Chương 231
Thói quen là thứ gì đó âm thầm như con sâu leo rào.
Đôi khi vì vậy mà thấy đáng sợ.
Như thể nó bịt mắt, bịt não, bịt hết cả cái tôi của mình và cứ trơ trơ ra ở mấy cái xó xỉnh nào đó mà mình không dám nhận.
Tiếng dầu mỡ bắn tanh tách trong chảo, vòi hoa sen xả nước nóng ào ào, mùi cơm thơm nức mũi, đèn đường ngoài kia vừa lên, ánh trăng tịch mịch rải vào phòng.
Trong tích tắc, từ bóng dáng hiện ra hình hài rõ: tóc đen huyền, mặt trắng bệch, biểu cảm thì tươi sáng, đôi mày và đôi mắt sâu hút hồn.
Bùi Vãn Ý cúi xuống, đưa tay vuốt vuốt mấy sợi tóc mai lòa xòa trước trán, đầu ngón tay lướt nhẹ qua má.
"Chị đi đây, mai gặp."
Giọng nói rơi ngay trên đầu, nhẹ nhàng tình cảm.
Khương Nhan Lâm nhìn theo lưng áo của Bùi Vãn Ý đi xa dần, cho đến khi biến mất khỏi cửa lớn cô vẫn không hé răng nửa lời.
Đợi đến khi mấy âm thanh đó tan vào hư vô, cô mới thu mắt lại, đưa tay xoa xoa trán, vò cho mớ tóc mai rối tung lên.
Song cuộc đời vốn dĩ vô thường và không dừng lại bởi mấy chuyện này.
Khương Nhan Lâm vẫn cứ bon bon qua ngày với lịch trình bận rộn quen thuộc, sáng ra đến quán cà phê đều vắt chanh, trong giờ làm thì chăm chỉ như con ong, coi như không thấy cái mống nào đó gọi có ly cà phê mà ngồi lì cả buổi sáng, đến giờ thì tự động tan ca, vội vàng bắt tàu điện về nhà.
Thời gian trôi qua, số lần tăng tiến, đến cả Suzuki - cô bé mặt dày cũng nhận ra có gì đó sai sai, không nhịn được chạy qua tám riêng với cô: "Chị đẹp hôm nọ đến năm ngày rồi đó, bữa nào cũng ngồi đó nhìn chị, đừng nói là..."
Khương Nhan Lâm thì đã biết rõ tình hình, ngược lại còn thấy khá bình thường.
Giây tiếp theo, Suzuki lại nhỏ giọng: "Kiểu mấy người đi tuyển idol ấy, muốn săn chị làm người mẫu!"
"..."
Khương Nhan Lâm thấy khó hiểu thật sự, cô ấp úng một lúc rồi mặc kệ Suzuki tự mò, bỏ chuyện giải thích.
Vì ngày mai là ngày cuối, làm ca tối thay cho cô bé đồng nghiệp người Việt là có thể về nhà đợi nhập học. Sau này có lẽ cũng chẳng còn dịp nào làm việc chung, giải thích vô ích.
Đến giờ tan ca, Khương Nhan Lâm chào tạm biệt Suzuki và đồng nghiệp khác rằng cô sắp nghỉ, rồi rời khỏi quán cà phê dưới ánh mắt dõi theo của mọi người.
Người đã rời khỏi quán cà phê trước đang đợi cô ở con phố gần đó. Thấy cô cầm đồ đi ra, người đó im lặng lẽo đẽo theo sau, không xa không gần. Như những ngày trước kia, người đó theo cô như một kẻ bám đuôi đến tận khu chung cư, đợi đến khi cô vào thang máy thì nhanh chân đuổi theo, chen vào thang máy chật hẹp.
Khương Nhan Lâm cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, coi như không thấy người to kia.
Cô Bùi chẳng giận, khoanh tay dựa vào một bên, mắt cứ nhìn thẳng vào Khương Nhan Lâm, giống như lúc ở quán cà phê, im lặng đến đáng sợ.
Thang máy đến tầng, Khương Nhan Lâm im lặng bước ra ngoài.
Ở cuối hành lang phía đối diện có người đang đóng cửa.
Cô nhịn đến khi tiếng đóng cửa vang lên, chắc chắn không còn ai trên hành lang tầng này nữa thì mới khựng lại, đứng yên tại chỗ.
Người phía sau vội vàng dừng lại, may là không đâm sầm vào cô.
Khương Nhan Lâm quay người lại, nhìn Bùi Vãn Ý, nói: "Chị muốn theo đến khi nào? Chị không có việc gì khác để làm sao?"
Bùi Vãn Ý còn tưởng Khương Nhan Lâm có thể nhịn được thêm, nhưng chưa đến một tuần đã nổi nóng. Đến lúc này, cô cười nói: "Sao? Em muốn báo cảnh sát bắt chị à?"
Vừa nói, Bùi Vãn Ý vừa đút một tay vào túi quần, nhìn quanh một lượt rồi cười: "Tự do của chị mà? Chị làm gì ở nơi công cộng cũng không được à? Chị đâu có chạm vào em."
Khương Nhan Lâm thực sự chán, thẳng thắn lên tiếng: "Rảnh quà thì ra đường nhặt rác, không thì kiếm bừa xưởng nào đó vào đóng hộp cơm cũng được, đừng bám theo em mãi."
Câu từ đủ cay nghiệt.
Bùi Vãn Ý lại không dám nói rằng mình bỏ mặc mấy dự án trị giá hàng tỷ tệ, chạy đến đây làm osin không công là thế nào, nói thật ra thì có mà bị đuổi cổ ngay. Cô Bùi ngoài mặt chẳng lộ ra chút nào, ngược lại còn hạ giọng đáp: "Chị muốn biết em làm gì thôi. Nếu không chị không yên tâm được."
Khương Nhan Lâm khựng lại rồi lạnh lùng phán một câu: "Giờ thấy rồi đó, mà thấy cả tuần nay rồi chứ ít gì."
Bùi Vãn Ý còn định lải nhải thêm thì Khương Nhan Lâm đã mất kiên nhẫn toàn tập, "Ngày mai đừng có mà lượn lờ theo nữa đấy."
Chỉ là ngày mai thôi hả?
Bùi Vãn Ý suy nghĩ được nửa giây, rồi đáp: "Vậy thôi, đảm bảo mai em không nhìn thấy chị nữa."
Nói xong Bùi Vãn Ý mới nhận ra câu này nghe sai sai, nhưng muốn chữa cháy cũng muộn rồi. Người kia không quay đầu, đi thẳng vào cửa.
Bùi Vãn Ý thầm thở dài một tiếng, vội vàng đuổi theo, lách người vào trong nhà.
"Ý chị không phải vậy."
Đợi cánh cửa sau lưng đóng sầm lại, cô kéo mạnh Khương Nhan Lâm, đẩy người kia dính chặt vào cửa, rồi hôn hít tới tấp như muốn ăn tươi nuốt sống.
Khương Nhan Lâm như thể không hiểu cô Bùi Vãn Ý nói gì, lạnh mặt cố gỡ tay ra.
Bùi Vãn Ý đành siết chặt vòng tay, thấy đối phương chẳng buồn nhìn mình, cô túm cằm Khương Nhan Lâm rồi hôn xuống, cắn nhẹ lên, đồng thời nhấc đầu gối lên ép vào chân, buộc Khương Nhan Lâm phải dồn hết sự chú ý về phía mình.
Một nụ hôn im lặng và nghẹn ứ, hơi thở phả vào nhau nóng rực, quấn lấy nhau như tơ vò, khiến cơ thể cũng mềm nhũn như bún, gần như ngộp thở trong nụ hôn này. Bùi Vãn Ý vẫn thấy chưa đủ, cô giật mạnh cổ áo Khương Nhan Lâm, xé toạc lớp phòng bị dày cộm, khiến người kia trở nên tơi tả và hở hang, rồi nén hơi thở đứng thẳng dậy, nhìn đôi mắt ửng đỏ của Khương Nhan Lâm, khẽ gằn: "Khương Nhan Lâm, em không thật với lòng mình được à?"
Người bị ngạt thở đến đỏ bừng cả mặt không muốn muốn nghe, vừa th* d*c vừa bảo cô biến.
Bùi Vãn Ý không biến, cô nắm cổ áo Khương Nhan Lâm kéo mạnh, rồi lại áp sát, không để cho Khương Nhan Lâm có bất kỳ phản ứng chống trả nào.
Nhìn người kia tức giận đến vậy mà vẫn mím chặt môi không chịu hé răng, Bùi Vãn Ý nhịn lại không có hành động gì hơn, véo má Khương Nhan Lâm, nói: "Em không muốn cần chị sao? Em thật sự muốn chị biến mất sao?"
Ánh mắt chạm nhau trong thoáng chốc rồi lại bị né tránh.
Bùi Vãn Ý không chịu bỏ qua cho.
"Khương Nhan Lâm, đừng để chị phải nói ra việc em cần chị đến mức nào."
Đầu gối cô nhấc lên chạm đáy, nhẹ nhàng cọ xát vào nơi ấm nóng mềm mại, khiến khuôn mặt trước mắt càng thêm sinh động, ánh mắt sắc bén như có chất rắn, song lại đẹp đến lạ kỳ.
Bùi Vãn Ý thật sự ước gì trước mặt Khương Nhan Lâm có một chiếc gương, để em nhìn rõ hình ảnh hiện tại của mình.
Và kinh nghiệm trong quá khứ đã chứng minh, những người mạnh miệng như cô Khương thì có nhìn thấy mình trong gương ướt át đến thế nào cũng sẽ không bao giờ thừa nhận.
Nói không bực là không thể.
Đã vô số lần, Bùi Vãn Ý ngạc nhiên về sự kiên nhẫn của mình, nhưng em dường như không có giới hạn, bị mở rộng đến vô tận.
Tuy nhiên, tim người làm bằng thịt, thứ mà Bùi Vãn Ý trước đây chưa từng có, một khi có được lại không thể thoát khỏi quy luật đã định.
Cô thực sự khát khao được đáp lại, khát khao vô cùng mãnh liệt, hơn bất kỳ ai.
"Khương Nhan Lâm, thừa nhận thích chị khó vậy sao?"
Bùi Vãn Ý vuốt nhẹ mái tóc rối bời của Khương Nhan Lâm, cô dịu dàng.
Người trước mặt bướng bỉnh kìm nén mọi âm thanh, mím chặt môi không nói một lời, dù cho biểu cảm trên mặt, nhịp thở lên xuống của lồng ngực và sự ấm nóng mềm mại nhất đang tố cáo bản thân.
Nghe Bùi Vãn Ý nói, đối phương dường như khẽ cười một tiếng, nhếch mép đầy vẻ giễu cợt.
"Chị lấy tư cách gì để nghĩ lâu thế mà em còn thích chị như trước nhỉ?"
Bùi Vãn Ý thực sự muốn thở dài.
"Khương Nhan Lâm, chị biết em giận chị, vì vậy em mắng chị, đánh chị như nào cũng được, chị không có ý kiến gì." Cô nâng niu khuôn mặt trong lòng bàn tay, khẽ nói: "Nhưng em đừng nói vậy nữa. Em nói thế làm tim chị tan nát."
Khương Nhan Lâm quay đầu, im lặng hít sâu một hơi, mặc cho cả người đã bị ép chặt vào cửa không nhúc nhích được, quần áo xộc xệch đến thảm hại, cô vẫn phòng bị đến không có kẽ hở.
"Em không muốn mắng chị, em không muốn đánh chị, em chỉ mong chị đừng theo em nữa."
Không khí chìm vào im lặng trong giây lát.
Bùi Vãn Ý mím môi, nhìn Khương Nhan Lâm hồi lâu rồi lên tiếng: "Nếu em muốn thế thật thì thôi vậy."
Nói rồi, Bùi Vãn Ý đứng thẳng dậy, buông Khương Nhan Lâm ra.
"Chị làm sẵn cơm trưa cho em rồi, trong tủ lạnh, em nhớ hâm lại rồi ăn."
Cô kéo cổ áo Khương Nhan Lâm, cẩn thận cài từng chiếc cúc, sau khi vuốt phẳng từng nếp nhăn thì cuối cùng ôm người trước mặt một cái.
"Chị ở ngay bên cạnh thôi, khi nào cần thì gọi chị."
Khương Nhan Lâm nghe giọng Bùi Vãn Ý, song không đáp.
Bùi Vãn Ý không quá thất vọng, buông người ra rồi mở cửa, đi thẳng ra ngoài.
Trước khi cửa đóng lại, cô quay đầu nhìn Khương Nhan Lâm, cô nói: "Nhưng hình như chị thích em hơn trước rồi."
Tiếng cửa đóng vang vọng trong phòng hồi lâu.
Khương Nhan Lâm đứng sau cánh cửa đến khi chân tê rần mới hoàn hồn, đi đến bậc thềm thay dép rồi vào nhà.
Cô c** q**n áo bẩn trên người ra, đi thẳng vào phòng tắm rửa mặt, đợi đến khi thay ngủ sạch sẽ rồi mới mở tủ lạnh lấy nước khoáng ra đun sôi để uống.
Trong tủ lạnh có hai cái cơm nắm gạo lứt được bọc màng bọc thực phẩm, vừa đủ cho một bữa trưa của cô. Khương Nhan Lâm nhìn hồi lâu rồi lấy ra, cho vào lò vi sóng hâm nóng.
Ngăn kéo tủ lạnh chứa đầy rau củ quả tươi ngon, được đóng gói cẩn thận và là hàng cao cấp.
Bên phải là một hàng dài nước uống lợi khuẩn và sữa chua, đến cả sữa đậu nành không đường cũng có mấy hộp, dãy trên cùng là Calpis lon trắng.
Khương Nhan Lâm liếc nhìn rồi im lặng đóng tủ lạnh lại, đợi đồ trong lò vi sóng chín.
Trong một khoảng thời gian dài, những dòng suy nghĩ miên man trôi về những giới hạn không thể nắm bắt, khiến cơ thể đang dựa vào tủ lạnh vô thức trượt xuống, quỳ dưới sàn gỗ lạnh lẽo.
Váy ngủ xộc xệch, đầu gối cong lên kéo theo vết thương cũ âm ỉ đau, nhưng cô dường như không cảm nhận được, co chân, đưa tay xuống dưới váy.
Những xúc cảm còn sót lại hình như không bị nước nóng cuốn trôi, ngược lại càng chi phối cô thêm rõ ràng. Khương Nhan Lâm ngửa cằm lên, một tay thô bạo kéo cổ áo, cùng với lực đạo đến tận đáy và căng thẳng.
Trong cơn sóng lớn gần như nhấn chìm lý trí, cô cắn ngón tay, khẽ gọi tên người kia.