Nhà họ Hoắc tổ chức tiệc cưới tại tầng bảy của nhà hàng Quốc Tân, bởi vì có sự hạn chế từ tiêu chuẩn nghiêm ngặt nên họ cũng không tổ chức quá mức long trọng. Vai trò phù rể, phù dâu đương nhiên sẽ thuộc về Lạc Nhất Minh và Lăng Phi.
Lâm Tri Ngôn trang điểm xong thì ra ban công hóng gió một chút, cô thấy Lạc Nhất Minh và Lăng Phi đang nói chuyện phiếm trên sân thượng sát vách, bụi hoa thấp thoáng, mông lung không nhìn rõ được.
"Nhẫn cưới của chị dâu đã chuẩn bị xong chưa?"
Đây là giọng nói cố tỏ ra bình tĩnh của Lạc Nhất Minh.
"Chuẩn bị xong rồi, em đang để trong túi xách."
Lăng Phi hơi cảnh giác trả lời.
"Ừm, vẫn nên kiểm tra lại thêm lần nữa thì hơn."
"Em kiểm tra rồi."
“... Sau khi hai người trao nhẫn xong, sẽ kính trà đúng không?"
“Đúng thế. Lúc diễn tập hôm qua anh ngó nghiêng nhìn cái gì đấy, không nghiêm túc hả?"
Lăng Phi mất kiên nhẫn nói.
Sau một khoảng trầm lặng rất lâu, giọng nói buồn buồn của Lạc Nhất Minh truyền đến: "Anh nhìn em đó. Chiếc váy hôm nay em mặc, trông rất đẹp."
“...”
Lâm Tri Ngôn đưa tay sờ ra sau tai, tất cả đều do con chip Hoắc Thuật nghiên cứu phát minh quá nhạy.
Tuy trong lòng cô thầm nghĩ nghe lén là "sai trái", nhưng cô lại vô thức bước sang bên cạnh một bước, nghiêng đầu vểnh tai lên nghe.
Lăng Phi có lẽ đã đơ ra hai giây, thở phì phò nói: "Anh nói nhăng nói cuội gì đó. Thôi em đi tìm bé cưng đây."
"Phi Phi."
"Đừng có gọi em như thế, không thấy xấu hổ à?"
"Anh đã rời nhà họ Lạc và tự mở công ty riêng rồi. Toàn bộ gia tài của ba anh đều giao cho chị anh xử lý, anh nghĩ chị sẽ làm tốt hơn anh."
"Chuyện này có liên quan tới em à?"
"Ý anh muốn nói là anh đã học được rất nhiều điều từ anh Thuật, anh đã không còn là tên ăn chơi chỉ biết sống dựa vào ba mẹ nữa. Em có thể..."
"Em phải đi ngay bây giờ!"
Lần này, giọng nói của Lăng Phi đã lộ ra vẻ hoảng hốt rất rõ.
Sau đó, tiếng giày cao gót vang lên, nghe càng đi càng xa sân thượng. Không lâu sau, cửa phòng trang điểm bị đẩy ra từ bên ngoài.
Lăng Phi thấy Lâm Tri Ngôn mặc bộ váy cưới cao cấp hoàn toàn may thủ công đứng trên ban công, cô ấy hơi ngạc nhiên hỏi: "Bé Ngôn ơi, cậu đứng ở đó làm gì thế?"
Chiếc váy của Lâm Tri Ngôn xoã tung uốn lượn, cô nghiêng người quay đầu lại, trông giống như một cơn tuyết chợt ghé ngang, thánh khiết và xinh đẹp cực kỳ.
Cô không nói toạc bí mật nhỏ của Lăng Phi, chỉ mỉm cười dịu dàng, nói mình ra hít thở không khí trong lành.
"Cái bục chữ T đó dài lắm đó, đi một mình trên đó tớ thấy hơi căng thẳng."
Những cô dâu khác sẽ được ba mẹ dắt ra, nhưng cô chỉ có một mình.
Lăng Phi biết rõ chuyện này, ánh mắt cô ấy có thoảng qua ý cười ranh mãnh, cam đoan nói với cô: "Cậu yên tâm đi. Nếu ngay cả chút vấn đề nhỏ này mà Hoắc Thuật cũng không sắp xếp được, thì phí cái IQ cao kia lắm."
Lâm Tri Ngôn nghi ngờ Lăng Phi và Hoắc Thuật giấu diếm làm chuyện gì đó sau lưng cô, cô gặng hỏi mấy lần, cô ấy đều đánh trống lảng không chịu nói, chỉ chỉnh lại khăn voan cho cô, mỉm cười nói: "Đi thôi, chúng tớ đều ở bên cậu."
Giờ lành đã đến, cô dâu bước ra.
Cánh cửa màu vàng được mở rộng ra hai bên, làn sương trắng được tạo từ đá khô bay lượn lờ, dưới đèn vòm lác đác ánh sao, là một biển hoa màu xanh trắng đầy thơ mộng.
Lâm Tri Ngôn mặc váy cưới dài quét đất, cô bước vào lễ đường trên con đường đầy hoa. Lúc này, cô mới hiểu câu "chúng tớ đều ở bên cậu" của Lăng Phi có ý gì.
Hai bên trái phải của cổng vào làm bằng hoa tươi nhập khẩu, là những người thân quen, thân thiết nhất với cô… Cô viện trưởng cô nhi viện với mái tóc hoa râm, những học sinh cũ, đồng nghiệp, Quý Uyển và Lê Ký Bạch, Vivian và Tùy Văn, còn có tất cả nhân viên của Linh Ngôn Studio nữa. Già trẻ lớn bé hơn hai mươi người, tất cả mọi người đều có mặt.
Vào giờ phút này, họ đều là người nhà của cô dâu.
Lâm Tri Ngôn cảm thấy may mà cô có khăn voan che mặt, không đến mức chưa bắt đầu tuyên thệ, mà đã để người ta thấy dáng vẻ cô cười với đôi mắt đỏ hoe.
Hai bên bục chữ T được bố trí hai mươi chiếc đèn lồ ng trong suốt, trên mỗi mặt kính đèn lồ ng là những bức tranh tráng men Cloisonné tinh xảo. Đây là món quà cưới của Lăng Phi giao cho nhân viên tăng ca làm thêm để làm gấp tặng cô.
Lâm Tri Ngôn cầm hoa đi qua từng chiếc đèn một, dường như đang đi qua những hồi ức dài đằng đẵng suốt bốn năm qua, và cuối chặng đường đó chính là khuôn mặt mỉm cười điềm tĩnh của Hoắc Thuật.
Dưới ánh đèn, ánh mắt của anh cũng nóng bỏng, sâu thẳm, kiên định và cũng đầy kiêu hãnh.
Từng bước trong lễ kết hôn được tiến hành, mới đó đã tới bước ném hoa cưới.
Lâm Tri Ngôn cầm bó hoa lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng dưới ánh mắt cưng chiều của Hoắc Thuật, cô không ngần ngại xoay người, đưa bó hoa cưới đó cho Lăng Phi.
Sự thiên vị đến mức trắng trợn.
Lăng Phi đứng sững sờ, mất một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.
Ở một góc mà các khách mời không nhìn thấy, Lâm Tri Ngôn mỉm cười, nhẹ nhàng nói bằng ngôn ngữ ký hiệu: [Cậu là người bạn thân quan trọng nhất trong đời tớ, bây giờ, tớ chuyển hạnh phúc qua cho cậu.]
Lăng Phi nhận hoa, cô ấy không kìm nổi mà oà khóc "huhu" rồi nhào lên ôm lấy Lâm Tri Ngôn.
"Cậu nhất định phải hạnh phúc đó, bé Ngôn của tớ! Cậu có nghe không? Nhất định phải thật hạnh phúc, sớm sinh quý tử!"
...
Đêm đó, tại căn biệt thự cưới còn tổ chức một bữa tiệc dành riêng cho gia đình, chỉ mời vài người họ hàng của nhà họ Hoắc.
Lâm Tri Ngôn đi chào hỏi cùng với Hoắc Thuật, sau đó cô cùng chuyên gia trang điểm lên nhà thay quần áo và tháo trang sức.
Đẩy cửa trượt ở phòng ngủ chính ra, phòng trang điểm và phòng thay quần áo liền kề nhau, cô đặt gọn quần áo, trang sức và giày vào tủ quần áo bằng thủy tinh, dưới ánh đèn trông chúng cực kỳ xa xỉ.
Trên chăn rải khá nhiều đậu phộng, táo đỏ và long nhãn, Lâm Tri Ngôn tiện tay lấy một ít lên bóc ăn. Cô ngồi trên mép giường, để lộ ra đôi chân trắng nõn như ngọc dưới chiếc váy ngủ bằng lụa mềm mại.
Cô vén hết tóc mai ra sau, nhân lúc đang rảnh ngồi tính danh sách quà cưới.
Không lâu sau, cánh cửa phòng ngủ chính được mở ra.
Lâm Tri Ngôn tưởng là chuyên viên trang điểm vừa mới đi quay lại, vừa mới ngẩng đầu lên, đập vào mắt là Hoắc Thuật đang mỉm cười nhìn cô.
Chắc hẳn anh đã uống khá nhiều, khuôn mặt đẹp trai kia trắng sáng như sương tuyết, nhưng đuôi mắt lại đỏ ửng. Anh tiện tay để áo khoác lên khuỷu tay, cà vạt cũng được nới lỏng ra, cứ thế hơi nheo mắt mơ màng nhìn cô chăm chú, giống như chàng quý công tử đa tình nhất nơi thủ đô.
"Ông cụ và mọi người anh về hết rồi à?"
Lâm Tri Ngôn đóng lại cuốn sổ ghi chép danh sách quà tặng, cô đứng dậy kéo tay Hoắc Thuật đi vào trong, khẽ nhíu mày: "Anh uống bao nhiêu vậy?"
"Bọn họ quá phiền, cứ bám theo anh mời rượu."
Hoắc Thuật theo đà vùi chóp mũi thật sâu vào cổ cô, hai tay siết chặt: "Anh không muốn thấy bọn họ chút nào, anh chỉ muốn nhìn em thôi, Yêu Yêu."
"Em đang ở ngay đây mà."
Mỗi lần anh nhẹ nhàng nũng nịu bám dính lấy cô, Lâm Tri Ngôn cũng đều hết cách, chỉ đành phải đưa tay lên vuốt v e lưng của anh.
Hoắc Thuật ngẩng đầu, nhẹ nhàng, nâng niu nâng mặt cô lên, dường như muốn xác nhận sự tồn tại của cô.
"Em đẹp quá."
Anh khẽ bật cười, cúi xuống trao cho cô nụ hôn vẫn còn vương mùi rượu: "Lúc em mặc trên mình bộ váy cưới và tiến lại gần anh, em đẹp cực kỳ, làm anh suýt chút nữa không nhịn được..."
"Chờ chút, em còn chưa rửa mặt nữa."
Lâm Tri Ngôn lấy tay đẩy Hoắc Thuật ra để thở.
"Tắm ch ung đi."
Không cho cô cơ hội từ chối, Hoắc Thuật vừa nheo mắt hôn cô, vừa giật phăng cà vạt vừa cởi áo sơ mi, rồi bế cô lên đi vào trong phòng.
Trong phòng ngủ chính có một phòng tắm riêng rất rộng, chiếc bồn tắm masage lớn hình tròn dành cho hai người, đối diện với tấm gương sát đất để thay đồ.
Lâm Tri Ngôn tháo thiết bị ốc tai nhân tạo ra, cô thật sự không dám đối mặt.
"Em không có đem... thứ đó theo."
Cô cố gắng giữ lại chút lý trí cuối cùng, giọng điệu đứt ngãng, dồn dập.
Trước hôn nhân, cô và Hoắc Thuật đã đặt ra ba điều quy ước, rằng trước khi cả hai đều đã chuẩn bị kỹ càng thì sẽ không có con. Một là vì sự nghiệp của Lâm Tri Ngôn đang ở thời kỳ phát triển, đây không phải thời điểm tốt nhất để sinh con. Hai là con của hai người phải được sinh ra dưới sự chờ mong của cả ba và mẹ, em bé phải được lớn lên trong tình yêu của mẹ cũng như tình thương của ba, chứ không thể dẫm vào vết xe đổ như Hoắc Thuật.
Hoắc Thuật vốn cũng chẳng phải người nhất thiết phải có con sớm, nên anh đương nhiên không có ý kiến gì.
Anh quấn quýt môi lưỡi của vợ mình không rời được một giây, nâng cánh tay rắn chắc, ướt nhẹp mò mẫm trên bục xông hương, xé mở chiếc hộp hình vuông nhỏ, sau đó là tiếng nước chảy róc rách vang lên.
Lâm Tri Ngôn vô cùng hoài nghi anh đã âm mưu từ trước đó.
Trăng sáng sao thưa, thủy triều lên rồi xuống, lúc nhanh lúc chậm, tiếng nước trong phòng tắm chảy mãi không ngừng. Hơi nóng tràn ngập khắp căn phòng, nước bắn tung tóe khắp nơi, trên nền gạch, trên gương, trên bồn rửa mặt, dường như chẳng có lấy một nơi khô ráo.
"Yêu Yêu, gọi tên anh đi."
Hoắc Thuật nhìn vào mắt cô, để cô nhìn rõ khẩu hình.
"A Thuật..."
"Không phải thế. Chúng ta cũng đã kết hôn rồi, có phải em nên đổi xưng hô không?"
Âm thanh trầm thấp và đong đầy ý cười vang lên, lồ ng ngực áp sát vào cô hơi rung động.
Quả nhiên ở mặt nào đó, người đàn ông nào cũng mạnh bạo như nhau.
Lâm Tri Ngôn mím môi không chịu nói, đôi mắt ướt át của cô thoáng một chút bướng bỉnh, vừa mềm mại lại vừa đáng yêu, hai chữ đó thực sự quá buồn nôn.
Vậy nên người đàn ông lại xuống nước dỗ dành cô, năn nỉ ỉ ôi mãi. Lâm Tri Ngôn bị anh ép đến nỗi bực mình, túm lấy mái tóc ướt sũng trên đầu anh, sau đó cắn một cái lên vai anh.
Hoắc Thuật cũng không giận, trái lại anh càng hưng phấn, vui vẻ hơn, trông y như được ban thưởng.
Không sao, tương lai còn dài.