Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 226

Chương 226

 

Có một khoảnh khắc, Bùi Vãn Ý thực sự muốn hỏi Khương Nhan Lâm.

 

Việc chọn đúng thời điểm này để nói toạc ra, vì em chỉ muốn một lý do đàng hoàng để đá mình ra không?

 

Và nó điên cuồng lớn lên, vừa mới nhú lên chút đã không thể nào đè xuống được. Trong một hơi thở ngắn ngủi, nó lớn thành một khối khổng lồ nơi lồng ngực.

 

Cô há miệng hít sâu một hơi, mới ngăn được cơn run. Cô cố bình tĩnh: "Thế em biết lâu rồi sao? Lúc nào thế?"

 

Nói xong, cô tự hỏi tự trả lời: "Trước khi đi sao? Thảo nào em cứ quan tâm chị, hỏi chuyện chị hoài."

 

Bùi Vãn Ý cười đến phì cả bong bóng mũi. Cô lau mặt, nhẹ giọng nói: "Vậy, chị phải cảm ơn em vì đã cho chị thêm một cơ hội để thú tội chắc? Như thế em có thể hỏi han chị không? Hay em kết tội chị luôn?"

 

Người ở đầu dây bên kia dửng dưng, bình thản đáp: "Nếu chị muốn nghĩ như vậy thì em thực sự không còn gì để nói."

 

"Sao mà còn gì để nói được."

 

Bùi Vãn Ý lật người ngồi dậy khỏi giường, một tay chống lên mép giường, cố sức nắm chặt điện thoại. Cô có một thôi thúc muốn ép Khương Nhan Lâm bật camera lên để đối chất, nhưng rồi cô kìm nén.

 

"Em có bao giờ có gì để nói với chị đâu. Thì tại kiệm lời là vỏ bọc của em mà. Không hỏi, không nói, em tự biên tự diễn. Hay thôi em đổi sang làm diễn viên đi, nhà văn gì không biết."

 

Bùi Vãn Ý thực sự cố hết sức để chịu, cố để không chửi tục.

 

"Khương Nhan Lâm, cô Khương, trong kế hoạch cuộc đời em từng có chị chưa? Hoàn toàn không. Cơ mà em tính xong hết cả rồi, chị kết hôn với ai thì liên quan gì đến em? Muốn chia tay cứ nói thẳng ra, cần gì phải lấy lý do này để đá chị?"

 

Ngón tay nắm chặt điện thoại đến trắng bệch mới kìm được những lời khó nghe hơn.

 

Nhưng giây tiếp theo, Bùi Vãn Ý lại đáng thương phát hiện ra, người đối diện thực ra chắc gì bỏ trong lòng, chỉ có mình cô cảm động mà thôi.

 

Trong phòng im lặng, trống trải làm Bùi Vãn Ý muốn điên.

 

Bùi Vãn Ý vớ lấy lọ thuốc ngủ trên tủ đầu giường, vặn nắp rồi dốc thẳng vào mồm mấy viên. Chỉ đến lúc đó cô mới thấy những ý nghĩ điên khùng trong đầu dịu bớt. Dần dần, cảm giác cũng lạnh tanh, y như đêm tuyết này, lạnh lẽo muốn chết cho được.

 

Lát sau, điện thoại mới vang lên chất giọng quen thuộc nhưng mà thái độ cực kỳ xa lạ.

 

"Chị nói hết chưa?"

 

Bùi Vãn Ý suýt nữa cười khẩy. Khóe miệng cô nhếch lên, rồi có thứ nóng hổi lăn xuống, khiến cô chẳng muốn mở miệng thêm để lộ vẻ thảm hại và yếu đuối.

 

Im lặng được mấy giây thì có chất giọng lạnh lùng rót vào tai cô: "Xong rồi thì đến lượt em nói."

 

Ngừng lại, giọng đó bắt đầu rành rọt, bình tĩnh đến đáng sợ, kể cho cô nghe từng việc.

 

"Quan hệ giữa em và chị từ đầu đã không phải kiểu trói buộc. Chị có việc của chị, em cũng có đường em đã chọn. Em không muốn ai vì người kia mà thay đổi nguyên tắc cơ bản cả. Nói cho cùng, vứt bỏ sự nghiệp và tương lai vì một mối quan hệ thì đúng là cười chết đi được."

 

Bùi Vãn Ý thở, đầu óc quay cuồng, khiến cô phải hít thở sâu từ từ lại.

 

Người ở đầu dây bên kia vẫn tỉnh, khách quan, lý trí.

 

Đến mức làm người ta xấu hổ.

 

"Bùi Vãn Ý, em biết chị luôn cố sống cố chết vì mục tiêu của chị. Đó là đường chị muốn đi. Lúc trước đường này không đụng chạm gì đến quan hệ của em và chị cả, nhưng giờ thì có, cãi không được."

 

Em nói, hình như em thở dài.

 

"Em không cần chị vì em mà bỏ hết mọi mục tiêu, mà em cũng không muốn chấp nhận kiểu quan hệ lằng nhằng này. Em không có thú vui đi làm người thứ ba, phá nhà phá cửa người ta chị ạ."

 

Giọng Khương Nhan Lâm vang lên, chất giọng chắc như búa bổ, không cho ai cãi.

 

"Vậy nên, đừng tìm em nữa."

 

Thứ ập đến trước cả cơn đau là nỗi kinh hoàng và hốt hoảng tột độ.

 

Bùi Vãn Ý nắm chặt điện thoại, ngước lên hít sâu mấy hơi mới kìm được những tiếng nấc nghẹn. Cô cố chấp giả vờ như không nghe rõ.

 

"Em muốn đá chị thôi chứ gì, nói lắm thế, toàn là mấy lý do vớ vẩn."

 

Cô gần như nghiến răng: "Khương Nhan Lâm, em không muốn tìm hiểu sự thật. Em chẳng thèm quan tâm đến bất cứ thứ gì về chị cả, vì em sớm tính là sẽ đá chị rồi phủi tay đi, đúng không?"

 

"Còn bảo Tết dẫn chị về nhà, nói dối mà không thấy ngại mồm à? Mỗi chị là tin sái cổ thôi, cứ như con ngốc bị xoay như chong chóng ấy."

 

Chóng mặt và tim đập thình thịch cứ luân phiên nhau, khiến Bùi Vãn Ý hết choáng váng lại hụt hẫng, mất thăng bằng.

 

Bùi Vãn Ý bám chặt mép giường, chân trần giẫm lên sàn gỗ lạnh buốt song chẳng cảm nhận được gì.

 

"Nếu em muốn cho chị cơ hội sao em không hỏi rõ chị? Hoặc ít nhất là để chị có thể giải quyết."

 

Người ở đầu dây bên kia cắt ngang lời cô: "Có cách nào giải quyết mà không cần kết hôn không?".

 

Câu nói đó nghẹn trong cổ họng, kẹt ở đó, suýt nữa thì cắt đứt hơi thở của cô.

 

Giọng em lạnh lùng: "Chị đừng phí thời gian vào em nữa. Em không thay đổi kế hoạch tương lai vì chị đâu."

 

Đến đây thì hình như mọi chuyện đã kết thúc.

 

Nhưng Bùi Vãn Ý không muốn như vậy.

 

Cô cố gắng hít thở, nước mắt nóng hổi không cứ rơi xuống, nhưng cô vẫn cứng đầu trút ra cơn giận và sự nghẹn uất không lối thoát.

 

"Em chưa bao giờ thích chị cả, đúng không? Em kết luận đơn giả thế, em còn không do dự nữa cơ. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà em không hỏi rõ chị? Nếu em hỏi chị, nếu em thực sự quan tâm chị..."

 

"Bùi Vãn Ý, bình tĩnh lại đi."

 

"Tại sao chị phải bình tĩnh!"

 

Bùi Vãn Ý giơ tay chụp lấy cốc nước bên cạnh rồi ném mạnh vào tường. "Đùng" một tiếng, cái cốc vỡ tan, còn cô thì tức đến nỗi tay run không ngừng.

 

"Tìm được cơ hội đá chị rồi, em hả hê lắm đúng không? Còn lên mặt đạo đức phán xét chị nữa chứ. Đúng, chị tệ đấy, chị tồi đấy, chị không có giới hạn đạo đức cũng chẳng có nguyên tắc gì hết. Chị bắt cá hai tay, vì mục đích chị không từ thủ đoạn."

 

Cô đưa tay quệt mũi, quay đầu đi rồi cười khẩy, cười đến khàn cả giọng.

 

"Nếu em chưa từng tin chị, cũng chưa từng nghĩ đến tương lai của em và chị..."

 

Run cả giọng, mấy lần không thốt nên lời, cô hít một hơi thật sâu rồi khẽ hỏi: "Vậy sao lại khiến chị tưởng rằng em thực sự sẽ đợi em?"

 

Không khí tĩnh lặng như bị hút hết oxy, trống rỗng và im ắng đến đáng sợ.

 

Rất lâu sau, Bùi Vãn Ý mới nghe thấy giọng nói khe khẽ gần như không nghe rõ của em.

 

"Trước khi em nhận được cái đơn đăng ký kết hôn kia thì em vẫn đợi chị."

 

Giọng Khương Nhan Lâm bình thản đến mức không có cả cảm xúc.

 

"Nhưng nếu tiếp tục đợi thì hình như em thực sự trở thành người thứ ba mất rồi. Bùi Vãn Ý, đấy không phải mối quan hệ em muốn. Nếu chị muốn đi đường của chị cho tốt thì chị bình tĩnh lại, suy nghĩ cho rõ ràng."

 

Nói rồi, dường như đã định kết thúc cuộc gọi thoại này.

 

Nỗi sợ hãi tột độ bóp nghẹt lồng ngực, Bùi Vãn Ý nắm chặt điện thoại, cô không gắng gượng nổi nữa rồi. Mọi tính toán giờ đã trở nên vô nghĩa, khiến cô nghẹn ngào mở lời: "... Khương Nhan Lâm, đợi chị thêm chút nữa được không em?"

 

Đợi chị thêm chút nữa thôi.

 

Không lâu đâu mà.

 

Chị cố gắng hết sức để chạy về phía trước rồi.

 

Xin em đợi chị lần cuối thôi.

 

Nhưng lần này, cô Khương bình tĩnh như gió đã không đưa ra lời hứa.

 

Chất giọng ôn hòa, giờ mang theo sự xa cách.

 

"Giống như em đã nói với chị hôm đó, em mong mọi chuyện của chị suôn sẻ."

 

Trời xám xịt, gió tuyết giao nhau vào buổi sáng không thấy chút hơi ấm hay ánh sáng của bình minh.

 

Câu cuối Bùi Vãn Ý nghe thấy là bản tuyên án của em.

 

"Mình đừng liên lạc nữa."

 

Trước đêm giao thừa năm ấy, Bùi Vãn Ý nghĩ rất nhiều lần về Tết Nguyên Đán nhộn nhịp trong căn nhà bé bé kia.

 

Boston có chợ Tàu, cũng có đèn lồng rực rỡ đón Tết, nhưng hết năm này đến năm khác, pháo hoa chưa từng liên quan gì đến cô.

 

Ai bảo cái tuổi rời xa quê hương lại éo le đến thế. Sớm hơn thì quên sạch, muộn hơn chút thì lại chẳng được tự do.

 

Vậy nên lớn lên với thân phận như thế, cô vừa không thể giống như một người Trung Quốc thực thụ, vừa không có bất kỳ cảm giác thuộc về quốc tịch hiện tại.

 

Hình như đi đến đâu cũng thế, chẳng thể đứng ở hàng đầu, mà lại chẳng cam tâm tụt lại phía sau.

 

Giống như một bóng ma lang thang giữa từng gương mặt, lặng lẽ trôi dạt.

 

Mấy gương mặt lờ mờ đang chế giễu cô, cao ngạo bảo cô: Không ai yêu mày cả.

 

Vốn dĩ, Bùi Vãn Ý đã chấp nhận thực tế như vậy.

 

Mãi đến một buổi trưa, mọi chuyện đã xong và khi cô sắp lên máy bay trở về, Bùi Lị Tú - người luôn coi trời bằng vung, lại bất ngờ đến tiễn cô.

 

Chị em cách nhau nhiều tuổi, đôi khi còn chả bằng người dưng.

 

Bùi Vãn Ý không muốn nói chuyện, Bùi Lị Tú thì lại rất giỏi tìm chuyện, nhưng lời lẽ vẫn xoay quanh việc thúc giục em gái sớm đòi nốt phần tiền còn lại của Bùi Trung Thư.

 

"Biết mà, về hỏi thử."

 

Bùi Vãn Ý nhìn cảnh vật lướt nhanh ngoài cửa sổ xe, lúc này mới biết tuyết dày đã tan.

 

Thảo nào hôm nay lạnh thế.

 

Người bên cạnh luyên thuyên không ngừng, hết chuyện này đến chuyện khác tuôn ra, ồn ào.

 

"... Cơ mà không tin luôn, hoá ra Chu Tử Nhiên trông như thế. Hồi trước chị nghĩ con bé chị thấy ở nhà sao trẻ quá, chả giống ba sáu ba bảy gì cả."

 

Chồng của Bùi Lị Tú là du học sinh người hoa, nhờ chị mới có được thẻ xanh. Bùi Vãn Ý không ngờ rằng hỏi chị chuyện thẻ xanh hai lần là bị chị cười rồi quay ra buôn dưa lê cho cả thiên hạ biết, ngay cả Bùi Minh Dương trong nước mà còn nghe.

 

Nhưng nổi giận vì chuyện cỏn con không phải là phong cách của Bùi Vãn Ý. Nghe đến đây, cô chỉ nhếch mép, không nói gì.

 

Bùi Lị Tú thấy sai sai, liếc Bùi Vãn Ý mấy lần rồi dè dặt hỏi: "Vậy chị đi rồi hai đứa cãi nhau à? Xin lỗi nhé, chị không biết chị nhận nhầm người thật, còn hỏi người ta sao ba mấy mà da đẹp thế. Con bé tốt tính thật, không giận chị..."

 

Bùi Vãn Ý quay sang găm chặt mắt vào Bùi Lị Tú, chị giật cả mình nên quên mình đang nói gì.

 

Một lúc sau, người đối diện hỏi:

 

"Chị mới nói gì?"

Bình Luận (0)
Comment