Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều Muốn

Chương 67

Đêm dài người chưa ngủ, bóng ngọn đèn dầu rã rời.

Trăng trên cao, dưới mặt đất côn trùng kêu râm ran, Tư Dật lôi kéo tay áo Cố Dật Nhĩ: “Cậu nhớ phải nhanh ra đón tớ đấy.”

“Ừ, chờ trong đại sảnh không còn ai thì tớ sẽ ra đón cậu.”

Cố Dật Nhĩ về đến nhà, vốn tưởng rằng sẽ bị người trong nhà nói vài câu, kết quả phát hiện trên sô pha trong đại sảnh, Chử Úy nằm đó, dáng vẻ say bất tỉnh nhân sự, mà Cao Tự Án ngồi một bên sô pha, ba và dì ngồi đối diện, cả hai đang tiến hành thẩm vấn.

Cô đi qua, ba Cố giương mắt nhìn cô rồi lại quay đầu đi, không nói chuyện.

Dì Cao cười với cô: “Con về rồi à?”

Cố Dật Nhĩ gật đầu: “Mọi người đây là làm sao vậy?”

“Người trên sô pha này, Dật Nhĩ con hẳn là biết đúng không?”

Cố Dật Nhĩ dạ một tiếng: “Biết ạ.”

“Sao con không kinh ngạc chút nào thế?” Ba Cố nhíu mày, “Có phải con biết lâu rồi đúng không?”

Cao Tự Án giải vây cho cô: “Dật Nhĩ biết ạ.”

“Dật Nhĩ!” Dì Cao bỗng nhiên hô một tiếng, “Con đã biết sao lại không nói cho dì? Dì còn tưởng anh con cả đời này phải đánh quang côn, còn đang thu xếp cho nó đi xem mắt, kết quả hôm nay bỗng nhiên lại nhảy ra một cô con dâu.”

(Đánh quang côn: Độc thân)

Cố Dật Nhĩ quyết đoán bán đứng đồng đội, không có một giây do dự nào: “Anh bảo con giấu mọi người.”

“Tự Án, con giấu mẹ làm gì? Mẹ thiếu chút nữa cho rằng con thích đàn ông, con có biết không?” Dì Cao dời hỏa lực.

“Không, con thích phụ nữ.” Cao Tự Án giải thích nói.

“Được rồi, con tiếp tục giải thích đi, con với cô ấy là như thế nào mà phát triển? Yêu nhau bao lâu rồi?” Dì Cao ôm ngực, dáng vẻ tra khảo tội phạm.

Cố Dật Nhĩ chú ý tới vẫn luôn là dì Cao đang hỏi, nhưng còn ba từ đầu đến cuối vẫn không nói một cậu.

Cô đi đến trước mặt ba Cố, tay cô đặt trên vai ba: “Ba, ba làm sao vậy?”

Dì Cao xua tay: “Ông ấy bị dọa rồi.”

Sau khi Cao Tự Án cũng ra cửa, ba Cố thực không vui mà ném quân cờ trên tay vào bàn cờ, dì Cao bảo ông xem phim truyền hình cùng mình.

Dạo này bà mê một bộ phim cổ trang, đặc biệt là thích nữ chính trong đó, thích đến hận không thể tha về nhà làm con dâu.

Nữ chính vừa lên sân khấu, dì Cao lập tức kéo ba Cố qua xem, anh xem cô diễn viên này có phải cực kỳ xinh đẹp không?

Ba Cố có lệ ừ một tiếng.

Dì Cao cảm thán, nếu diễn viên xinh đẹp thế này làm con dâu em thì tốt rồi.

Ba Cố mím môi, chỉ vào nữ diễn viên phụ, nếu là xinh đẹp, cô gái này còn đẹp hơn cái cô em vừa nói.

Dì Cao thực kích động, không được! Anh xem nữ phụ này, lớn lên như hồ ly tinh, nếu cùng con trai em thì nhất định là Tự Án không quản được! Vẫn là kiểu diện mạo ngoan ngoãn như nữ chính này tương đối khiến người ta thích.

Ba Cố bật cười, anh cảm thấy với tính cách của Tự Án sẽ không tìm nữ diễn viên, hơn nữa anh cũng không tán thành nó tìm một diễn viên, sau khi kết hôn sẽ rất vất vả.

Dì Cao bĩu môi, em cũng chỉ nói thôi, Tự Án như vậy, có thể tìm được vợ là em đã cám ơn trời đất, nào còn dám cầu khác.

Sau đó bỗng nhiên nghe được một giọng nói lanh lảnh.

Con chào ba mẹ chồng!

Hai người hai mặt nhìn nhau.

Vội vàng đi đến huyền quan, sững sờ tại chỗ nửa ngày cũng chưa hồi phục được tinh thần.

Cô gái ăn mặc gợi cảm đi đến trước mặt hai người, bày ra một nụ cười sáng chói, tự giới thiệu, con là Chử Úy, nghề nghiệp diễn viên, thu nhập hàng năm rất nhiều, tới cửa cầu hôn!

……

Cao Tự Án đỡ trán, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Cô gái tới cửa cầu hôn nói xong lời kịch thì lập tức say như chết.

Dì Cao phục hồi tương đối nhanh, ba Cố đến nay vẫn còn đắm chìm trong khiếp sợ.

Tuy rằng con dâu chủ động tới cửa, nhưng dì Cao vẫn có chút thất vọng: “Nếu con có bản lĩnh tìm nữ diễn viên, sao con không tìm cô ấy?”

Nói xong chỉ vào nữ diễn viên trong TV.

Vừa mới thảo luận nữ diễn viên trong TV sao nháy mắt đã đứng trước mặt mình.

Vừa mới còn lo lắng Tự Án đời này đánh quang côn, kết quả con nó lập tức mang theo một cô bạn gái chủ động như vậy đến cửa.

Vừa mới nói không thể tìm con dâu có diện mạo như nữ phụ, kết quả giờ thì hay rồi, trực tiếp đem chính chủ đưa tới nhà.

Quả thực vả mặt ba phát.

Dì Cao cảm thấy mặt mình rất đau.

Đầu Cao Tự Án cũng rất đau: “Mẹ, chuyện này một chốc một lát căn bản là con không giải thích rõ được.”

Cố Dật Nhĩ đi đến bên cạnh Chử Úy, tò mò dùng ngón tay chọc chọc mặt cô: “Chị ấy thật sự say chết ngất rồi sao?”

“Chắc là vậy.”

Bởi vì gương mặt này quá đẹp, ngay cả bộ dáng say khướt cũng khiến người nhịn không được mà trầm mê, Cố Dật Nhĩ không nhịn được tiến đến ấn vào nhân trung của cô.

Người vừa mới còn nằm như chết Chử Úy nháy mắt ngồi dậy, che đầu rên rỉ: “Đau đầu quá.”

Người một nhà thấy cô tỉnh thì không hẹn mà cùng đưa ánh mắt nhìn về phía cô.

Chử Úy chớp chớp mắt, nhớ lại những chuyện mình vừa làm, tuy rằng đầu vẫn hơi choáng nhưng giờ phút này vẫn xấu hổ không chịu được, cô đứng lên cúi một cái thật sâu: “Cháu xin lỗi chú dì ạ, cháu uống nhiều quá, đã dọa đến hai người rồi ạ!”

Ba Cố và dì Cao thật sự cảm thấy bản thân cô xuất hiện ở chỗ này chính là một việc quá kinh hãi.

Bởi vì bị dọa đến, cho nên sắc mặt hai người đều không được tốt.

Trong lòng Chử Úy cả kinh, hôm nay vừa rời tiệc rượu đã đến đây, trang phục thì yêu diễm, make up thì quá đậm, nhà bọn họ nhất định là khó mà chấp nhận một nữ diễn viên thế này thành con dâu hào môn.

Cô diễn loại phim truyền hình này quá nhiều rồi nên kinh nghiệm cũng rất phong phú.

Chỉ có một biện pháp.

Chử Úy là một diễn viên, tuy rằng kỹ thuật diễn không ra sao nhưng kỹ năng nháy mắt rơi lệ vẫn mạnh hơn người thường.

Cô che miệng lại, lã chã chực khóc, nhu nhược động lòng người: “Chú dì, thật ra cháu tự biết thân phận mình, cháu không xứng gả vào nhà này, hai người sẽ không cho phép con dâu nhà mình là một con hát xuất đầu lộ diện, nhưng mà, cháu cũng là có nỗi niềm khó nói.”

“……”

Cô nương này đang nói cái gì thế?

Sau đó, Chử Úy che lại cái bụng nhỏ của mình: “Thật ra, cháu đang mang thai.”

“……” Cố Dật Nhĩ giơ ngón tay cái với Cao Tự Án.

Cao Tự Án vẻ mặt khó nói thành lời, ngày hôm qua cô còn ở đoàn phim treo dây thép bay tới bay lui, hôm nay đã mang thai?

“Cháu không mong có thể được gả vào nhà mình, cháu chỉ hy vọng, có thể vĩnh viễn ở bên cạnh Tự Án.” Ngữ khí của Chử Úy rất vĩ đại.

Quy tắc số 1 của sổ tay con dâu hào môn, không phải tôi nhìn trúng tiền nhà các người, tôi là vì yêu mà sống.

“Như vậy sao được!” Dì Cao gầm lên giận dữ, “Cô gái, con yên tâm, dì nhất định sẽ để Tự Án chịu trách nhiệm với con!”

“Dạ?”

“Cao Tự Án con cái đứa mất dạy này, còn chưa có kết hôn đã học người làm lớn bụng con nhà người ta! Người ta chính là diễn viên đấy! Con như vậy không phải là chặt đứt sự nghiệp của người ta sao!” Dì Cao tiến lên cho Cao Tự Án một quyền.

Cao Tự Án ăn một quyền này vẫn còn chưa phục hồi tinh thần.

Ba Cố cuối cùng cũng hồi hồn sau cú shock, vẻ mặt ông như bảng pha màu: “Tự Án! Chú không nghĩ tới con lại là loại người thế này!”

Hiện trường lại một lần trở nên cực kỳ hỗn loạn.

Cố Dật Nhĩ nhìn vở hài kịch gia đình hỗn loạn trước mắt, biểu tình phức tạp hỏi: “Chị Chử, có phải chị xem phim truyền hình quá nhiều không?”

Chử Úy ngốc nghếch: “Cái gì?”

“Nếu chị không mang thai thì nhanh giải thích đi, chậm chút nữa thì anh trai em sẽ bị đánh chết đấy.”

Lúc sau Cao Tự Án miễn cưỡng giữ được một cái mạng, Chử Úy mặt đỏ bừng xin lỗi, trận khôi hài này cuối cùng cũng kết thúc.

Đêm nay Chử Úy ở lại nhà họ Cố.

Căn nhà này tuy rằng nhiều phòng, nhưng bởi vì ba Cố rất ít khi tiếp khách ở nhà cho nên phòng cho khách chỉ trang hoàng có một gian, còn lại đều bị đổi thành phòng tập thể thao, thư phòng hoặc là phòng để đồ, không có giường, vừa lúc để Chử Úy ở tại gian phòng duy nhất cho khách kia.

Ba Cố và dì Cao lên lầu đi rửa mặt, Cao Tự Án đưa Chử Úy đến phòng cho khách, đại sảnh lầu một cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Cố Dật Nhĩ nhanh chóng lao ra khỏi nhà tìm kiếm bóng dáng của Tư Dật.

“Tư Dật?”

Bụi cỏ bên kia truyền đến một một giọng nói yếu ớt: “Ở đây nè.”

Cô đi qua, Tư Dật đang ngồi trên cỏ, ôm đầu gối phát ngốc.

Nhìn cậu vừa nhỏ yếu đáng thương lại bất lực.

Cậu giương mắt nhìn cô, nhấp miệng: “Sao lại lâu như vậy, tớ sắp bị muỗi chích thành cái sàng rồi.”

Cố Dật Nhĩ lại không thể nói vừa nãy trong nhà cô trình diễn tiết mục hào môn, cho nên chỉ có thể ngắn ngủn có lệ qua đi.

Hai người rón ra rón rén vào nhà, lần đầu tiên Tư Dật vào nhà Cố Dật Nhĩ, lại còn là lén lút vào, lấm lét như ăn trộm, vừa chột dạ lại vừa hưng phấn.

Cố Dật Nhĩ đưa Tư Dật lên lầu đến phòng của cô, sau khi vào phòng còn khóa lại.

Cuối cùng cũng an toàn.

Đây là lần đầu tiên Tư Dật vào phòng của con gái, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt thuộc về phái nữ, cậu sờ sờ cái mũi, đôi mắt tùy ý liếc nhìn bốn phía.

Không khác với tưởng tượng của cậu lắm, tường màu hồng nhạt, nội thất phong cách Châu Âu, trên tường dán poster của Châu Kiệt Luân và Ngũ Nguyệt Thiên, còn có một ít poster thiếu nữ Nhật Bản, trên giường bày một loạt các thú bông.

(Ngũ Nguyệt Thiên, là ban nhạc alternative rock Đài Loan thành lập năm 1997 với năm thành viên là Ashin, Monster, Stone, Masa và Ming. Trong giới âm nhạc Hoa Ngữ, nhóm được mệnh danh là “Vua concert” và được CNBC gọi là “The Beatles của châu Á.)

Còn có ở góc phòng, một cây đàn violin được đặt trên giá.

“Đợi lát nữa tớ dẫn cậu đi tắm.” Cố Dật Nhĩ nhẹ giọng nói.

Tư Dật nói lắp: “Tắm..tắm rửa á?”

Cố Dật Nhĩ nhíu mày: “Cậu không muốn tắm à?”

“Quá, quá nhanh đi.” Tư Dật có chút do dự.

“Cậu tắm nhanh lên, lâu quá sẽ bị người khác để ý.” Cố Dật Nhĩ nhíu mày nói.

“Không nhanh được……” Tư Dật khó xử.

Cố Dật Nhĩ rất kỳ quái: “Cậu là con trai, kỳ cọ lề mề như vậy làm gì? Bảo cậu nhanh thì cậu nhanh lên.”

Tư Dật ngoan ngoãn đồng ý: “Nhĩ Đóa, sở thích của cậu thật khác người.”

Cố Dật Nhĩ nghĩ thầm chuyện này thì liên quan gì đến sở thích của cô, nhưng cô cũng không thèm để ý đến cậu, xoay người đi đến tủ tìm quần áo.

Cô đang mặc quần áo ở nhà, những lúc nãy ngồi trên mặt cỏ nên phải thay một bộ khác.

Sau khi chọn xong, bỗng nhiên phát hiện trong phòng còn có một người, cô không thể nào thay được.

Cuối cùng Cố Dật Nhĩ cũng ý thức được một sự thật, nam nữ ở chung một phòng thật sự khiến người ta mặt đỏ tim đập.

“Nhĩ Đóa, cậu làm sao vậy?” Tư Dật thấy cô đứng ở trước tủ quần áo hơn nửa ngày cũng không có động tĩnh nên tò mò đi qua.

Cố Dật Nhĩ bỗng nhiên xoay người nhìn cậu: “Không sao! Trong ba lô của cậu có quần áo để tắm rửa không?”

“Không có, ở hết trong rương hành lý rồi.”

Cố Dật Nhĩ nhíu mày, đợi lát nữa còn phải giúp cậu từ chỗ ba hoặc từ chỗ anh trai trộm một bộ quần áo lại đây.

“Cậu muốn thay quần áo sao?” Tư Dật chú ý tới quần áo trên tay cô, rất tự giác mà quay người đi, “Cậu thay đi, tớ không nhìn đâu.”

Cậu cứ trực tiếp vạch trần như vậy ngược lại càng khiến cô ngượng ngùng.

Đợi hơn nửa ngày cũng không nghe thấy động tĩnh cô thay quần áo, cậu đành quay lại: “Làm sao vậy?”

“Ừm, tớ cảm thấy bộ này không đẹp lắm.” Cô tùy tiện tìm cái lý do.

Tư Dật nhìn quần áo trong tay cô, áo ngủ màu trắng, phía trên còn có họa tiết hạt đào, theo cậu thấy thì không có gì khó nhìn cả.

Cậu nhìn tủ quần áo đang mở, chỉ chỉ: “Đây toàn bộ đều là áo ngủ sao?”

Cố Dật Nhĩ sửng sốt một chút, chỉ vài món được treo trong góc: “Là những cái này.”

Là những màu sắc tươi sáng, cô tuổi này, nên mặc những màu như thế.

Ngày thường Tư Dật chỉ gặp cô ở trên trường, trường học quy định mặc đồng phục, cho nên cậu rất ít có cơ hội ngắm cô mặc thường phục.

Cậu không biết như thế nào, bỗng nhiên lại nhớ tới lần đầu tiên gặp cô ở bên ngoài trường học, cô mặc chiếc áo khoác lông dê màu vàng nhạt.

Vàng nhạt phản chiếu làn da trắng nõn của cô, chính là lúc ấy, lần đầu tiên cậu biết mình thích con gái mặc như thế nào.

Là dáng vẻ của tiểu tiên nữ, rơi vào trong nội tâm cậu.

Nếu lại cụ thể một chút, thì chính là thích cô mặc như vậy.

Cậu chỉ chiếc váy ngủ màu vàng nhạt: “Cái này đẹp.”

Cố Dật Nhĩ lấy chiếc váy ngủ đó, màu vàng nhạt có đính một chút ren, đơn giản lại tinh xảo.

Tư Dật giúp cô chọn váy ngủ đấy.

Cố Dật Nhĩ cắn môi: “Cậu thích cái này à?”

Tư Dật quay người đi: “Ừ, cậu thay đi.”

Phía sau có tiếng sột sột soạt soạt thay quần áo, rất nhỏ mà như cào vào lòng người, Tư Dật không nhìn thấy nhưng tai lại nghe thấy, cậu không khống chế được mình tưởng tượng m khi cô trút bỏ quần áo trên người, lộ ra da thịt trắng nõn kiều nộn, thay ra chiếc váy ngủ mà cậu chọn cho cô.

Cậu xấu hổ che mắt, cảm thấy mình thật kỳ quái.

“Xong rồi.” Cô nhẹ nhàng nói.

Tư Dật xoay người, ánh mắt có chút dại ra.

Không xong, vui vẻ muốn chết.

Cố Dật Nhĩ bị nhìn đến cả người không được tự nhiên, xua xua tay tránh đi ánh mắt của cậu: “Đi tắm rửa đi.”

Tư Dật thống khổ kêu rên một tiếng, che đầu lại ngồi xổm trên mặt đất.

Cố Dật Nhĩ cho rằng cậu không thoải mái, vội vàng tiến lại gần hỏi cậu: “Làm sao vậy?”

Cậu ngẩng đầu nhìn cô, sắc mặt hơi đỏ, ánh mắt long lanh: “Tớ sợ mình không nhịn được làm ra chuyện gì với cậu.”

Cố Dật Nhĩ rũ mắt tránh né ánh mắt của cậu: “Tớ sẽ nghĩ cách cho cậu đến phòng của khách.”

Nếu cậu ấy thật sự làm gì, cô cũng không có cách nào bảo đảm mình có sức lực để cự tuyệt.
Bình Luận (0)
Comment