Chương 227
"... Chị không hiểu em nói gì à?"
Cái kiểu mày vào nhà người ta có khi là để cuỗm đồ, nhưng cũng có khi là muốn xử người ta đấy biết không.
Chất lỏng dính vào mặt thực sự khó chịu, nó nhơm nhớp, lại còn mặn chát, Khương Nhan Lâm muốn chùi ngay cho xong.
Nhưng hai tay đã bị trói chặt vào giường, thế nên phải cố mà nhẹ giọng, đợi khi ai kia bớt làm loạn mới yếu ớt nói: "Mình nói xong cả rồi, đường ai nấy đi, đừng liên quan đến nhau nữa..."
Bàn tay đang siết chặt bất ngờ dùng lực, làm Khương Nhan Lâm khẽ rên, suýt nữa thì hét lên.
Người đang quỳ trên giường khóc đến mũi lem nhem vẫn im, cứ thế hành hạ, ép đến mức Khương Nhan Lâm không nói được nữa mới lạnh lùng nói: "Còn lảm nhảm mấy lời vớ vẩn đó nữa là chị chặn họng em lại đấy."
Khương Nhan Lâm tức run ngực, làn da trắng như tuyết trong phòng tối om càng thêm chói mắt.
"Bùi Vãn Ý, chị tin em báo công an không?"
"Ừ, báo đi."
Bùi Vãn Ý cúi xuống bóp cằm, lực vừa phải, cúi đầu nhìn vào mắt Khương Nhan Lâm.
"Tính luôn cả vụ năm ngoái vào, xem người ta phạt chị bao nhiêu năm."
Vừa nói vừa thờ ơ hành hạ như đang chơi trò con nít, vả lại còn cười khẩy một tiếng đầy kiểu trên cơ.
"Nhưng đợi khi chị ra tù thì em liệu hồn đừng để chị tóm được đấy. Nếu không, chuyện như này còn có lần sau, lần sau nữa."
Nói chuyện với đứa mới lên cơn xong đúng là chả hay ho gì.
Nhưng Khương Nhan Lâm vẫn bị mấy lời đó chọc cho bốc hỏa.
"Chị nghĩ mình đủ tư cách để ở đây ăn nói xấc xược à? Ai cho chị cái quyền đó?"
Bùi Vãn Ý mím môi, thẳng thừng phản pháo: "Em cho chị."
Dù chật vật song sự sắc bén trong mắt Khương Nhan Lâm vẫn hiện rõ. Bùi Vãn Ý thực sự muốn nghe thêm mấy lời nhảm nhí từ miệng đối phương. Cô kéo mạnh người xuống ghé sát vào mình, dính chặt, rồi lại ghé sát môi mình vào môi Khương Nhan Lâm, hơi thở gần như phả lên môi.
"Cần chị nhắc em bao nhiêu lần nữa thì em mới nhớ là em không có quyền nói kết thúc hả?"
Bùi Vãn Ý nhếch mép, hỏi: "Em quên mình nói gì rồi à? Vậy từ giờ trở đi coi như mấy lời em nói ra miệng là làm nũng. Cứ nũng nịu đi, kêu la lên nghe còn hay hơn đấy."
Thấy Khương Nhan Lâm tức đến chẳng còn hơi sức mà chửi mình, Bùi Vãn Ý mới đứng thẳng dậy, cởi cái áo đang trói chặt hai tay em vào thành giường ra, xoa xoa đôi cổ tay đã bị lằn đỏ rồi buông ra, lại nhấc một bàn tay em lên áp vào má mình.
"Không muốn tát chị à? Chị cho em cơ hội đấy."
Khương Nhan Lâm quay ngoắt mặt, đến lườm rau gắp thịt một cái cũng lười.
Khóc lóc xong rồi, làm ầm ĩ xong rồi, Bùi Vãn Ý ngược lại thấy bình bĩnh tĩnh hơn.
Cô buông tay, cúi người vùi mặt vào ngực Khương Nhan Lâm, ôm chặt vòng eo thon thả, hình như chỉ có thế này cô mới kiếm lại được chút sức lực.
"Tết năm nay, chị có về. Cơ mà chị lượn một vòng dưới nhà chứ không dám mò lên."
Cô nghe tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực Khương Nhan Lâm, không nhịn được mà dụi dụi mặt vào.
"Chị không dám ăn tương ớt tỏi với tỏi ngâm chua ngọt của mẹ, chị để dành, mấy hôm trước mới ăn miếng cuối. Nhiều lúc chị thấy ganh tị với em thật. Mà sao em cứ hay hạch sách bác, y như cách em hạch sách chị ấy."
Bùi Vãn Ý hít hà mũi mấy cái, dù người trong lòng không thèm đáp lại, cô vẫn cứ muốn lải nhải cho em nghe.
Mặt mũi, tự trọng, tan tành hết cả trong hơn một tháng dở dở ương ương.
Sĩ diện gì? Vứt mẹ cho rồi.
Tháng đầu, Bùi Vãn Ý chưa nuốt trôi được cục tức này.
Khi cô tra ra được hết lịch sử bay với thông tin visa của Khương Nhan Lâm, rồi muộn màng nhận ra mình lại rơi vào cảnh dở khóc dở cười y hệt Kỳ Ninh, cô tức muốn điên lên, hận không thể bay về ngay trong đêm để chửi thẳng mặt cho một trận.
Nhưng cô nhịn.
Cô có cả đống việc phải giải quyết trong mùa đông giá rét đó, việc nào việc nấy như chạy đua với thời gian. Mà còn dám dở chứng vì chuyện riêng nữa thì đám người đứng sau lưng cô chỉ có nước chửi cô chết.
Bao nhiêu năm tâm huyết vã đống tiền của đổ xuống sông xuống biển, Bùi Vãn Ý không dám tất tay.
Đến nỗi cuối tháng Một, vào đêm giao thừa, cô mượn cớ transit trong nước, lẻn về đúng một tối để nhìn trộm em một cái, không dám nấn ná thêm.
Tháng Một bão táp mưa sa vèo qua, đến tháng Hai, Bùi Vãn Ý bận cực kỳ, thậm chí có lúc còn quên Khương Nhan Lâm không còn là của mình nữa. Cứ có chút thời gian rảnh, cô lại vô thức nhắn tin hỏi em đã ăn chưa, làm gì, dậy chưa.
Đến khi tin nhắn gửi đi được một lúc lâu, cô mới tỉnh người nhận ra mình vừa làm cái trò ngu ngơ gì, rồi lại im lặng xóa tin nhắn.
Có thèm trả lời đâu.
Tuy nhiên, Khương Nhan Lâm cũng không xóa bạn bè với cô.
Và cả trên ứng dụng hai người lần đầu tiên trao đổi thông tin liên lạc, ảnh đại diện của họ vẫn là tấm ảnh thân mật khiến bạn bè chú ý.
Ban đầu, Bùi Vãn Ý tưởng rằng em không nỡ.
Nhưng đến khi chúc mừng các dịp lễ, Bùi Vãn Ý mới nhận ra chỉ vì Khương Nhan Lâm không muốn bạn bè chung biết chuyện.
Ít nhất là bây giờ.
Vậy nên, cô không nói với ai, cả khi A Thu hỏi thăm tình hình gần đây, cô vẫn giả vờ như không có chuyện gì.
Để tất cả mọi người tưởng rằng, cô và Khương Nhan Lâm đang tốt đẹp.
Sự tô vẽ này kéo dài tới mùa xuân.
Ròng rã hơn nửa tháng, Bùi Vãn Ý xóa không biết bao nhiêu tin nhắn đã gửi. Nhìn giao diện trò chuyện trống trơn, lần đầu tiên cô không biết nên cảm ơn hay ghét chức năng này.
Nó khiến sự bồn chồn, lo lắng và mọi cảm xúc chờ đợi đến tuyệt vọng của cô nực cười như một vở độc diễn.
Vậy nên Bùi Vãn Ý thực sự nghĩ, Khương Nhan Lâm không yêu cô.
Cô tin rằng, trong lòng em, trong cuộc sống em, trong tương lai em, không có chỗ cho cô nép vào.
Nếu không thì sao mà, sao có lẽ, sao có thể bình thản, hời hợt mà đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ của hai người như vậy.
Trong một khoảnh khắc, Bùi Vãn Ý thực sự hối hận.
Nếu như sáng hôm đó cô không gọi cuộc gọi thoại kia, vậy thì có muộn thêm vài ngày nữa không?
Rõ ràng đã chịu đựng tám mươi mấy ngày, cố thêm hai ngày nữa thôi là đến đêm giao thừa hẹn, đến ngày hẹn nhau.
Đó sẽ là cái Tết mà cô đã mong đợi rất lâu, ngỡ rằng có thể có được một cái Tết nhộn nhịp.
Tháng Hai lạnh thấu tận tâm can, Bùi Vãn Ý vẫn gồng mình bước tiếp trong cái vòng xoáy công việc không lối thoát.
Thông tin chuyến bay của Khương Nhan Lâm thì đã nằm trong hộp thư đến của cô từ lâu.
Chuyến bay sớm hơn cả sinh viên nhập học cùng kỳ, như thể em hận không thể chạy khỏi đây ngay.
Ngày đó lại còn đúng ngay cái ngày Valentine.
Bùi Vãn Ý thực sự muốn gọi Khương Nhan Lâm, hỏi thẳng xem em mong cô ghét mấy ngày lễ mùa đông này đến mức nào, từ sinh nhật nhạt như nước ốc, đến Giáng sinh vắng tanh, đêm giao thừa và cả Valentine này.
Những ngày lễ đã có mặt em, muốn có mặt em, từng cái một, sau này cô phải gồng mình đối diện kiểu gì đây?
Song lời nghẹn ứ ở cổ họng, cuộc gọi thì vẫn gà què ăn quẩn cối xay.
Bùi Vãn Ý không thể nào nuốt trôi sự lạnh lùng, vô tình của Khương Nhan Lâm, cô càng điên máu bao nhiêu thì em càng lạnh lùng bây nhiêu. Nhiêu lần cô thực muốn bỏ, đời còn dài, gái còn đầy, thiếu gì em để cô tăm tia.
Phải kiếm em nào xinh hơn, hấp dẫn hơn Khương Nhan Lâm, dáng phải bốc hơn mới hả dạ.
Thời gian trôi, nỗi đau nhất thời rồi qua.
Chả có gì cả!
Chẳng qua là không bao giờ có được Khương Nhan Lâm thứ hai mà thôi.
Có gì to tát đâu?
Chẳng qua là cô khinh sao trên trời, khinh trăng dưới biển, cô chị muốn mình Khương Nhan Lâm mà thôi.
Thôi kệ, có gì to tát chứ?
Khi đã tống cổ Chu Tử Nhiên đi xa thật là xa, vớ được thứ vốn dĩ thuộc về mình, Bùi Vãn Ý thực sự nghĩ xanh chín như vậy. Cô ước rằng chuyện mình làm đầu tiên khi về nước là chạy bừa vào một cái bar, hốt một em nào đó vừa mắt về thẳng khách sạn tâm sự đêm khuya.
Như cách cô đã làm bấy lâu nay.
Không yêu ai, sẽ có cả tá người yêu cô.
"...Em ấy nói, gia đình tôi quá phức tạp, hễ có mối quan hệ ràng buộc sâu sắc với tôi, em ấy sẽ phải đối mặt với người nhà tôi và những mối quan hệ rắc rối trong gia đình tôi. Những việc này khiến em ấy cảm thấy rất phiền, rất áp lực, cứ cần nghĩ đến thôi đã khiến cô ấy không thể chấp nhận được."
"...Nhưng chuyện hai đứa như cổ tích nhở, mối tình đầu mà còn có thể đi đến kết hôn. Chị với chồng cũng tình đầu, giờ tình cảm đi tong rồi."
"... Chị ấy khách sáo với em ghê, chắc tưởng em là người yêu chị."
"... Đợi chị về rồi mình nói."
Tiếng tim đập bên tai, dội rõ vào màng nhĩ.
Bùi Vãn Ý ôm chặt hơi ấm của Khương Nhan Lâm, vùi mặt mình vào ngực em, đến khi nghẹt thở cũng chẳng muốn buông ra.
Người không còn sức kháng cự như đã mệt, mặc kệ Bùi Vãn Ý muốn làm gì thì làm - im lặng.
Bùi Vãn Ý hít hà sâu mấy hơi, mới kìm được chất giọng run rẩy, môi dán chặt vào da Khương Nhan Lâm, cô thì thầm: "Khương Nhan Lâm, chị chưa bao giờ muốn em phải đối diện với mấy thứ đó cả. Chị không muốn cho em biết vì muốn đống lộn xộn đó tránh xa em."
Bùi Vãn Ý siết chặt cánh tay, giữ cái ôm như gấu đến mức muốn đóng đinh và không bao giờ muốn buông bỏ.
"Chị không ngờ Bùi Lị Tú tự vẽ chuyện ra cả đống rồi đi bêu riếu với người khác, cũng chẳng nghĩ Lý Vũ Tình nói thông tin của em cho Chu Tử Nhiên. Chị tưởng mình bao bọc em, chị thực sự không ngờ mấy chuyện này cuối cùng thành ra gậy ông đập lưng ông."
Cô hít sâu một hơi, nuốt xuống những tiếng nghẹn. Tay cô hơi run, bấu chặt vào eo Khương Nhan Lâm, bấu hằn cả vết.
"Giờ chị đảm bảo với em, mấy thứ người với việc vớ vẩn đó sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa đâu. Chị chạy nước rút xong rồi, chị làm xong chuyện em muốn hết rồi, giữa mình giờ không còn vấn đề nào không giải quyết được nữa cả. Bay qua bay lại có mấy tiếng chứ mấy, chị đã thuê nhà bên đó, bay qua bay lại thôi mà."
Bùi Vãn Ý nói từng câu, trút hết ruột gan ra nhưng lại sợ nghe em trả lời, chẳng dám cho em cơ hội đáp. Nói một tràng xong xuôi, cô mới chống tay ngồi dậy, lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt Khương Nhan Lâm.
Mái tóc người nằm trên đã bù xù, trông khá mệt, nhưng vẫn nhìn Bùi Vãn Ý, bình thản hỏi: "Thế chị tìm em để em l*m t*nh nhân của chị à?"
Bùi Vãn Ý không ngờ đợi mãi lại nghe câu này, cô tức.
Cô túm cằm Khương Nhan Lâm, véo cho mấy phát rồi gằn giọng: "Chị đã bao giờ nói muốn cưới con nhỏ đó đâu? Em thông minh thế mà không biết nó doạ chị hả?"
Khương Nhan Lâm nhìn Bùi Vãn Ý một lúc rồi mới cười khẩy.
"Thế không bị dọa à, giỏi nhỉ."
Bùi Vãn Ý tức điên, cúi xuống cắn mạnh vào môi Khương Nhan Lâm một phát, ngang ngược cạy răng ra rồi rút người, nhìn xuống.
"Vì mấy cái thứ này mà cưới, chị chưa có điên đến thế. Chị vì mỗi cổ phần thôi, có tiền mua tiên cũng được."
Bùi Vãn Ý nén cơn hỏa trong lòng, nói một lèo: "Nhưng chị không thể để nó lộ diện trước mặt ông ba chị sớm quá, thế nên chị giả vờ giữ chân nó thôi. Ai ngờ nó dám mò đến đây khoe, tức chết chị!"
Khương Nhan Lâm đáp: "Ờ, chắc người ta tự ký đơn đăng ký kết hôn, chụp ảnh rồi gửi qua thôi."
Chứ có liên quan mẹ gì đến chị đâu.
Bùi Vãn Ý khựng lại, nhìn Khương Nhan Lâm, mấy giây sau mới nói: "Chị thuê hẳn một đội chuyên nghiệp, dựng cho cái phông tạm thời, bảo là văn phòng chính phủ. Diễn xong vở kịch là chị cho dẹp tiệm luôn."
Tiếng Anh của Chu Tử Nhiên không tốt, lại chẳng biết gì về Boston, thế nên lừa dễ như ăn kẹo.
Làm giả cái đơn đăng ký thì có khó khăn gì đâu.
Khương Nhan Lâm nghe xong cũng cạn lời.
"Đồ lừa đảo."
Bùi Vãn Ý lại véo mạnh vào má Khương Nhan Lâm một cái rồi bực bội nói: "Nhỏ đó lừa chị trước. Có bạn trai trên mạng ở Vancouver rồi còn lừa tiền chị, chưa chưa tặng cho cái vé vào trại là còn nương tay chán."
Khương Nhan Lâm nghe xong thì "ồ" một tiếng đầy ẩn ý.
"Chị với mối tình đầu cũng coi như kỳ phùng địch thủ nhỉ."
Lại tự dưng bị chửi, Bùi Vãn Ý khó chịu ra mặt.
"Mối tình đầu có nghĩa là người mình yêu đầu tiên."
Cô cúi xuống nhìn Khương Nhan Lâm, hiếm khi nghiêm túc nói:
"Theo logic đó thì mối tình đầu của chị chắc chắn là Khương Nhan Lâm rồi."