Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 229

Chương 229

 

Nhiều lúc, Khương Nhan Lâm thấy mình quá bao dung với Bùi Vãn Ý.

 

Đến giờ mà vẫn chưa dạy cho chị ta được bốn chữ "biết điều biết đủ" viết như thế nào.

 

Khương Nhan Lâm nhìn cô Bùi một lúc, thực sự không nhịn, phải mỉa mai: "Không hiểu sao nói được mấy câu vừa gớm vừa thiết T thế này ấy?"

 

Người đang cầm đồ chơi chọc cô khựng lại, gương mặt đúng kiểu rất khó tin.

 

"......Em nói ai vừa gớm vừa thiết T cơ?"

 

Cô Bùi bật dậy ngồi thẳng, mắt như dao găm nhìn chằm chằm vào Khương Nhan Lâm, lấy ngón tay chỉ vào mặt mình.

 

"Em nhìn cái mặt này rồi nói lại lần nữa xem, ai gớm?"

 

Khương Nhan Lâm muốn điên, kéo chăn định quay lưng, nhưng bị túm lấy xoay người lại, buộc phải đối diện với gương mặt sạch sẽ không tì vết.

 

"Còn nữa, thiết T gì chứ, không lẽ chị là người đàn bà thép không ai dám đụng vào chắc? Sao chị thấy em đụng có sao đâu? Do em lười thì có, thích ôm gối, thích người ta hầu em thôi."

 

Cô Bùi càng nói càng hăng, ngồi đó kể một tràng tội.

 

Khương Nhan Lâm trợn mắt, nghe tai này lọt tai kia, chán chả buồn để ý.

 

Cho tí màu sắc là mở được cái xưởng nhuộm.

 

Cố lên, biết đâu mai sau làm chủ cả chuỗi nhuộm toàn cầu.

 

Bùi Vãn Ý lảm nhảm cả buổi, thấy Khương Nhan Lâm nhắm mắt làm ngơ, mới hạ giọng, cuối cùng im bặt.

 

Người nằm trong chăn chỉ lộ ra cái đầu, trông vẫn sợ lạnh. Vì cô Bùi hành nên sắc mặt giờ đã hồng hào hơn, không trắng như lúc ở trong thang máy, kiểu như sắp ngất đến nơi.

 

Bùi Vãn Ý sờ khắp người Khương Nhan Lâm, khỏi cân cũng biết là chắc phải mất tận năm cân và mất cả cái bụng mỡ bé bé lúc trước. Em không đáng yêu bầu bĩnh như xưa mà giờ đã sắc cạnh hơn.

 

Không biết bao lâu nữa mới có thể vỗ béo lại được đây.

 

Với cái văn hóa ẩm thực và khẩu phần ăn ở chỗ quái quỷ này, Bùi Vãn Ý thực sự nghi ngờ liệu có vỗ béo lại được hay không.

 

Xem ra phải làm đầu bếp kiêm bảo mẫu ở nơi đất khách quê người một thời gian thôi, hơn nữa là loại đặt hàng sẽ có đồ ăn tươi ngon chuyển phát nhanh đến tận cửa ấy.

 

Đường còn dài lắm.

 

Giấc ngủ thứ hai của Khương Nhan Lâm kéo dài hơn. Đến khi cô mở mắt thì trời gần tối.

 

Lúc tỉnh giấc như thế này, người ta thường không nhớ rõ mình đang ở đâu, cũng chẳng biết là thời gian nào.

 

Cô suýt thì tưởng là lại đến một buổi sáng chưa sáng hẳn, mò điện thoại một hồi, cầm lên xem giờ thì thở phào.

 

Chưa kịp thở xong, cô đã thấy tin nhắn của cô bé đồng nghiệp người Việt nhờ cô mấy hôm nữa đổi ca, vì chiều có việc ra ngoài, chắc bận đến tối.

 

Khương Nhan Lâm chỉ làm nốt mấy hôm nữa, mà ca cô là ca sáng. Làm xong mấy ngày này cô sẽ nghỉ việc để tập trung chuẩn bị nhập học. Nghĩ tình đồng nghiệp, với lại chắc gì tìm được ai khác đổi ca, cô nhắn tin đồng ý.

 

Cô bé cảm kích gửi cả đống biểu tượng cảm xúc. Khương Nhan Lâm đáp cho có chuẩn bị vào phòng tắm rửa mặt.

 

Trong phòng yên tĩnh, cô liếc mắt nhìn, nhà chẳng có gì lạ, cũng chẳng thiếu thứ gì, nhìn một cái là thấy hết.

 

Nếu người không có vài vết tích với dấu đỏ, Khương Nhan Lâm thực sự mình vừa gặp ác mộng.

 

Trong mơ bị chó cắn với ngoài đời bị chó cắn thì khác gì nhau không?

 

Cô thôi nhìn, đi thẳng vào phòng tắm, vặn vòi hoa sen rồi đứng trong bồn tắm xả nước.

 

Đang tắm dở, nước trong bồn đã ngập đến bắp chân, cửa lớn chợt mở toang từ bên ngoài. Khương Nhan Lâm hoàn hồn, vội giật khăn tắm quấn quanh người, bước ra khỏi bồn, tựa lưng vào cửa nhìn ra.

 

Người xách một đống đồ lớn đang cởi giày. Nghe tiếng Khương Nhan Lâm tắm, người đó nhìn sang, nói: "Giờ mới dậy hả. Vậy đợi chị lát, chị chưa nấu cơm."

 

Vừa nói, vừa treo chìa khóa cửa nhà Khương Nhan Lâm lên sau cửa, tự nhiên như thể đây là nhà mình.

 

Khương Nhan Lâm nhìn Bùi Vãn Ý một hồi lâu rồi im lặng bước vào bồn tắm tắm rửa gội đầu tiếp.

 

Lúc ngủ người toàn mồ hôi, tóc đã rối bời. Nếu không mệt lả, cô cũng phải cố bò dậy tắm rửa xong xuôi rồi mới ngủ tiếp.

 

Đằng này cái kẻ gây ra chuyện lại trông tươi tỉnh rạng rỡ, còn có thời gian đi mua đồ. Nghĩ chỗ này là nhà mình chắc?

 

Khương Nhan Lâm càng nghĩ càng bực, vừa tắm rửa vừa tính cách tống người này ra khỏi cửa.

 

Đợi khi sấy tóc, dưỡng da xong xuôi bước ra, cô đã ngửi thấy mùi thơm lừng của trứng xào cà chua và cơm trắng. Cô khựng lại, lời định nói lại nghẹn xuống cổ họng.

 

Thôi vậy, ăn đã rồi tống.

 

"Mới mua gạo hả?"

 

Khương Nhan Lâm liếc thấy túi gạo vừa mở. Chỉ cần nhìn chữ in trên đó biết ngay là đồ đắc. Chắc bịch mười cân kia phải ba bốn trăm tệ.

 

Phí của.

 

Bùi Vãn Ý tắt bếp, nhấc chảo đổ trứng xào cà chua vào đĩa. Cơ bắp trên cánh tay cô Bùi dưới ánh đèn hiện lên rõ ràng.

 

"Nghe nói gạo này ngon lắm, chưa ăn thử, mua ít về xem sao."

 

Khương Nhan Lâm chưa ăn bao giờ. Cô không có điều kiện.

 

Cô đi thẳng đến bên giường ngồi xuống, cầm điện thoại lên xem tin nhắn.

 

[Bạn A] hỏi cô khi nào rảnh, muốn mời cô đi ăn cơm.

 

Khương Nhan Lâm nhắn tin trả lời, liếc mắt nhìn người kia. Cô Bùi xới cơm, rồi gắp đồ ăn vào đĩa khác, bê ra, đặt lên bàn.

 

Cái bàn nhỏ xíu và có mỗi cái ghế. Bùi Vãn Ý "tch" một tiếng, lầm bầm: "Thuê cái nhà lớn hơn gì đâu ấy, chả bày biện được gì."

 

Khương Nhan Lâm bật cười. "Nhà lớn nhiều lắm. Chị muốn bao nhiêu? 20 vạn à? Chị chi?"

 

Câu này quá đúng ý Bùi Vãn Ý. Cô đặt bát đũa xuống, nhẹ nhàng kéo cái bàn lại, đặt trước mặt Khương Nhan Lâm, rồi ngồi xuống ghế, cười híp mắt nói: "Chị về là em chuyển nhà đúng không? Vậy mai đi xem nhà luôn."

 

Đào cái hố chờ cô nhảy à?

 

Khương Nhan Lâm liếc xéo, cầm đũa lấp đầy cái dạ dày bị hành cả ngày, song cô chợt ngẩng đầu nhìn người đối diện.

 

Bùi Vãn Ý đang cầm bát chuẩn bị ăn, thấy Khương Nhan Lâm nhìn thì lại gắp miếng cánh gà đang định cho vào miệng ra, im lặng bỏ vào bát em.

 

Khương Nhan Lâm nhìn cô Bùi một lúc lâu rồi hỏi: "Chị có thẻ cư trú à? Sao thuê nhà được?"

 

Bùi Vãn Ý lúc này mới thở phào, gắp miếng cánh gà khác trong đĩa, đáp: "Chuyện nhỏ ấy mà. Đăng ký một công ty bên này là lấy được visa quản lý kinh doanh thôi."

 

Khương Nhan Lâm: "..."

 

Đúng là người có tiền, không biết vứt tiền vào đâu cho hết.

 

Bùi Vãn Ý như biết mình bị mắng, trái lại khó có dịp nghiêm túc nói: "Có tiền mà không kiếm thì sao được, chưa khảo sát thị trường mà chị vung tiền bừa bãi chắc. Em đừng coi thường chị, kiếm tiền có lẽ là thiên phú từ khi sinh ra rồi của chị rồi."

 

Cô Bùi ba lời hai tiếng đã hợp lý hóa hành vi "mua" visa bằng tiền của mình. Nghe giọng điệu kiểu thật sự định "đánh trận" lâu dài.

 

Khương Nhan Lâm cúi đầu ăn cơm. Cánh gà chiên bên ngoài giòn rụm bên trong mềm mại, nêm nếm vừa miệng cực kỳ. Người ăn tối cực ít k*ch th*ch đến nỗi mở bụng, chẳng hay chẳng biết chén hết một bát cơm.

 

Người đối diện thỉnh thoảng lại lẩm bẩm vài câu. Không ai để ý, cô Bùi tự vui tự chơi, tốc độ ăn chậm hơn nhiều, gần như ăn xong cùng lúc với Khương Nhan Lâm.

 

Sau đó cô Bùi rất tự giác thu dọn bát đũa trên bàn, mang đến bồn rửa, kiên nhẫn dọn dẹp bếp núc xong xuôi, rồi tiện tay phân loại rác, cho vào mấy cái túi khác nhau chuẩn bị mang đi.

 

Khương Nhan Lâm chống cằm ngẩn ngơ. Nghe thấy tiếng động gần như dừng hẳn, cô mới hoàn hồn.

 

Bùi Vãn Ý xách túi rác xỏ giày, kéo cửa định ra ngoài.

 

Cô cúi đầu nhìn, đúng lúc chạm mắt Khương Nhan Lâm.

 

Mấy giây sau, Bùi Vãn Ý cười nói: "Chị đi đây, sáng mai qua làm đồ ăn cho em."

 

Nói xong, bước ra khỏi cửa lớn, đóng cửa lại.

 

Khương Nhan Lâm trợn mắt.

 

Còn bày trò này nữa.

 

Cô không nghĩ ngợi gì thêm, đứng dậy đi vào phòng tắm đánh răng, rồi dọn dẹp sơ phòng tắm. Ra ngoài thấy nhà cửa sạch sẽ, không còn gì để dọn, thế nên lên giường xem điện thoại.

 

Tuy nhiên xem mãi mà chẳng thấy chữ nào vào đầu. Cô đành bực bội đứng dậy thay quần áo, xỏ giày thể thao, xuống nhà chạy bộ.

 

Khu nhà cách trung tâm thành phố khá xa, bình thường chẳng thấy khách du lịch nào. Chỉ có mấy khu gần đó có nhiều người Ấn Độ sinh sống, gần như biến thành một tỉnh khác của Ấn Độ. Nếu bình thường không có việc thì Khương Nhan Lâm không ra ngoài vào buổi tối để tránh phiền phức.

 

Gần khu chung cư có một công viên. Giờ này còn sớm, đi dạo khá ổn. Song dân bản địa gần đó ngủ sớm, người già khá nhiều, mới mấy giờ đâu mà không thấy ma nào.

 

Khương Nhan Lâm chạy chậm vài vòng, đợi đến khi gần như cảm thấy mệt thì chạy bộ về khu chung cư.

 

Trong thang máy, cô lại gặp thanh niên công sở kia. Hình như mới tăng ca về, có thể nhìn thấy sự mệt mỏi của dân văn phòng. Thấy cô bước vào thang máy, thanh niên cũng phản ứng gì.

 

Đến khi thang máy lên lầu, thanh niên mới hoàn hồn, vội vàng chào một tiếng.

 

Khương Nhan Lâm ôn hòa đáp lại, cô không đến mấy lần người ta định nói rồi lại thôi. Thang máy đến tầng, cô bước ra trước, đi về nhà.

 

Ánh mắt sau lưng nhìn cô rất lâu. Khương Nhan Lâm đi thẳng đến cửa nhà, đợi một lát rồi mới lấy chìa khóa mở cửa, nhanh gọn bước vào nhà đóng cửa, khóa trái.

 

Vừa về đến nhà, tinh thần gần như cạn kiệt. Khương Nhan Lâm tắm rồi lên giường nghịch điện thoại, sắp xếp từng việc vào lịch trình những chuyện sau này, tiện thể ru mình vào giấc ngủ.

 

Tin nhắn kiểm tra của mẹ Tiết gửi đến đúng giờ như mọi khi, hỏi cô hôm nay làm gì, ăn gì, chuẩn bị nhập học tới đâu, khiến Khương Nhan Lâm tưởng mình sắp vào lớp một.

 

Cô kiên nhẫn trả lời từng câu một, bỏ qua chuyện Bùi Vãn Ý đã đến Tokyo.

 

Mẹ không thấy người đáng lẽ phải về vào dịp Tết Nguyên Đán, còn thở dài một hồi. Sau này dần dần nhận ra chuyện thì thôi nhắc mấy thứ liên quan vì sợ Khương Nhan Lâm khó chịu.

 

Mãi đến khi Khương Nhan Lâm dọn xong hành lý, hôm sau lên đường đi Tokyo, mẹ mới nhịn không được đóng cửa lại, kéo Khương Nhan Lâm nhỏ giọng hỏi: "Con thật sự không nói với Tiểu Bùi một tiếng à? Hai đứa sao mà phải đến nước này?"

 

Người làm mẹ luôn vô thức cảm thấy con mình làm chưa đủ tốt, cứ một mực nói: "Con chưa nói với Tiểu Bùi chuyện con đi du học, làm người ta buồn, đúng không? Có gì thì nói chuyện đàng hoàng với nhau, mai sau sắp xếp đi gặp nhau."

 

Khương Nhan Lâm im lặng nghe mẹ lải nhải một hồi lâu rồi bình tĩnh đáp: "Chị có chuyện riêng phải làm, con và chị không phải người cùng một thế giới."

 

Mẹ nhìn cô như nhìn người ngốc.

 

"Người ta lặn lội đường xa từ Mỹ chạy đến tìm con đấy, con tự tin nói vậy à? Mẹ thấy con bé Tiểu Bùi chẳng hề yếu đuối chút nào, còn chịu khổ giỏi hơn con, nhà con bé có tiền thì là chuyện nhà con bé, người không cùng thế giới gì mà không cùng thế giới?"

 

Khương Nhan Lâm nghe xong, đáp: "Thế mẹ coi con làm chị chạy mất đi. Vì con làm chị giận thật mà."

 

Lúc đó, mẹ nhìn cô hồi lâu, không nói gì.

 

Song đến hôm sau, khi tiễn cô lên xe ra sân bay, mẹ mới khẽ nói:

 

"Trước khi Tiểu Bùi đi, con bé gửi cho mẹ một bao lì xì to lắm, bảo mẹ làm đồ ngon cho con bé ăn Tết. Giờ có ăn được gì đâu, nếu con còn liên lạc được thì trả lại cái bao lì xì này cho con bé đi."

 

Mẹ vừa nói vừa lấy ra một bao lì xì, dày cộp, nhìn thôi là biết bao nhiều.

 

Khương Nhan Lâm nhận lấy, nhưng không nói gì, cầm đồ lên xe.

 

Vì cô biết, Bùi Vãn Ý không nhận. Đồ đưa đi mà bị người ta trả lại thì có mà không vui.

 

Mà Khương Nhan Lâm đồng thời cũng biết, mẹ không nói sớm lại chẳng nói muộn, lại cứ phải chọn ngày 14/2 để nói, thế là ý gì.

 

Đáng tiếc ý tốt này sẽ không có hồi âm.

 

Khương Nhan Lâm xoay người, đợi trả lời xong tin nhắn của mẹ thì định đặt điện thoại xuống nhắm mắt.

 

Điện thoại chợt rung lên, Khương Nhan Lâm lần nữa mở khóa xem tin nhắn.

 

Một avatar đã lâu không hiện thông báo gửi tin nhắn đến, hỏi:

 

"Mai em muốn ăn gì?"

 

Khương Nhan Lâm nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, hồi lâu mà không chớp mắt.

 

Mãi đến khi màn hình mờ đi, cô vẫn vậy, không trả lời.

Bình Luận (0)
Comment