Cô Bé Câm Ấy - Bố Đinh Lưu Ly

Chương 104

Từ khi biết Lâm Tri Ngôn có ý định mua nhà, Hoắc Thuật đã cho người thu thập một số nguồn nhà tốt, làm thành tập tin PPT để cô so sánh và lựa chọn.

 

Lâm Tri Ngôn ngồi trên ghế sofa ở phòng làm việc trên lầu hai, ôm iPad lướt qua lướt lại, bỗng ngẩng đầu cười, nói: “Trông tư thế của em cứ như hoàng đế đang lật thẻ chọn phi vậy. Ai mà không biết còn tưởng em đang xem sơ qua dự án trị giá mấy trăm triệu ấy.”

 

Hoắc Thuật ngồi bên cạnh gấp tập tài liệu lại, cánh tay đặt thoải mái trên lưng ghế, lại gần hỏi: “Em ưng căn nào chưa?”

 

“Có hai căn cỡ trung khá được, còn lại vượt dự toán nhiều quá.”

 

Lâm Tri Ngôn ngồi nghiêng người, một tay chống cằm, một tay lật sang trang khác: “Căn tám mươi mét vuông mà lúc trước em ưng từng có người ở nhưng vẫn còn mới, cũng được lắm. Chỉ là cách nhà anh hơi xa, phòng ngủ phụ quá nhỏ, cần phải sửa chữa thêm.”

 

Cô cần không gian để sáng tạo, có khi chỉ vừa trải giấy vẽ đã chiếm hết hơn nửa phòng, nên phòng làm việc không thể quá nhỏ.

 

“Căn ở công viên trên đường Giang Tân hả? Anh đã nhờ người qua đó xem, tường của phòng ngủ chịu lực nhiều, không thể sửa. Phòng ngủ nhỏ chỉ mười mét vuông, dù có sửa cũng chẳng thay đổi được, cửa sổ lại hướng bắc, đón ánh sáng rất kém.”

 

Nêu xong nhược điểm của căn nhà, Hoắc Thuật chuyển chủ đề: “Anh sẽ chuẩn bị cho em một phòng làm việc rộng rãi với bàn tùy chỉnh, chất bao nhiêu giấy vẽ cũng đủ dùng. Được không?”

 

Đôi mắt hạnh của Lâm Tri Ngôn liếc nhìn anh.

 

Hoắc Thuật bị cô nhìn nên bật cười, vòng tay qua ôm vai cô rồi dịu dàng nói nhỏ: “Em nghĩ mà xem, sau này chúng ta kết hôn rồi về chung một nhà, em lại phải dọn đồ đến, chẳng phải rất phiền sao?”

 

Lâm Tri Ngôn dường như thấy sau lưng anh có một cái đuôi hồ ly đang thong thả vẫy qua vẫy lại.

 

Cô “ồ” lên thật dài, cười rồi hỏi: “Tổng giám đốc Hoắc định dùng căn nào để kim ốc tàng kiều đây?”

 

“Không cần giấu, của anh là của em.”

 

Hoắc Thuật cười đến mức lồ ng ngực rung lên: “Lâm viên kiểu Trung Quốc ở khu bắc có được không? Được một sinh viên xuất sắc chuyên ngành nghiên cứu kiến trúc thời Tống Minh của học viện kiến trúc thiết kế, trông cũng khá nghệ thuật, là một nơi thích hợp để em lấy cảm hứng sáng tác.”

 

“Cũng được, dành để làm phòng cưới cũng hợp.”

 

Lâm Tri Ngôn đưa iPad cho Hoắc Thuật, cười rồi nói: “Em sẽ tự lo mọi thứ cho phòng sáng tác, còn phòng cưới thì nhờ anh vậy, tổng giám đốc Hoắc.”

 

Ánh mắt Hoắc Thuật tối sầm lại, anh ôm cô vào lòng rồi nói: “Đừng đùa với anh, Yêu Yêu, anh sẽ coi là thật đấy.”

 

Khi anh nổi điên lên, ý muốn “đi đăng ký kết hôn ngay bây giờ” lấp đầy ánh mắt anh, có khuyên thế nào cũng không nghe.

 

Lâm Tri Ngôn đành phải khóa môi anh, cố gắng an ủi anh thật lâu.

 

Cuối cùng cũng quyết định được nhà, là căn mới tinh hơn sáu mươi mét vuông, môi trường xung quanh cực tốt, cách biệt thự trên đỉnh núi không xa, chỉ mất mười lăm phút lái xe.

 

Ngôi nhà có ánh sáng rất tốt, phong cách hiện đại sáng sủa, rất phù hợp để làm phòng làm việc và sáng tác. Lâm Tri Ngôn không yêu cầu điều gì ngoại trừ việc phòng làm việc nhất định phải là tài sản do cô tự kiếm, dù nhỏ cũng không sao bởi vì đó là sức mạnh của cô.

 

Lâm Tri Ngôn dành hai ngày để thay ghế sofa bốn người ngồi thành ghế đôi, tạo không gian để đặt một chiếc bàn nâng hạ dài, rồi thiết kế thêm vài món đồ nội thất và cây xanh. Như vậy nơi đây đã có bầu không khí của một không gian sáng tác.

 

Trước ngày chuyển nhà, cô quay về Thâm Thành.

 

Một là làm thủ tục trả phòng thuê, hai là thu dọn đồ đạc để gửi về Sơn Thành.

 

Lâm Tri Ngôn đã ở đó ba năm nên đồ đạc khá nhiều. Kế hoạch ban đầu của cô là dọn đồ trong ba ngày cho kịp chuyến bay về Sơn Thành vào chiều mùng bảy tháng một.

 

Trưa mùng sáu tháng một, Lâm Tri Ngôn đang cầm giấy tờ và chìa khóa đợi chủ nhà đến kiểm tra thì nhận được điện thoại của Hoắc Thuật.

 

“Yêu Yêu, em đang ở đâu?”

 

Giọng trầm ấm vang lên cùng với câu mở đầu quen thuộc.

 

“Em đang dọn dẹp căn hộ em ở lúc trước, sao vậy?”

 

Ốc tai nhân tạo của Lâm Tri Ngôn có chức năng Bluetooth nên không cần cầm điện thoại, cô kéo rèm hỏi: “Nhớ em rồi à?”

 

“Ừ, anh nhớ em.”

 

Hoắc Thuật bật cười thành tiếng, anh càng ngày càng thoải mái với việc bộc lộ cảm xúc của mình: “Hôm nay em về Sơn Thành nhé, được không?”

 

“Sao thế? Đã nói là chiều mai mới về mà?”

 

“Hôm nay về đi. Muộn chút cũng không sao, anh sẽ lái xe ra sân bay đón em.”

 

Lâm Tri Ngôn vô thức mỉm cười, thở dài: “Không được, em vẫn chưa thu dọn đồ đạc xong.”

 

“Yêu Yêu, hôm nay…”

 

Hoắc Thuật ngập ngừng, chỉ nói vài từ rồi dừng lại, sau đó thản nhiên nói tiếp: “Không có gì, em ở đó chú ý an toàn. Anh đợi em về.”

 

“Được.”

 

Lâm Tri Ngôn cúp điện thoại. Đúng lúc ấy chuông cửa vang lên, là chủ nhà đến kiểm tra.

 

Lâm Tri Ngôn thuê dịch vụ dọn nhà của công ty chuyển nhà, họ dọn dẹp sạch sẽ đến mức không để sót một hạt bụi khiến chủ nhà rất hài lòng.

 

Sau khi giao lại chìa khóa rồi xác nhận toàn bộ bưu kiện đã được gửi đi, cô mau chóng bắt xe ra sân bay.

 

Cô biết ban nãy Hoắc Thuật định nói gì, hôm nay là ngày sinh nhật âm lịch của anh.

 

Vào đêm Giáng Sinh, khi vết thương ở xương vừa lành, Hoắc Thuật phải đến thủ đô để giải quyết công việc tồn đọng lại sau khi anh nhập viện. Anh họp suốt một tuần mới trở về Sơn Thành, Lâm Tri Ngôn cũng vì thế mà đã lỡ mất sinh nhật của anh.

 

Cô muốn bù đắp sinh nhật cho anh nên cố tình không nói với anh rằng cô đã đổi vé, định về để tạo bất ngờ nhỏ cho anh.

 

Trên đường ra sân bay, Lâm Tri Ngôn nhắn tin cho Quý Uyển hỏi liệu bất ngờ nhỏ của cô có quá tầm thường không.

 

Quý Uyển ngay lập tức khẳng định: [Không đâu. Con người có rất nhiều loại cảm xúc, những gì mắt nhìn thấy cũng là một kiểu k1ch thích, đây cũng là ngọn nguồn của 'yêu từ cái nhìn đầu tiên'. Nói cách khác, hãy để anh ta nhìn thấy hành động cô làm vì anh ta, dù đó chỉ là một việc nhỏ cũng có thể khiến anh ta cảm nhận được tình yêu.]

 

Lâm Tri Ngôn gửi một biểu tượng với ý “hiểu rồi”.

 

Quý Uyển: [Thực ra vào hôm ăn cơm tôi đã muốn nói rồi, chẳng phải cô có chút kiến thức về tâm lý học sao? Tổng giám đốc Hoắc vốn là người không khoan dung, nhưng khi ở trước mặt cô lại như con dã thú bị gỡ mất móng vuốt, bị khiêu khích đến mấy cũng không giận, chuyện này thật hiếm thấy.]

 

Lâm Tri Ngôn suy nghĩ rồi trả lời: [Ừm... trước đây lúc tôi còn là người phụ trách tắm rửa và giáo viên trường chuyên biệt, biết trước sẽ gặp một số bệnh nhân bị khiếm khuyết về cả thể xác và tinh thần nên đã thi lấy chứng chỉ liên quan.]

 

Quý Uyển: [Thảo nào! Cô và anh ta như là ổ khóa và chìa khóa, trời sinh một đôi.]

 

Lâm Tri Ngôn hỏi: [Vậy anh ấy còn cần tư vấn tâm lý không?]

 

Quý Uyển: [Theo tôi thấy thì, sự đồng hành của cô còn hiệu quả hơn lời tư vấn của tôi. Hơn nữa, năm sau tôi sẽ chuyển đến nơi khác làm việc, nếu cần tôi có thể giới thiệu một người anh em đáng tin cậy cho hai người.]

 

Lâm Tri Ngôn ngạc nhiên: [Cô sắp chuyển đi đâu?]

 

Quý Uyển: [Về thủ đô. Chẳng phải Tiểu Bạch đang học nghiên cứu ở đại học A hay sao. Năm nay công việc ổn định rồi, tôi qua đó cùng cậu ấy.]

 

Lâm Tri Ngôn thở phào: [Vậy cũng tốt. Hoắc Thuật quê gốc ở thủ đô, sau này cũng sẽ thường xuyên tới đó.]

 

Quý Uyển cũng vui mừng: [Tuyệt quá! Vậy lần sau hẹn gặp ở thủ đô nhé.]

 

Hai người hẹn ước xong rồi vui vẻ kết thúc cuộc trò chuyện.

 

Lâm Tri Ngôn xuống máy bay rồi đi thẳng về nhà họ Hoắc, nhập mã số quen thuộc vào cửa khiến cô đang dọn dẹp giật mình.

 

Lâm Tri Ngôn đặt ngón tay lên môi, cười nói: “Cháu âm thầm quay về, cô đừng nói cho Hoắc Thuật biết.”

 

Đồng hồ chỉ bốn giờ chiều, Hoắc Thuật lúc này còn đang ở công ty.

 

Lâm Tri Ngôn cởi áo khoác ra rồi treo lên giá treo áo, đeo tạp dề, tìm các dụng cụ làm bánh với sự trợ giúp từ dì giúp việc rồi bắt tay vào làm bánh phô mai sữa chua nướng cháy.

 

Hoắc Thuật không ăn được cay, cũng không thích đồ ngọt, bánh phô mai cháy thêm sữa chua có thể trung hòa vị ngọt ngậy của bánh truyền thống. Vấn đề duy nhất là Lâm Tri Ngôn đã mấy năm không làm bánh, tay hơi lóng ngóng, suýt lật bánh khi ép định hình phô mai, phải mất một lúc mới cho bánh vào lò nướng thành công.

 

Khi bánh chín thì trời đã tối, Lâm Tri Ngôn đang cúi xuống trang trí bánh đã để nguội thì dì đang chuẩn bị thu dọn các dụng cụ đến báo tin: “Cô Lâm, tôi thấy xe của cậu Hoắc về rồi.”

 

Lâm Tri Ngôn vội vàng đặt lá gỗ thơm và việt quất lên bánh để trang trí rồi tắt đèn bếp và hành lang. Sau đó, thang máy trong nhà chậm rãi đi lên, Hoắc Thuật vừa cởi áo khoác vừa bước ra.

 

Chiếc áo khoác làm bằng vải đắt tiền bị vắt hờ trên lưng ghế, anh kéo chỉnh lại quần âu rồi ngồi dựa vào ghế sofa với đôi lông mày hơi nhíu lại và vẻ mặt đượm buồn.

 

Phòng khách thật trống trải, lạnh lẽo.

 

Chắc anh có tâm sự, không hề phát hiện Lâm Tri Ngôn đang ôm bánh lẩn trong bóng tối của hành lang.

 

Ngồi xuống chưa đầy một phút, anh đã vội vàng lấy điện thoại ra, cúi người soạn tin nhắn.

 

Ánh sáng từ màn hình điện tử phản chiếu vào mắt anh một màu xanh thẫm tĩnh lặng.

 

Có lẽ không hài lòng với tin nhắn đang soạn, anh suy nghĩ một lúc rồi xóa đi, gõ lại từ đầu.

 

Ngay lúc đó, điện thoại trong túi Lâm Tri Ngôn rung lên.

 

Cô mím môi cười, đưa tay chạm vào công tắc hai chiều trên tường hành lang rồi ấn nhẹ.

 

Một tiếng “cạch” nhỏ vang lên, đèn chính phòng khách vụt tắt khiến cả phòng tối mờ.

 

Hoắc Thuật cầm điện thoại, ngay lập tức cảnh giác đứng dậy, ánh mắt sắc bén của anh quét qua căn phòng rồi nhìn thẳng về hướng hành lang.

 

Lâm Tri Ngôn lấy bật lửa chuẩn bị sẵn, thắp nến số “hai mươi bảy” trên bánh, dựa vào góc tường rồi mỉm cười nhìn anh.

 

Hoắc Thuật hơi sững sờ, thân hình đang căng thẳng dần thả lỏng, nhìn cô với ánh mắt không thể tin được.

 

Lâm Tri Ngôn thấy vẻ cảnh giác hiện lên trên khuôn mặt anh, tâm trạng của cô lúc này thực sự rất phức tạp. Cô không biết một người phải trải qua bao nhiêu cuộc tấn công công khai và bí mật mới có thể nghĩ đến nguy hiểm thay vì bất ngờ khi đèn tắt.

 

Cô không hát bài chúc mừng sinh nhật, chỉ cầm bánh rồi chậm rãi bước tới. Dưới ánh nến, đôi má cô óng ánh như đóa sen. Cô cười nói: “Hai mươi bảy tuổi rồi, sinh nhật vui vẻ!”

 

Hoắc Thuật như mới phản ứng lại, kéo chiếc ghế cản đường trước mặt cô ra, hỏi: “Em về khi nào? Tới lúc nào thế?”

 

Một người luôn bình tĩnh dù núi Thái Sơn có đổ sập như sếp Hoắc nay lại hơi căng thẳng, giọng anh trầm hẳn đi.

 

“Gọi công ty dọn nhà đến giúp. Em dọn xong sớm một ngày rồi về.”

 

Lâm Tri Ngôn nói rồi đưa bánh tới trước mặt anh, trong mắt ánh lên những đốm sáng ấm áp: “Mau thổi nến đi, tay em mỏi rồi.”

 

Hoắc Thuật nheo mắt cười, trông anh rất đẹp trai.

 

Khi nến tắt, Lâm Tri Ngôn chớp mắt hỏi: “Anh không ước sao?”

 

“Không cần.”

 

Người đàn ông nhận lấy bánh từ tay Lâm Tri Ngôn, ôm cô vào lòng, cúi đầu xuống rồi cười, thủ thỉ: “Điều ước của anh đang ở ngay trước mắt.”

 

Sau nụ hôn nồng cháy, Lâm Tri Ngôn ngửa đầu loạng choạng lùi lại về sau, đầu gối khuỵu xuống rồi ngồi xuống sofa.

 

Cô giơ tay cản Hoắc Thuật đang muốn tiếp tục lại, thở hổn hển nói: “Đợi đã, em còn chuẩn bị quà cho anh.”

 

Cô cúi người bước ra khỏi vòng tay đang dang rộng của Hoắc Thuật, lấy từ trong túi xách ra món quà sinh nhật đã chuẩn bị vài ngày trước: một chiếc bút máy Montblanc mạ bạch kim rồi đưa cho Hoắc Thuật.

 

“Cô Tai Dài quả là một nghệ sĩ hào phóng.”

 

Hoắc Thuật giả vờ ngạc nhiên nhìn cây bút máy tinh xảo đựng trong chiếc hộp màu xanh đậm: “Sao lại nghĩ đến việc tặng thứ này?”

 

Lâm Tri Ngôn vén váy ngồi cạnh anh, nhẹ nhàng cười: “Lúc nào anh cũng phải kí tài liệu mà. Cây bút này khá phù hợp với anh.”

 

“Ừ, được đó. Sau này mỗi chữ anh ký đều có phần của Yêu Yêu.”

 

Hoắc Thuật rất hài lòng, không biết là vui thật hay viện cớ, sáp lại cắn vào vành tai cô: “Cảm ơn bà Hoắc tương lai của anh, anh rất thích món quà này. Tiếp theo, xin nhận món quà đáp lễ của anh.”

 

Thấy anh sắp mất kiểm soát, Lâm Tri Ngôn giơ tay chặn lại lồ ng ngực rắn chắc của anh, không biết là đẩy hay cho phép, cô đáp lại với hơi thở hổn hển: “Còn chưa ăn bánh mà...”

 

Âm thanh cuối cùng bị cuốn vào môi biến thành một tiếng rên rỉ nghẹn ngào.

 

Chiếc bánh không hề bị lãng phí. Lớp kem mềm mịn của bánh bám trên cơ thể cô, rồi được người đàn ông hôn cô sạch sẽ từ trên xuống dưới.

 

Mùi hương ngọt ngào lan tỏa khắp nơi. Hàng mi dày của anh khép hờ, anh cúi người về phía trước cung kính hôn lấy quả anh đào màu kem.

Bình Luận (0)
Comment