đầu tiên biết chị đâu."

 

Vì không phải lần đầu Khương Nhan Lâm biết chị, nên mới có thể vào khoảnh khắc này, cô vẫn bình tĩnh nói:

 

"Khi nào về Boston?"

 

Bùi Vãn Ý thở dài.

 

"Chị có thể nói không muốn về không?"

 

Cô cũng biết bản thân trốn tránh chủ đề này và trốn tránh những chuyện không muốn đối mặt.

 

Nhưng phải giải quyết thôi.

 

Bùi Vãn Ý điều chỉnh lại cảm xúc, kiềm chế những cảm xúc không vui, rồi nhìn vào mắt Khương Nhan Lâm, khẽ nói: "Tối mai chị bay, xong việc chị về ăn tết với em, được không?"

 

Hai mươi mấy ngày, đủ xong việc rồi nhỉ.

 

Khương Nhan Lâm chán chả đáp lời, nhếch môi.

 

Bùi Vãn Ý nắm tay Khương Nhan Lâm, không hiểu sao, trong không gian tĩnh lặng này bỗng cảm thấy hơi thiếu không khí, hô hấp không thông, đầu óc choáng váng và tim cô đang đập thình thịch.

 

Cô cố gắng trấn tĩnh, hỏi một lần nữa: "Trước Tết, chị cố gắng về, em đừng bỏ rơi chị."

 

Khương Nhan Lâm cảm nhận nhiệt độ cơ thể từ lòng bàn tay, có lẽ vì mất đi cảm giác về thời gian, đến cả việc đã qua bao lâu còn chả biết.

 

Song nhìn gương mặt bất an trước mặt, cuối cùng cô cứ mặc kệ một sợi dây nào đó đang bị căng.

 

Giây tiếp theo, cô nghe giọng nói của mình, không chút dấu vết cất lên:

 

"Bận gì bên Boston?"

 

Bùi Vãn Ý nhìn vào mắt Khương Nhan Lâm, im lặng nhưng trong một khoảnh khắc rất ngắn.

 

Sau đó, cô k trả lời:

 

"Chuyện công ty, rất quan trọng, liên quan đến hướng đi công việc của em sau này."

 

Khương Nhan Lâm lại hỏi:

 

"Cụ thể là làm gì?"

 

Bùi Vãn Ý khựng lại, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt Khương Nhan Lâm, tìm kiếm dấu vết, một lát sau mới tế nhị hé lộ chút thông tin không nên nói.

 

"Thu mua cổ phần."

 

Khương Nhan Lâm gật đầu, mặc kệ ngón tay Bùi Vãn Ý vô thức v**t v* mu bàn tay mình.

 

Cuối cùng, cô hỏi Bùi Vãn Ý:

 

"Lần này sẽ suôn sẻ chứ?"

 

Bùi Vãn Ý không hiểu sao mình lo lắng, cô nắm chặt tay Khương Nhan Lâm hơn.

 

"Chị không biết, nhưng nếu không có gì bất ngờ, thì chắc không có vấn đề."

 

Cô nói xong, nhìn Khương Nhan Lâm, hỏi dồn:

 

"Em lo gì thế? Chị chị không về ăn Tết được sao?"

 

Khương Nhan Lâm bình tĩnh lắc đầu, "Chị làm việc của mình đi, em bận việc của em."

 

Bùi Vãn Ý không thể tìm thấy bất kỳ sơ hở nào trên gương mặt Khương Nhan Lâm, chỉ có thể lặp đi lặp lại xác nhận:

 

"Thật sự không có gì không vui sao?"

 

Khương Nhan Lâm thở dài, nắm chặt tay Bùi Vãn Ý lại, rồi giơ tay xoa xoa tóc Bùi Vãn Ý.

 

"Không có, mong chị suôn sẻ thôi."

 

Bùi Vãn Ý được hơi ấm Khương Nhan Lâm xoa dịu bớt lắng lo, tiếp tục cố chấp dường như chắc gì tìm được nguyên do, hoặc có lẽ, thật ra cô sợ phải tìm.

 

Thế là thuận theo sự kết thúc của chủ đề này, cúi đầu áp tay Khương Nhan Lâm lên mặt mình, nhẹ nhàng cọ xát một lúc lâu.

 

"Chị sẽ gọi cho em, gọi mỗi ngày. Em nhớ nghe máy chị, đừng bỏ rơi chị."

 

Khương Nhan Lâm cười, đáp một tiếng.

 

Bùi Vãn Ý vùi đầu vào ngực Khương Nhan Lâm, vươn tay ôm eo, từ từ siết chặt vòng tay.

 

Dường như chỉ có như thế, mới có thể tạm thời kìm nén những lo lắng không nguôi.

 

Kéo theo sau là nụ hôn tiếp theo và cái ôm sâu triền miên, tất cả mang theo sự im lặng ẩm ướt, mười ngón tay nắm chặt không lời, hơi thở trao đổi và mạch đập chạm vào nhau, trở thành ký ức cuối cùng của Bùi Vãn Ý trong căn phòng đó - vào những ngày tháng giá rét cuối đông.

 

Chiều ngày Chín, mẹ Tiết đã soạn đồ đạc cho Bùi Vãn Ý từ sớm. Cả tá thứ được gói ghém cẩn thận, nhét căng đét vali, đến nỗi phải trưng dụng thêm một cái của Khương Nhan Lâm mới đủ chỗ chứa hết.

 

"Cái này tương tỏi, cái này tỏi ngâm chua ngọt, cái này chao, toàn đồ mẹ làm đó, con thích đúng không."

 

Mẹ vừa dặn dò, nói thêm: "Bay mấy tiếng hả con? Đến nơi nhớ gọi báo cho mẹ biết, không thì con bé nhà mẹ nửa đêm lại trằn trọc không ngủ được."

 

Khương Nhan Lâm bị mẹ cằn nhằn phát cáu, kêu lên: "Mẹ!"

 

"Mẹ gì mà mẹ, có miệng không hả, bộ không cho mẹ nói chắc."

 

Mẹ lườm nguýt một cái, rồi dúi thêm một hộp giữ nhiệt nhỏ vào tay Bùi Vãn Ý.

 

"Bánh nếp đấy con, nhân đậu phộng với nhân mè, đi đường đói thì ăn nha."

 

Bùi Vãn Ý thực sự buồn cười, cầm hộp giữ nhiệt trong tay một hồi lâu, mới nuốt ngược chút nghẹn ngào đang trào lên, rồi dang tay ôm chầm lấy mẹ.

 

Cái ôm làm mẹ Tiết hơi ngại ngùng.

 

"... Bên nước ngoài rộng lớn lắm, nó không giống ở đây con ha."

 

Khương Nhan Lâm liếc đồng hồ, giục họ: "Bác tài tới rồi kìa, nhanh xuống lầu thôi."

 

Mẹ Tiết xách vali, vội ra khỏi cửa, đi trước tới chỗ thang máy.

 

Bùi Vãn Ý nhìn Khương Nhan Lâm, muốn nói nhưng đến miệng rồi, lại thành một câu: "Hôn chị đi."

 

Khương Nhan Lâm liếc, hất tay ra ý bảo lại đây.

 

Bùi Vãn Ý nhào tới ôm chầm Khương Nhan Lâm, hôn lên môi một cái.

 

Đến khi người ở chỗ thang máy thúc giục, cô mới miễn cưỡng buông tay, rồi nắm lấy tay Khương Nhan Lâm, kéo thẳng ra ngoài.

 

Mẹ Tiết thấy cảnh đó, quay ngoắt mặt đi, dứt khoát đi trước vào thang máy xuống lầu, cho đỡ phải đi chung bị người ta nhìn thấy, quê chết đi được.

 

Khương Nhan Lâm bấm nút xuống lầu, chờ thang máy khác.

 

Bùi Vãn Ý cứ nắm chặt tay Khương Nhan Lâm không buông, nhìn mấy lần rồi lại thôi.

 

Mãi đến khi vào thang máy, xuống tới tầng hầm, thấy sắp ra tới xe rồi, cô mới hỏi:

 

"Khương Nhan Lâm, chị với em là gì của nhau?"

 

Khương Nhan Lâm khựng lại một bước, dừng lại nhìn Bùi Vãn Ý.

 

Thật ra có cả đống thứ muốn nói, nhưng mà thôi.

 

Cuối cùng, cô cũng chỉ đáp:

 

"Đợi chị về rồi mình nói chuyện này sau."

 

Bùi Vãn Ý nhìn Khương Nhan Lâm một hồi lâu, rồi gật đầu.

 

"Em phải giữ lời."

 

Khương Nhan Lâm khẽ cười, kéo ra khỏi bãi xe, từ xa đã thấy mẹ Tuyết ở cổng chính đang kéo vali, lấy tay che mặt, bộ dạng như thể sợ ai đó nhận ra.

 

Bùi Vãn Ý thấy thế, định buông tay ra, Khương Nhan Lâm không chịu.

 

Mãi đến khi tới trước xe, bác tài giúp xếp hành lý, Khương Nhan Lâm mới thả tay Bùi Vãn Ý ra, mở cửa xe phía sau.

 

"Vậy chị đi đây, con chào bác."

 

Bùi Vãn Ý cười với họ, cúi người lên xe.

 

Mẹ Tiết tiến tới vẫy tay với Bùi Vãn Ý, nói:

 

"Tết gặp lại nha con, đi đường cẩn thận đó."

 

Bùi Vãn Ý cười đáp: "Dạ, Tết gặp lại."

 

Bác tài lên xe, đóng cửa, Bùi Vãn Ý thắt dây an toàn.

 

Cô nhìn Khương Nhan Lâm, thấy mặt em vẫn bình thường, mới nén cảm xúc, khẽ cười, để xe từ từ rời khỏi cổng.

 

Bóng dáng người trong gương chiếu hậu nhỏ dần, đến khi khuất hẳn, Bùi Vãn Ý ôm chặt hộp giữ nhiệt, không nỡ rời mắt.

 

Lúc đó, cô nghĩ mọi khó chịu trong lòng vì do phải xa Khương Nhan Lâm, vì cô quá cần em và muốn ở bên cạnh em mãi.

 

Sau này, khi cách nhau mười ba tiếng, Bùi Vãn Ý vẫn nghĩ vậy.

 

Đến một buổi sáng sau đêm thức trắng làm việc, bạn cô gửi tin nhắn, hỏi: "Hãng tôi bay có khuyến mãi Tết này, người yêu cậu có cần không, tôi đặt vé giảm giá lên hạng cho."

 

Bùi Vãn Ý không hiểu, nhưng cảm ơn bạn.

 

"Tạm thời không cần, chắc năm nay em ấy không đi đâu."

 

Bạn cô hỏi lại: "Em ấy mua vé bay Tokyo tháng sau rồi mà, mua vậy phí lắm, thêm chút tiền là lên hạng được."

 

Đầu óc Bùi Vãn Ý hơi chậm, một lúc sau mới trả lời:

 

"Có nhìn nhầm không?"

 

Bạn cô cười: "Thông tin hai người là khách VIP của tớ, sao nhầm được? Cậu sao vậy, cãi nhau với người yêu à, không biết em ấy đi Tokyo à."

 

Bùi Vãn Ý nhìn màn hình điện thoại một lúc lâu, cuối cùng bình tĩnh trả lời:

 

"Vậy giúp em ấy lên hạng đi, tôi chuyển tiền cho cậu."

 

Sau đó, đối phương gửi gì, cô không đọc nữa.

 

Song đầu mệt mỏi tỉnh táo lạ thường, khiến cô nhớ ra những chuyện mình không để ý.

 

Bùi Vãn Ý bình tĩnh gọi điện thoại. Khi chịu chi tiền, mọi việc sẽ nhanh.

 

Một giờ sau, cô nhận được thư mới trong hộp thư điện tử.

 

Bùi Vãn Ý nằm nghiêng trên giường, ngoài trời lại tuyết khiến trong phòng lạnh hơn.

 

Cô không xem thư mới, cô lật xem tin nhắn cũ.

 

Những ngày qua, mỗi ngày có ít nhất một cuộc gọi, hoặc video hoặc thoại, kèm theo vài tin nhắn, hỏi toàn "đang làm việc à", "chị xong việc rồi", "tối xem phim nha", "trưa mai gọi cho em".

 

Cô gửi nhiều tin, thế mà chỉ nhận được vài chữ trả lời.

 

Tuy nhiên, không lạnh nhạt.

 

Khi Bùi Vãn Ý đếm ngày qua mùa đông, cô từng nghĩ, Khương Nhan Lâm có đang cố gắng như cô không?

 

Cô nghĩ, yêu nhau chắc phải hiểu ý nhau.

 

Dù không hỏi thì câu trả lời đã rò.

 

Chắc em đợi mình.

 

Một ý nghĩ rất chắc chắn.

 

Bùi Vãn Ý xem xong tin nhắn, nhìn màn hình một lúc lâu, cuối cùng mở thư điện tử, xóa thư kia.

 

Bây giờ cô cần câu trả lời thật, không phải một bức thư lạnh lẽo.

 

Bùi Vãn Ý chuyển ứng dụng, về lại cửa sổ chat, bấm gọi thoại, nghe chuông chờ, cô bình tĩnh đến bất ngờ.

 

Cô nghĩ, câu trả lời như nào cũng được.

 

Cãi nhau bao nhiêu lần rồi, có gì mà sợ nữa.

 

Chỉ cần Khương Nhan Lâm ở bên, ngày tháng vẫn trôi qua.

 

Cho nên khi điện thoại kết nối, Bùi Vãn Ý còn nhẹ nhàng hỏi:

 

"Em định đi Tokyo sao?"

 

Người ở đầu dây bên kia im lặng mấy giây, đến khi sự im lặng gần như phá vỡ sự bình tĩnh của Bùi Vãn Ý, giọng Khương Nhan Lâm mới nhẹ nhàng vang lên:

 

"Ừ, tháng Tư khai giảng, tháng sau em đi."

Bình Luận (0)
Comment