Cửa phòng lặng lẽ được mở ra, Cố Dật Nhĩ thò đầu xem xét tình hình.
Tư Dật ở sau lưng cô nhỏ giọng hỏi: “Thế nào?”
“Hình như về phòng hết rồi.”
Cố Dật Nhĩ xoay cả nửa người ra khỏi phòng, túm lấy tay áo Tư Dật dẫn cậu đi: “Nói nhỏ chút.”
Tư Dật mặc cho cô túm lấy, tay chân nhẹ nhàng đi theo phía sau cô.
Cao Tự Án ở tại cách vách, Cố Dật Nhĩ gần như là nhón chân bước qua cửa phòng anh.
Phòng tắm ở chỗ rẽ phía trước, ném Tư Dật vào trong là đại công cáo thành.
“Đi đi đi, tắm nhanh lên.”
Cố Dật Nhĩ một bên chỉ huy Tư Dật, một bên đi xuống cầu thang để trông bọn họ ở lầu một.
Mới vừa định đi xuống xem thì thấy Cao Tự Án đang muốn bước lên cầu thang.
Không phải về phòng rồi sao! Sao vẫn còn ở dưới này!
“Anh!”
Cao Tự Án đột nhiên ngẩng đầu, dừng lại: “Dật Nhĩ, sao em còn chưa ngủ?” Hỏi xong tiếp tục bước lên.
“Anh đừng đi lên!” Cố Dật Nhĩ ngăn anh, duỗi tay dùng sức đẩy mạnh Tư Dật vào bên trong.
Tư Dật đột nhiên không đề phòng, gáy đập vào tường, cậu bị đau kêu lên một tiếng.
“Tiếng gì thế?” Cao Tự Án cảm thấy kỳ quái.
“Em muốn đi tắm, anh đợi lát nữa hãy lên.”
Cao Tự Án khó hiểu nhìn cô: “Anh lên lấy áo ngủ, anh tắm ở tầng một.”
“Áo ngủ của anh ở đâu? Em đi lấy giúp anh.”
“Tủ đầu tiên từ cửa vào.”
“Em giúp anh em giúp anh, anh ở dưới đấy chờ đi.”
“Được, vậy em nhanh lên.”
Sau khi cảnh báo được giải trừ, Cố Dật Nhĩ thở mạnh một hơi, cũng không kịp nghĩ nhiều đã lôi kéo Tư Dật đang bị chấn động não hướng về phía phòng tắm.
Vừa vọt vào phòng tắm, Cố Dật Nhĩ nhanh chóng khóa trái cửa, ngữ khí vội vàng: “Đi đi đi, trốn vào trong bồn tắm đi!”
Tư Dật bị cô đẩy đến bồn tắm, lại bị cô bắt ngồi xuống.
“Cậu không tắm với tớ à?” Ngữ khí của Tư Dật kỳ lạ.
Cố Dật Nhĩ trừng mắt nhìn cậu liếc: “Tớ tắm rồi, cậu trốn ở đây một lát, tớ đi lấy cho cậu bộ quần áo ngủ.”
“Vậy cậu nhanh lên.”
Dựa theo sự sai bảo của Cao Tự Án, Cố Dật Nhĩ đến phòng anh lấy cho anh bộ quần áo ngủ, nghĩ nghĩ, lại cầm thêm một bộ.
Áo ngủ của Cao Tự Án chẳng những kiểu dáng không khác nhau, ngay cả màu sắc cũng là nghìn bộ như một, màu tối, không hề có gì mới lạ.
Nhưng mà vậy cũng tốt, cho dù thiếu một bộ anh ấy cũng sẽ không phát hiện ra.
Trong cuộc đời này Cố Dật Nhĩ ghét nhất là chạy bộ, bất kể là chạy nước rút 50m hay chạy dài 800m, nhưng mà giờ phút này cô chưa từng khao khát được phóng thích linh hồn, tự do chạy nhảy đến thế.
Cửa phòng tắm đột nhiên bị đẩy ra, chữ ‘cậu’ còn mắc kẹt trong cổ họng Tư Dật chưa kịp phát ra thì Cố Dật Nhĩ đã nhanh chóng ném một bộ quần áo ngủ lên đầu cậu, sau đó lại rời đi giống như một tia chớp.
Kéo áo ngủ từ trên đầu xuống, Tư Dật mê man chớp chớp mắt.
Nha đầu này là lắp máy gia tốc sao?
Dép lê đạp lên cầu thang phát ra tiếng vang loẹt quoẹt, Cao Tự Án thấy em gái mình như một hồn ma phi về phía mình.
“Áo ngủ của anh.” Cố Dật Nhĩ đỡ đầu gối thở dốc.
Cao Tự Án cầm quần áo: “Cảm ơn, nhưng em cũng không cần gấp như vậy.”
“Dật Nhĩ, sao con chạy nhanh thế?” Ba Cố có chút kinh ngạc, “Thế nào mà từ trước đến nay điểm thể dục lại không đạt tiêu chuẩn.
Cố Dật Nhĩ đầu sỏ lớp văn có một khuyết điểm chí mạng, đó chính là thành tích chạy bộ cực kỳ rách nát, lúc học tiểu học giáo viên đã cố ý tìm gặp phụ huynh, nói rằng không phải cô chạy không nhanh, mà chính là lười, không muốn chạy.
Bởi vì thành tích thể dục cũng là nội dung quan trọng để tính điểm thi tốt nghiệp, thầy giáo còn sợ cô không thi đỗ trung học trọng điểm cho nên phải mở lớp bổ túc cho cô.
Nhưng Cố Dật Nhĩ vẫn giống như A Đẩu không đỡ nổi tường, căn bản là không muốn chạy.
(A Đẩu: Con trai của Lưu Bị, tên là Lưu Thiện, người ta nhắc đến A Đẩu sẽ chỉ nhớ đến là một đứa trẻ ham chơi, thiểu năng, một vị quân vương bất tài, vô dụng và nhát gan. Người Trung Quốc dùng từ A Đẩu để nói đến những đứa trẻ kém cỏi, hay dùng thay thế cho tính từ thiểu năng.)Cô gái nhỏ xinh đẹp đáng yêu, mắt to chớp chớp, thầy giáo thể dục cao hơn 1 mét 8 cường tráng như đại hán cũng không nỡ huấn luyện.
Vốn rằng cảm thán đáng tiếc cho một học sinh tốt, kết quả người ta lúc huấn luyện thì cà lơ phất phơ, đến lúc thi thật thì dùng toàn bộ sức lực từ lúc bú sữa mẹ, thi max cmn điểm luôn.
Nhờ thế mà thành công thi đỗ trường trung học tư thục trọng điểm.
Lại có đôi chứ không chỉ một, lúc thi cấp ba, ngày thường chạy bộ trước nay chưa bao giờ đủ điểm lại một lần nữa được điểm tuyệt đối.
Thi đỗ trường cấp ba trọng điểm của tỉnh.
Sau này mọi người cũng hiểu, thời khắc sinh tử mấu chốt, lười biếng như Cố Dật Nhĩ cũng có một tiểu vũ trụ vô hạn.
Cố Dật Nhĩ xua tay: “Tình huống không giống nhau.”
Dì Cao bưng sữa bò đi tới, vỗ vỗ lưng cô: “Dật Nhĩ con có khỏe không? Nếu không ngồi xuống dì cũng pha một ly cho con nhé?”
“Không cần đâu ạ.” Cố Dật Nhĩ chỉ chỉ trên lầu, “Ra nhiều mồ hôi quá, con muốn lên lầu tắm rửa.”
Cao Tự Án cũng cầm áo ngủ đứng lên: “Anh tắm ở tầng 1, Dật Nhĩ em đợi lát nữa hãy lên.”
“Tại sao ạ?”
“Chị Chử của em vừa mới tỉnh ngủ, nói là muốn tắm rửa, anh bảo cô ấy dùng phòng tắm tầng hai.”
Cố Dật Nhĩ nhìn quanh một vòng đại sảnh lầu một, thật sự không nhìn thấy bóng Chử Úy.
“A!” Cố Dật Nhĩ phát ra một tiếng thét chói tai như thổ bát thử.
(Thổ bát thử: Một giống chuột rất lớn sống trong hang, nhìn giống con rái cá, lông làm thành áo rất ấm)Cao Tự Án bị cô làm cho hoảng sợ: “Tối nay em làm sao vậy?”
Cố Dật Nhĩ ôm bụng chạy lên lầu, vừa chạy vừa kêu: “Chị Chử, chị đừng vào phòng tắm!”
Ba người dưới lầu hai mặt nhìn nhau.
Ba Cố nhíu mày: “Đứa nhỏ này ngày thường đâu có phải như thế này.”
Dì Cao suy đoán: “Chẳng lẽ vì chị dâu đến làm khách nên hưng phấn khác thường? Tự Án, có phải con hẹn hò còn dẫn cả Dật Nhĩ theo không, sao con bé lại thân với bạn gái con thế?”
“Không ạ, hai người cũng mới gặp nhau vài lần thôi.” Cao Tự Án cũng không biết, “Chắc là do có duyên thôi ạ.”
Mà lúc này Tư Dật vừa mới cởi áo ngoài, đang định cởi quần thì nghe thấy có người gõ cửa phòng tắm.
Nhĩ Đóa?
Giọng nữ vũ mị hỏi: “Bên trong không có ai chứ?”
Không phải giọng của Nhĩ Đóa.
“Cạch cạch ——”
Tiếng xoay tay nắm cửa.
“F*ck!” Tư Dật vội vơ lấy quần áo trên mặt đất rồi trốn vào tận trong cùng.
Phòng tắm nhà Cố Dật Nhĩ bao gồm hai phòng nhỏ, bên ngoài là một gian rửa mặt, dùng để rửa mặt đánh răng, bên trong là một gian lớn hơn một chút mới dùng để đi WC và tắm rửa.
Tư Dật trốn sau cửa, trái tim đập như trống.
Chử Úy thấy phòng tắm không có ai thì yên tâm bước vào, vừa hát vừa khóa cửa phòng tắm lại.
“Tôi yêu tắm rửa làn da mềm mại, hú hú hú hú ~”
Chử Úy soi gương, vừa hát vừa xõa tóc ra.
Mái tóc xoăn dài xõa tung như một thác nước sau lưng, Chử Úy dùng tay ôm lấy gương mặt mình thưởng thức nói: “Thật là một tuyệt sắc mỹ nhân chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn.”
Tư Dật che miệng biểu tình đau khổ.
“Nói cho ta, tại sao, ngươi lại đẹp như vậy? Tại sao, tại sao ngươi lại hoàn mỹ như vậy? Tại sao ngươi lại sinh ra, khiến tất cả phụ nữ trên thế giới này lại thêm một đối thủ cạnh tranh?”
Chử tiểu thư tâm thần phân liệt liên tiếp tự hỏi tự trả lời ba câu tận sâu vào trong tâm hồn: “Bởi vì, ngươi chính là tác phẩm thành công nhất của Chúa sáng thế!”
Tư Dật trốn sau cửa cảm thấy bà chị dâu này của Cố Dật Nhĩ đẹp thì đẹp thật, nhưng mà tinh thần có chút không bình thường.
Hy vọng sau khi chị ấy gả vào đừng dạy hư Nhĩ Đóa.
“Chử Úy, cô sắp thành con dâu hào môn rồi, sợ không?”
Tư Dật trốn sau cửa trợn trắng mắt.
“Không phải sợ, không cần hoảng, phụ nữ tự tin là mỹ lệ nhất, tôi yêu cầu cô mang toàn bộ tự tin ra, lớn tiếng nói cho toàn thế giới biết cô là đẹp nhất~ hửm?”
Chử Úy sờ sờ cằm mình, tặng cho chính mình trong gương một nụ hôn gió.
Tư Dật không nhịn được, lặng lẽ thò đầu ra một chút.
Cậu thấy được sườn mặt tinh diễm của Chử Úy.
Là một mỹ nhân, tiếc là điên rồi.
Trong lòng cậu thở dài, giới giải trí thật là hại người.
Đang lúc tiếc thay cho Chử Úy, Tư Dật bỗng nhiên mở to hai mắt.
Chử Úy đưa tay ra sau lưng, phụt một tiếng, khóa kéo chiếc váy đen siêu hở hang siêu gợi cảm trên người cô ấy bị kéo ra.
Chử Úy từ phía dưới cuộn chiếc váy lên.
Tư Dật vội rụt đầu lại, nhắm mắt, chắp tay trước ngực.
Nhĩ Đóa, cầu xin cậu mau tới cứu tớ đi.
Giọng nói của Chúa cứu thế Cố Dật Nhĩ vang lên bên ngoài cánh cửa phòng tắm: “Chị Chử, chị Chử, chị ở bên trong sao?”
Chử Úy đang muốn xé miếng dán nhũ hoa ra thì dừng động tác: “Em gái?”
“Chị Chử, chị có thể ra ngoài không? Em muốn đi WC.”
“Em cứ vào đi, chị cởi hết quần áo rồi.”
Ngoài cửa Cố Dật Nhĩ tuyệt vọng thở dài, chỉ hy vọng Tư Dật có thể trụ được chứ đừng ngất đi.
Cô ghé vào cửa, hỏi dò: “Em có thể tắm cùng chị không? Trên người em toàn là mồ hôi, có chút không chịu được chị ạ.”
“Được thôi.”
Chử Úy dứt khoát mở cửa ra.
Chưa kịp chuẩn bị thì Cố Dật Nhĩ đã bị một dáng người ma quỷ đập vào mắt.
Miệng cô mở lớn, dùng ánh mắt phức tạp hâm mộ ghen tỵ nhìn dáng người khiến người ta phụt máu mũi.
Chử Úy cười cười: “Em vào đi.”
Tư Dật giật mình, cậu thấy không ổn chút nào, vội vàng trốn vào bồn tắm kéo tấm rèm màu trắng ra.
Cố Dật Nhĩ vào phòng tắm thì vội đi vào bên trong, cô thấy bồn tắm bị tấm màn ngăn trở, hẳn là Tư Dật trốn ở bên trong.
Chử Úy đã bóc miếng dán nhũ hoa ra.
Cố Dật Nhĩ vội vàng quay đầu, ngượng ngùng.
“Em gái?” Chử Úy có chút bất đắc dĩ, “Đừng xấu hổ, đều là con gái cả, em nhìn cũng không sao.”
Cố Dật Nhĩ ngượng ngùng quay đầu, trong lòng lại một lần nữa kinh ngạc cảm thán.
Ngực lớn eo nhỏ, mông vểnh chân dài, một thân da thịt giống như là sữa bò, chỉ nhìn thôi cũng thấy bóng loáng non mịn.
“Sao em không cởi quần áo?”
Cố Dật Nhĩ kinh ngạc một tiếng: “Dạ? Cái kia, em……”
“Mau cởi đi, chả lẽ em muốn mặc quần áo mà tắm sao?”
Cố Dật Nhĩ tâm bất cam tình bất nguyện cởi chiếc váy ngủ vừa mới thay ra.
“Tắm chung với chị đi.” Chử Úy đi vào bên trong, “Bồn tắm nhà em ở trong này phải không?”
Nói xong, tay cô đã tóm lấy tấm rèm.
Tư Dật nhắm mắt, xong rồi xong rồi xong rồi.
Cố Dật Nhĩ vọt tới, bắt được cánh tay cô: “Bồn tắm hỏng rồi, chị dùng vòi hoa sen đi.”
“Vậy à.” Chử Úy có chút thất vọng thở dài, “Vậy được rồi.”
Não Cố Dật Nhĩ nảy số: “Bồn tắm tầng một vẫn dùng được, hay là chị xuống tầng một tắm đi?”
“Vậy chị xuống tầng một, em xuống cùng chị không?”
“Em dùng vòi hoa sen là được.” Cố Dật Nhĩ miễn cưỡng cười. -- Đọc FULL tại Truyenfull,vn---
Chử Úy gật gật đầu, lại đi đến chỗ bồn rửa mặt mặc lại quần áo để xuống tầng một ngâm bồn, vừa mặc còn vừa cười nói: “Em gái, nội y của em đáng yêu quá.”
Cố Dật Nhĩ che trước ngực, cắn môi: “Cảm ơn chị.”
“Mặt trên còn có tiểu anh đào cơ.”
“Em, thích ăn anh đào.”
“Nhưng mà hơi nhỏ một chút, nếu không chị dạy cho em một phương pháp, có thể mát xa giúp ngực to lên, giống như là nâng ngực vậy, rất thần kỳ.”
Cố Dật Nhĩ lui về phía sau hai bước: “Em rất thích kích thước hiện tại.”
“Em đúng là còn nhỏ, chờ sau này em có bạn trai rồi sẽ không nghĩ vậy đâu.” Chử Úy dùng dây buộc tóc búi tóc lại, lộ ra chiếc cổ thon dài, “Đàn ông đều thích nơi này.”
“……”
Tư Dật trong bồn tắm đã muốn nổ tung.
Cậu che lỗ tai muốn ngăn cách mình với thế giới này.
Cậu dùng sức cắn chặt môi mình, cho đến khi môi dưới bị cắn đến đỏ bừng.
Thế này ai mà chịu được.
“Đúng rồi em gái nè, em có muốn debut không?”
“Dạ?”
Chử Úy cười đánh giá cô một phen: “Dáng người của em là dáng người thiếu nữ tiêu chuẩn, tỉ lệ cũng không tồi, chị quen một vị đạo diễn, dạo này đang chuẩn bị quay một bộ điện ảnh thanh xuân vườn trường muốn tìm nữ chính có gương mặt của mối tình đầu, hơn nữa còn không được phẫu thuật thẩm mỹ, dáng người tinh tế, em rất thích hợp đấy, thế nào? Có muốn làm diễn viên không?”
Cố Dật Nhĩ gian nan cười: “Em chỉ muốn đi học thôi.”
“Thế chờ đến lúc em tốt nghiệp cấp ba lại suy xét xem, yên tâm, có chị làm chỗ dựa, không ai dám bắt nạt em.” Chử Úy nháy mắt một cái với cô.
Trước khi rời đi, Chử Úy lại sờ sờ xương quai xanh của Cố Dật Nhĩ: “Chờ em trưởng thành, cũng là một vưu vật đấy.”
Cố Dật Nhĩ chỉ cảm thấy chỗ bị chị ấy sờ vào nóng bừng lên.
Cô thở phì phò, không biết vì sao vừa rồi cô cũng bị trêu chọc đến suýt mềm nhũn cả chân.
Cô mặc lại váy ngủ, vội vàng vào xem Tư Dật.
Kéo rèm ra, chỉ thấy Tư Dật ngồi xổm trong bồn tắm, gương mặt đã đỏ đến sắp nhỏ ra máu.
Từ mũi cậu hình như đang có cái gì nhỏ tích tích rớt xuống.
Cô cắn môi, ngồi xổm xuống sờ sờ cái trán của cậu: “Cậu có khỏe không?”
“Nhĩ Đóa, tớ không phải là sắc lang.” Tư Dật che cái mũi lại, giọng nói suy yếu, “Tớ chỉ là một đứa con trai bình thường……”
Cố Dật Nhĩ xấu hổ đến hận không thể chui xuống đất: “Cậu tắm đi, tớ ra ngoài trông cho cậu.”
***
Sau một phen kinh hồn ở phòng tắm thì cuối cùng Tư Dật cũng tắm xong.
Tư Dật đầu tóc ướt nhẹp ngồi trên ghế sấy tóc.
Cậu mặc áo ngủ của Cao Tự Án, nguyên bộ thuần màu đen, nhìn qua vừa cấm dục lại lạnh lùng.
Quần áo của Cao Tự Án bao gồm cả áo ngủ đều là điển hình của phong cách tinh anh đô thị, Tư Dật tuổi còn nhỏ, ngày thường mặc nhiều nhất là trang phục vận động thoải mái, đây là lần đầu tiên Cố Dật Nhĩ thấy cậu mặc một bộ trưởng thành như thế này.
Chiều cao của cậu không chênh lệch với anh cô nhiều lắm, nhưng lại gầy hơn anh cô, bởi vậy áo trên có chút rộng thùng thình, Tư Dật không cài cúc đến tận cổ áo thả ra hai cúc trên cùng để lộ ra xương quai xanh tinh xảo.
Cậu nghiêng đầu, máy sấy gợi lên sợi tóc của cậu lộ ra hình dáng mê người.
Cố Dật Nhĩ quay đầu đi, trong đầu không tự giác não bổ ra dáng vẻ trưởng thành của Tư Dật.
Nhất định sẽ càng thêm tú sắc khả san so với hiện tại.
Cô giấu Tư Dật trong phòng mình rồi đi về phía phòng dành cho khách.
Không được, cậu nhất định phải ngủ phòng cho khách, nếu không thì người không kìm lòng được có khi lại chính là cô.
Cố Dật Nhĩ mới vừa đi đến phòng cho khách đã thấy Chử Úy và dì Cao đứng ở cửa.
“Chị Chử? Dì?”
Chử Úy cười cười với cô: “Chú với dì cãi nhau, dì nói tối nay muốn ngủ cùng chị ở phòng cho khách.”
Dì Cao có chút xấu hổ giải thích: “Ai bảo ba con nhất định phải tranh cãi với dì về chuyện chị Chử của con với một nữ diễn viên khác ai đẹp hơn.”
“Em gái, nếu không tối nay em cũng ngủ cùng chị đi. Chị kể chuyện bát quái cho em nghe?”
Chử Úy hưng phấn đề nghị.
Trong lòng Cố Dật Nhĩ than mạnh một tiếng, ngữ khí nghiêm túc: “Mọi người không thể để cho con bớt lo lắng một chút sao?”
“Cái gì?”
Cố Dật Nhĩ đi qua, mỗi tay lôi kéo một người.
Đầu tiên là đi đến phòng ba Cố, gõ cửa.
Ba Cố nói một câu mời vào.
Cô mở cửa, đẩy dì Cao vào trong: “Ba, mong ba quản lý vợ mình cho tốt, vợ chồng đầu giường đánh nhau cuối giường hòa.”
Ba Cố xấu hổ nhìn cô.
Dì Cao còn muốn nói gì đó đã bị Cố Dật Nhĩ đánh gãy: “Dì ngủ ở chỗ này.”
“……”
Phát xong một bà vợ, Cố Dật Nhĩ lại gõ cửa phòng Cao Tự Án.
“Anh có còn là đàn ông không, anh nhẫn tâm để bạn gái mình ngủ một mình ở phòng khách à?”
Cao Tự Án mờ mịt hả một tiếng.
Cố Dật Nhĩ đẩy mạnh Chử Úy vào phòng: “Bạn gái đưa tới cho anh rồi đấy, good night.”
“……”
Làm xong hết thảy, vạn sự đã chuẩn bị.
Cố Dật Nhĩ chuẩn bị về phòng đưa Tư Dật ra.
Cô vừa mới vào phòng đã thấy Tư Dật ghé vào bàn ngủ rồi.
Bây giờ đã là rạng sáng, có lẽ là cậu cực kỳ mệt mỏi.
Cậu vừa mới xuống máy bay đã tới đây tìm cô.
Thật là ăn gian.
Cậu gối xuống tay lẳng lặng ghé vào bàn, hai mắt nhắm chặt, môi mím lại.
Nghe tiếng hít thở của cậu, Cố Dật Nhĩ không nhịn được, lặng lẽ dùng tay chạm chạm vào lông mi.
Cậu ngủ rất nông, giật giật môi, mở mắt.
Tư Dật giống một con mèo vừa mới tỉnh ngủ, trong miệng phát ra một tiếng rên, xoa đôi mắt nhẹ giọng hỏi: “Phòng cho khách trống chưa?”
Cô nói dối: “Không có.”
Tư Dật chớp chớp mắt, có chút dại ra: “Vậy làm sao bây giờ?”
“Ngủ ở đây đi.” Cô nhẹ giọng nói.
Sắc đẹp quả nhiên hại người.