Cô Bé Câm Ấy - Bố Đinh Lưu Ly

Chương 110

Lần đầu tiên Quý Uyển gặp Lê Ký Bạch là vào đầu mùa hè năm nhất đại học.

 

Cô đang vội vàng bắt xe buýt từ trường đại học B đến phòng học khoa vật lý của trường đại học A, để học thay một đàn anh năm ba cùng quê.

 

Đàn anh phải về quê vì có việc gấp, không kịp nộp đơn xin nghỉ. Mà giảng viên môn chuyên ngành này lại khá cá tính, bình thường chẳng mấy khi điểm danh, nhưng thỉnh thoảng lại có một hai lần điểm danh đột xuất, sinh viên nào trốn học sẽ bị trừ điểm. Đàn anh thực sự không còn cách nào khác đành phải nhắn tin nhờ Quý Uyển giúp đỡ, hứa sau khi hoàn thành sẽ có phần thưởng hậu hĩnh.

 

Quý Uyển và người đàn anh đó chỉ gặp nhau hai lần trong buổi gặp gỡ đồng hương, là kiểu chào hỏi xã giao mà thôi. Nhưng những anh chàng học chuyên ngành vật lý luôn có khí chất học giả rất đặc biệt, Quý Uyển có chút thiện cảm với anh ấy nên đã không từ chối.

 

Tỷ lệ nam nữ trong khoa vật lý của trường đại học A mất cân bằng rất nghiêm trọng. Dưới sự trợ giúp của bạn cùng phòng đàn anh, Quý Uyển cố ý tìm một góc kín đáo để ngồi xuống, chỉ đợi buổi học kết thúc là sẽ chuồn đi ngay.

 

Nghe giảng môn chuyên ngành như nghe kinh thư. Quý Uyển cảm thấy mình như Tôn Ngộ Không bị Đường Tăng niệm chú vậy, đầu óc quay cuồng, từng giây từng phút như dài đằng đẵng.

 

Thầy giáo hói đầu vặn mở nắp bình giữ nhiệt, chậm rãi nhấp một ngụm trà rồi chiếu câu hỏi lên màn hình, là bài toán về tính cái gì mà “bán kính và khối lượng của hai ngôi sao đôi”.

 

Giảng viên hỏi có ai muốn lên bục giảng giải đề không, xung quanh chỉ có tiếng giấy bút sột soạt, không một ai trả lời.

 

Quý Uyển ngáp ngắn ngáp dài, cầm bút giả vờ vẽ nguệch ngoạc lên giấy. Đang mơ màng sắp ngủ, cô chợt thấy một bóng dáng cao gầy ở hàng ghế trước mặt sát bên cửa sổ đứng dậy, sải bước lên bục giảng, cầm phấn viết lên bảng một cách trôi chảy.

 

Chiếc phấn trắng được cầm bởi bàn tay với những ngón tay dài, khi viết lên bảng đen tạo những tiếng “cạch cạch cạch” giòn giã, giống như tiếng nhịp tim của Quý Uyển lúc này.

 

Vào giờ phút này cơn buồn ngủ bỗng biến mất, cô chống cằm, cứ thế thẫn thờ ngồi yên tại chỗ.

 

Ánh nắng xuyên qua tâm hồn mơ mộng, rèm cửa sổ màu trắng nhẹ nhàng bay bay trong gió, chiếc áo phông trắng với quần jean gọn gàng, và cả chàng thanh niên đẹp như tranh vẽ nữa… Cảnh tượng này đẹp đến mức giống như một thước phim quay chậm trong bộ phim thần tượng thanh xuân vườn trường vậy.

 

Chàng trai tuấn tú không nói gì, chỉ đắm mình vào những phép tính trên bảng đen. Anh cầm phấn rất chặt, ngay cả đầu ngón tay cũng hơi chuyển sang màu trắng bệch, trắng nõn như ngọc. Vẻ mặt tập trung cùng với góc nghiêng tuyệt đẹp mà ngây thơ kia, đã ngay lập tức làm trái tim Quý Uyển rung động.

 

Anh nhanh chóng tính ra kết quả. Nhưng không dừng lại ở đó, anh đẩy phần bảng đen đã viết xong sang một bên, đổi sang một cây phấn khác, tiếp tục viết cách giải thứ hai lên phần bảng đen còn lại, sau đó là cách giải thứ ba…

 

“Tiểu Lê ơi, thôi được rồi, được rồi.”

 

Thầy giáo cố ngăn lại nhưng chàng trai đẹp trai ấy dường như không nghe thấy gì. Chiếc bảng đen đã viết đầy chữ, nhưng vẫn chưa xong, anh lại khom lưng ngồi xổm, những nét phấn đã bay đến lớp sơn tường màu xanh lá cây dưới bảng đen.

 

Các sinh viên đều bật cười, thầy giáo hết cách đành phải chắp tay sau lưng, tránh sang một bên. Trong mắt ông ấy hiện lên sự bất lực, nhưng nhiều hơn là sự tự hào và khen ngợi.

 

Quý Uyển không biết đám người này đang cười cái gì.

 

Cô mỉm cười, thầm nghĩ anh chàng đẹp trai này thật là thú vị.

 

 

“À, em nói tới Lê Ký Bạch à.”

 

Đàn anh nhanh chóng nhận ra anh dựa trên mô tả của cô, cau mày: “Anh không thân với cậu ta.”

 

Quý Uyển bán tín bán nghi: “Không thân á? Không phải hai người học cùng ngành sao?”

 

“Cậu ta là sinh viên hàng đầu được đặc cách tuyển thẳng, chuyên về lĩnh vực vật lý thiên văn, bình thường ít khi đến lớp.”

 

Giọng điệu của đàn anh có chút gay gắt, không biết là vì ghen tị hay là vì lý do gì khác: “Mấy môn chuyên ngành năm ba quá dễ đối với cậu ta, nên bọn anh cũng không gặp nhau thường xuyên.”

 

“Đàn anh, anh có thể gửi lịch học của anh ấy cho em được không?”

 

Quý Uyển chắp hai tay lại làm động tác năn nỉ: “Đi mà, đi mà.”

 

Biết rõ ý đồ của Quý Uyển, đàn anh ra vẻ bí mật.

 

“Anh gửi lịch học cho em cũng được, nhưng tốt nhất em nên tránh xa Lê Ký Bạch ra.”

 

“Tại sao thế?”

 

“Bởi vì chỗ này của cậu ta…”

 

Đàn anh chỉ vào đầu mình nói: “Có vấn đề. Hơn nữa dụ dỗ trẻ vị thành niên là phạm pháp đấy, anh khuyên em nên bỏ cuộc đi.”

 

Quý Uyển nghi hoặc hỏi: “Vị thành niên? Ai cơ?”

 

Đàn anh thở dài, lấy điện thoại ra mở trang web về một giải thưởng khoa học trên diễn đàn trường đưa cho Quý Uyển xem.

 

Người đoạt giải không ai khác chính là Lê Ký Bạch. Kéo xuống có ghi rõ thông tin cá nhân: [Lê Ký Bạch, sinh năm 1996. Năm 2010 được đặc cách tuyển thẳng vào viện nghiên cứu vật lý của trường đại học A. Đã nhận được các danh hiệu…]

 

Sinh năm 1996, mười bốn tuổi vào viện nghiên cứu vật lý của trường đại học A. Vậy thì năm nay mới mười bảy tuổi…

 

Mười bảy tuổi! ! !

 

Quý Uyển cứ tưởng rằng “đàn anh đẹp trai” này chỉ là trông mặt mũi hơi non thôi, ai ngờ người ta còn kém cô hẳn hai tuổi, vẫn còn là trẻ vị thành niên hàng thật giá thật.

 

 

Quý Uyển không có hứng thú với tình chị em, nhưng ngoại hình và khí chất của Lê Ký Bạch quá hợp gu cô. Như thể sinh ra là để dành cho cô vậy.

 

Kể từ lúc trở về từ trường đại học A, mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh Lê Ký Bạch mặc áo phông trắng, đứng cạnh rèm cửa sổ màu trắng tung bay giải bài tập lại hiện lên trong tâm trí cô.

 

Dưới ánh nắng đầu hè, bờ vai mỏng manh nhưng không hề yếu ớt của chàng trai hơi nhô lên khỏi lớp áo. Hàng mi hơi rũ xuống như đôi cánh bướm tĩnh lặng. Nơi khóe mắt còn điểm một nốt ruồi son nhỏ xinh… Rạng rỡ, sáng ngời đến vậy, khiến trái tim cô không khỏi thổn thức.

 

May là mười bảy tuổi cũng không còn quá nhỏ, chỉ còn vài tháng nữa là trưởng thành rồi.

 

Quý Uyển là kiểu người lạc quan, sau một khoảng thời gian suy nghĩ, cô đã hiểu rõ lòng mình và quyết định quan sát Lê Ký Bạch một thời gian trước đã.

 

Với sự giúp đỡ của đàn anh, mỗi khi rảnh rỗi cô đều đến khoa vật lý của trường đại học A.

 

Dần dần, cô phát hiện ra Lê Ký Bạch quả thực có chút bất thường.

 

Ví dụ như khi đi bộ, anh chỉ đi theo đường thẳng. Vạch kẻ đường dành cho người khiếm thị trên vỉa hè và vạch kẻ trắng phân làn trên đường là những đường tham chiếu cho việc đi bộ của anh. Có một lần, Quý Uyển nhìn thấy anh đứng giữa vạch kẻ đường, nhíu mày đứng bất động trong khoảng năm sáu phút.

 

Quý Uyển bước tới xem, hóa ra làn đường dành cho người khiếm thị đã bị xe đạp đỗ bừa bãi chiếm dụng. Không có “đường thẳng”, Lê Ký Bạch rơi vào trạng thái bị động, lo lắng một cách kỳ lạ. Sau đó, anh chẳng nói chẳng rằng mà vác xe, dắt xe ra chỗ khác.

 

Quý Uyển giúp anh dắt những chiếc xe đạp đang để lung tung đi. Lê Ký Bạch lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đi về phía trước.

 

“Cảm ơn cậu.”

 

Đây là câu đầu tiên Lê Ký Bạch nói với Quý Uyển. Giọng nói của anh trong trẻo và êm tai, như dòng suối mát chảy qua tai vào cuối hè khiến tim người ta phải loạn nhịp.

 

Vậy nên kể từ đó, mỗi lần đi trên con đường rợp bóng cây từ viện nghiên cứu vật lý trường đại học A đến căng tin, bất kể có “tình cờ” gặp Lê Ký Bạch hay không, Quý Uyển đều có thói quen dọn sạch chướng ngại vật trên vỉa hè..

 

Quý Uyển còn phát hiện ra Lê Ký Bạch luôn xuất hiện ở căng tin cạnh viện nghiên cứu vào đúng 12 giờ 30 phút buổi trưa, luôn ngồi cố định ở chiếc ghế cạnh cửa sổ cuối cùng, luôn chọn ba món mặn, một món canh ở quầy số một, hai, ba, không hề thay đổi. Cho dù ba quầy này thỉnh thoảng có mấy món ăn quái dị như “bánh trung thu xào dâu tây”, anh vẫn ăn rất ngon miệng và không bao giờ đến quầy thứ tư để lấy đồ ăn.

 

Anh có vẻ ghét tất cả những gì có số “4” trong đó.

 

Có lần, Quý Uyển thấy chỗ ngồi cố định của anh đã bị hai cặp đôi trẻ chiếm mất, chỉ còn lại hai ghế trống ở bàn 44 bên cạnh. Lê Ký Bạch bưng đ ĩa cơm đứng trước bàn 44, hơi chau mày, môi mím chặt.

 

Quý Uyển lo lắng hỏi hai lần, chàng trai mới từ tốn trả lời: “Tôi không thích con số này. Nhìn nó giống như hai con dao găm sắc nhọn, rất nguy hiểm.”

 

Đây là lần đầu tiên Quý Uyển nghe thấy có người nói rằng một con số nào đó nguy hiểm, cô không kìm nổi sự tò mò hỏi anh: “Nếu cậu gặp phải con số này khi đang làm bài tập thì phải làm sao?”

 

Lê Ký Bạch nói với giọng rất nghiêm túc: “Cái đó thì khác. Vật lý là đặc biệt.”

 

Đây là câu thứ hai Lê Ký Bạch nói với cô sau ba tháng.

 

Logic kỳ lạ, nhưng lại có chút dễ thương đến lạ kỳ.

 

 

“Tục ngữ có câu: Nữ truy nam, cách tầng sa*. Muốn chiếm được trái tim của đàn ông thì phải chiếm được dạ dày của anh ta trước.”

 

*Con gái theo đuổi con trai là chuyện rất dễ dàng, khoảng cách chỉ như một tấm màn mỏng.

 

Mấy cô bạn cùng phòng vừa cắn hạt dưa vừa bày kế cho Quý Uyển: “Cậu cứ ân cần hỏi han cậu ấy trước, hôm nào cũng phải lượn lờ trước mắt cậu ấy, thỉnh thoảng nấu vài hộp cơm tình yêu mang qua đó. Cái này gọi là “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, tảng băng mà gặp hơi ấm thì kiểu gì cũng sẽ tan chảy thôi. Đến một ngày nào đó cậu không đến tìm cậu ấy nữa, cậu ấy sẽ cảm thấy trống vắng, thế nào cũng sẽ chủ động đi tìm cậu. Thế là xong chuyện!”

 

Đôi mắt của Quý Uyển sáng lên.

 

Nghiên cứu ẩm thực à? Đúng sở trường của cô rồi.

 

Ký túc xá đại học được quản lý nghiêm ngặt, không cho phép sử dụng các thiết bị điện có công suất lớn. Quý Uyển đã lén mua một chiếc nồi cơm và một chiếc chảo điện tiết kiệm điện. Thỉnh thoảng, cô sẽ nấu mấy hộp cơm kiểu Nhật mang đến trường đại học A… Tất nhiên là cô đã chủ động trả phần lớn tiền điện và cũng nấu dư ra để chia sẻ cho bạn cùng phòng, nhờ họ bao che giúp.

 

Gần đến kỳ nghỉ đông, ở thủ đô, tuyết rơi dày đặc suốt đêm làm cho mặt đất phủ đầy tuyết trắng. Đây cũng là lúc Lê Ký Bạch chào đón sinh nhật lần thứ 18 của mình.

 

Quý Uyển cẩn thận làm hộp cơm bento trứng cuộn thịt bò. Trên lớp trứng vàng ươm mịn màng có dòng chữ tiếng Anh “Happy birthday” được viết bằng tương cà màu đỏ. Bên cạnh còn trang trí cà rốt hình trái tim và xúc xích chiên hình bạch tuộc.

 

Cô bỏ hộp cơm bento vào túi giữ nhiệt rồi đạp xe mười lăm phút trong gió rét. Cô kịp đến căng tin cạnh viện nghiên cứu trường đại học A trước 12 giờ 30 và chiếm được chỗ ngồi phong thủy.

 

Không lâu sau, quả nhiên Lê Ký Bạch xuất hiện đúng giờ, bưng đ ĩa cơm ngồi xuống vị trí cố định.

 

Quý Uyển đẩy hộp cơm cô đã làm qua, dõng dạc nói: “Lê Ký Bạch, cậu ăn phần của tôi đi.”

 

Lê Ký Bạch vừa ăn vừa lặng lẽ lật trang sách dày cộp về lý thuyết vật lý thiên văn, như thể không quan tâm đ ến động tĩnh của thế giới bên ngoài.

 

Quý Uyển không nhận được phản hồi nên dứt khoát gắp cơm cuộn trứng một cách nhanh chóng, rồi nhẹ nhàng đặt vào đ ĩa của anh.

 

Lê Ký Bạch vẫn đang chăm chú đọc sách, vô thức gắp một miếng đưa vào miệng. Ngay sau đó anh sững sờ.

 

Một lúc sau, anh hơi khó hiểu nhìn món cơm cuộn trứng vàng óng vô duyên vô cớ xuất hiện trên đ ĩa.

 

Dòng chữ viết bằng tương cà hơi lem nhem, nhưng may là vẫn có thể đọc được. Miếng cơm nóng hổi thơm ngon, có vị mềm hoàn toàn khác với đồ ăn ở căng tin, gần như tan chảy trong khoang miệng.

 

Quý Uyển cười rạng rỡ, đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm. Cô tiến lại gần nói: “Sinh nhật vui vẻ nhé, Lê Ký Bạch.”

 

Lê Ký Bạch quay đầu nhìn chằm chằm vào mặt cô hồi lâu. Lâu đến mức tim Quý Uyển đập liên hồi, gò má nóng bừng thì anh mới chậm rãi hỏi cô: “Cậu là ai?”

 

“…”

 

Quý Uyển cảm giác như bị một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu, toàn bộ hơi ấm trong cơ thể đều tan biến.

 

Trong nửa năm qua, Quý Uyển đã tạo ít nhất mười mấy lần “tình cờ gặp gỡ”. Mỗi lần như vậy, cô đều chủ động chào hỏi Lê Ký Bạch một cách nhiệt tình.

 

Mười mấy lần đó! Ngay cả con chó vàng trên bãi cỏ ở trường đại học A cũng nhận ra cô. Vậy mà ngay cả tên cô Lê Ký Bạch cũng không nhớ nổi.

 

Quý Uyển dở khóc dở cười. Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hắng giọng rồi giới thiệu lại: “Xin chào, tôi tên là Quý Uyển, Quý trong mùa quý, Uyển trong dịu dàng. Tôi là sinh viên năm hai khoa y trường đại học B ở bên cạnh.”

 

Lê Ký Bạch vẫn tỏ ra nghi ngờ, lạnh lùng hỏi: “Sao cậu lại biết ngày sinh nhật của tôi?”

 

“Trên diễn đàn trường đại học A có thông tin cá nhân của cậu mà.”

 

Quý Uyển mỉm cười rạng rỡ, chớp mắt hỏi: “Cơm cuộn trứng có ngon không? Từ nay để tôi nấu ăn cho cậu nhé? Đừng ăn đồ ở căng tin nữa. Cậu không để ý thấy mọi người đều không thích lấy đồ ăn ở mấy quầy đó à?”

 

“Tại sao?”

 

“Tại sao gì cơ?”

 

“Tại sao cậu lại nấu ăn cho tôi?”

 

Lê Ký Bạch dùng đôi mắt đen láy tuyệt đẹp mà ngang ngạnh nhìn cô, bình tĩnh hỏi: “Tôi không quen biết cậu, cũng không có mối quan hệ xã giao đặc biệt với cậu. Tại sao cậu lại nấu ăn cho tôi?”

Bình Luận (0)
Comment