Chương 224
Từ rất rất lâu về trước khái niệm "đại học" với Bùi Vãn Ý, đơn giản là tốn bốn năm trời và một đống tiền bạc, phí phạm thời gian.
Ý nghĩ này không thay đổi, bất kể là những ngày phơi nắng dầm mưa kiếm từng đồng bạc lẻ, hay là những ngày của cải đã chất đống mà kiếp sau tiêu cũng không hết.
Có lẽ cốt lõi là vì cô quá có chính kiến, tính cố chấp lại thuộc hàng cứng đầu.
Từ nhỏ đến lớn, không ai lay chuyển hay lung lay được cô, huống chi thao túng hay chi phối.
Người thân trong gia đình còn không làm được, người ngoài càng không thể.
Song dường như càng có chuyện gì đó mà không ai làm được, nó lại càng thu hút những kẻ thích thử sức.
Bắt đầu từ Bùi Trung Thư, đến Đường Bích Vân ngày càng khó ở, con mụ giam cô khi còn bé mà giờ chả còn nhớ tên.
Bọn họ đã cố gắng dùng đủ mọi cách, từ tinh thần đến thể xác tự do, toàn diện muốn chi phối cô.
Không biết có nên gọi đó là trong cái rủi gặp cái may hay không, Bùi Vãn Ý lớn lên từng ngày ở kiểu trưởng thành đó, dần dần học được khả năng nhận diện chính xác ý đồ của người khác.
Vậy nên cô rõ hơn ai hết, bất kể là Mật Vân và Lý Vũ Tình, về bản chất đã lấy danh nghĩa tình yêu để cố gắng chi phối mình.
Nhưng tất cả những người đó cộng lại, chẳng ai "thành công" bằng Chu Tử Nhiên.
"Không muốn học đại học nữa? Vậy định làm gì, công nhân à?"
Người đầu tiên biết chuyện đã phản ứng đúng như dự đoán.
Lúc đó Bùi Vãn Ý nghe giọng nói từ đầu dây bên kia, đáp bừa: "Làm công nhân kiếm tiền thì sao, kiếm đủ tiền sớm thì em về nước tìm chị."
Chu Tử Nhiên cười, nghe chế nhạo.
"Sống trong nhung lụa mà không biết trân trọng. Thế mà còn đi làm công nhân. Giờ chị giới thiệu em với bạn bè đồng nghiệp như nào"
Bùi Vãn Ý có chút khó chịu, "Người yêu thì nói là người yêu, sao đấy? Người ở thành phố mà cổ hủ vậy à."
Khái niệm khác nhau mười tuổi là gì, Bùi Vãn Ý lúc đó chưa thực sự hiểu rõ.
Cô thấy dù trời đất bao la, chỗ nào cũng có thể kiếm được tiền. Cô không bằng cấp nhưng đầu óc thì thừa, thông minh lanh lợi gấp bao nhiêu lần mấy đứa chỉ biết "mọt sách" ở trường.
Mang theo tự tin và khí chất trời sinh, hơn nữa cô còn ôm một kỳ vọng rất ư là tưởng tượng về "người yêu" quen qua mạng mấy tháng trời chưa gặp mặt, cô mơ khỏi môi trường đáng ghét kia rồi thì nhảy vào một nơi tốt đẹp hơn.
Nhưng bảo là hoàn toàn chưa gặp bao giờ, hình như không đúng lắm.
Nhà họ Đường thuở ban đầu tuy không kết thông gia với họ Chu, song vẫn qua lại, đám trẻ con dù không nhớ hết mặt nhau thì ít nhất biết có những ai.
Chu Tử Nhiên tuy là con của cậu con trai thứ hai họ Chu, song lại sinh sớm, là người lớn tuổi nhất trong đám trẻ, nói đúng ra là con gái lớn đời này.
Năm Bùi Vãn Ý vừa chào đời, Chu Tử Nhiên còn sang dự tiệc đầy tháng.
Lúc đó ai cũng không thể ngờ, nhiều năm sau, hai người lại quen biết nhau trên mạng, rồi phát triển thành mối quan hệ như thế.
Yêu xa thường chẳng có kết quả tốt đẹp.
Sự khác biệt về múi giờ và khoảng cách địa lý dễ khiến người ta phát điên. Vậy nên Bùi Vãn Ý chưa bao giờ định duy trì mối quan hệ này với khoảng cách mười ba tiếng đồng hồ.
Cô đã nói sẽ dành dụm tiền về nước và cô thực sự làm được.
Tuy nhiên, cô tốn mấy năm trời mới tiết kiệm đủ một khoản tiền mà ở Mỹ không là gì, nhưng đổi ra tiền Trung Quốc thì lại khá lớn.
Trong khoảng thời gian này, sự nghiệp của Chu Tử Nhiên ngày càng phát triển. Bán bản quyền một cuốn sách cho phim truyền hình là hốt bạc. Có lần theo đoàn quảng bá và được cấp visa thương mại đến Boston.
Lần gặp đó ngắn ngủi. Bùi Vãn Ý bận chạy việc nên không có thời gian đi cùng Chu Tử Nhiên, thế nên đâm ra cải nhau.
Chu Tử Nhiên trách cô đưa mình đến khách sạn rồi bỏ đi ngay, không hề ngoảnh lại. Bùi Vãn Ý lại thấy mình đã cố gắng lắm mới tranh thủ được nửa ngày để đến gặp, cô không bỏ việc tối được.
Nên là tối đó cãi nhau. Kinh nghiệm sống của một cô gái mười bảy tuổi sao có thể so lại với người đã hai mươi bảy tuổi. Bùi Vãn Ý lại không giỏi tiếng Trung, cãi không nổi, phải thể ấm ức xin lỗi và làm lành. Cô còn lấy nửa tháng lương của mình mua một chai nước hoa hàng hiệu tặng Chu Tử Nhiên, dỗ mãi mới được người yêu.
Lúc đó trong đầu Bùi Vãn Ý chỉ toàn ý nghĩ phải tiết kiệm tiền về nước và bắt đầu lại cuộc sống của mình. Chu Tử Nhiên - người mà cô còn mối liên hệ duy nhất ở trong nước, trở thành hy vọng để cô cố gắng.
Vì Chu Tử Nhiên ngoài việc hơi nhạy cảm và tính khí hơi thất thường ra, thì phần lớn thời gian vẫn mang lại giá trị tinh thần khá tốt.
Có lẽ đặc điểm chung của những người làm nghệ thuật là như vậy. Họ có khả năng đồng cảm mạnh mẽ, có thể hiểu được suy nghĩ của người khác, nắm bắt được tâm tư của họ, song vì thế mà họ "mong manh", dễ nảy sinh cảm xúc thất thường.
Xa cách về múi giờ và khoảng cách địa lý, những cuộc cãi vã nhỏ bé thỉnh thoảng không kéo dài được lâu. Bùi Vãn Ý dần quen với tính cách của Chu Tử Nhiên, cứ hễ có mâu thuẫn là cô xin lỗi, mua đồ dỗ dành.
Năm thứ ba yêu qua mạng, cuối cùng Bùi Vãn Ý đã dành dụm đủ vốn để đối phó với rủi ro. Nhưng trước khi cô kịp về nước, cô bất ngờ gặp phải người mà cô không muốn gặp nhất.
"Dạo này ông đó làm ăn phát đạt ghê, mở được cả tiệc rượu lớn như vậy ở Boston, người không biết còn tưởng đâu là hạng tốt đẹp gì." Bùi Vãn Ý khó mà kiềm chế được cay nghiệt khi nhắc đến cha ruột.
Chu Tử Nhiên nói: "Nếu phất dữ thế, không tranh thủ chút lợi lộc thì tiếc nhỉ? Chờ đến lúc có vợ bé con riêng rồi không đến lượt em đâu."
Bùi Vãn Ý cười khẩy, "Sao mà dám, trụ sở chính của công ty còn ở trong nước, ràng buộc nhiều thứ lắm. Làm gì dám lên tiếng mà ở đó đi tìm người mới?"
Dù xa cha mẹ từ lâu song vì mang họ Chu nên Chu Tử Nhiên nghe được ít nhiều từ người lớn. Hơn nữa, cha mẹ đến với nhau do sắp đặt, liên quan đến nhiều mối quan hệ phức tạp, Chu Tử Nhiên biết nhiều chuyện hơn người khác.
Vì vậy, Chu Tử Nhiên phải nói: "Nghe đâu tập đoàn Bùi thị bây giờ là công ty của ông ngoại sau này thâu tóm nhỉ, đổi trắng thay đen, cơ cấu lại cổ phần, đá hết những người thân tín của ông ngoại ra, dần dần biến thành nơi mình độc quyền."
Bùi Vãn Ý ở Boston lăn lộn kiếm sống, cô chưa bao giờ cảm thấy những cuộc chiến thương trường đầy mưu mô xảo quyệt đó có liên quan gì đến mình. Tuy thỉnh thoảng có nghe nói đến cơ ngơi thương mại của Bùi Trung Thư lớn mạnh, huy hoàng thì chỉ cười khẩy cho qua, lười để ý đến ông ba.
Mãi đến năm mười tám tuổi, một ý nghĩ chưa từng có bỗng dưng xuất hiện trong đầu cô, từ đó không thể kiểm soát được, nó lớn mạnh điên cuồng, khiến cô bắt đầu nghi ngờ mọi thứ.
Và khi Bùi Trung Thư nhớ ra mình còn đứa con gái vừa trưởng thành, muốn cô về làm trâu làm ngựa, Bùi Vãn Ý đồng ý ngay.
Hơn nữa, cô còn đưa tay xin Bùi Trung Thư thẻ tín dụng phụ và chìa khóa mấy chiếc xe sang, làm công việc quèn với mức lương vài nghìn tệ tiền rồi lấy tiền của Bùi Trung Thư để tạo dựng vỏ bọc cho mình.
Nói chính xác hơn, là để tạo dựng vỏ bọc cho Chu Tử Nhiên.
Mỗi hôm Chu Tử Nhiên tan làm, Bùi Vãn Ý sẽ lái mấy chiếc xe khác nhau đến đón, còn mua trà chiều cho tất cả đồng nghiệp trong văn phòng để Chu Tử Nhiên nở mày nở mặt ở công ty.
Một đám nhân viên làm trong lĩnh vực văn hóa sáng tạo, chẳng có gì là cổ hủ hay phân biệt đối xử, ngược lại cực kỳ hoan nghênh Bùi Vãn Ý - một cô bé còn trẻ, thường rủ cô đi uống rượu ăn tối.
Vì toàn cô trả tiền.
Nhưng trên thực tế, mức lương hàng tháng của Bùi Vãn Ý ở công ty Bùi Trung Thư hoàn toàn không đủ để chi trả những khoản chi tiêu đó.
Nhà còn phải đi thuê, thế nên tháng lương còn được bao nhiêu?
Vậy nên cô buộc phải đồng thời làm thêm mấy công việc, dùng những mối quan hệ tích lũy được từ những năm tháng làm thuê ở Boston để phát triển nghề tay trái, đưa cái nghề "chạy vặt" này lên một tầm cao mới thông qua nền tảng internet.
Trong thời đại mà các công ty internet mọc lên như nấm sau mưa, Bùi Vãn Ý không phải là người đầu tiên nghĩ ra vài điểm đặc biệt, nhưng cô là một người đủ thông minh và biết cách ứng biến.
Vì hiểu tâm lý người giàu, lại tích lũy được đống mối quan hệ từ giới nhà giàu Boston trong trường tư, cô đã tận dụng hợp lý những tài nguyên này, mở studio đầu tiên chuyên "chạy vặt".
Đây là studio mà tính phục vụ và riêng tư được đặt lên hàng đầu. Bất kể yêu cầu của khách hàng là gì, hoặc cả ba giờ sáng muốn từ Boston chạy đến Vancouver, để mang một món quà đến nhà người yêu gì đó, thì một hai bò dậy đặt vé máy bay, mua quà, bay đêm ngay.
Mấy cơn hứng và sự nhàm chán của người giàu thường vượt xa sức tưởng tượng của nhiều người.
Song họ chi đậm cực kỳ, hoàn toàn xứng đáng với những vất vả đó.
Vậy nên khi studio dần phát triển, công việc kinh doanh mở rộng sang các ngành chạy vặt khác, bao gồm cả chuyển nhà và giao đồ ăn... Đến lúc đáng lẽ phải chuyển đổi thành công ty, Bùi Vãn Ý đã đệ đơn xin nghỉ việc với Bùi Trung Thư.
Cô biết Bùi Trung Thư coi cô như khổ sai, hoàn toàn không có ý định cho cô cơ hội phát triển. Suốt thời gian qua, cô còn không được tiếp cận đến những công việc lớn hơn của công ty, làm một người chạy vặt tạp vụ.
Suy cho cùng, vì cô không đủ quyền lực để đối đầu với Bùi Trung Thư. Công ty không mang họ Đường nữa, mà dù cô có mang họ "Bùi", thì cũng chẳng dính dáng gì đến cái công ty bị Bùi Trung Thư hoàn toàn nắm giữ.
Vậy nên trước khi nghỉ việc, Bùi Vãn Ý đã làm một việc mà cô chuẩn bị từ lâu.
Khi vừa về nước, bằng một giác quan nào đó, cô không tiếp xúc với bất kỳ người quen cũ nào của nhà họ Đường. Mối quan hệ với Chu Tử Nhiên dừng đúng ở việc ngủ nhờ, chứ không sống chung.
Càng nắm được nhiều thông tin, Bùi Vãn Ý càng chắc chắn sự cảnh giác của mình không vô căn cứ. Tuy nhiên, cô đã xây dựng cực kỳ thành công hình tượng bất tài vô dụng trước Bùi Trung Thư. Đến khi cô nghỉ việc và rời khỏi Trung Quốc, Bùi Trung Thư hoàn toàn không nghi ngờ.
Vậy nên cô chọn một thời cơ thích hợp để đi gặp người nhà họ Lý.
Và người nhà họ Chu.
Trong một năm ở Trung Quốc, Chu Tử Nhiên không dưới một lần nhắc đến tình hình gần đây của gia đình, thở than nhà mình không theo kịp sự thay đổi của thời đại. Sau khi thế hệ cũ qua đời, mọi người chia gia sản. Người thì di cư, người thì phá sản. Ba Chu Tử Nhiên mấy năm trước chơi cổ phiếu đến mù quáng, thua hết gia tài. Mẹ bị bệnh tim, qua đời từ lâu.
"Giờ chỉ còn bác cả ở lại nhà cũ. Cả đời bác ấy không kết hôn, chẳng có con cái, cứ ở trong nhà, sống qua ngày và nghiên cái môn hội họa quốc gia gì đó. Bác chẳng quan tâm đến chuyện bên ngoài. Đến điện thoại thông minh bác ấy còn không biết dùng, dùng điện thoại bàn đấy. Bình thường bác ấy không tiếp khách, muốn tìm bác ấy thì khó như lên trời."
Cuộc sống của Chu Tử Nhiên không đến nỗi quá túng thiếu. Vì quan hệ giữa ba và bác cả vẫn tốt. Em trai mặt dày đi vay tiền, anh cả sao mà bỏ mặt. Nhưng vay nhiều lần, lại còn biết em trai cứ ném tiền vào cổ phiếu, thế nên anh cả thôi dung túng.
Mãi đến khi Chu Tử Nhiên tự chủ về kinh tế, kiếm được kha khá, ba vẫn không bỏ được thói nghiện cổ phiếu, dăm bữa nửa tháng là hỏi xin tiền con gái.
Vậy nên Bùi Vãn Ý có thể hiểu được vài chấp niệm của Chu Tử Nhiên về tiền bạc. Chu Tử Nhiên thích cuộc sống vật chất đầy đủ, có chút hư vinh mà người bình thường nào cũng có. Với Bùi Vãn Ý, đó là chuyện nhỏ xíu.
Thứ thực sự khiến cả hai người họ nhiều lần bùng nổ mâu thuẫn là sự kiểm soát của Chu Tử Nhiên đến mức Bùi Vãn Ý chịu không nổi.
Từ việc ép cô báo cáo hôm nay đi đâu, gặp ai, đến việc lén lút cài phần mềm theo dõi vào điện thoại, giấu camera trong nhà cô, thỉnh thoảng còn đến nhà kiểm tra xem có ai không.
Ngoài việc thời trung mập mờ nhẹ với chị gái khoá trên, nắm tay hay hôn môi các kiểu, thì Chu Tử Nhiên mới thật sự là tình đầu của Bùi Vãn Ý.
Cô không biết người ta yêu đương ra sao. Nhưng mà Chu Tử Nhiên làm vậy quá bất bình thường.
Tuy thế, bản thân Bùi Vãn Ý chắc cũng chẳng bình thường hơn bao nhiêu. Hoặc có lẽ, từ sau vụ bị dụ dỗ và giam cầm hồi còn bé, cô đã ngày càng xa rời cái gọi là người bình thường.
Nếu không thì chả có chuyện giữa vô số người theo đuổi, cô hết lần này đến lần khác thấy nhạt nhẽo với những mối quan hệ mập mờ, lại cứ thích Chu Tử Nhiên, còn quen suốt ba năm trời.
Nhưng tính kiểm soát Chu Tử Nhiên thì vô tận.
Khi Bùi Vãn Ý hiểu ra cộng thêm già đời hơn, tuổi cũng già hơn thì cô ngày càng thấy khó chịu với Chu Tử Nhiên và biết mối quan hệ này đã đi đến hồi kết.
Túi hiệu, nước hoa xịn và đủ thứ đồ để khoe mẽ với bạn bè đồng nghiệp mà Chu Tử Nhiên muốn, Bùi Vãn Ý có thể đáp ứng.
Nhưng Chu Tử Nhiên muốn quyền chi phối cả "cái tôi" - thứ cơ bản nhất của một con người có nhân cách.
Bùi Vãn Ý không đáp ứng, cũng chẳng muốn đáp ứng, chán chả buồn giả tạo.
Thế nhưng cô hiểu rõ tính khí của Chu Tử Nhiên. Một người chưa bao giờ chịu được lạnh nhạt thì sao chịu chấp nhận chuyện cô đòi chia tay.
Vậy nên đến khi rời khỏi Trung Quốc, trở về Boston bận rộn đăng ký công ty, Bùi Vãn Ý cực kỳ khôn ngoan. Thay vì nhắc chuyện chia tay, cô sử dụng hành động im lặng kéo dài khoảng cách, bớt trả lời tin nhắn, đối phó cho xong chuyện với mấy cơn giận của Chu Tử Nhiên, rồi từ từ làm lạnh nhạt mọi vấn đề nảy sinh giữa hai người.
Dần dà, Chu Tử Nhiên hiểu ra, ép hỏi rằng phải chăng cô muốn chia tay?
Bùi Vãn Ý nói muốn, không chút cảm xúc.
Quen nhau ba năm thì sao bảo không tình không cảm? Nhưng, tình cảm ít ỏi đó đã sớm bị mài mòn trong vô số lần làm quá, cuối cùng đến chả còn miếng cặn nào.
Và bất ngờ là Chu Tử nhiên khùng điên mấy ngày rồi thôi, đồng ý chia tay.
Vả lại còn dặn dò Bùi Vãn Ý vài thứ, rồi lịch sự nói lời tạm biệt.
Sau này Bùi Vãn Ý mới biết từ bạn bè chung, ba của Chu Tử Nhiên gặp tai nạn và qua đời ngay tại chỗ.
Bùi Vãn Ý không ngờ thời gian trùng hợp đến vậy, mọi chuyện ập đến cùng một lúc.
Kéo theo đó, bao nhiêu oán hận và khó chịu với mối tình đầu cũng tan biến hết, chỉ còn lại cảm xúc về khái vật đổi sao dời và chút day dứt lạ kỳ.
Suy cho cùng, Chu Tử Nhiên ngoài việc phù phiếm, thực dụng và có sự kiểm soát b*nh h**n ra thì không tệ với Bùi Vãn Ý lắm, cuối cùng còn dứt khoát buông tay.
Và những năm sau đó, khi Bùi Vãn Ý bận rộn với sự nghiệp riêng, chuẩn bị cho những kế hoạch không biết đến bao giờ mới kết thúc, cô sống uể oải xả stress bằng tiền bạc, tình ái, t*nh d*c, đua xe như trả thù đời. Còn Chu Tử Nhiên dường như không có mối tình mới nào, như vẫn còn đứng đó đợi cô.
Lần thứ hai về Trung Quốc, Bùi Vãn Ý đã có đủ quyền lực để đối đầu với Bùi Trung Thư.
Cô lại một lần nữa làm thủ tục xin đi làm, vị trí và đãi ngộ khác biệt hoàn toàn, nhưng đấy là những thứ cô vươn lên và giành lấy.
Bỏ qua đoạn trải nghiệm không vui vẻ trong chuyện tình cảm, lần này Bùi Vãn Ý tiến triển rất thuận lợi ở trong nước. Dù Bùi Trung Thư không thực sự tin tưởng cô, song vì tính cách cố chấp, tự phụ và tuổi già bớt nhạy bén, ông ta thường sơ suất, tạo cho cô quá nhiều cơ hội để lợi dụng.
Bùi Vãn Ý âm thầm gánh vác các trọng trách của dự án mới, trở thành trụ cột vô hình. Tuy phần lớn thời gian làm việc tại nhà, khi đi gặp đối tác cô vẫn ngoan ngoãn trước mặt Bùi Trung Thư, không tranh giành một chút xíu chú ý nào. Hình tượng của cô trong công ty ngày càng được củng cố - tạo nên sự đối lập rõ rệt với Bùi Minh Dương, người vào làm sau này.
Và Bùi Vãn Ý còn quan tâm tình trạng sức khỏe của Bùi Trung Thư hơn cả ông. Cô biết chắc chắn ông ta đã tắt đường sinh con.
So với người chị gái cắt đứt quan hệ với và thằng em trai vô dụng không thể giúp đỡ, Bùi Vãn Ý không thấy lý do gì mình có thể bị thay thế.
Tuy nhiên, cô không muốn đợi lâu như vậy.
Chờ đến khi Bùi Trung Thư xuống lỗ thì dài quá. Cuộc đời cô dù có vô giá trị đến đâu cũng không nên lãng phí vào việc làm trâu làm ngựa cho Bùi Trung Thư.
"......Đa phần cổ đông nhỏ lẻ đã xong xuôi cả rồi. Mấy ông già họ Trương với họ Ngô năm xưa còn nợ ông ngoại một bụng ân tình, nên dễ nói chuyện. Ba gã kia thì hơi khó tiếp cận sớm, sợ làm rắn động cỏ."
Lý Việt và Lý Sam đúng cặp bài trùng, người thì nhìn thấu tim đen thiên hạ, người lại cẩn thận tỉ mỉ, giúp Bùi Vãn Ý tiết kiệm được khối thời gian.
Còn có chú Lý âm thầm đứng sau dàn xếp, thuyết phục. Mấy ông bà già tuy không nể mặt Bùi Vãn Ý hay Đường Bích Vân thì phải nể cái "mác" nhà họ Đường.
Quan trọng nhất là Bùi Vãn Ý có đủ vốn để người ta tin tưởng và có cơ hội lợi dụng.
Chứ người ta sống sung sướng cả đời rồi, hơi đâu mà mạo hiểm vì cô.
"Mấy cổ đông nhỏ còn lại thì chưa xong, còn vài người không tìm được tên với lại hồ sơ cũ quá rồi."
Vì tiền thân là tập đoàn Đường thị - một tập đoàn to đùng, cổ phần trôi nổi bên ngoài dù chỉ là phần trăm lẻ tẻ song nó khá có lợi cho kế hoạch của cô. Tiếc là không tìm được người nên đành chịu, từ từ đạp mấy cái ghế của mấy cổ đông còn đang lưỡng lự kia, rồi tính sau.
Bùi Vãn Ý đã tính như thế.
Mãi đến đầu hè, có người qua bạn chung chuyển lời mời liên hệ, bảo là có người muốn nhờ cô chuyện.
Bùi Vãn Ý chẳng còn bận tâm mấy chuyện thù cũ nợ năm xưa, cô đồng ý, coi như trả món nợ chia tay người ta đúng lúc dầu sôi lửa bỏng.
Mà yêu cầu của Chu Tử Nhiên đưa ra là nhờ cô xách tay thư mời và làm visa, Bùi Vãn Ý thở phào.
Mấy vụ này hơi phiền, đổi lại người khác nhờ vả chắc cô cũng chẳng mặn mà gì, nhưng nếu nhờ đó mà xóa sổ hết nợ nần thì khá hời.
Bao năm không liên lạc, Chu Tử Nhiên thay đổi nhiều, nói năng ổn định cảm xúc hơn hẳn, nhìn đúng kiểu người hiểu chuyện, biết lý lẽ.
Vì vụ visa kéo dài lê thê và mấy lần trao đổi giấy tờ, cả hai liên lạc lại nhiều hơn, khiến đôi khi Bùi Vãn Ý thấy thời gian bị xáo trộn.
Và khi thái độ của Chu Tử Nhiên với cô dần trở lại như hồi hai người còn đang mặn nồng, Bùi Vãn Ý thực sự không kịp kéo lại khoảng cách.
Hoặc có lẽ, cô đang tận hưởng cảm giác ngày xưa - người yêu mình đứng đó đợi, một lòng một dạ chẳng oán than.
Thế là cô ngầm đồng ý, dung túng cho Chu Tử Nhiên từng bước lấn tới.
So với hồi xưa, thay đổi lớn nhất là Chu Tử Nhiên không để ý chuyện cô thân mật với người khác như trước.
Lúc mới liên lạc lại, Bùi Vãn Ý còn dây dưa với Lý Vũ Tình, Chu Tử Nhiên biết ý giữ và khoảng cách cơ bản.
Đến khi cô độc thân trở lại, Chu Tử Nhiên dần dần muốn vượt rào, yêu cầu cô thường xuyên trả lời tin nhắn, nghe điện thoại, báo cáo tiến độ làm visa bất cứ lúc nào.
Từng chút, mọi chuyện lại như hồi trước khi hai người chia tay.
Thứ khiến Bùi Vãn Ý bất ngờ nhất là hình như cô chưa bao giờ thoát khỏi kiểu bị kiểm soát b*nh h**n này. Cứ dính dáng đến Chu Tử Nhiên là cô lại trở về con người của năm mười tám tuổi, răm rắp nghe, quen sử dụng bề ngoài yếu đuối để tránh những lúc mâu thuẫn nổ ra như bom.
Lâu dần, mối quan hệ b*nh h**n thuở ban đầu lại quay về giữa cô và Chu Tử Nhiên, cô càng bất lực nhường nhịn thì Chu Tử Nhiên càng được đà lấn tới.
Lần bùng nổ thật sự là sau khi Bùi Vãn Ý và Khương Nhan Lâm sống chung.
Chu Tử Nhiên là một người rất nhạy cảm. Thái độ của Bùi Vãn Ý với Lý Vũ Tình thế nào, trạng thái sau khi kết thúc mối quan hệ đó ra sao, Chu Tử Nhiên biết rõ hết.
Vậy nên khi tâm trí Bùi Vãn Ý hướng về người khác, Chu Tử Nhiên không phản ứng gì nhiều, cứ tưởng đó chỉ là một lần cảm nắng thoáng qua.
Chu Tử Nhiên dường như nghĩ rằng với một người như Bùi Vãn Ý, dù có chơi bời bên ngoài ra sao, người thực sự có thể nắm giữ được cô chỉ có mình mà thôi.
Bởi vì mình là mối tình đầu của Bùi Vãn Ý, còn có lợi thế mười năm quen biết và yêu đương.
Mãi đến khi những biến đổi về chất âm thầm xảy ra, Chu Tử Nhiên mới nhận ra, lần này không giống những lần khác.
Bùi Vãn Ý không nghe điện thoại của Chu Tử Nhiên, tốc độ trả lời tin nhắn cũng ngày càng chậm hơn, còn đổi tài khoản để liên lạc với mình. Có trả lời tin nhắn thì mấy câu cho xong, nếu không liên quan đến tiến độ làm visa thì chỉ trả lời những chuyện chính, bỏ qua tán gẫu .
Trước Quốc khánh, Bùi Vãn Ý không trả lời tin nhắn Chu Tử Nhiên trong một tuần.
Thế là Chu Tử Nhiên chọn đúng thời điểm nghỉ lễ cả nước vui mừng để uống thuốc vào bệnh viện, ép Bùi Vãn Ý buộc phải đến gặp mình.
Từ khi liên lạc lại vào đầu hè, cả hai người chưa gặp nhau lần nào.
Bùi Vãn Ý bận rộn công việc hoặc làm việc tại nhà, dường như không bao giờ có thời gian rảnh. Còn Chu Tử Nhiên ban đầu không có lý do gì để hẹn gặp cô vì visa đâu cần Bùi Vãn Ý phải ra giúp, Chu Tử Nhiên chuẩn bị xong gửi đi là được.
Nhưng, Chu Tử Nhiên không đợi thêm được nữa.
Trực giác mách bảo rằng việc từ từ tiến hành đã không còn khả thi. Nếu không ra tay, mọi chuyện sẽ vượt quá tầm kiểm soát và phát triển theo những hướng không thể lường trước.
Vậy nên trong bệnh viện, khi Bùi Vãn Ý trơ cái mặt bước vào phòng bệnh, như đến để chất vấn, lại giống như chịu hết nổi. Thế nên, Chu Tử Nhiên đi thẳng vào vấn đề: "Chị có cổ phần Bùi Thị, em muốn mua lại không?"
Lúc đó Bùi Vãn Ý nhìn Chu Tử Nhiên rất lâu, kiểu xác nhận Chu Tử Nhiên uống thuốc nên mất trí, hay thực sự có sự chuẩn bị từ trước.
Chu Tử Nhiên lấy tài liệu cho Bùi Vãn Ý, bảo cô xem.
Tài liệu có hiệu lực pháp lý rõ ràng, sau khi Bùi Vãn Ý xem xong mới hiểu ra lý do thực sự khiến Chu Tử Nhiên liên lạc với mình sau nhiều năm.
Thế là những dao động trong lòng cô đã tan biến hết, cuối cùng hóa thành một câu hỏi cực kỳ bình tĩnh:
"Muốn gì?"
Chu Tử Nhiên khẽ cười.
"Sang Boston kết hôn với chị, cho đến khi chị có được thẻ xanh."