Chương 232
Từ thuở còn thơ bé, Khương Nhan Lâm đã thuộc nằm lòng một chân lý: Đời không cho phép mình vênh váo quá đà, cứ hớn hở là y như rằng có chuyện xui xẻo ập đến.
Ban đầu chỉ là mấy chuyện vặt vãnh con con. Cứ mỗi lần vớ được món đồ ưng ý, hoặc tự dưng hứng khởi, kiểu gì cũng có rắc rối theo sau.
Từ lúc cắp sách tới tận khi lớn đầu, bao nhiêu lần như thế dạy cho cô một điều: Vui thì cứ vui, nhưng đừng có mà cười toe toét quá sớm.
Và kiểu mừng hụt, cứ nhằm đúng lúc mình chẳng ngờ nhất mà giáng xuống đầu.
Sau này, Khương Nhan Lâm lanh trí hơn, cô xâu chuỗi mọi thứ lại, rút ra những quy tắc ngầm: Đồ gì thích quá, thứ gì quan trọng quá, hay thứ gì mình cố chấp quá, tốt nhất là giấu kỹ vào. Bằng không thì như cái quyển vẽ tay biến mất khỏi ngăn kéo ký túc xá.
Bao nhiêu đêm ngày cặm cụi vẽ vời, từng nét bút đổ bao nhiêu tâm huyết, lúc tìm lại thì tan nát như tương, nằm gọn trong thùng rác dưới lầu.
Rồi thì truyện trinh thám mình mê mệt, bộ truyện tranh bản giới hạn bạn bè tặng sinh nhật, cả những thứ yêu thích khác cứ thế không cánh mà bay, hoặc bị phá hoại không thương tiếc.
Lớn thêm chút nữa, Khương Nhan Lâm học được chiêu cao tay hơn.
Đó là không để ai có cơ hội phát hiện ra mình thực sự thích gì, để tâm điều gì, hay sợ hãi thứ gì.
Cứ thế, cô dần dà trở nên điềm tĩnh, chuyện nuốt cảm xúc xuống bụng trở thành một quy trình tự động.
Đến nỗi, sóng gió chưa kịp nổi lên đã bị cô chôn vùi lặng lẽ tận đáy lòng.
Nhưng nó không có nghĩa là cô chọn cách "trốn tránh" - một con đường tuy hèn nhưng khá hữu dụng.
Khương Nhan Lâm hiểu rõ, cô chỉ là nhìn thấy cái kết cục tồi tệ sớm hơn người khác, để từ đó ngầm nhắc nhở bản thân: Đừng tự mãn, đừng mừng vội.
Khi đã luôn trong tư thế sẵn sàng đón nhận mọi chuyện tệ hại nhất, thì dù phong ba bão táp ập đến, cô vẫn cứ thản nhiên đối diện.
Dẹp yên những cảm xúc nhanh gọn lẹ, phủi phủi bụi trên người, rồi lại tiếp tục bước tới.
Lâu dần, cô cũng chẳng còn nhớ cả cảm giác gào thét lên cho hả giận.
Khi lý trí đạt đến mức độ của một cỗ máy, chỉ có năng lực giải quyết vấn đề hiệu quả cao, mà chẳng có tỷ lệ sai sót cho việc mất kiểm soát và sụp đổ, xem ra sẽ không còn cảm giác "sống".
Vậy nên Khương Nhan Lâm từ lâu không còn sợ việc "buông bỏ", mà còn cam nguyện nếm trải mùi vị của nó.
Trên đời có nhiều người, như Lâm Tiểu Thất trước khi gặp Lê Quân Tranh, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Bởi vì con người có bản năng tránh dữ tìm lành, sẽ muốn tránh xa những gì khiến bản thân đau khổ.
Khương Nhan Lâm lại biết rõ, có lẽ bản thân cô có nghiện với nỗi đau.
Ban đầu, là tận hưởng cảm giác nhói đau tinh thần thoáng qua, thỉnh thoảng cho cô cảm giác mãnh liệt rằng mình đang sống.
Khi cô có thể khéo léo điều khiển tiến lui, xem ra cũng chẳng phải là chuyện gì quá nguy hiểm.
Cho đến sau này, Bùi Vãn Ý xuất hiện trong cuộc đời cô.
Khương Nhan Lâm mới bất giác phát hiện, vô luận là nhói đau tinh thần, hay là xúc cảm trên cơ thể, tất cả sẽ khiến cô nghiện.
Song cái "nghiện" do chị mang lại thật sự độc nhất vô nhị.
Giống như chỉ khi ở bên chị cô mới thực sự sống dậy.
Từ giấc ngủ say, từ im lặng, từ việc đặt mình vào sự lạnh lẽo như băng tuyết mà bước đi.
Sống dậy.
Nhưng làm sao để lừa gạt được ông trời, mới không bị phán tội cho việc "vênh váo" đây?
Cho đến ngày này qua ngày khác ngồi trên chuyến tàu điện rung lắc, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ lướt nhanh, Khương Nhan Lâm vẫn không có bất kỳ đáp án nào.
Cô vô cùng rõ bước đi trong kế hoạch mà mình đã vạch ra từ lâu trong hơn một tháng chuyển đến Tokyo, mọi thứ tiến triển vững chắc, thuận lợi đến mức khiến người ta không có cảm giác chân thực.
Nhưng cô lại giống như một cỗ máy đã hoạt động quá lâu, bình lặng duy trì hoạt động cơ bản đối diện với tất cả mọi thứ trong tầm mắt.
Không có bi hoan, không có sóng gió.
Thì ra thực hiện được một nguyện vọng lớn lao, cũng không khiến cô trở về hình ảnh viết mọi thứ trên mặt của thuở thiếu thời.
Cô sẽ không bao giờ còn vì thi được hạng nhất, bài văn đạt điểm tối đa, thêm được một chai nước ngọt trúng thưởng, quyển sách cô yêu có mùi mực im mới, học được cách cầm chắc cây bút vẽ, thuộc lòng lời bài hát tiếng Nhật đầu tiên.
Mà cảm thấy niềm vui thuần khiết, có thể nở nụ cười thật lòng nữa.
"Khi còn bé, hạnh phúc là một điều giản đơn. Lớn lên rồi, giản đơn lại là một điều hạnh phúc."
Cô bé viết câu trích dẫn vu vơ trong bài tập làm văn chắc chắn sẽ không thể ngờ rằng mười mấy năm sau cô vẫn chưa làm được điều "giản đơn" ấy.
Dù cô đã kiếm được tiền để mua những thứ mình thích, dù cô đã đặt chân đến những nơi mình hằng mơ ước, dù cô đã có những ký ức khắc cốt ghi tâm.
Và nhiều thứ bất hạnh.
Chỉ cần một cơn gió thổi qua thì những cảm xúc nhạt nhòa này sẽ tan biến như khói, chẳng để lại gì.
Khương Nhan Lâm nghĩ, mình thật sự đã trở thành một người không bao giờ bị đánh bại.
Vậy, cái giá phải trả là gì?
"...Tiền thừa ạ."
Tiếp xong khách cuối, Khương Nhan Lâm giơ tay xoay cổ thư giãn, sau đó chào đồng nghiệp rồi vào phòng thay quần áo.
Chuyện nghỉ việc đã thông báo từ trước, đồng nghiệp cũng tổ chức cho cô một buổi tiệc chia tay đơn giản. Khương Nhan Lâm cầm đồ đạc ra ngoài, chào tạm biệt đồng nghiệp đang trực ca, đi thẳng ra khỏi quán cà phê, hướng về trạm tàu điện.
Giờ không quá muộn, dân tăng ca và người đi chơi muộn còn loanh quanh. Khương Nhan Lâm một mạch vào ga, lên tàu điện và không cảm thấy bất kỳ ánh mắt nào dõi theo mình.
Cô trơ mặt cầm điện thoại trả lời tin nhắn, đồng nghiệp người Việt xong việc, đang nhắn tin cảm ơn cô, dặn cô về nhà cẩn thận.
Khương Nhan Lâm trả lời vài câu, bàn giao thêm một số việc với quản lý, đợi đến khi giải quyết xong xuôi thì tàu điện cũng gần đến ga.
Cô xách túi xuống xe, theo lệ cũ ghé vào cửa hàng tiện lợi gần khu chung cư. Nhân viên ca đêm là một sinh viên làm thêm và chưa quen với việc thanh toán, Khương Nhan Lâm xếp hàng một lúc mới xong, xách túi bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, đi vào chung cư.
Thời gian xấp xỉ lúc cô thường đi làm ca đêm về, Khương Nhan Lâm lướt mấy tin nhắn chưa đọc trên điện thoại, đi đến cửa thang máy, bất ngờ nhìn thấy tấm biển "Đang sửa" đặt ngay trước cửa.
Đây là lần đầu tiên cô thấy cảnh này.
Khương Nhan Lâm nhìn quanh một lượt, đành chọn đi theo lối thoát hiểm bên cạnh, bước lên cầu thang bộ.
May mà tầng không cao, chứ tan làm mà còn leo thang bộ về nhà thì thật là mệt chết đi được.
Vừa leo được mười mấy bậc, cửa lối thoát hiểm phía sau lại bị người đẩy ra, một tiếng bước chân rất khẽ vang lên.
Khương Nhan Lâm liếc mắt, cô chậm bước chân, vài lời đã nghẹn ở cổ họng.
Cho đến khi tiếng bước chân kia tiến sát lại gần, một mùi hương nồng nặc xộc thẳng vào khứu giác, Khương Nhan Lâm mới giật mình quay đầu.
Song chưa kịp nhìn rõ mặt người đối diện, miệng và mũi đã bị một bàn tay bịt kín, cô vội vàng giơ chân đá tới, đối phương lại không nhúc nhích, lấy cái khăn tay sặc mùi áp chặt vào mặt cô, cho đến khi hình ảnh trước mắt cô dần trở nên mơ hồ.
Khương Nhan Lâm bám chặt vào lan can bên cạnh vì muốn níu lại, nhưng cô bất lực, hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy, là một khuôn mặt đeo chiếc khẩu trang màu đen.
Cửa thang máy tầng một có người xách túi to túi nhỏ vội vã bước vào, đi thẳng vào thang máy, ấn số tầng.
Người ở đầu dây bên kia còn nói chuyện, cô đã nghe có chút lơ đãng, mãi đến khi đối phương nói xong, cô mới đáp: "Gửi vào email đi, lát nữa xem, đợi bên đó có tin gì thì gọi điện thôi."
Nói xong, cô cúp điện thoại, đợi thang máy đến tầng, mới đi thẳng ra ngoài, hướng về căn hộ mình thuê.
Căn phòng cuối hành lang dường như có người về, tuy nhiên không biết ai ở, cứ bí mật kiểu gì. Bùi Vãn Ý liếc mắt nhìn, lấy chìa khóa mở cửa nhà của mình, rồi vào nhà thay giày, đặt đồ lên bàn.
Tính toán thời gian thì chắc cũng đến giờ tan làm.
Cô rửa tay, lấy điện thoại ra mở một ứng dụng, điều chỉnh camera giám sát, rồi đặt điện thoại sang một bên, vừa đợi người về, vừa tranh thủ sơ chế những đồ mới vừa mua.
Buổi tối không bao giờ chịu ăn đồ nhiều calo, lại còn thích làm ca đêm, có chết dở không chứ.
Bùi Vãn Ý thở dài, lấy dao thái sợi dưa chuột.
Mùi cà ri Nhật Bản đậm đà xộc thẳng vào mũi, kéo ý thức đang chập chờn của Khương Nhan Lâm về mặt đất.
Nồi cà ri sôi lục bục trên bếp, tivi chiếu tin tức Tokyo, ngoài ra thì mọi thứ yên lặng.
Khương Nhan Lâm nhắm mắt, khéo léo đoán mò vị trí hiện tại.
Tay chân cô bị trói chặt sau lưng, không phải kiểu trói đùa của Bùi Vãn Ý mà là trói bằng dây thừng, càng cựa quậy càng siết, không nhúc nhích nổi.
Dù không biết mình bất tỉnh bao lâu, Khương Nhan Lâm đoán chắc mình không ở quá xa nhà.
Gã kia cố tình chọn cầu thang bộ không camera để hành động, hòng tránh bị lần ra, nhưng tầng một chung cư có cửa từ và camera, vác một người lớn như cô thì quá lộ.
Chung cư không có hầm, không cách nào khuất mắt camera mà đưa cô đi, nên chắc cô vẫn còn trong chung cư.
Tuy vậy, tầng nào cũng có camera, Khương Nhan Lâm không tin thằng này không biết.
Lẽ nào chắc chắn cô sống một mình, không ai hay cô mất tích?
Thật vậy, cô đã là thêm xong và còn tận gần nửa tháng nữa mới khai giảng, nếu thời gian này cô không ra ngoài, đồng nghiệp với trường cũng chẳng nghi ngờ.
Nhưng sao đối phương tóm được thông tin đó?
Nếu theo dõi cô đủ lâu thì phải biết dạo này nhà cô không chỉ có một mình cô.
Tiếng chân từ phòng tắm vọng ra, từng bước tiến về phía cửa, rồi tiếng tắt bếp và nồi cà ri ngừng sôi.
Khương Nhan Lâm nín thở, không hé răng.
Đến khi mùi cà ri mỗi lúc một gần, tiếng bát đĩa chạm nhẹ xuống bàn gỗ vang lên ngay sát bên.
Có giọng nói lạnh lẽo đến gai người.
"Tỉnh rồi thì ăn đi em, cà ri cay cấp độ ba, em thích món này mà."
Khương Nhan Lâm cứng đờ người một lúc lâu mới hoàn hồn, chậm rãi mở mắt.
Khuôn mặt kia đã bỏ khẩu trang đen, cho cô biết cái cảm giác quen thuộc trước khi ngất thực sự không phải ảo giác.
Đối phương quỳ gối trên thảm trước bàn gỗ, gác thìa bên mép đĩa cơm cà ri, rồi rót cốc nước ấm đặt lên bàn.
Thấy Khương Nhan Lâm im, gã nhoẻn miệng cười hiền, hỏi: "Sao thế em, mới một thời gian không gặp thôi mà, quên anh rồi à?"
Khương Nhan Lâm thực sự không tài nào hiểu nổi sao Hàn Tự ở đây, chỉ biết im lặng cảnh giác, không đáp lời.
Hàn Tự như đọc được suy nghĩ của cô, đặt cốc nước trước mặt cô, từ tốn nói: "Đừng hiểu lầm, anh ở đây trước em."
Hàn Tự cầm thìa, lịch sự múc một thìa cơm cà ri, đưa đến bên miệng Khương Nhan Lâm.
Thấy cô mím chặt môi không lay động, thế mà vẫn không cáu, giọng còn ôn hòa: "Hình như anh chưa làm gì hại em đúng không? Sao em nhìn anh kiểu đó?"
Hàn Tự ngập ngừng một chút rồi mới giả vờ lơ đãng hỏi: "Hay là, bản thân em cũng biết em đâm chọt anh thế nào nên giờ chột dạ?"
Khương Nhan Lâm chán chả buồn nói, nhưng tình thế này, cô không dám manh động chọc giận, thế khác nào tự tìm đường chết.
"Lạ thật đấy, hóa ra bày lắm trò hề nhỉ." Khương Nhan Lâm nghếch mặt nhìn Hàn Tự, thái độ cứ như mình mới là trùm cuối, kênh kiệu khinh khỉnh Hàn Tự hệt kiểu ngày xưa.
Song Hàn Tự lại cực yêu kiểu này của cô, thậm chí còn thấy thú vị.
Hàn Tự xoay xoay cái thìa trong tay, buột miệng: "Gửi mail nặc danh cho bạn bè xúi giục Lâm Kha quậy anh, em chơi đểu cả vụ của Lục Tư Ân với El luôn nhỉ?"
Khương Nhan Lâm nhướn mày, hỏi: "Kể sự thật cho người cần biết, người tò mò cũng gọi là chơi đểu sau lưng à? Cái lũ các anh đúng là ảo tưởng sức mạnh ghê rồi đấy. Đã không thích bị người ta xỉa xói chuyện xấu mình làm thì tốt nhất đừng có làm."
Tự mình bày ra mấy trò con bò làm người ta muốn nôn, còn định quay lại kiếm chuyện. Tưởng cả cái thế giới này là ba má mình chắc? Mắc gì phải nâng niu cái lòng tự trọng rẻ rách ấy?
Khương Nhan Lâm vốn không định khích bác, song Hàn Tự nói chuyện quá tởm.
Thôi thì cứ chửi cho sướng mồm trước đã.
Bị chửi cho một trận tơi bời, Hàn Tự vẫn tỉnh, cứ nhìn cô chằm chằm, như xem một màn kịch hay.
Đợi cô xả xong, Hàn Tự mới lên tiếng: "Em thừa biết anh bị dồn vào chân tường thế nào mới phải chọn con đường đó. Thế mà em đâm sau lưng anh, em không trả thù là gì? Thấy anh bỏ bao nhiêu công sức xong cuối cùng đổ sông đổ biển, em hả hê lắm nhỉ?"
Khương Nhan Lâm thực sự cạn lời.
Với Hàn Tự tự cao tự đại thì ai làm gì cũng là "quan tâm đến mình", cứ như trái đất này quay quanh mỗi mình mình không bằng, đúng là hết thuốc chữa.
Khương Nhan Lâm không phủ nhận mình thích mấy chuyện ác giả ác báo, nhưng thực sự không có thời gian rảnh và tâm trí để chú ý, chẳng qua là lướt qua thấy chuyện hay thì xem, xem xong thì quên.
Nhưng mà cãi nhau với Hàn Tự về chuyện này chỉ tổ làm tên này vênh váo, tưởng thật là có người để ý và cô để ý.
Nghĩ thôi đã thấy tởm lợm.
"Ồ, thế à, ra là chưa có thẻ xanh cơ đấy." Khương Nhan Lâm đáp, vô tình thấy nụ cười trên mặt Hàn Tự tắt ngấm.
Gần cuối tháng Ba và tình hình quốc tế thế nào thì ai có Internet mà chả biết.
Khương Nhan Lâm đã nghe khối lần Mỹ hủy visa sinh viên, ngay cả những người đang trong diện OPT cũng bị tước quyền cư trú như chơi.
Đúng là thời buổi loạn lạc, nhiều du học sinh còn chẳng dám rời Mỹ, sợ lúc quay lại bị đủ thứ lý do cấm cửa, đúng là cuộc chiến ngầm, nhắm vào cả những người có ý định và năng lực định cư ở Mỹ.
Trước quyền lực tuyệt đối thì ai cũng chỉ là hạt cát.
Nhưng Khương Nhan Lâm không nghĩ Hàn Tự lại đen đủi đến thế. Vì toàn nhờ quan hệ của ba giải quyết, thuộc dạng con ông cháu cha, thế nào mà chẳng có ô dù che, trừ khi gây tai nạn giao thông hay có tiền án tiền sự gì, chứ không có lý do gì mà nhằm vào được.
Hàn Tự dán mắt vào cô hồi lâu, chợt bật cười, tiếng cười khiến Khương Nhan Lâm nổi hết da gà.
Hàn Tự cười một lúc, mới bình thản giải đáp thắc mắc của cô.
"Em làm anh không ngốc đầu lên nổi trong cả cái giới này, mấy người từng hứa sẽ giúp anh cũng tránh anh. Nhưng ngồi chờ chết không phải là tính cách của anh, không có thời gian đợi, thế lấy tiền đổi thời gian thôi."
Khương Nhan Lâm nghe hiểu, nhưng thực sự khó tin.
"Anh bỏ tiền ra mua hôn thú giả?"
Chuyện này mà bị tóm thì là trọng tội, nhẹ thì phạt mấy chục ngàn đô, nặng thì ngồi tù mọt gông rồi bị trục xuất vĩnh viễn.
Bằng không thì Chu Tử Nhiên việc gì phải tìm đến Bùi Vãn Ý - người hiểu rõ ngọn ngành, chứ không phải một người lạ sẵn sàng làm vì tiền.
Dù sao thì cục di trú có cả một hệ thống kiểm tra nghiêm ngặt tính xác thực của hôn nhân, có thể ập đến kiểm tra bất ngờ bất cứ lúc nào.
Nào ai dám nghĩ đến chuyện này, không điên thì cũng ngu xuẩn tột độ.
Nhưng nhìn bộ dạng thảm hại của Hàn Tự khi phải chui rúc trong căn hộ chật hẹp, Khương Nhan Lâm đã đoán được kết cục.
Cô không thương hại loại người này, chỉ thấy bi ai cho những người trước ngã sau xông, mang cả cuộc đời đặt cược vào một tấm thẻ xanh.
Đâm đầu vào một đất nước mà từ chính phủ đến người dân không chào đón mình thì được lợi ít gì.
Hàn Tự nhìn cô, hỏi: "Thấy anh đáng cười không?"
Chẳng ai đáp lời, Hàn Tự tự nói một mình: "Tốt nghiệp cấp ba là đến Boston, đèn sách năm sáu năm để kiếm được việc làm mà phải kéo dài thời gian học, cuối cùng bắt buộc nhờ người nhà mới ở lại được. Vừa mới vào làm, chưa được yên ổn hai năm đã gặp tình hình này, thế là bao nhiêu nỗ lực, tiền bạc, chi phí, chẳng khác nào ném xuống sông xuống biển."
Hàn Tự vừa nói vừa vò mái tóc đã hơi dài, giọng cũng trở nên lo lắng, căng thẳng, thậm chí có chút thần kinh.
"Bây giờ phải giấu ba mẹ, trốn chui trốn nhủi trong cái xó này. Hơn nữa anh còn không dám cho ba mẹ biết anh bị trục xuất, không dám về nhà."
Hàn Tự nói xong ngẩng đầu nhìn Khương Nhan Lâm, mắt hơi đỏ lên.
"Em hài lòng chưa?"
Rồi mắc gì liên quan đến cô.
Khương Nhan Lâm thực sự mất kiên nhẫn, tuy nhiên không thể kích động Hàn Tự trong tình huống này.
"Bất công trên đời này đầy ra đấy, chỉ vì anh từ khi sinh ra có quá nhiều tài nguyên, nên anh mới thấy bất công, mới nghĩ có những thứ là anh đáng được hưởng, còn nghĩ nỗ lực thì phải có báo đáp."
Giọng cô lạnh lùng: "Anh khinh thường Lâm Kha, anh còn ghen tị với Sarah, nghĩ họ có nhiều tài nguyên hơn anh, hoặc là may mắn hơn anh, nhưng thực tế là anh kiêu ngạo, tự cho mình hơn người, không biết mình là ai."
Nói như thế có làm Hàn Tự mất kiểm soát không thì Khương Nhan Lâm không chắc, nhưng nếu còn nghe được mấy chữ thì còn cứu được.
"Thừa nhận mình không làm được khó lắm sao, chấp nhận bình thường và trung bình thì sao chứ? Mỗi cuộc thi chỉ có một người vô địch, không giành được thì anh định chết chắc? Vậy thì anh yếu đuối quá rồi đấy, thôi thì đầu thai chuyển kiếp đi, kiếp sau nhớ để ý chút, coi mà bốc lá số tốt tốt."
Ví dụ - cái kiểu người mà anh từ tận đáy lòng khinh thường, nhưng lại vô cùng ngưỡng mộ như Lâm Kha chẳng hạn.
Không khí tĩnh lặng rất lâu.
Lâu đến mức Khương Nhan Lâm phải động đậy hai tay và hai chân đã tê rần, người đối diện vẫn đang ngẩn người.
Cô kín đáo liếc nhìn toàn bộ bài trí trong phòng, hoàn toàn xác định mình vẫn còn ở trong khu chung cư, có lẽ không cách nhà xa lắm bằng không đã không dễ dàng bị Hàn Tự bắt gặp như vậy.
Môi trường quen thuộc và người không mấy xa lạ, khiến Khương Nhan Lâm bình tĩnh hơn nhiều so với lúc mới tỉnh. Cô âm thầm tính toán vài phương án bỏ trốn trong quá trình kéo dài thời gian, nhưng không dám để lộ bất kỳ dấu vết nào.
Còn về chuyện ai kia đến khi nào mới phát hiện ra cô mất tích.
Khương Nhan Lâm khựng lại, chưa kịp sắp xếp hết mọi suy nghĩ, người đối diện đã nhìn sang cô và bật cười.
Khương Nhan Lâm bất giác nảy sinh một dự cảm không lành.
Hàn Tự bưng đĩa, lại múc một thìa cơm cà ri, đưa đến bên môi cô, gần như cưỡng ép nhét vào miệng cô.
Dù Khương Nhan Lâm mím chặt môi không chịu há, Hàn Tự cũng chẳng hề để ý.
"Em biết không, anh vốn định ra ga bắt vài con tốt thí mạng, dù biết em ở đối diện nhưng anh thực sự không muốn làm gì em."
Hàn Tự nhét một thìa cơm cà ri làm dính đầy khóe miệng cô, mặc kệ cô giãy giụa tránh né thì vẫn không dừng.
"Nhưng anh đổi ý vào ngày trước."
Hàn Tự ấn mạnh thìa vào khóe miệng cô, làm rách da, giọng nói vẫn ôn hòa.
"Anh biết em không thích anh, chịu để ý anh vì em muốn lợi dụng anh, thậm chí là coi anh như vật thì nghiệm." Hàn Tự nhìn cô, nhìn chăm chú.
"Người em thích, là kiểu người như Kỳ Ninh đúng không, à, bây giờ còn thêm cả Mavis nữa. Sao? Mấy cô con nhà giàu tốt số hơn anh, thế không phải mấy đứa hưởng lợi đứng trên đỉnh cao à?"
Khương Nhan Lâm quay đầu, cố nén cơn đau rát ở khóe miệng và ngọn lửa giận dữ đang đè nén trong lòng, một dự cảm còn mãnh liệt hơn từng bước được chứng thực.
Hàn Tự vứt cái thìa trong tay, mạnh tay bóp chặt mặt cô, ép cô phải nhìn mình.
"Chà, thích Mavis hơn cả thích Kỳ Ninh nhỉ? Sang đây du học mà có chia tay đâu?"
Hàn Tự hết sức bình tĩnh, đưa tay từ dưới tấm thảm, góc mà Khương Nhan Lâm đang ngồi, rút ra một con dao sắc lẻm, ánh sáng chói mắt lóe lên khiến cô không khỏi thất thần.
Hàn Tự hỏi: "Vậy em có biết không, anh, thực sự, rất yêu em."
Hàn Tự nắm chặt con dao, thưởng thức đôi mắt đã có dao động của cô, bật cười.
"Bây giờ nghĩ lại, sống bao nhiêu năm mà vui nhất là cái thời làm trâu làm ngựa cho em đấy."
Giọng Hàn Tự trầm xuống.
"Ít nhất lúc đó, anh thực sự là chính mình."
Có tiếng bước chân dừng lại trước cửa ra vào, tiếp đó, ba tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, giọng nữ ngọt ngào dịu dàng cất lên bằng tiếng Nhật bản xứ: "Xin chào, có ai ở nhà không ạ, giao bưu kiện."
Mi mắt Khương Nhan Lâm khẽ run, Hàn Tự buông cô ra, cầm con dao đứng dậy.
Hàn Tự đi thong thả, bước những bước dài.
Khương Nhan Lâm ngồi bệt trên thảm, chầm chậm ngước mắt, nghiêng đầu nhìn sang.
Bóng lưng gầy gò của thanh niên lại bình tĩnh đến mức không chút do dự.
Cứ bước đi đến cửa ra vào, đứng im ở đó, mặc kệ người bên ngoài lại gõ ba tiếng nữa mà vẫn không trả lời.
Rồi Hàn Tự đưa tay nắm khóa cửa, lại quay đầu nhìn Khương Nhan Lâm trong phòng.
Hàn Tự nhìn cô hồi lâu, mới khẽ cười.
Sau đó, Hàn Tự mở cửa.
Khương Nhan Lâm cố sức hất đổ chiếc bàn gỗ trước mặt, tiếng động lớn quá bất ngờ, khiến người ngoài cửa khựng lại, nhưng rồi nhanh chóng phản ứng, nắm chặt con dao trong tay xông vào, giơ cao cánh tay.
Song bị bị người ngoài cửa đạp mạnh vào bụng dưới và gần như bị đá bay vào trong nhà, ngã xuống sàn gỗ.
Con dao văng ra góc, Hàn Tự co rúm người lại, người xông vào lại không tha, sau khi nhìn rõ cảnh tượng trong phòng thì thêm một cú đá hiểm ác vào ngực Hàn Tự - đá bằng hết sức lực.
Cú đá trực diện khiến mặt Hàn Tự tái xanh, vừa co ro trên đất vừa ho. Xong việc, Bùi Vãn Ý xông vào phòng khách, bước qua tấm thảm bừa bộn, ngồi xuống đỡ Khương Nhan Lâm.
Thấy hai tay Khương Nhan Lâm bị trói ngược ra sau, khuôn mặt bê bết cà ri nâu thảm hại, Bùi Vãn Ý hít sâu vài lần mới kìm được bàn tay run rẩy, cẩn thận gỡ sợi dây siết chặt cổ tay em đến rách da.
Tuy vậy, ngón tay run rẩy thế nào không làm gì được, Bùi Vãn Ý đưa khuỷu tay lau mặt xong mới nhìn rõ nút thắt trên sợi dây, cố sức giật mạnh chỗ có thể kéo.
Va chạm mạnh khiến đại não Khương Nhan Lâm choáng váng, dây thần kinh căng thẳng của cô chưa kịp thả lỏng thì đã liếc thấy Hàn Tự cố gắng đứng dậy ở góc phòng.
"Hàn Tự!"
Cô hét lên, "Anh đâu đến mức phải làm thế. Đời còn dài, đường còn nhiều..."
Bùi Vãn Ý lại đứng dậy, cô nhấc nhấc chiếc bàn gỗ bị đổ bên cạnh ném tới.
Lần này Hàn Tự tránh được, nắm chặt con dao lao tới như tên bắn. Bùi Vãn Ý đã căng chặt nắm đấm, định chờ Hàn Tự sơ hở sẽ xông đến trước mặt cho một đòn chí mạng. Thế nhưng cô không ngờ Hàn Tự đổi hướng giữa chừng và lao về phía Khương Nhan Lâm.
Bùi Vãn Ý chỉ kịp nghiêng người sang, giơ tay lấy thân mình che cho Khương Nhan Lâm. Hàn Tự hình như cười lên, bàn tay cầm dao lại đổi hướng lần nữa rồi đâm thẳng vào cánh tay Bùi Vãn Ý, đâm xong lại chóng rút ra, thừa lúc cô đau đớn rụt tay thì giơ cao con dao, mạnh mẽ đâm vào lưng cô.
Động tác nhanh, hiểm, chuẩn xác đến mức được tính toán tỉ mỉ.
Máu tươi bắn tung tóe, loang đỏ cả chiếc áo sơ mi trắng.
Hàn Tự bình thản rút dao ra lần nữa, nhưng tay đã rã rời, mặc nó rơi xuống thảm.
Người ôm cánh tay gồng mình gồng mình chớp thời cơ Hàn Tự lơ đãng thì tung chân đá mạnh, kẻ bị đạp bay lần này ngã vật xuống đất, không gượng dậy nổi.
Bùi Vãn Ý th* d*c, cô ngồi xuống, tiếp tục cởi trói cho Khương Nhan Lâm, hai tay run lẩy bẩy mãi mới gỡ được sợi dây nhuốm đỏ. Sợi dây vừa được gỡ, Bùi Vãn Ý đã tái mặt rồi ngã xuống sô pha.
Người chân tay tê rần nhanh hơn một bước, cô tự cởi dây trói ở chân, đứng dậy lao đến cửa, vớ lấy túi xách, móc điện thoại gọi ngay.
Điện thoại bắt máy siêu tốc, Khương Nhan Lâm nghiến răng, tốc độ nói như tên bắn đọc địa chỉ cho đầu dây bên kia, rồi bật loa ngoài chạy lại, quẳng điện thoại xuống sàn, giữ cuộc gọi liên tục.
Cô trả lời gấp mấy câu hỏi của nhân viên y tế, xé vội chiếc áo khoác ngoài nhét chặt vào hai chỗ máu đang tuôn xối xả, làm theo hướng dẫn để cầm máu.
"...Máu chảy nhiều lắm, cần đưa đi cấp cứu, làm ơn đến nhanh nhất có thể!"
Cô nói, cố gắng ấn chặt vết thương, nhìn chiếc áo sáng màu nhuộm đỏ lừ, ngón tay cô run bần bật.
Khương Nhan Lâm hít sâu một hơi, đến giờ phút này mới dám ngước nhìn người kia. Bùi Vãn Ý cứ im lặng như tượng, ngơ ngác nhìn cô, mãi chưa hoàn hồn.
Giây sau, Bùi Vãn Ý đưa tay chạm vào má Khương Nhan Lâm.
Đến khi cảm nhận được hơi ấm thật sự, cô vẫn chưa hết bàng hoàng.
Bùi Vãn Ý nhìn Khương Nhan Lâm, mấp máy môi, khẽ hỏi: "Khương Nhan Lâm, em khóc sao?"