“Huy*t d*m ngứa như vậy, phải ba ngón tay mới đút no. Mau thọc vào rút ra đút cho huy*t nhỏ của em ăn đi, chậm chút nữa là huy*t nhỏ chịu không nổi đâu. Làm chỗ đó của em bắn ra nước, tẩm ướt hết quần lót cho chồng xem, chồng em thích mùi hương d*m đãng đó của em.”
Chu Kỳ bị giọng nói của anh làm cho hứng tình, ấn mạnh vào nơi riêng tư, dí sát điện thoại vào cho anh nghe thấy tiếng ngón tay ra vào trong huy*t nhỏ.
Tuy rằng Tưởng Diên không nhìn được, nhưng qua âm thanh ấy, anh có thể nghe được rằng cô rất sướng, cũng cực kỳ d*m, đồng thời anh cũng bị kích thích, tay không ngừng vuốt ve gậy th*t.
Lúc đạt đến cao trào, Chu Kỳ bật ra tiếng rên rỉ thỏa mãn: “A ——chồng ơi, em ra —— sướng quá đi mất, chơi thoải mái quá đi, phía dưới toàn là nước
—— Em cao trào bắn ra rồi, ướt nhẹp cả tay.”
Tưởng Diên nghe thấy tiếng rên rỉ d*m đãng khi cao trào không thể nào kiềm chế của người phụ nữ lẳng lơ này, anh cũng bắn ra, trên tay toàn là tinh d*ch đặc quánh.
Chu Kỳ giải quyết xong xuôi thì cầm khăn giấy chùi nước d*m ứa ra từ huy*t nhỏ. Nước quá nhiều, vậy nên cô phải dùng rất nhiều khăn giấy để lau, sau đó vứt vào thùng rác bên cạnh.
“Chồng em cũng bắn ra rồi, tưởng tượng cảnh cái huy*t d*m của anh kẹp chặt lấy anh thì bắn ra, dây khắp cả tay.”
“Em cũng vậy, huy*t nhỏ ướt nhẹp hết, tưởng tượng cảnh chồng bắn ra.”
Hai người lấy thêm khăn giấy lau chì một chút. Bọn họ chơi quá hăng. Mắt thấy đã nửa tiếng trôi qua, Chu Kỳ giải tỏa xong một lần thì thoải mái hơn rất nhiều, đã thấy buồn ngủ. Cô và Tưởng Diên nói lời chúc ngủ ngon với nhau rồi ngủ thiếp đi.
Đã hơn nửa đêm nên Chu Kỳ ngủ rất ngon. Cô đặt đồng hồ báo thức, mới sáng sớm đã dậy trang điểm rồi thay quần áo. Để chụp được một bức hình đẹp cho giấy chứng nhận, cô vẫn nên trang điểm nhẹ một chút, còn phải mặc áo sơ mi trắng. Hai người thường hay mặc quần jeans phối với áo sơ mi trắng, mặc lên trông rất hợp.
Phụ nữ trang điểm phiền phức như thế đấy. Dù Chu Kỳ đã làm rất nhanh nhưng vẫn chưa xong, hãy còn đang trang điểm mắt. Tưởng Diên là một người đàn ông tục tằng, ngủ dậy đánh răng rửa mặt rồi thay quần áo là xong, rất tiện. Anh có chìa khóa nhà Chu Kỳ bên này nên đi thẳng vào trong. Vừa vào thì nhìn thấy Chu Kỳ đang loay hoay.
Chu Kỳ nói với anh: “Em xong ngay đây, em xong ngay đây.”
Tưởng Diên đã có kinh nghiệm rồi, Chu Kỳ nói xong ngay đây thì chắc chắn phải thêm khoảng nửa tiếng nữa mới ổn, lần nào ra ngoài hẹn hò mà chẳng thế, vậy nên anh đã tính toán xong xuôi hết rồi. Lúc Chu Kỳ chuẩn bị thì anh đi xem TV. Cô trang điểm nhất định phải mất nửa tiếng.
Phụ nữ chính là sinh vật kỳ quái như thế, mình đến trễ được nhưng cánh mày râu thì tuyệt đối không. Tưởng Diên vẫn còn nhớ rõ lắm. Có một lần anh và Chu Kỳ hẹn nhau đi chơi, kết quả vì uống rượu với các anh em nên nhầm giờ, sau đó nhớ ra đến đón Chu Kỳ thì muộn mười phút. Suốt toàn bộ hành
trình Chu Kỳ đều sầm mặt với anh, khiến anh nhìn mà kinh hồn khiếp vía. Anh có dỗ thế nào cô cũng không chịu nghe, mặt nặng mày nhẹ với anh, vô cùng tức giận chuyện anh đến trễ.
Đến lúc ngủ cô cũng không muốn bị anh chạm vào, trực tiếp nằm riêng ra. Dáng vẻ kia thật sự khiến Tưởng Diên không biết đường nào mà lần. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô tức giận như thế.
Sau đó vẫn phải làm cô một trận, làm đến ngoan ngoãn mới nguôi.
Vậy nên từ đó về sau anh đã học được một bài học xương máu. Phụ nữ có thể đến trễ nhưng đàn ông thì không, nếu không cái sự mặt nặng mày nhẹ này có thể khiến cho bạn phải nghi ngờ cuộc sống.
Chu Kỳ dậy sớm, kết quả trang điểm như vậy nên phải mất thêm nửa tiếng mới xong. Cô vội vàng cầm túi, kiểm tra sổ hộ khẩu và chứng minh nhân dân, sau đó cùng anh rời nhà.
Lúc chuẩn bị ra ngoài, Tưởng Diên cố ý duỗi tay sờ soạng nơi riêng tư của cô một chút, cách một chiếc quần jeans hỏi: “Em đang mặc cái quần lót ngày hôm qua sao? Cái quần lót dính nước d*m mà em tự an ủi ấy, chồng em muốn ngửi.”
Chu Kỳ xấu hổ gạt tay anh ra: “Ghét quá đi. Đúng rồi. Bây giờ vẫn còn mùi, em đặc biệt mặc cho chồng ngửi đó.”
***
Sau khi hai người đến Cục Dân Chính, quả nhiên mọi người đều tranh thủ thời gian này đến đăng ký kết hôn, vậy nên bây giờ đang xếp thành một hàng dài ngoằng ra tận tuốt phía sau. Chu Kỳ tuyệt vọng muốn khóc, Tiểu Thành ở bên trong gọi bọn họ: “Chị dâu, đại ca, ở đây, ở đây này.”
Tưởng Diên nắm tay cô đi vào. Được cái Tưởng Diên nhanh trí, biết cô nhất định sẽ lề mề nên đã kêu Tiểu Thành đến xếp hàng từ sớm, bây giờ hai người bọn họ cứ đi thẳng lên trên là được.
Ngay sau đó là đến lượt bọn họ.
Chu Kỳ vô cùng vui vẻ, hôn chụt lên mặt Tưởng Diên một cái: “Cảm ơn ông xã.”
Hai người đi vào chụp ảnh đăng ký kết hôn, ký tên, điền vào đơn rồi tuyên thệ, tất cả đều làm theo trình tự trên mạng nói, tiếp đó cầm lấy giấy chứng
nhận kết hôn còn nóng hôi hổi. Chu Kỳ xúc động muốn bật khóc.
Sau đó lúc đi ra ngoài, cô thật sự không thể nhịn được nữa. Cô không ngờ rằng mình thật sự đã kết hôn, đối tượng kết hôn còn là anh. Được lấy người mình thích thật sự là quá kích động, kích động đến nỗi cô không kìm được nước mắt.
Chu Kỳ nhìn giấy chứng nhận kết hôn của hai người, sau đó ôm chặt lấy Tưởng Diên, khóc nức nở.
Tưởng Diên cũng bất lực, kết hôn mà cô khóc đau lòng như thế. Anh ôm Chu Kỳ, vỗ về sau lưng, dỗ dành cô.