Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 233

Chương 233

 

Khi da thịt bị xé rách, máu tươi từ vết thương bật ra, chỉ trong mấy giây.

 

Âm thanh xe cấp cứu vang lên, nhưng dường như kéo dài đến tận tám phút chờ đợi.

 

Tokyo về đêm tựa như một khu rừng thép lạc nhịp, gió lạnh buốt giá rít gào làm tê hết đầu ngón tay, song vẫn không thể sánh bằng thứ màu đỏ sẫm, theo thời gian ôxy hóa rồi đông lại thành những vệt máu khô cứng màu rỉ sắt, nhức mắt và nóng rát.

 

Cô nắm chặt bàn tay trên cáng, trong cái lạnh lẽo đang dần lan tỏa khắp cơ thể, cô nghe thấy giọng mình bình tĩnh đáp lại từng câu hỏi.

 

Mãi đến khi nhân viên y tế đưa chăn và khăn ướt khử trùng, cô mới im lặng nhận ra tình cảnh thảm thương của mình lúc này.

 

Khương Nhan Lâm cảm ơn, một tay nhận đồ rồi nhẹ nhàng đắp lên chân, thế nhưng ánh mắt cô lại hướng về khuôn mặt tái nhợt kia.

 

Mọi thứ im lặng suốt chặng đường.

 

Một đêm hỗn loạn và vội vã kéo dài đến tận bình minh mà vẫn chưa dứt.

 

Một mình Khương Nhan Lâm hợp tác với cảnh sát, thuật lại chi tiết vụ việc, nộp toàn bộ chứng cứ và tiến hành giám định. Sau đó, cô tiếp tục đến bệnh viện để hoàn tất các thủ tục cần thiết. Mãi đến khi ca phẫu thuật kết thúc và người kia được chuyển vào phòng bệnh, cô mới vội đến bên ngoài phòng, nhìn qua ô cửa kính.

 

Nhìn gương mặt an tĩnh như đang ngủ say, cô đứng đó rất lâu rồi mới đi đến một góc hành lang, gọi vài cuộc điện thoại.

 

Cuộc gọi đầu tiên là thông báo cho Lý Sam trong nước, cung cấp đầy đủ thông tin và địa chỉ, để Lý Sam chuẩn bị trước.

 

Lý Sam im nghe, rồi đặt chiếc vali đã thu xếp xong xuống đất, khẽ nói: "Cảm ơn. May mà có em bên cạnh em ấy."

 

Lý Sam bật loa ngoài, vừa đặt vé máy bay vừa nói: "Bên đây sẽ cố gắng đưa luật sư sang nhanh nhất có thể. Em đừng lo, nhớ nghĩ ngơi và giữ sức khoẻ."

 

Khương Nhan Lâm khẽ thở ra, nhẹ giọng cảm ơn Lý Sam cúp máy, sau đó gọi một cuộc gọi thoại khác.

 

Đầu dây bên kia vẫn còn ngáy ngủ, chuông reo hồi lâu mới có người nhấc máy.

 

Khương Nhan Lâm xin lỗi vì mình làm phiền rồi mới trình bày vắn tắt tình hình, cuối cùng nói: "Xin lỗi, phiền chị rồi. Chị có biết văn phòng luật sư nào có kinh nghiệm ở đây không ạ? Tốt nhất là chuyên về các vụ án hình sự và có kinh nghiệm về mấy loại này."

 

Người bạn ở đầu dây bên kia tỉnh hẳn, vội nói: "Để chị gọi chị khoá trên của chị. Chắc chị ấy sắp thức rồi, em đợi tin chị."

 

Khương Nhan Lâm cuối cùng cũng thở phào, khẽ nói: "Cảm ơn chị, lần này phiền chị quá."

 

"Không có gì đâu. Nếu chị không đi công tác thì chị nhận rồi. Em đừng lo, chị gọi cho chị luật sư kia ngay, chị ấy có kinh nghiệm với loại án này lắm."

 

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Khương Nhan Lâm dựa vào tường, cô khụy xuống, thả lỏng cơ thể. Mãi đến khi cảnh sát điều tra vụ án tìm cô lấy thêm lời khai, cô mới cố gắng vực dậy tinh thần, theo họ xuống lầu.

 

Hồ sơ bệnh án, giấy kiểm tra, giấy chẩn đoán, một đống tài liệu dày cộp trên tay được gom lại làm bằng chứng hết cả.

 

Khương Nhan Lâm đòi họ giấy ủy nhiệm giám định thương tật ngay. Lấy chữ ký xong, cô chuẩn bị về lại tầng trên khu bệnh nhân. Nhưng một anh cảnh sát hình sự ngập ngừng hỏi: "Cô ạ, đã bắt được nghi phạm rồi rồi, cơ mà không chịu khai gì cả, mong được gặp cô..."

 

"Không gặp."

 

Khương Nhan Lâm đáp, thấy anh cảnh sát khó xử, cô mới nói thêm: "Luật sư bên tôi chưa tới, bên tôi sẽ giữ im lặng, không nói chuyện gì cả, mong anh hiểu cho tâm trạng của người bị hại như tôi."

 

Anh cảnh sát gật đầu, không nói thêm gì, an ủi cô vài câu rồi chào tạm biệt.

 

Khương Nhan Lâm nhìn đồng hồ, chợt đi nhanh mấy bước gọi họ lại.

 

"... Thật ra giờ tôi vẫn hơi sợ, nhưng tôi cần về nhà gần hiện trường vụ án, các anh cho tôi đi nhờ xe một đoạn được không?"

 

Vài phút sau, Khương Nhan Lâm, người vừa được trưng dụng xe cảnh sát, cảm ơn hai anh cảnh sát hình sự đã đưa cô lên tận lầu.

 

Về đến nhà, cô cởi hết quần áo dính máu trên người, cho vào túi zip làm bằng chứng.

 

Vết thương và dấu vết trên người cô đã được chụp ảnh xong xuôi. Cô tắm vội, thay đồ sạch rồi kiếm nồi và gạo để nấu cháo.

 

Trong tủ lạnh vẫn còn ức gà tươi. Cô lấy ra rửa sạch, băm nhỏ rồi đập thêm quả trứng, nêm nếm gia vị sơ sơ rồi đổ vào nồi cháo đang sôi, khuấy đều.

 

Khương Nhan Lâm liếc đồng hồ, đã quá trưa. Bạn cô nhắn tin bảo lát nữa luật sư sẽ liên lạc với cô.

 

Khương Nhan Lâm lên app mua đồ ăn, chọn giao nhanh, tiện tay vặn nhỏ lửa nồi cháo. Cô tranh thủ đi đến tủ quần áo soạn đồ sạch ra cho vào túi vải.

 

Đợi người giao đồ đến thì cháo cũng chín nhừ. Cô tắt bếp, để nồi cháo sang một bên rồi lấy đồ ăn ra, tháo hộp, rửa sạch, lau khô rồi đậy nắp lại.

 

Điện thoại reo, số lạ.

 

Khương Nhan Lâm nghe máy, vừa nói chuyện với người ta vừa xuống lầu, bắt taxi thẳng tiến bệnh viện.

 

Luật sư tên Sasaki, một chị khá là sắc sảo, cỡ ngoài ba mươi. Mở miệng ra là thấy dân chuyên nghiệp, nắm bắt tình hình nhanh gọn lẹ. Chị bỏ qua mấy cái thủ tục rườm rà, đưa hợp đồng ủy quyền án hình sự ra rồi bắt đầu làm việc.

 

Khương Nhan Lâm xem kỹ các điều khoản trong hợp đồng, chỗ nào không hiểu thì hỏi lại cặn kẽ rồi mới ký tên. Sau đó, cô kể hết những thông tin cần thiết cho đối phương. "Có một điểm cần lưu ý là ba của đối phương cũng là luật sư có tiếng. Khả năng cao là họ sẽ sớm đến Nhật Bản, lúc đó việc thương lượng có thể hơi..."

 

Sasaki gật đầu, kiểu đã hiểu rõ vấn đề, rồi an ủa: "Em cứ yên tâm, vụ này là cố ý giết người chưa thành, lại còn thêm tội bắt cóc, giam giữ. Chứng cứ rành rành ra đó, không thoát tội được đâu." Nói rồi, luật sư chào Khương Nhan Lâm để đi đến sở cảnh sát trao đổi và triển khai các bước tiếp theo.

 

Khương Nhan Lâm chào tạm biệt, lấy điện thoại ra nhắn tin cảm ơn người bạn đang đi công tác ở tận Bắc Mỹ, không gọi điện làm phiền thêm.

 

Phòng bệnh yên tĩnh, phòng riêng nằm gần cuối hành lang. Khương Nhan Lâm xách đồ đi một mạch đến cửa phòng, nhìn người đang nằm bên trong. Vài giây sau, cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

 

Cô đóng cửa phòng lại, đặt túi xách và hộp giữ nhiệt mình mang theo xuống rồi đi vào nhà vệ sinh rửa tay.

 

Khi trở ra, cô đối diện với một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.

 

Khương Nhan Lâm khựng lại xong mới đến bên giường bệnh, khẽ hỏi: "Tỉnh hồi nào đấy?"

 

Bùi Vãn Ý nhìn Khương Nhan Lâm rất lâu mới khàn giọng nói: "Em đi đâu thế?"

 

Vừa mở mắt đã không thấy người đâu, mỗi cái phòng bệnh trống không.

 

Khương Nhan Lâm ngồi xuống ghế, cẩn thận nhìn tình trạng của Bùi Vãn Ý, đáp: "Về nhà tắm, mới tới."

 

Bùi Vãn Ý nhìn mái tóc còn chưa khô hẳn và cổ áo sơ mi vì vội nên cài sai cúc. Một lúc sau, cô bình tĩnh, trêu: "Về một mình không sợ hả?"

 

Khương Nhan Lâm nhếch mép: "Sợ chứ, nên nhờ hai anh cảnh sát hình sự hộ tống về đó, cảm giác an toàn lắm."

 

Bùi Vãn Ý "ờ".

 

Vài giây sau, cô lại nói: "Đấy, đi theo thì không cho, giờ trách người ta không cho cảm giác an toàn."

 

Khương Nhan Lâm nhìn Bùi Vãn Ý, không chút cảm xúc đáp: "Người nằm trên giường bệnh là ai nhỉ?"

 

Bùi Vãn Ý cố gắng chữa cháy: "Do dạo này lười tập thể dục đó. Cơ mà chị có yếu thế đâu, em phải tin chị. Lần sao đảm bảo không thảm thế nữa."

 

Khương Nhan Lâm nghe, vài giây sau mới lạnh lùng hỏi: "Muốn có lần sau nữa à?"

 

Bùi Vãn Ý tặc lưỡi, ngậm ngùi im lặng. Một lúc sau, lại tìm cơ hội chuyển chủ đề.

 

"Đói bụng quá à, tối qua chị có ăn gì đâu. Em có cháo đúng không? Thơm quá."

 

Mũi chó, thính thật.

 

Khương Nhan Lâm liếc Bùi Vãn Ý rồi đứng dậy lấy hộp giữ nhiệt trong túi ra, vặn nắp, móc cái thìa từ hộp đựng muỗng đũa rồi khuấy nhẹ bát cháo gà, nếm thử xem nhiệt độ xong, cô mới bưng hộp cháo quay lại ngồi xuống bên giường.

 

Bùi Vãn Ý rất tự giác há miệng, "a".

 

Khương Nhan Lâm đặt hộp giữ nhiệt xuống đầu giường, nâng giường bệnh lên để Bùi Vãn Ý có thể tựa vào gối ngồi dậy, rồi lại cầm hộp cháo lên, múc một thìa đưa tới miệng.

 

Hành động này làm Bùi Vãn Ý hơi ngơ ngác. Cô ngẩn người nhìn Khương Nhan Lâm một lúc lâu mà vẫn chưa nhớ ra phải ăn.

 

Khương Nhan Lâm nhét thẳng cái thìa vào mồm, ép Bùi Vãn Ý ăn.

 

Mắc gì chậm thế? Ăn tới khi nào mới xong bát cháo to tổ bố này?

 

Bùi Vãn Ý nuốt vội, nhai kỹ rồi tặc lưỡi nói: "Ngon thế, em mua đâu đó? Giờ này nhà hàng Trung Quốc còn mở cửa sao?"

 

"Gần trưa rồi."

 

Khương Nhan Lâm lạnh mặt đính chính, xong lại múc một thìa cháo đưa tới miệng Bùi Vãn Ý. Thấy ai kia ngoan ngoãn ăn, cô mới tiếp tục múc thìa tiếp theo.

 

Bùi Vãn Ý được Khương Nhan Lâm chăm sóc đến hơi đến hoảng loạn, vội giơ tay định cầm lấy hộp cháo. "Chị tự ăn cho, em đau tay mà."

 

Khương Nhan Lâm liếc cái tay còn băng bó của Bùi Vãn Ý. Đến khi thấy Bùi Vãn Ý lặng lẽ rụt tay lại, cô mới múc một thìa cháo nữa đút cho, ý bảo im mồm.

 

Trong phòng bệnh im lặng hẳn đi, chỉ còn tiếng thìa múc cháo và tiếng nuốt khe khẽ. Mãi đến khi Bùi Vãn Ý đã no căng cả bụng mà vẫn giả vờ ăn, Khương Nhan Lâm mới dừng lại, vặn nắp hộp giữ nhiệt lại rồi đứng dậy đi rửa bát đũa.

 

Khi mọi thứ được rửa sạch và cất lại vào túi, cô lấy cốc của mình ra rót nước ấm, mang đến bên giường bệnh đút cho Bùi Vãn Ý uống rồi mới hạ giường xuống, cho nằm thẳng nghỉ.

 

"Lát nữa có bác sĩ sang thăm bệnh, ngủ đi." Khương Nhan Lâm đắp chăn cẩn thận cho Bùi Vãn Ý, đặt cốc nước xuống, lên tiếng.

 

Bùi Vãn Ý không muốn trêu thêm. Cô nằm trên giường nhìn Khương Nhan Lâm hồi lâu rồi khẽ nói: "Muốn em ngủ với chị."

 

Khương Nhan Lâm khựng lại, "Đây là bệnh viện."

 

Bùi Vãn Ý không quan tâm, nhích nhích người sang một bên, vén góc chăn mình vừa đắp. "Mau lên đây, không chị không ngủ đâu."

 

Khương Nhan Lâm nhìn sự ngang ngược của ai kia một hồi rồi thở dài, đứng dậy quỳ lên giường từ phía bên kia, nhẹ nhàng nằm xuống cạnh Bùi Vãn Ý, tránh chỗ vết thương.

 

Bùi Vãn Ý ôm chặt Khương Nhan Lâm, siết vào lòng rồi mới im lặng thở ra một hơi.

 

Trong sự tĩnh lặng kéo dài, không ai lên tiếng.

 

Mãi đến khi có ngón tay run run nắm chặt cảm giác chân thật, hơi ấm bao bọc, khiến người ta như rơi về đất phẳng.

 

Giọng Bùi Vãn Ý khẽ vang lên trên đỉnh đầu Khương Nhan Lâm: "... Chị sợ chết đi được."

 

"May mà chị không sao."

Bình Luận (0)
Comment