Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 230

Chương 230

 

Sáng sớm hôm sau, người không nhận được hồi âm vẫn mặt dày chạy đến gõ cửa, cứ cộc cộc mãi cho đến khi Khương Nhan Lâm bực mình phát cáu phải xuống giường mở cửa cho.

 

Cái bản mặt trong chuông cửa video như đoán trúng phóc cô sẽ thập thò nhìn trộm, thế là Khương Nhan Lâm dứt khoát quay hẳn mặt về phía camera để ai kia coi cho rõ.

 

Giây tiếp theo, cửa phòng hé mở, Bùi Vãn Ý chui vào quen như cháo chảy, vừa cởi giày vừa tiện tay b*p m*ng Khương Nhan Lâm một phát, giải tỏa cơn thèm thuồng.

 

Khương Nhan Lâm nhíu mày muốn tống cổ ra ngoài thì bị kéo vào lòng ôm chặt như gấu, vì tay kia rắn chắc quá nên cô không làm lại.

 

Cái đầu xù xì dụi hết vào hõm vai Khương Nhan Lâm lại dụi ra, hít hà mấy hơi rồi hỏi: "Em đổi sữa tắm loại gì mà thơm mùi cam chịu không nổi, kiểu hè đến nơi rồi."

 

Khương Nhan Lâm chưa kịp rửa mặt đánh răng đã bị mổ cho một phát, rồi lại dụi lên người.

 

"Chị muốn ứng lương trước."

 

Bùi Vãn Ý vòng tay ôm eo Khương Nhan Lâm nhấc bổng cả người lên, vào phòng tắm, đặt lên bồn rửa mặt.

 

Khương Nhan Lâm nghiêng đầu tránh, khép vội đầu gối, người kia lại vớ lấy bàn chải và kem đánh răng, thong thả nặn kem lên bàn chải, "a" bảo cô há miệng.

 

Thấy vẻ mặt như sắp nghẹn đến nơi của Khương Nhan Lâm, Bùi Vãn Ý không nhịn được cười, mặt dày mày dạn hỏi: "Chị có làm gì em đâu, há miệng nhanh nào, đánh răng xong mới được ăn."

 

Khương Nhan Lâm chẳng nói chẳng rằng đạp cho ai kia một phát, giật lấy bàn chải điện từ, tự đánh răng.

 

Bùi Vãn Ý véo má Khương Nhan Lâm một cái, "ngoan quá cơ."

 

Chưa đợi Khương Nhan Lâm kịp đá cho phát nữa, Bùi Vãn Ý đã tự giác bước ra khỏi phòng tắm, xắn tay áo mở tủ lạnh, tìm đồ ra làm bữa sáng.

 

Người trong phòng tắm đánh răng rửa mặt, người ngoài phòng tắm đập trứng làm nóng chảo, tiếng ồn trắng vang vọng khắp căn phòng, cho đến khi không khí bị mùi bạc hà của kem đánh răng và mùi thơm của trứng chiên xâm chiếm.

 

Khương Nhan Lâm rửa mặt xong đi ra, đến bên giường kéo rèm cửa sổ chống nắng. Ngày dài hơn cả mùa đông đến, ánh ban mai xuyên qua lớp voan cửa sổ, rải đầy sàn nhà thứ ánh sáng nhàn nhạt.

 

Khương Nhan Lâm lấy nước hoa hồng vỗ lên mặt, người làm xong bữa sáng đã bưng đĩa đi đến sau lưng, gọi cô qua ăn.

 

Bùi Vãn Ý vẫn kéo cái bàn đến bên giường, tự ngồi xuống ghế, nói: "Hay là chuyển luôn ghế bên nhà chị sang đây nhỉ, cứ ngồi trên giường thì không ổn lắm."

 

Sao chị không xuống sàn ngồi?

 

Khương Nhan Lâm vừa ngồi xuống giường, vừa cầm nĩa lên cắt bánh mì sandwich.

 

Cô không thèm để ý, Bùi Vãn Ý thì lại có cả tá chuyện để nói.

 

"Còn nữa, cái lò vi sóng với tủ lạnh của em bé xíu, nhét mãi không vừa và em có mỗi hai cái chảo rán, xào rau làm gì có lửa lớn, chán phèo."

 

Cô Bùi tự nói tự quyết: "Hay là đổi hết đi ha."

 

"Không phải nhà chị." Khương Nhan Lâm liếc cô Bùi một cái, nói xong thì im lặng tiếp tục ăn.

 

Bùi Vãn Ý chẳng giận, còn cười, mặt đầy tự tin.

 

"Sớm muộn gì mà cũng của chị thôi."

 

Nói rồi, cô Bùi im lặng, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

 

Khương Nhan Lâm còn ca sáng, chả rảnh mà đôi với co. Ăn xong bữa sáng, cô thu dọn đồ đạc thay quần áo, vội cầm túi xách ra khỏi cửa. Về phần cái cục nợ ở nhà kia có định bám riết không chịu đi hay không, cô chẳng có thời gian và tâm trạng để mà lo.

 

Cô vừa kịp giờ đến quán cà phê nơi mình làm thêm, Suzuki - người cùng ca với cô, cười chào một tiếng. Khương Nhan Lâm đáp lại "Chào em" rồi chui vào phòng thay đồ nhân viên thay quần áo.

 

Quán cà phê có bán bánh mì ăn sáng nên luôn là lựa chọn của dân văn phòng gần đó. Họ thường mua bữa sáng hoặc bữa trưa khi họ đi ngang qua. Quán bận từ sáng, Khương Nhan Lâm lấy order và tính tiền, Suzuki thì lo đóng gói và mang đồ ăn lên, còn vài đồng nghiệp khác chạy trong bếp và một barista chuyên nghiệp thì túc trực máy pha cà phê.

 

Đợi đến khi xong đợt khách đông nhất buổi sáng, Khương Nhan Lâm có mười phút nghỉ, cô đổi ca với đồng nghiệp ở bếp, chậm rãi uống nước ấm từ cốc mang theo.

 

Suzuki là cô bé rảnh rỗi, sinh viên đại học thực sự nhiều năng lượng hơn dân công sở, sau khi vẽ xong thực đơn hoạt hình cho quán, cô bé chạy vội vào tìm Khương Nhan Lâm, phấn khích nói: "Chị đẹp bữa hôm có đến ấy, chị đó ngồi bên góc kia kìa, kiểu đợi người."

 

Khương Nhan Lâm suýt bị sặc nước, cô vỗ ngực hai cái rồi mới đặt cốc xuống, đứng dậy hé nhìn qua tấm rèm vải ở bếp sau.

 

Vừa liếc mắt, cô đã thấy một người nào đó đang ngồi ung dung trên ghế quầy bar bên cửa sổ, chống cằm nhìn dòng người qua lại bên ngoài cửa kính. Nhìn từ góc độ này, dù không trang điểm nhưng góc nghiêng không có bất kỳ khuyết điểm nào, ngồi đó làm mẫu cho quán.

 

Suzuki không nhịn được ghé vào bên cạnh Khương Nhan Lâm nói: "Em rất muốn đến hỏi chị ấy có phải là người mẫu không, tỷ lệ cơ thể sao mà đẹp thế, nhìn như lai Âu ấy, da cũng đẹp nữa."

 

Khương Nhan Lâm chán, đáp: "Chắc qua dao kéo rồi."

 

Suzuki nghe vậy thì sáng cả mắt. "Thế em phải hỏi dao kéo gì mà có thể chăm da đỉnh thế."

 

Khương Nhan Lâm: "..."

 

Thôi đừng hỏi, hộp kem dưỡng của người ta là bay của em nửa tháng lương rồi cô bé.

 

Hết giờ nghỉ, Khương Nhan Lâm trở lại quầy làm việc, tiện thể cảm ơn đồng nghiệp nam đứng ca giúp mình.

 

Rồi có ánh mắt quét tới, ghim chặt vào mặt cô, hồi lâu không rời đi.

 

Khương Nhan Lâm giả mù, kiểm kê stiền trong máy, xác nhận không có vấn đề gì rồi mới tiếp tục làm việc.

 

Có khách vào quán thì cô lấy order và tính tiền, nhanh nhẹn, hiệu suất cao, khách hàng đỡ xếp hàng.

 

Đợi đến khi quán lại vắng khách, Suzuki ghé nhẹ vào Khương Nhan Lâm, nhỏ giọng hỏi: "Sao chị đẹp đó nhìn chị miết vậy?"

 

Khương Nhan Lâm chả buồn ngước mắt, trả lời: "Chị biết đâu nào. Mấy người mà sáng rảnh ra ngồi cà phê giết thời gian thì cũng khó hiểu ấy."

 

Suzuki cảm thán nói: "Thỉnh thoảng em thấy chị nói chuyện có lý ghê, sâu sắc nữa chứ. Không hổ là chị, chị Khương."

 

Khương Nhan Lâm cười cho qua.

 

Một buổi sáng bận rộn thoáng chốc đã xong, nhưng chỉ người trong cuộc mới biết mệt mỏi đến nhường nào.

 

Khương Nhan Lâm giao ca với đồng nghiệp đến thay, về phòng thay đồ thay quần áo, thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài.

 

Người ngồi bên cửa sổ đã đi. Cô liếc nhìn một cái rồi thôi, chào Suzuki và đồng nghiệp khác cùng hướng rồi thẳng đường ra bắt tàu điện.

 

Có bóng người lén lút theo sau, không xa không gần đi sau lưng cô, theo cô lên tàu điện rồi lại xuống ở cùng một trạm.

 

Khương Nhan Lâm đến cửa hàng tiện lợi gần chung cư mua đồ như thường lệ. Lúc tính tiền cô thu ngân hỏi thăm: "Sao hôm nay em không lấy cà phê? Còn hàng đó."

 

Cô cười trừ: "Hôm nay em uống trà."

 

Chào tạm biệt cô thu ngân, Khương Nhan Lâm xách túi đồ vào chung cư, bấm tầng thang máy.

 

Người theo đến tận đã tăng tốc, xông vào thang máy, rồi cười: "Khéo thật, em mới về sao?"

 

Khương Nhan Lâm lười chẳng thèm để ý.

 

Thang máy vừa đến tầng, cô đi thẳng ra ngoài, xách đồ đến cửa nhà.

 

Bùi Vãn Ý vội theo sát, đợi Khương Nhan Lâm mở cửa rồi luồn người vào trong, tự nhiên như ở nhà mình rồi thay dép lê các kiểu.

 

Khoan đi, đâu ra đôi dép vậy?

 

Khương Nhan Lâm nhìn chằm chằm đôi dép lê dưới chân Bùi Vãn Ý hồi lâu mới dời mắt, mệt chả buồn cằn nhằn.

 

Vừa bước vào trong, cô thấy thêm một chiếc ghế, viết rõ mấy chữ "xâm nhập gia cư bất hợp pháp" một cách ngang nhiên. Khương Nhan Lâm nhét đồ trong túi vào tủ lạnh rồi đến bồn rửa tay bên cạnh rửa tay.

 

Bùi Vãn Ý liếc nhìn đồ Khương Nhan Lâm mua, lắc đầu thở dài một hơi kiểu chê bai. Nhưng cô kệ, chỉ lấy đồ trong tủ lạnh ra, xắn tay áo chuẩn bị nấu cơm.

 

Khương Nhan Lâm rửa mớ dâu tây hôm qua, loại dâu tây tuyết nhạt màu hồng phấn, đắt hơn dâu tây thường nhiều, bình thường cô ít khi mua về ăn. Cô ném một quả vào miệng, dựa vào tủ lạnh nhìn người đang ở trước bếp, im lặng ăn, không để ai nhìn ra tâm trạng.

 

Bùi Vãn Ý bị nhìn đến dựng cả tóc gáy, thế nên rút cờ trắng đầu hàng: "Em nhìn gì đó?"

 

Khương Nhan Lâm lúc này mới ngước mắt nhìn thẳng vào mặt Bùi Vãn Ý. "Chị rảnh quá nhỉ, không đi làm à?"

 

Bùi Vãn Ý tự động dịch câu này ra rồi đáp: "Yên tâm, chị xử lý xong hết rồi mới đến đây, bên kia tạm thời không cần chị trông nữa. Với lại chị sang đây công tác, đâu có thất nghiệp."

 

Bùi Vãn Ý rửa xong mớ rau xanh thì cầm dưa chuột ra rửa.

 

Cô mặc sơ mi và quần dài, tóc bừa tóc , thật sự chẳng biết cô Bùi làm nghề gì.

 

Ánh bạc của chiếc lắc lóe lên dưới ánh đèn bếp, Bùi Vãn Ý đưa tay tránh giọt nước b*n r*, chuyên tâm rửa rau củ, không ai nói gì.

 

Hoặc có lẽ, đang đợi có người nói gì.

 

Về phần đó có phải là một kết quả hay không thì chẳng còn quan trọng đến thế nữa.

 

Khương Nhan Lâm ăn hết ba quả dâu tây, hộp còn chỉ một nửa.

 

Cô đặt hộp dâu tây lên bếp, vỗ tay phủi nhẹ rồi quay người đi đến cái bàn của mình, ngồi xuống nghịch điện thoại, tiện thể chờ cơm.

 

Bùi Vãn Ý liếc trộm một cái rồi mới thừa cơ nhón lấy trái dâu tây màu hồng phấn nhét vào miệng.

 

Chua chua ngọt ngọt, ngon lạ thường.

Bình Luận (0)
Comment