Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 225

Chương 225

 

Từ "kết hôn" hình như chưa bao giờ có mặt trong từ điển của Bùi Vãn Ý.

 

Mỗi người có nhận thức sớm nhất về hôn nhân từ chính cha mẹ mình. Mà Đường Bích Vân đã cho Bùi Vãn Ý một bài học xương máu, để cô thấy hôn nhân mang lại những thứ hay ho gì.

 

Ngay cả khi lớn lên, suy nghĩ không còn cay nghiệt như hồi còn trẻ, khách quan mà nói, Bùi Vãn Ý thực sự khó tưởng tượng được một đứa dễ chán như mình có thể nhìn một khuôn mặt cả đời.

 

Trên đời này không có ai làm cô cam tâm tình nguyện lao vào, cũng chẳng có ai đáng để cô phải giả trân làm gái ngoan cả đời để sớm tối ở bên.

 

Bùi Vãn Ý không tin rằng có ai nhìn thấu bộ mặt thật của cô mà còn chịu đựng được.

 

Tuy nhiên, dù mang quan niệm như vậy, nhưng Bùi Vãn Ý không nhận ra rằng sau khi chứng kiến kết cục hôn nhân tan vỡ đến thảm hại kia, cô vẫn vô thức cho rằng hôn nhân là một lời hứa "trọn kiếp".

 

Vậy nên khi chồng của một người bạn gây ra vụ bê bối dở hơi với trẻ vị thành niên và bị công ty cho bay màu, nghe câu nói đẫm nước mắt từ đầu dây bên kia: "Bọn tôi thề trong nhà thờ rồi, đó là ước hẹn của tôi và anh ấy, nên không ly hôn đâu.".

 

Lúc đó, Bùi Vãn Ý có thể hiểu được cô bạn.

 

Lời hứa hôn nhân vốn dĩ phải nặng ký, một khi đã chọn bạn đời thì không nên dễ dàng bẻ kèo hay bỏ cuộc.

 

Nhưng tiền đề là giai đoạn tuyển chọn ban đầu không nên quá vội vàng và ham của lạ, đặc biệt là không nên bước vào hôn nhân với mục đích không trong sáng, cho rằng như vậy có thể trốn tránh quá khứ và hướng tới một tương lai tươi sáng.

 

"Vì vậy những người cố gắng dùng hôn nhân để thay đổi đối phương hoặc giải quyết vấn đề, đến cuối cùng sẽ phát hiện ra vấn đề không biến mất, mà chỉ chuyển sang một hình thức khác mà thôi.".

 

Bùi Vãn Ý đồng tình.

 

Nhưng khi vừa nghe thấy, thứ đầu tiên cô cảm nhận được là thái độ của người nói câu đó đối với hôn nhân.

 

Khiến Bùi Vãn Ý không khỏi ôm lấy eo người nói, tìm kiếm hơi ấm và mùi hương trên người người nói, rồi bình thản hỏi: "Nghe em kiểu có hơi bị nhiều ý kiến về hình thức quan hệ hôn nhân này đấy."

 

Lúc đó, người ấy chỉ hờ hững trả lời: "Mấy đường mà vào dễ thì trong đó toàn là cạm bẫy thôi.".

 

Lạnh lùng và khách quan, thờ ơ chặn đứng mọi khả năng.

 

Lúc đó, ngay cả Bùi Vãn Ý thực sự ngạc nhiên trước cảm xúc dâng lên trong lòng. Cô không rõ vì sao nhưng cô thấy bực bội vô cớ.

 

Song nếu buồn buồn hỏi thêm: "Thế em chưa nghĩ đến chuyện dài lâu sao?", thì thực sự lại quá vô duyên.

 

Còn gì để hỏi nữa đâu, đối với mối quan hệ của cả hai người thì chỉ thêm mất hứng.

 

Vậy nên sau này, Bùi Vãn Ý chưa từng hỏi Khương Nhan Lâm: Nếu thang điểm muốn kết hôn với chị là mười, thì đối với em, chị được mấy điểm?

 

Một người ngay cả danh nghĩa yêu đương cũng không chịu cho, thì phần lớn cho con số không tròn trĩnh.

 

Bùi Vãn Ý không muốn tự rước bực vào thân, tuy vậy, bất ngờ thay, cô lại cứ mong chờ vào đáp án kia.

 

Ngày tháng trôi về phía trước, hơi ấm và cảm xúc mềm mại trong lòng bàn tay vẫn chân thật, khiến cô vô số lần giật mình tỉnh giấc rồi lại rơi vào một cảm giác hư ảo và bất lực.

 

Mình và Khương Nhan Lâm, hình như có thể như vậy mãi mãi.

 

Nếu không ai nói dừng lại, nếu cô mình không nói dừng lại.

 

Có lẽ không có cái tờ giấy kết hôn kia thì cũng chẳng khác gì cả.

 

Song thứ mà có người vứt bỏ không tiếc thì có người lại tranh nhau.

 

Bùi Vãn Ý chưa ngốc đến mức không hiểu giao dịch mà Chu Tử Nhiên đưa ra không hề bình đẳng.

 

"Giá thị trường của kết hôn để lấy thẻ xanh tầm một trăm ngàn đô, cơ mà đống cổ phần này nếu mua theo giá bình thường thì không thì không có bao nhiêu đấy thôi đâu."

 

Bùi Vãn Ý tò mò về người đang nằm trên giường bệnh, tuy vậy bình thản hỏi: "Muốn gì thôi nói thẳng."

 

Bàn chuyện làm ăn thì nên sòng phẳng, thẳng thắn mới có thể nói chuyện được.

 

Chu Tử Nhiên cực kỳ tự tin, không hề thấy áy náy: "Muốn ra nước ngoài, ở chỗ này chán ngắt rồi, nhưng chính sách bây giờ khó khăn thế nào cưng biết mà. Tìm người lại thì rủi ro lớn quá, chị muốn chắc chút thôi."

 

Nói đến đây, Chu Tử Nhiên liếc nhìn Bùi Vãn Ý, cười khẩy: "Yên tâm đi, ký hợp đồng tiền hôn nhân đầy đủ. Chị không cần tài sản của em. Đồ của chị em cũng đừng mơ."

 

So với phần lớn mọi người, Chu Tử Nhiên giàu thật. Từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, dù sau này gia đình có biến cố, tiền bản quyền tự kiếm được cũng đáng kể. Cả đời sung sướng, không lo cơm ăn áo mặt. Đáng nói là già đầu rồi mà vẫn cứ sống dựa vào tác phẩm từng thành danh, sống như sắp về hưu.

 

Bùi Vãn Ý không lo, luật sư của người giàu không phải để ngồi cho có.

 

Cô giữ thái độ xem Chu Tử Nhiên muốn gì thôi.

 

Cái miếng bánh thơm ngon tự dưng rơi xuống này liệu có thể ăn an toàn hay không? Cần thời gian kiểm chứng.

 

Bùi Vãn Ý không thích đánh trận không có sự chuẩn bị. Cô sẽ nắm chắc trong tay mọi nguồn lực có lợi và có giá trị. Vì phải nhiều quân bài trong tay thì cơ hội lật ngược tình thế mới càng lớn.

 

Vậy nên cô không từ chối, mà dùng thái độ nước đôi để giữ chân Chu Tử Nhiên. Một mặt lấy tiến độ làm visa để câu, mặt khác lại đào sâu những điểm nghi vấn, chủ động loại bỏ rủi ro từ trước.

 

Và điểm nghi vấn lớn nhất là cổ phần trong tay Chu Tử Nhiên ở đâu ra vậy?

 

Mấy năm trước khi hai người còn bên nhau, Chu Tử Nhiên chưa từng hé răng nửa lời. Bùi Vãn Ý không cho rằng đến nước này lại tự nhiên hào phóng. Ngược lại, được cưng từ bé đã thành quen, Chu Tử Nhiên khó mà chịu đựng nhường nhịn, đặc biệt là trước mặt Bùi Vãn Ý.

 

Vậy nên khả năng lớn nhất là Chu Tử Nhiên có nó trong những năm sau khi hai người chia tay.

 

Tuy nhiên, cụ thể là vào thời điểm nào, từ tay ai, bằng cách nào, nếu Bùi Vãn Ý không làm rõ thì dẹp cho nhẹ nợ.

 

Về chuyện trực tiếp chất vấn Chu Tử Nhiên, nghĩ thôi cũng biết là chả có kết quả gì. Ngược lại, Chu Tử Nhiên rất thích cảm giác nắm thóp được Bùi Vãn Ý. Vậy thì cứ để Chu Ngữ Nhiên giữ cái ảo tưởng đó, không sao cả.

 

Bùi Vãn Ý cứ thế vừa "câu" Chu Tử Nhiên, vừa quay sang báo chuyện cho cha con nhà họ Lý. Cô nhờ họ giúp thu hẹp phạm vi điều tra.

 

Ý tưởng của cha con nhà họ Lý trùng hợp đến lạ với cô. Người đầu tiên họ nghi ngờ là cha của Chu Tử Nhiên - qua đời vì tai nạn.

 

Chơi cổ phiếu đến mức tán gia bại sản, tay còn giữ lại được chút cổ phần để bảo toàn tính mạng, hợp lý.

 

Nhưng sau một thời gian, Lý Việt và Lý Sam điều tra thì phát hiện ra, càng đào sâu theo hướng này thì câu trả lời lại càng đi ngược.

 

Lỗ hổng logic trực tiếp nhất là kẻ chơi cổ phiếu đến mù quáng kia, hết lần này đến lần khác hỏi xin anh trai và con gái tiền để đổ vào cái hố không đáy, thế có thực sự giữ được một lượng cổ phần lớn như vậy không?

 

Không chừng sớm bán cho Bùi Trung Thư để đổi lấy một khoản tiền mặt lớn rồi mang đi chơi cổ phiếu tiếp.

 

Chắc chắn Bùi Trung Thư không hay biết lượng lớn cổ phần trôi nổi đã tập trung trong tay một người. Nếu không thì sớm ngồi không yên.

 

Nhưng đứt luôn cái dây này rồi thì mọi cuộc điều tra cũng toang theo.

 

Bùi Vãn Ý buộc phải tiếp tục câu Chu Tử Nhiên, vả lại còn mừng thầm nếu visa du lịch của Chu Tử Nhiên bị hoãn, bị trả về để làm lại giấy tờ rồi nộp đơn lại.

 

Tiếc là ban đầu vì muốn trả nợ ân tình, Bùi Vãn Ý chuẩn bị giấy tờ cho quá ngon nghẻ, thư mời thuộc hàng đỉnh nóc. Vậy nên lần này trót lọt.

 

Bùi Vãn Ý đành phải kiếm đủ mọi cớ để hát bài cáo bận. Hết đi công tác lại kêu bận việc, bận nhà, đủ thứ bận, tóm lại là không moi đâu ra được chút thời gian nào.

 

Lý Sam - người ổn định cảm xúc nhất thành cái bia đỡ đạn của cô, bị Bùi Vãn Ý sai vặt, quát tháo như cơm bữa. Thỉnh thoảng cô lại quăng cho cái túi hàng hiệu với đồ xa xỉ để xoa dịu cơn ẩm ương của Chu Tử Nhiên, nhờ đó mà trì hoãn được hết lần này đến lần khác.

 

Nhưng sao chơi trò này được mãi.

 

Chu Tử Nhiên lật kèo, hỏi thẳng Bùi Vãn Ý muốn đống cổ phần kia không. Nếu không muốn thì bản thân sẵn sàng bán cho cha già Bùi Trung Thư, coi kiếm được nhiều gấp mấy lần.

 

Và đấy đã là một sự đe dọa trắng trợn.

 

Trong khoảnh khắc đó, Bùi Vãn Ý thực sự muốn Chu Tử Nhiên ra giá. Dù có trên trời dưới đất thế nào cô sẽ kiếm đủ số tiền tương đương, thậm chí cô có thể móc nối tìm người làm thẻ xanh giúp, đảm bảo an toàn.

 

Thế nhưng, sau một thời gian dài cân não và đối phó, Bùi Vãn Ý sớm rõ mục đích của Chu Tử Nhiên có lẽ không chỉ mỗi cái thẻ xanh vớ vẩn kia.

 

Hoặc có lẽ, không hoàn toàn chỉ là thẻ xanh.

 

Chắc vừa muốn yên ổn bay đến Boston định cư, vừa muốn ở Boston sống sung sướng, tốt nhất là có một đứa quen mặt lại dễ bị mình nắn gân ở bên hầu hạ.

 

Khi Bùi Vãn Ý điều tra về lý lịch mấy năm gần đây của Chu Tử Nhiên, phát hiện ra sau mình thực sự không dính thêm ai. Vậy là, thêm một tầng trong những nguyên nhân rối rắm.

 

Và tầng đó chính là cái khó giải quyết nhất, cũng là vấn đề chí mạng nhất.

 

Dự cảm này cuối cùng đã được chứng thực hoàn toàn vào ngày Bùi Vãn Ý bước sang tuổi hai mươi bảy.

 

Chu Tử Nhiên chả buồn che đậy quá quắt và ngang ngược của bản thân, cứ như đinh ninh Bùi Vãn Ý vẫn là Bùi Vãn Ý mười năm trước, vừa không thoát khỏi được móng vuốt của mình, vừa không nỡ bỏ qua lợi ích đang treo lơ lửng trước mắt.

 

"Chị biết em vẫn còn tòm tem với đứa mới quen gần đây. Cho em một tháng cuối để dứt điểm với nó. Cưng đừng ép chị. Hay là cưng muốn cho nó biết cưng là loại bắt cá hai tay hả?"

 

Chỉ cần nhìn thái độ là Chu Tử Nhiên hiểu rõ thái tình cảm của Bùi Vãn Ý.

 

Nhưng, so với một con bé mới quen và lợi ích đang bày ra trước mắt, Chu Tử Nhiên biết rõ cô sẽ chọn thứ nào, thế nên chưa bao giờ coi đứa đến tên cũng không biết kia ra gì.

 

Tuy nhiên, thực tế đúng là vậy.

 

Một tháng sau, vào lễ Giáng sinh, Chu Tử Nhiên ngồi lên chuyến bay đến Boston như ý nguyện. Mấy ngày sau khi hạ cánh là lên kế hoạch nên mua nhà mới ở đâu, phải chọn toàn thứ mình thích trong đó. Vì trước giờ bản thân muốn gì Bùi Vãn Ý cho cái đó và đến thời điểm này thế.

 

Ngay cả chuyện chọn đồ đạc trong nhà cũng phải kéo Bùi Vãn Ý đi cùng, giống như bao cặp đôi sắp về chung một nhà, tự tay trang hoàng tổ ấm tương lai.

 

"Chị biết, em luôn muốn có một mái nhà của riêng mình. Nên bao nhiêu năm nay chị luôn tin rằng em sẽ hiểu ai mới là người yêu em nhất, ai sẽ luôn ở đó đợi em, cho em một mái nhà."

 

Chu Tử Nhiên luôn biết cách đọc vị người khác. Khi Chu Tử Nhiên nghiêm túc nói chuyện như thế, luôn khiến người ta có một ảo giác về dịu dàng và sâu sắc.

 

Bùi Vãn Ý thực sự ngẩn người trong giây phút đó, vả lại cô có chút lạc lõng nghĩ: Ngày xưa mình dễ bị lừa đến mức nào mà lại để người ta có ấn tượng dữ vậy?

 

Nhưng rồi cô chỉ khẽ cười, đưa ra một chút phản ứng như thể bị xúc động để duy trì bề ngoài giả tạo đang lung lay này.

 

Cố thêm chút nữa.

 

Đợi thêm một thời gian nữa.

 

Qua cơn bĩ cực ắt có thái lai.

 

"Năm mười chín tuổi, trước khi rời khỏi Trung Quốc, thì có đến nhà họ Chu. Ba của Chu Tử Nhiên còn sống, thế là ăn cùng bữa cơm rồi chụp cái ảnh chung."

 

Bùi Vãn Ý không phải kiểu người quá chú trọng việc lưu giữ kỷ niệm, song cô có thể tìm ra mấy bức ảnh đã lâu.

 

Có lẽ trong thâm tâm, cô biết bức ảnh này là một dạng bằng chứng.

 

Chứng minh mối quan hệ giữa cô và Chu Tử Nhiên.

 

Bùi Vãn Ý tìm ra bức ảnh chụp chung đó. Cô gái tóc ngắn trong ảnh nhìn vào ống kính, cười tươi, hồn nhiên.

 

Cô gửi bức ảnh này cho Lý Việt, bình thản hỏi: "Anh thấy em giống mẹ không?"

 

Lý Việt đã gần như không còn nhớ rõ khuôn mặt của Đường Bích Vân, tuy vậy khi nhìn thấy khuôn mặt hơi non nớt, anh thực sự nhớ lại người phụ nữ thanh lịch và đoan trang, mặc váy trắng ngần, cầm dù ren trắng, yểu điệu và thướt tha.

 

Anh chân thành nói: "Giống lắm, giống hơn cả hai cô chị của em nhiều."

 

Vậy nên Bùi Trung Thư mới không thích cô.

 

Bùi Vãn Ý nghĩ ngợi, không cảm xúc, cô mở lời: "Bảo người cầm bức ảnh này đi tìm bác cả nhà họ Chu, hỏi thử xem có muốn biết Đường Bích Vân giờ ở đâu không."

 

Cuộc điều tra vốn dĩ đang bế tắc đã có bước đột phá, Bùi Vãn Ý cuối cùng cũng có thể tranh thủ chút thời gian rảnh trong cuộc sống mệt mỏi để thực hiện lời hứa mà cô thất hẹn đến hai lần.

 

Cô chưa bao giờ biết rằng, hóa ra việc muốn cùng người mình thích xem một bộ phim lại khó khăn đến vậy.

 

Cơ mà không sao, cố gắng thêm chút nữa là được.

 

Năm 2024 sắp kết thúc, bây giờ là thời điểm lạnh nhất.

 

Gió tuyết gào thét, đóng kín cửa sổ, bật lò sưởi thật lớn mà vẫn không ngăn được mùa đông tiêu điều, khắc nghiệt.

 

Thôi đành cắn răng, thẳng lưng, không ngừng bước về phía trước, từng bước một.

 

Đi thêm một đoạn nữa là được.

 

Hình như sắp thấy mái hiên của điểm cuối rồi.

 

Có một người đang đợi cô trong ngôi nhà sáng đèn ấm áp giữa trời tuyết kia.

 

Đang đợi cô.

 

"...... Tháng Tư khai giảng, tháng sau đi."

 

Giọng em trong trẻo như mọi khi.

 

Bùi Vãn Ý bình tĩnh hơn mình tưởng tượng, cô nén mọi cảm xúc, tr*n tr** đứng trước mặt em, ngốc nghếch hỏi: "Vậy chị thì sao, chị phải đi đâu?"

 

Lần này, người ở đầu dây bên kia dường như có chút cảm xúc, khẽ cười, trong căn phòng tĩnh lặng tối đen vang lên làn sóng nhè nhẹ.

 

"Chị sắp kết hôn rồi mà?"

 

Em nói, như thể chuyện đó chẳng liên quan gì đến mình.

 

"Thế nên đừng hỏi em mấy chuyện kiểu này."

Bình Luận (0)
Comment