Cô Bé Câm Ấy - Bố Đinh Lưu Ly

Chương 103

Khi Lâm Tri Ngôn kéo tay Hoắc Thuật vào cửa, Quý Uyển và Lê Ký Bạch đã đến trước, hai vợ chồng đang ngắm nhìn những món đồ đặt trên tủ cạnh bàn ăn.

 

Lâm Tri Ngôn cười chào Quý Uyển, tầm mắt hướng về Lê Ký Bạch đang đứng một mình bên cạnh.

 

Giáo sư vật lý thiên văn trẻ nhất đại học A đang tập trung nghiên cứu bộ tượng tám hành tinh lớn trên tủ bên cạnh, thỉnh thoảng lại giơ tay điều chỉnh khoảng cách và góc nghiêng của từng hành tinh, như thể đang làm một việc vô cùng thiêng liêng, là kiểu người vừa nhìn đã biết không hòa nhập được với thế giới.

 

Lâm Tri Ngôn nhìn thấy dung mạo của Lê Ký Bạch ở khoảng cách gần, mới hiểu được tại sao Quý Uyển lại liều mạng theo đuổi anh ấy.

 

Đó là một khuôn mặt tương đối xuất sắc, nhã nhặn thanh tú, vóc dáng cao ráo. Khi anh ấy cụp mắt nhìn xuống, ở nếp gấp mí mắt phải có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ không quá rõ ràng.

 

Quý Uyển nói năm nay anh ấy hai mươi chín tuổi, nhưng trên người anh ấy vẫn giữ được nét trẻ trung trong sáng, mặc đồng phục hòa lẫn vào trường trung học cũng cực kỳ hài hòa, như năm thể thời gian ngừng trôi trong đôi mắt thuần khiết như trẻ thơ của anh ấy.

 

"Ở đây sai rồi. Vành đai Kuiper nên bên ngoài sao Hải Vương, chứ không phải sao Mộc."

 

Lê Ký Bạch ở bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng một giọng điệu cực kỳ học thuật nghiêm túc, nói câu đầu tiên sau nửa tiếng gặp nhau: "Mặc dù sao Hỏa và sao Tinh cũng có vành đai tiểu hành tinh, nhưng không giống với vành đai Kuiper."

 

Lâm Tri Ngôn ngạc nhiên nhìn vào hai mô hình hành tinh mà anh ấy chỉ, thật sự không phân biệt được có gì khác biệt rõ ràng.

 

Quý Uyển bật cười, an ủi anh ấy rằng đó là đồ vật trang trí, bày ra cho đẹp mắt, không cần coi là thật.

 

Trong mắt Lê Ký Bạch có sự hoang mang của trẻ con, một mực tranh luận: "Tri thức là thứ rất nghiêm túc, sai thì phải sửa, tại sao không cần coi là thật?"

 

Quý Uyển nắm tay Lê Ký Bạch, đành cười với Lâm Tri Ngôn: "Thật ngại quá, Tiểu Bạch nhà tôi là người như vậy, đừng để ý."

 

Lâm Tri Ngôn vội nói: "Sao lại vậy? Ông xã nhà cô là một người rất thú vị."

 

Hoắc Thuật gọi người phụ trách câu lạc bộ đến, nhỏ giọng dặn dò một câu gì đó, chỉ lát sau đã có người gỡ bộ hành tinh có lỗi kia xuống, thay vào đó là bó hoa tú cầu tươi mới.

 

Khi Lâm Tri Ngôn và Quý Uyển thảo luận về thực đơn hôm nay, Lê Ký Bạch liền chuyển sang ghế dựa, ngồi nghiêm chỉnh giống như học sinh tiểu học đang nghe giảng, thảo luận với Hoắc Thuật về vật lý thiên thể năng lượng cao đương đại, thảo luận về nguồn gốc của tia vũ trụ và sự tồn tại của hố đen.

 

Đối với những vấn đề cao siêu khó hiểu đó, Hoắc Thuật vậy mà có thể đáp lại một cách lưu loát, không hề thua kém.

 

Sau này Lâm Tri Ngôn mới biết, hạng mục công việc nặng mà nhà họ Hoắc quản lý liên quan đến nhiều lĩnh vực, mảng kỹ thuật hàng không vũ trụ do Hoắc Lập Văn quản lý, cho nên Hoắc Thuật cũng hiểu biết mỗi thứ một chút.

 

Trò chuyện được khoảng mười phút, Lăng Phi, Thành Dã Độ và Tùy Văn lần lượt tới.

 

So với trang phục giản dị nhưng giản dị của mọi người, Hoắc Thuật mặc vest đi giày da, trang phục lộng lẫy toát lên vẻ quý phái vô song, từ đầu tới chân đều toát lên khí chất của một ông chủ.

 

Lâm Tri Ngôn nhớ lại việc Hoắc Thuật đã dành riêng hai tiếng để phối đồ, chọn cà vạt và tạo kiểu tóc thì bỗng cảm thấy buồn cười.

 

Thì ra những đứa con cưng ngạo nghễ của trời, sau lưng cũng chỉ là những kẻ hay ghen tuông và mưu mô mà thôi.

 

Các món ăn tinh xảo lần lượt được dọn lên bàn, bạn cũ lâu ngày gặp lại, trên bàn ăn không bao giờ thiếu những chủ đề ôn lại kỷ niệm xưa.

 

Lăng Phi và Thành Dã Độ ôn lại chuyện cũ thời học sinh của mình với Lâm Tri Ngôn, Tùy Văn cũng chen vào, kể vài chuyện thú vị ở Thâm Quyến và Hồng Kông, cả nhóm như đã hẹn nhau sẽ trêu chọc Lâm Tri Ngôn, thay nhau ôn chuyện với cô.

 

Quý Uyển nhìn hết người này đến người kia, hiểu ý mà cười thầm, còn Lê Ký Bạch chỉ cúi đầu lo ăn cơm, không hề quan tâm đ ến những âm mưu ngầm xung quanh.

 

Hoắc Thuật dựa lưng vào ghế, mười ngón đan chéo đặt trước bụng, híp mắt nhìn họ chuyện trò vui vẻ.

 

Lâm Tri Ngôn vừa nói chuyện với bạn bè, vừa gắp một miếng thịt bò hun khó nhỏ vào đ ĩa của Hoắc Thuật, âm thầm nắm lấy bàn tay anh đang đan chéo dưới bàn, nhẹ giọng nói: "Ăn đi."

 

Vì vậy, Hoắc Thuật nắm lại tay cô, đặt hai bàn tay đan chéo lên bàn, trước mặt mấy người gắp miếng thịt bò nhỏ kia, cười tủm tỉm nghiêng đầu nói: "Vẫn là Yêu Yêu tốt với anh nhất, nhớ rằng anh thích ăn thịt bò nhất."

 

Hoắc Thuật là người hiểu cách giết người bằng lời nói.

 

Một người đàn ông chiến đấu với âm mưu và thủ đoạn, tự nhiên sẽ biết nói gì là có lợi nhất cho cục diện của mình.

 

Những người đàn ông khác có nhiều kỷ niệm với Lâm Tri Ngôn thì có ích gì? Lúc này người có thể ngồi bên cạnh cô, nắm tay cô, tâm đầu ý hợp, ăn thức ăn do cô tự tay gắp cho, chỉ có thể là anh, Hoắc Thuật.

 

Vì vậy một khoảng thời gian khá dài sau đó, những người đàn ông trên bàn ăn đều không nói gì nữa.

 

Giữa bữa tiệc, Hoắc Thuật chủ động nâng chén, hướng về phía những người đối diện: “Yêu Yêu nhờ mọi người chăm sóc, chén này tôi mời các vị."

 

Lâm Tri Ngôn cũng cầm ly rượu vang lên, mỉm cười nói: "Chúc cho tình bạn của chúng ta luôn trường tồn."

 

Lúc này mọi người mới lần lượt nâng ly, tiếng cốc va chạm vang lên: "Tình bạn trường tồn!"

 

"Lâm Tri Ngôn, ly này tớ mời cậu."

 

Thành Dã Độ lại rót một chén rượu, đứng dậy nói: "Năm đó ở Thâm Quyến, tớ còn trẻ người non dạ đã nói một số lời thiếu suy nghĩ. Bây giờ tớ rút lại, chúc cậu hạnh phúc!"

 

Đêm đầu tiên Thành Dã Độ lái xe đưa Lâm Tri Ngôn đến Thâm Quyến, anh ấy nói: "Lâm Tri Ngôn, cậu đừng tha thứ cho anh ta. Nếu không, anh ta sẽ không hiểu ra..."

 

Ba năm rưỡi trôi qua, những gì cần hiểu đều đã hiểu ra, không có ai có thể mãi mãi dừng lại ở quá khứ.

 

"Chúc cho ngày mai!"

 

Lâm Tri Ngôn mỉm cười đáp lại.

 

"Chúc cho ngày mai."

 

Thành Dã Độ đặt chén rượu xuống bàn, ngửa đầu uống cạn một hơi.

 

Những tội lỗi và hình phạt không cam lòng kia, đều theo ngụm rượu cũ này nuốt vào bụng, từ nay chỉ cần nhẹ gánh lên đường, sải bước về phía trước.

 

Bữa tiệc kết thúc, Hoắc Thuật lấy danh nghĩa Lâm Tri Ngôn, tặng quà cho hai cô gái có mặt.

 

Lúc Lăng Phi đi vào nhà vệ sinh trang điểm, lén mở hộp quà ra xem, khi quay về, cô ấy giả vờ bình tĩnh kéo cổ tay Lâm Tri Ngôn, hạ giọng hỏi: "Sao anh ta biết gần đây tớ đang nghiên cứu Phỉ Thúy?"

 

Quà của Lăng Phi là một chiếc vòng cổ Phỉ Thúy chất lượng cực tốt, Lâm Tri Ngôn tự mình chọn cho cô ấy.

 

Sở thích về trang sức của người bạn tốt cứ thay đổi liên tục, năm ngoái còn mê mẩn trang sức ngọc trai cao cấp, năm trước còn bắt đầu tích trữ vàng, đến năm nay lại mê mẩn thưởng thức phỉ thúy.

 

"Thích thì cứ cầm đi." Lâm Tri Ngôn cong mắt nói.

 

Lăng Phi lại lặng lẽ nhìn hộp trang sức trong túi, miễn cưỡng hừ nói: "Cũng bình thường thôi. Đừng tưởng anh ta tặng chút lễ vật là có thể mua chuộc tớ, khảo sát không đạt, cũng vẫn phải đuổi đi."

 

Lâm Tri Ngôn cố nén cười nói: "Biết rồi."

 

Thành Dã Độ uống không ít rượu, cổ cũng hơi ửng hồng.

 

Lâm Tri Ngôn lo lắng anh ấy mang quá nhiều gánh nặng tâm lý, trước khi đi cố ý ở lại nói chuyện riêng với anh ấy một lát. May mắn là cô suy nghĩ nhiều, Thành Dã Độ nói chuyện hoàn toàn không còn vẻ cẩn trọng và lạnh lùng như trước, dáng vẻ hai tay đút túi dựa vào tường là sự thoải mái trước nay chưa từng có.

 

Anh ấy nói năm xưa sau khi nói ra câu đó liền hối hận, sau đó thấy Lâm Tri Ngôn vẫn không tìm bạn trai, trong lòng vô cùng áy náy, luôn nghi ngờ chính mình đã tạo áp lực vô hình cho cô, khiến cô không thể thoát khỏi bóng ma trong quá khứ.

 

Hôm nay thấy nàng cười vui vẻ như vậy, bỗng nhiên cảm thấy thoải mái như tảng đá đè nặng đã không còn.

 

Lâm Tri Ngôn nhẹ nhàng cười: "Khi nào tìm được bạn gái, dẫn tới cho tớ xem nhé?"

 

Thành Dã Độ biết cô đang tạo điều kiện cho mình, cũng cúi đầu ngượng ngùng cười nói: "Tìm được rồi nói sau, mẹ tớ thúc giục mấy năm nay rồi."

 

Hai người vẫy tay chào tạm biệt, mỗi người đi về phía con đường rực rỡ ánh điện.

 

Chiếc xe hơi màu đen đậu bên đường, Lâm Tri Ngôn vừa mở cửa xe bước vào, đã bị kéo vào trong một vòng tay ấm áp dày dặn.

 

"Làm sao vậy?"

 

Lâm Tri Ngôn ngửi thấy mùi rượu vang nhàn nhạt trên người anh, không khỏi lo lắng: "Say rồi sao?"

 

"Anh không phải là bạn thời tiểu học thanh mai trúc mã của Yêu Yêu, cũng không phải là bến đỗ bình yên khi Yêu Yêu bôn ba đất khách quê người."

 

Giọng người đàn ông nghẹn trong cổ họng: "Anh chỉ là tên khốn khiếp không hơn không kém, thật khó chịu."

 

"Không phải anh khó chịu, mà là đang ghen."

 

Lâm Tri Ngôn hết lòng hướng dẫn anh nhận thức cảm xúc của mình, cười cười khẽ ngửi môi mỏng của anh: "Ừm, có vị chua."

 

Hoắc Thuật cong môi nhìn cô, giọng điệu đương nhiên: "Đúng vậy, chua quá, cho nên phải ăn chút ngọt trung hòa lại."

 

Nói xong, anh liền muốn cúi đầu hôn xuống.

 

Lâm Tri Ngôn kịp thời giơ tay ấn môi anh lại.

 

Hoắc Thuật dừng lại, híp mắt tinh nghịch, rõ ràng là bất mãn.

 

Lâm Tri Ngôn giằng co với anh một lúc, rồi cong mắt, vòng tay ôm cổ anh xuống như một phần thưởng, nhẹ nhàng đặt lên đó nụ hôn mềm mại.

 

"Nhớ nhé, em hôn anh, không phải vì anh đang ghen."

 

Cô cười khẽ nói: "Mà là vì em yêu anh."

 

Ánh mắt Hoắc Thuật thoáng chốc trở nên sâu thẳm, yết hầu khẽ nhúc nhích, cúi đầu nói: "Em vừa nói gì? Nói lại lần nữa, Yêu Yêu."

 

"Em nói, em yêu anh..."

 

Âm cuối biến mất giữa răng môi.

 

Anh quấn lấy môi lưỡi của cô, phảng phất muốn lôi ba chữ ngọt ngào kia ra, nuốt vào trong bụng.

 

Hơi thở nóng hổi, đầu ngón tay bắt đầu run rẩy, đó là tín hiệu toàn thân anh đáp lại.

 

Vĩnh viễn không lừa gạt, vĩnh viễn không phản bội.

Bình Luận (0)
Comment