Đôi mắt hơi xếch của Quý Uyển khẽ cong lên, giọng nói nhẹ nhàng mang theo sự ngượng ngùng đặc trưng của người thiếu nữ, cô lấy hết can đảm nói: “Bởi vì, hình như tôi hơi thích cậu rồi.”
Vẻ mặt của Lê Ký Bạch không hề thay đổi.
Anh “ừ” một tiếng, rồi lại cúi đầu gắp món cơm cuộn trứng trên đ ĩa lên, nói: “Tôi không cần cậu thích.”
“…”
Phải có trái tim kiên cường mới giao tiếp được với Lê Ký Bạch. Cuối cùng Quý Uyển cũng hiểu được lý do tại sao anh sở hữu ngoại hình xuất sắc đến vậy mà không có cô gái nào dám đến gần anh rồi.
Cô liếc nhìn anh, thầm khích lệ bản thân.
Không cần cô thích cũng không sao, cần đồ ăn cô nấu là được. Anh đẹp trai tội nghiệp bị đồ ăn ở quầy số 3 hành hạ từ lâu rồi chứ gì?
Các thiên tài đều rất khó chinh phục. Từ vị giác đến trái tim, phải từ từ mưu tính mới là thượng sách.
…
Mỗi khi Quý Uyển có thời gian rảnh, cô sẽ chạy đến căng tin trường A như thường lệ.
Lê Ký Bạch đã đẹp trai, lại còn là thiên tài hiếm có của khoa vật lý, thế nên người thích thầm anh không chỉ có một mình Quý Uyển. Đôi khi cô đến muộn một chút, chỗ ngồi trong căng tin sẽ bị mấy cô gái cố ý tiếp cận anh chiếm mất. Lê Ký Bạch không quan tâm đ ến bọn họ, nhưng cũng không bao giờ từ chối. Anh dường như thờ ơ với thế giới bên ngoài, mọi sự chú ý đều dành cho vật lý.
Quý Uyển tức đến nỗi mỗi lần đều phải đến sớm hơn một tiếng để tránh bị người khác chiếm chỗ.
Xuân đi thu đến, băng tuyết tan đi, cây ngô đồng ngoài cửa sổ khô héo rồi lại nảy lộc xanh tươi.
Các cô gái vây quanh Lê Ký Bạch đều chán nản rút lui, chỉ có Quý Uyển vẫn kiên trì theo đuổi anh bất chấp mưa nắng, cười tít mắt đưa hộp cơm bento vừa nóng hổi vừa tinh tế cho anh… Hầu hết nguyên liệu đều là thịt bò và thịt gà mua về để luyện tập giải phẫu, một công đôi việc.
Dần dần, ngay cả các bạn cùng lớp của Lê Ký Bạch cũng nhận ra Quý Uyển. Mỗi lần nhìn thấy cô đến, họ đều chủ động nhường chỗ và mỉm cười hỏi cô: “Quý Uyển, cô lại đến đưa hộp cơm tình yêu cho Tiểu Bạch của chúng tôi à?”
“Đúng vậy.”
Tình cảm của cô luôn hào phóng, trong sáng và lạc quan.
Khiến một đám nam sinh thở dài: “Haiz, Tiểu Bạch đúng là có phúc mà không biết hưởng! Chẳng giống bọn mình…”
Quý Uyển chỉ cười nhìn Lê Ký Bạch vừa ăn cơm cô làm vừa giải đề vật lý, trong lòng tràn ngập cảm giác thành công.
Cô có thể cảm nhận được khoảng cách giữa hai người đang ngày càng gần hơn.
Bởi vì từ khi hai người trao đổi thông tin liên lạc, địa điểm gặp gỡ của cô và Lê Ký Bạch sẽ không còn giới hạn trong căng tin ồn ào nữa, mà thay vào đó anh sẽ đưa cô đến thư viện dưới lòng đất cạnh viện nghiên cứu. Đây là căn cứ bí mật của Lê Ký Bạch, anh thường xuyên ngồi ở đó cả ngày mà không sợ bị ai làm phiền.
Thời tiết mùa hè thay đổi thất thường. Lúc Quý Uyển và Lê Ký Bạch ra khỏi thư viện, bên ngoài đã mưa như trút nước, mùi tanh của đất bùn xộc vào mũi.
Lê Ký Bạch lấy một chiếc ô gấp màu xanh đậm từ trong ba lô ra, quay sang hỏi Quý Uyển: “Cậu có mang ô không?”
Đôi mắt Quý Uyển sáng lên, tưởng rằng tên ngốc này đã hiểu ra nên vội vàng nói: “Không mang.”
Lê Ký Bạch gật đầu, lấy điện thoại ra xem rồi nói với cô: “Có lẽ nửa tiếng nữa sẽ ngớt mưa đấy, cậu có thể đợi mưa tạnh rồi hẵng về.”
Ơ Này!
Cô muốn anh che ô giúp cô một đoạn, chứ không phải làm dự báo thời tiết! Lãng mạn một chút được không, bạn học Tiểu Bạch ơi!
Trong lòng Quý Uyển như muốn phát điên, gọi cái người đang cầm ô chuẩn bị rời đi kia lại: “Đợi đã, Lê Ký Bạch!”
Lê Ký Bạch quay đầu lại nhìn cô, chàng thiếu niên trong mưa có dáng người thanh nhã, nét mặt như xuân.
Quý Uyển buột miệng nói: “Cậu có thể… cho tôi che ô cùng cậu được không?”
Lê Ký Bạch nhìn chiếc ô của mình rồi nhìn cô.
“Chiếc ô này không đủ lớn để che cho hai người, sẽ làm cậu bị ướt mưa.”
Giọng điệu tựa như “quan tâm” khiến Quý Uyển vô cùng vui mừng.
“Không sao, không sao! Người tôi nhỏ nên sẽ không chiếm nhiều diện tích đâu.”
Lê Ký Bạch không nói gì thêm, chỉ đứng dưới mưa chờ một lúc, sau đó trầm giọng hỏi: “Vậy tại sao cậu còn chưa qua đây?”
Tại sao cậu còn chưa qua đây?
A a a a a a a a a!
Trái tim Quý Uyển như bay thẳng lên trời, ngay cả nước mưa cũng trở nên phát sáng. Cô lập tức nhảy xuống bậc thang nhẹ nhàng như chim sẻ, chui vào dưới tán ô của anh.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Quý Uyển không thể vui nổi nữa.
Lê Ký Bạch quá cao, vành ô cách đỉnh đầu quá xa, thế nên chẳng chắn được bao nhiêu nước mưa. Chưa kể phần lớn vai của cô đều lọt ra khỏi ô. Chưa đi được mấy bước, cả người đã ướt sũng.
Hơn nữa đôi chân dài của Lê Ký Bạch bước đi rất nhanh, cô không thể nào theo kịp. Quý Uyển lật đật chạy theo, khuôn mặt ướt đẫm nước. Nước mưa còn chảy dọc xuống ống quần thấm vào giày, khiến nó trở nên vừa nặng vừa nhớp nháp.
Cô không thể theo kịp nữa, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng tăng lên, nhưng Lê Ký Bạch vẫn không hề nhìn lại.
Cơn mưa này lớn quá, thậm chí còn lớn hơn cả cơn mưa ngày Y Bình đi xin tiền sinh hoạt*. Quý Uyển chật vật đứng đó, nhìn Lê Ký Bạch cầm ô bước đi, dường như trái tim cũng bị cơn mưa làm nguội lạnh.
*Cảnh phim nổi tiếng trong bộ phim “Tân dòng sông ly biệt”, nhân vật Y Bình dầm mưa đến xin tiền ba.
Lê Ký Bạch sẽ không bao giờ đáp lại tình cảm của cô, luôn một mình sải bước về phía trước, bỏ cô lại ở phía xa.
Cảm giác chạy theo một ai đó thực sự rất mệt mỏi. Lần đầu tiên trong đời, Quý Uyển có ý định bỏ cuộc.
Trở lại ký túc xá trường B, Quý Uyển bị cảm lạnh ốm một trận.
Ban đầu là sốt, sau đó suýt nữa chuyển thành viêm phổi, ho liên tục gần một tuần mới khỏi.
Suốt những ngày bị ốm này, Lê Ký Bạch không hề chủ động liên lạc với cô. Thậm chí đến một tin nhắn hỏi thăm cũng không có, trong khi rõ ràng hai người đã kết bạn Wechat từ rất lâu rồi.
Gì mà “cậu ấy sẽ cảm thấy trống vắng, thế nào cũng sẽ chủ động đi tìm cậu”, tất cả đều là giả dối!
Quý Uyển có chút thất vọng, cũng có chút buồn bã. Cô tự hỏi liệu mình có phải đã bị tình yêu che mờ lý trí, mù quáng theo đuổi Lê Ký Bạch. Để rồi sau một hai năm, người ta lại chẳng hề coi trọng cô chút nào.
…
Quý Uyển không nhận được tin nhắn của Lê Ký Bạch mà nhận được tin nhắn của đàn anh.
Trong khuôn viên trường A có một hồ nước nhân tạo. Lúc này những búp sen đang bung nở. Mặt nước xanh biếc gợn sóng, lấp lánh phản chiếu những đám mây.
Đàn anh nghe được tin tức từ người khác, anh ấy nói bằng giọng điệu nghiêm túc với Quý Uyển: Lê Ký Bạch mắc hội chứng ASD (Hội chứng Asperger)*, vì vậy đừng lãng phí sức lực lên anh nữa.
*Hội chứng Asperger là một dạng của bệnh tự kỷ. Từ năm 2013, tất cả các dạng tự kỷ được gọi chung là rối loạn phổ tự kỷ (ASD). Những người mắc hội chứng Asperger có thể là trẻ tự kỷ thông minh và kỹ năng nói tốt hơn mức trung bình, do đó hội chứng này còn được gọi là tự kỷ chức năng cao.
Về việc này, Quý Uyển không quá ngạc nhiên.
Từ tháng trước, cô đã hỏi ý kiến của một giảng viên khoa tâm thần của học viện y và suy đoán rằng Lê Ký Bạch có thể mắc hội chứng Asperger nhẹ. Đó là lý do tại sao anh có những hành vi rập khuôn bất thường kia.
Lời nói của đàn anh hiển nhiên đã xác nhận suy đoán của cô.
Quý Uyển còn chưa yêu một người bình thường bao giờ, chứ đừng nói đến một khởi đầu tồi tệ như vậy.
Đây cũng là lý do sau khi khỏi bệnh, cô vẫn chưa đến gặp Lê Ký Bạch. Hội chứng ASD có xác suất di truyền nhất định, không ai có thể hiểu rõ điều này hơn một sinh viên y khoa như cô.
Cho dù còn lâu mới kết hôn và sinh con, nhưng lý trí mách bảo cô rằng mình phải đưa ra quyết định thật cẩn thận.
Đàn anh vô thức đến gần an ủi cô: “Từ bỏ sớm cũng tốt, đỡ làm lỡ dở cả đời của em.”
“Là tôi chủ động theo đuổi cậu ấy, không thể nói là lỡ dở được.”
Quý Uyển không thích thái độ của đàn anh đối với Lê Ký Bạch cho lắm. Thái độ đó giống như ghen tị xen lẫn chút thù địch, rất kỳ lạ.
Đàn anh nhìn cô hồi lâu, yết hầu chuyển động lên xuống không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng, anh ta nắm lấy tay cô nói: “Quý Uyển, em đừng thích cậu ta nữa, ở bên anh đi. Anh… anh thích em!”
Quý Uyển giật mình, theo bản năng cô rụt tay lại, nhưng lại bị đối phương giữ chặt, áp sát người lại gần.
Cô chỉ đành đặt tay lên vai anh ta để ngăn anh ta tiến gần hơn, gượng gạo hỏi: “Từ khi nào vậy? Sao đột ngột thế?”
“Từ lâu rồi, chỉ là trước đây em không nhận ra thôi.”
Đàn anh giơ tay đẩy kính lên, nghiêm túc nói: “Anh gửi cho em thông tin của Lê Ký Bạch là vì muốn em biết khó mà lui giống như những cô gái đó. Có Lê Ký Bạch làm đối tượng để so sánh, em mới nhận ra điểm tốt của anh. Ai mà ngờ được…”
Ai mà ngờ được cuộc theo đuổi này của cô lại kéo dài suốt hai năm.
Quý Uyển cười ngượng: “Nhưng tôi nhớ trước đây anh đã từng có bạn gái.”
“Người đó không tính. Là anh cố ý tìm về để chọc tức em thôi.”
Đàn anh mặt đỏ tía tai, cố gắng giải thích: “Suốt hai năm qua, không có hôm nào anh không hối hận.”
Hối hận có ích ư? Chẳng lẽ cô bạn gái cũ vô tội kia đáng bị lợi dụng như vậy sao?
Làn gió mát từ mặt hồ thổi qua, làm lọn tóc trước trán đàn anh rối tung.
Quý Uyển nhìn mái tóc thưa thớt trước trán đàn anh thì im lặng một hồi.
…
“Này Tiểu Bạch, đó chẳng phải là Quý Uyển sao?”
Bạn học dùng khuỷu tay huých vào cánh tay của Lê Ký Bạch, đánh mắt về phía bóng cây bên hồ: “Chà, có người công khai đập chậu cướp hoa của cậu kìa!”
Lê Ký Bạch nhìn theo ánh mắt của bạn học. Chỉ thấy bên bờ hồ liễu rủ mềm mại, một chàng trai đeo kính trông khá quen mắt đang nắm tay Quý Uyển, đang tha thiết nói gì đó với cô.
Còn tay kia của Quý Uyển thì đang đặt lên vai chàng trai rất thân mật.
Lê Ký Bạch dừng bước nhưng không nói gì. Sau đó lại cúi đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Sắp tới 12 giờ 30 rồi, anh phải đến căng tin để kịp ăn trưa.
Hôm nay anh vẫn có đồ ăn ư?
Rầm một tiếng, là anh vô tình va phải một chiếc xe đạp đang chắn giữa đường. Đầu gối bị va đập nên đau nhói!
Người bạn vội đỡ anh dậy rồi la lên: “Ôi chao, xe của ai đỗ bừa bãi thế này. Có ý thức nơi công cộng không đấy!”
Lê Ký Bạch vẫn đứng ở chỗ đó, một tay nắm quai đeo cặp sách trên vai, tay kia đút vào túi quần, cau mày nhìn chằm chằm vào chiếc xe đạp chắn đường.
Đường thẳng bị chặn rồi, anh không thể đi qua được.
Phải làm sao đây? Không thể đi qua được.
Anh sắp muộn giờ đến căng tin rồi, Quý Uyển vẫn đang đợi anh cùng ăn trưa.
Không, Quý Uyển không đợi anh nữa rồi.
Quý Uyển ở bên chàng trai đó, sẽ ăn trưa cùng anh ta…
Cuối cùng, người bạn cũng nhận ra anh có gì đó không ổn, kinh ngạc thốt lên: “Tiểu Bạch, cậu sao thế? Sắc mặt cậu khó coi quá!”
…
Quý Uyển lịch sự từ chối đàn anh.
Cô nghĩ rằng mình vẫn không thể quên được Lê Ký Bạch.
Vì vậy trên mạng có một câu nói rất đúng: thời niên thiếu đừng nên gặp người quá đỗi xuất sắc.
Sau khi do dự hồi lâu, cô quyết định đến gặp Lê Ký Bạch, coi như là để đặt dấu chấm hết cho mối tình đơn phương chẳng có kết quả của mình.
Nếu anh vẫn không cảm nhận được tình cảm của cô thì cô sẽ bỏ cuộc.