Chương 234
Giường đơn trong bệnh viện còn chật hơn giường ở nhà mẹ Tiết, nằm như sát rạt, chẳng còn chỗ xoay người cho thoải mái.
Khương Nhan Lâm rúc vào lòng Bùi Vãn Ý một lúc là thấy buồn ngủ, ngủ quên mà không hay. Mãi đến khi cửa phòng bệnh có tiếng gõ, bác sĩ đến giờ kiểm tra. Khương Nhan Lâm giật mình, vội ngồi dậy xuống giường, chỉnh lại quần áo với tóc tai rồi chạy ra mở cửa.
Bác sĩ và y tá chào hỏi Bùi Vãn Ý xong thì vào phòng làm thủ tục kiểm tra. Vừa hỏi người mới tỉnh giấc xem có thấy gì bất thường sau mổ không. Khương Nhan Lâm bất ngờ thấy Bùi Vãn Ý nghe hiểu gần hết, dù bác sĩ cố tình nói chậm, sử dụng mấy từ thông dụng thôi mà chị vẫn đối đáp trôi chảy, nhìn không biết người nước ngoài.
Kiểm tra xong, bác sĩ thay thuốc cho Bùi Vãn Ý, dặn cứ nằm nghiêng nhẹ cho đỡ đụng vào vết thương ở lưng. Cũng may nhát dao gần vai, không đâm sâu lắm, chứ không thì chắc phải nằm sấp khi ngủ.
Phòng bệnh lại yên tĩnh. Khương Nhan Lâm mới quay về giường, nhẹ nhàng trèo lên rồi chui vào vòng tay đang mở rộng của Bùi Vãn Ý.
"Nhanh thật đấy." Mới có mấy hôm mà đã tiếp chuyện ngon hơn cả hồi ở Osaka.
Bùi Vãn Ý ôm eo Khương Nhan Lâm, dụi sát vào người, khoái chí: "Chăm chỉ chơi với Doulingo hơn trăm ngày và không bỏ bữa nào."
Khương Nhan Lâm hơi cạn lời, nhìn Bùi Vãn Ý. Chị móc đâu ra thời gian vậy? Rõ là bận tối mắt tối mũi.
Bác sĩ vừa đi, người trên giường mới hơi nghiêng người một chút là động đến vết thương song vẫn cố rúc vào người Khương Nhan Lâm. Bùi Vãn Ý vùi mặt vào tóc Khương Nhan Lâm, không thấy mùi dầu gội, chỉ có mùi hương của em, tự dưng thấy yên lòng.
Khương Nhan Lâm ngước cằm lên, kệ Bùi Vãn Ý dụi mặt vào cổ mình, từ từ đưa tay ôm lại eo Bùi Vãn Ý, hơi ấm từ lòng bàn tay như lời an ủi. Trong không gian tĩnh lặng của cái ôm, cô cảm nhận nhịp tim của Bùi Vãn Ý, cô nói: "Thật ra lúc đó chị tránh được mà, đúng không."
Bùi Vãn Ý tựa đầu vào vai Khương Nhan Lâm, cô bất lực: "Hình như chị không có bí mật gì khi ở cạnh em cả."
Khương Nhan Lâm nhẹ nhàng nói: "Sao Hàn Tự làm lại chị được, đã gầy yếu mà còn ít vận động. Nếu chị không do dự thì sao người ta làm gì được chị."
Còn việc tại sao do dự thì khỏi hỏi.
Bùi Vãn Ý hít sâu một hơi trên tóc Khương Nhan Lâm, thẳng thắn thừa nhận: "Đâu phải lần đầu chị chơi mấy trò hèn như này, cơ mà em cứ sập bẫy hoài đấy thôi."
Bùi Vãn Ý đã biết Khương Nhan Lâm dễ mềm lòng như nào từ lâu. Miệng cứng bao nhiêu, lòng mềm bấy nhiêu.
Khương Nhan Lâm thở dài, ôm eo Bùi Vãn Ý, khẽ nói: "Bùi Vãn Ý, muốn yêu ai thì trước hết phải yêu mình đã. Trên đời này không ai đáng để chị đánh đổi cả mạng sống của mình đâu."
Kể cả em.
"Chị không bao giờ làm thế nữa." Bùi Vãn Ý chủ động lên tiếng, như một lời hứa.
Khương Nhan Lâm lắng nghe tiếng thở và nhịp tim của Bùi Vãn Ý, ngón tay nắm chặt lấy vạt áo đối phương, giữ lấy cảm giác chân thật này.
Sau đó, cô nhắm mắt, mặc kệ bản thân chìm vào giấc mơ toàn mùi hương của Bùi Vãn Ý
Khương Nhan Lâm ngủ ngon, lúc tỉnh thì trời tối sầm, Bùi Vãn Ý chắc đã ngủ cả chiều.
Trong khoảnh khắc tỉnh táo, Khương Nhan Lâm vội ngồi dậy nhưng lại không thấy Bùi Vãn Ý trên giường. Chị xuống giường từ bao giờ? Khương Nhan Lâm nhìn quanh phòng rồi bước vào phòng tắm mà chẳng thấy tăm hơi.
Cô đành mở cửa phòng bước ra ngoài, tìm khắp nơi cho đến khi thấy hai người đang đứng nói chuyện bên bệ cửa sổ gần thang máy. Người mặc đồ bệnh nhân quay lưng về phía cô, nhưng Lý Sam thấy cô trước và gật đầu chào.
Bùi Vãn Ý quay đầu lại nhìn, thấy Khương Nhan Lâm tỉnh thì vẫn tay gọi lại.
Khương Nhan Lâm bước chậm lại, ngập ngừng hỏi: "Em có làm phiền mọi người không?"
"Không đâu, vừa nói xong thôi."
Bùi Vãn Ý nắm tay Khương Nhan Lâm, nắm chặt, quay đầu nói với Lý Sam: "Phiền anh Lý rồi, chuyện sau cứ để luật sư lo là được, anh về khách sạn nghỉ sớm đi."
Lý Sam gật đầu: "Có gì cứ gọi điện thoại cho anh. Anh hai ở nhà lo vụ này, cứ yên tâm dưỡng bệnh nha. Mấy việc cần chuẩn bị trước mắt thì xong xuôi, giờ chỉ cần kiên nhẫn chờ thôi."
Bùi Vãn Ý biết Lý Sam nói thế vì mong cô yên lòng, song sự thật đúng là vậy. Chờ mấy năm trời còn được được, không việc gì phải hỏng chuyện vào phút chót.
Vừa hay tránh xa môi trường đó, tiện cho mấy người kia bớt nghi ngờ. Lý Sam chào tạm biệt rồi đi thẳng về phía thang máy, chắc định về lại khách sạn.
Thấy Lý Sam đi rồi, Khương Nhan Lâm nói với Bùi Vãn Ý: "Em nhờ bạn kiếm một luật sư bản địa, chị ấy chuyên mấy vụ này. Đội ngũ luật sư bên chị có thể liên hệ với họ, hôm nay họ đã đi gặp cảnh sát để bàn bạc rồi đó."
Bùi Vãn Ý nghe Khương Nhan Lâm nói, đợi đến khi đối phương dứt lời mới gật đầu.
"Em đừng lo, để chị nhờ người xử lý mấy chuyện sau đó." Bùi Vãn ý vừa nói vừa nắm chặt tay Khương Nhan Lâm.
Khương Nhan Lâm định nói thêm nhưng Bùi Vãn Ý lên tiếng: "Sắp khai giảng rồi, em đừng lo mấy thứ này."
Rõ ràng Bùi Vãn Ý không muốn cô dính dáng gì đến vụ án này. Khương Nhan Lâm nghĩ, bỏ qua.
"Về phòng bệnh thôi, y tá mang đồ ăn lại chưa? Muộn rồi." Khương Nhan Lâm nắm tay Bùi Vãn Ý quay về.
Bùi Vãn Ý lắc đầu: "Chị không quen đồ ăn bệnh viện, nhạt nhẽo chả có vị gì cả, chị hâm bát cháo em mua xong ăn hết rồi."
Khương Nhan Lâm khựng lại, cô hỏi: "Có tí tẹo vậy đủ ăn không?"
"Chị có phải heo đâu. Bác sĩ bảo chị ăn kiêng, để vết mổ lành rồi ăn bổ sung sau."
Hai người cùng nhau về phòng bệnh. Khương Nhan Lâm đóng cửa lại, kéo Bùi Vãn Ý vào phòng tắm rửa tay cho sạch sẽ bụi bẩn bên ngoài trước, rồi mới giục lên giường nằm nghỉ.
Bùi Vãn Ý thấy mình như trẻ con, bên kỳ lạ còn kỳ lạ cảm nhận được một chút gì đó từ Khương Nhan Lâm.
"Khương Nhan Lâm, em y như mẹ chị luôn."
Khương Nhan Lâm bình tĩnh đắp chăn cho Bùi Vãn Ý rồi cúi xuống khẽ hỏi: "Vậy ra chị bị cuồng mẹ hả?"
Bùi Vãn Ý muốn sặc nước miếng, vội vỗ vỗ ngực mấy cái, mặt đỏ bừng cả lên mới nói: "Em đừng có mà đặt điều cho chị."
"Thật không đó?"
Khương Nhan Lâm cúi xuống gần hơn, bất ngờ ôm Bùi Vãn Ý vào lòng, áp mặt Bùi Vãn Ý vào ngực mình, nhẹ nhàng dụi dụi.
"Nhưng mà em thấy hình như chị thích uống sữa mà."
Bùi Vãn Ý đơ người, vùi mặt vào người Khương Nhan Lâm.
Khương Nhan Lâm nhéo má Bùi Vãn Ý một cái, nghịch đủ rồi mới buông ra, để khuôn mặt đang ửng hồng của ai kia nằm lại trên gối.
Cốc nước để ở bên cạnh, Bùi Vãn Ý vừa định với lấy rót thêm chút nước ấm thì bị một bàn tay kéo ngược lại. Khương Nhan Lâm mất thăng bằng đổ người lên Bùi Vãn Ý, chống tay ngồi dậy tránh chỗ vết thương vội, mặt nghiêm túc hạ giọng: "Bớt quơ tay quơ chân đi, lát nữa bung chỉ ra thì đừng có mà kêu la."
Bùi Vãn Ý không chịu buông tay: "Em cố tình."
Cố tình thì sao nào? Khương Nhan Lâm tỉnh bơ: "Ngủ cho em nhờ đi, em đi cửa hàng tiện lợi kiếm chút gì bỏ bụng, buông tay ra coi."
Bùi Vãn Ý liếc nhìn mặt Khương Nhan Lâm, biết ai kia cả đêm qua chưa có gì vào bụng, thế là bất đắc dĩ buông tay.
Nhưng Bùi Vãn Ý mắc hỏi: "Thế còn của chị thì sao?"
Khương Nhan Lâm thở dài.
Thôi thì coi như hôm nay cũng ngoan ngoãn và yên phận.
Khương Nhan Lâm nghĩ rồi cúi xuống hôn nhẹ lên môi Bùi Vãn Ý.
Vừa định đứng dậy, cái tay được nước lấn tới kia đã ôm cổ cô, kéo xuống ép môi cô ra rồi ngang nhiên tiến vào.
Khương Nhan Lâm không muốn cháy nhà trong bệnh viện, vội giữ chặt Bùi Vãn Ý, nhưng vẫn bị câu không dứt ra được.
Đến khi cả hai gần như nghẹt thở, bàn tay ngày càng quá trớn của Bùi Vãn Ý còn dám nhéo cả vào eo cô một cái, lúc đó mới miễn cưỡng buông tay, tha cho Khương Nhan Lâm.
Khương Nhan Lâm hít sâu một hơi, lần nữa hạ giọng cảnh cáo: "Chỗ này là bệnh viện đấy."
Bùi Vãn Ý trở mình, quay lưng về phía Khương Nhan Lâm, dỗi: "Đi ăn nhanh lên, chị đổi ý bây giờ."
Đúng là được đằng chân lân đằng đầu.
Khương Nhan Lâm cố nhịn việc muốn tát một bạt tai, cầm túi xách của mình rồi bước ra khỏi phòng bệnh.
Đối diện dưới lầu bệnh viện có cửa hàng tiện lợi mở cửa 24/24. Cô mua chút oden rồi gói mang về bệnh viện, lặng lẽ trở lại phòng bệnh.
Người trên giường bệnh chắc đã ngủ, chắc do tác dụng của thuốc mê và đủ các loại thuốc hành cho mất hết cả tinh thần.
Khương Nhan Lâm không bật đèn, ngồi sô pha cạnh bàn ăn ăn. Uống được hai hớp canh, cuối cùng mới lấp đầy được cái dạ dày đang đói meo.
Dọn dẹp xong rác, cô lấy điện thoại ra xem tin nhắn. Một đống tin nhắn chưa đọc hiện lên - chủ yếu là bạn bè lo lắng hỏi han hai ngày nay không thấy đâu.
Khương Nhan Lâm trả lời tin nhắn của mẹ trước, rồi trả lời thêm vài người bạn thân, lúc này tinh thần cô cũng dần ổn định hơn.
Sô pha rất nhỏ, cô lấy chiếc áo khoác khoác lên rồi thu mình trên đó, thỉnh thoảng lại trả lời tin nhắn.
Mãi đến khi nằm một lúc, nhìn đồng hồ đã gần năm giờ sáng, cô mới đứng dậy mặc áo khoác, cầm theo túi xách và hộp giữ nhiệt lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.
Bắt taxi dưới lầu bệnh viện, Khương Nhan Lâm trở về căn hộ. Cô ghé vào cửa hàng tiện lợi mua thêm chút nguyên liệu rồi mới lên lầu, thẳng tiến về nhà.
Hiện trường vụ án ở đối diện đã bị phong tỏa. Mấy người hàng xóm xung quanh bị doạ hết cả hồn, ngay cả quản lý cũng thông báo cho mọi người dạo này chú ý an ninh. Song mối quan hệ hàng xóm ở đây vốn khá hờ hững, đến giờ chưa ai chuyện cụ thể và cho rằng đây là một vụ án giết người do kẻ có vấn đề về tâm lý gây ra, giờ chuyện này không hiếm mấy.
Khương Nhan Lâm về nhà, cô đun nước vo gạo, rồi rửa sạch rau xanh và cà chua vừa mua, thái sẵn để riêng. Sau đó, cô lấy thịt bò sống Bùi Vãn Ý mua trong tủ lạnh ra, rã đông rồi băm nhỏ, đập thêm trứng, nêm nếm gia vị rồi đổ hết vào nồi cháo nấu.
Tiếp đó, cô dọn rác trong nhà, phân loại rồi để gọn sang một bên, xong thì đi rửa mặt, gội đầu sấy khô, thay quần áo rồi ném quần áo bẩn vào máy giặt.
Đợi đến khi mọi việc xong xuôi, cháo cũng nhừ, cô múc cháo vào hộp giữ nhiệt, rồi cầm đồ đạc bắt taxi quay lại bệnh viện.
Trời sáng hẳn. Người trên giường bệnh vừa nghe thấy tiếng mở cửa đã giật mình tỉnh giấc, nghiêng người sang nhìn cô.
"Sao lại ra ngoài từ sáng sớm thế?"
Mở mắt ra mà không thấy người đâu.
Khương Nhan Lâm đặt hộp giữ nhiệt xuống, đi rửa tay trước, cởi áo khoác đặt sang một bên mới mở hộp cháo ra, để đó cho nguội bớt.
"Không ra ngoài thì chị ăn gì? Lát lại chê đồ bệnh viện khó ăn."
Bùi Vãn Ý ngửi thấy mùi thơm, còn thơm hơn hôm qua.
"Em mua ở đâu thế? Sáng sớm thế này đã mở cửa rồi cơ?"
Khương Nhan Lâm ngồi xuống ghế, bưng hộp cháo lên, thản nhiên đáp: "Ai bảo mua đấy?"
________
Than phiền vì em chưa từng nấu cơm cho chị ăn, tới khi em nấu thì chị toàn húp cháo