Cô Bé Câm Ấy - Bố Đinh Lưu Ly

Chương 112

Tìm Lê Ký Bạch rất dễ.

 

Nếu không phải giờ ăn cơm, không phải anh đang làm đề tài ở viện nghiên cứu, vậy thì là đang ở căn cứ bí mật. 

 

Quý Uyển nhẹ nhàng đẩy cửa phòng thư viện ngầm ra, quả nhiên cô nhìn thấy Lê Ký Bạch đang đọc sách trên bàn dài, cắm cúi vội vàng tính toán vào công thức.

 

Những tờ giấy A4 trắng như tuyết bày khắp bàn, dưới bóng đèn chỉ nghe thấy tiếng ma sát sột soạt của giấy bút. Anh hơi rũ mi, sườn mặt có nét đẹp tuấn tú, trong trẻo của tuổi thiếu niên và trưởng thành. Xương bả vai dưới lớp áo T-shirt như cánh bướm đang khép lại, hơi nhô lên làm nổi bật đường nét trẻ trung.

 

Quý Uyển gõ cửa, thấy Lê Ký Bạch không có phản ứng gì liền cúi xuống nhặt những tờ giấy rơi trên mặt đất lên, xếp lại gọn gàng từng tờ một rồi đặt lại vào tầm với của anh.

 

Cũng không biết anh đã ngồi đây một mình tính toán bao lâu rồi, trên bàn có hai chiếc bút đen đã hết mực, ngay cả chiếc bút trong tay anh cũng sắp hết mực.

 

Tư thế cầm bút của anh vẫn mạnh mẽ như thường lệ, các đốt xương hơi hơi trắng, ngay cả khuỷu tay như cũng đang ra sức, khi viết lên giấy làm phát ra những tiếng soạt soạt.

 

“Viết nhiều vậy! Cậu không định đến căn tin ăn trưa à?”

 

Quý Uyển liếc nhìn thời gian trên điện thoại, đã năm giờ chiều rồi, với lượng bài toán anh đang giải thì ít nhất anh cũng phải ở đây sáu, bảy tiếng rồi.

 

“Tôi làm món bánh bông tuyết, cậu ăn một chút để lót dạ đi. Ăn xong tôi có chuyện cần nói.”

 

Quý Uyển cúi đầu mở hộp nhựa đựng thức ăn ra, bên trong xếp ngay ngắn hai loại bánh bông tuyết vị nguyên bản và vị matcha, phủ đầy bột sữa, mùi thơm nồng nàn ngọt ngào.

 

Tâm trạng lúc này của cô lại khá phức tạp. Nhìn Lê Ký Bạch đẹp như bước ra từ truyện tranh, cô vừa có cảm giác buồn bã xen lẫn sự giải thoát và thư thái khó diễn tả bằng lời.

 

Lê Ký Bạch không nói tiếng nào, hất mạnh bánh bông tuyết mà cô mang đến sang bên cạnh.

 

Quý Uyển nhanh tay đè lại chiếc hộp, để món tráng miệng được chuẩn bị kỹ lưỡng không bị ảnh hưởng.

 

Cô tròn mắt ngạc nhiên: “Cậu sao thế? Ai trêu chọc cậu à?”

 

Lê Ký Bạch dừng bút, nhìn chằm chằm vết mực trên giấy nói: “t2/r3=k(=4π2/gm)*”

 

*Định luật III Kepler, định luật về chu kỳ chuyển động.

 

“Gì đây?”

 

“PV=nRT*”

 

*Phương trình trạng thái khí lý tưởng

 

“Cậu đang đọc thuộc công thức vật lý đấy à?”

 

Quý Uyển chỉ cảm thấy như ông nói gà bà nói vịt, mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, không nhịn được nữa nói to lên: “Cậu đừng đọc nữa, tôi nghe không hiểu! Tôi có chuyện phải nói với cậu!”

 

Lê Ký Bạch đưa tay lên bịt tai lại, dùng thái độ kháng cự, cúi đầu đọc thật to: “gmm/r2=mg; g=gm/r2*!”

 

*Công thức trọng lượng thiên thể và tăng tốc trọng lực

 

“Lê Ký Bạch! Rốt cuộc cậu bị làm sao thế?” 

 

“…v=(gm/r)1/2;Ω=(gm/r3)2/1;t=2π(r3/gm)2/1*”

 

*Tốc độ quanh quanh vệ tinh; công thức chu kỳ và vận tốc góc

 

Mắt Lê Ký Bạch hơi khép lại, vẫn lẩm bẩm đọc thuộc lòng như điên.

 

Dưới ánh đèn, đốt ngón tay che tai của chàng trai dịu dàng và mảnh khảnh, mạch máu nổi lên, trắng gần như phát sáng.

 

Quý Uyển cau mày, kéo hai tay đang che tai của Lê Ký Bạch ra, sau đó hai bàn tay ép lại, kẹp khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên “bộp” một tiếng, buộc anh phải ngẩng đầu lên.

 

“Không được cử động, đừng có đọc công thức như tụng kinh nữa! Nhìn tôi này!”

 

Quý Uyển cúi xuống tiến lại gần, nâng khuôn mặt đang lúng túng vì ngạc nhiên của anh lên, không cho anh cơ hội né tránh: “Bình tĩnh rồi nghe tôi nói, cậu bị sao thế?”

 

Có lẽ là vì cô đứng quá gần, hoặc vì giọng của cô lúc này quá nghiêm túc, Lê Ký Bạch cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

 

Ngực của anh vẫn phập phồng lên xuống liên tục, ngẩng đầu nhìn Quý Uyển. Trong đôi mắt trong treo, thuần khiết của anh phản chiếu lại dáng người nhỏ bé của cô.

 

Hồi lâu sau, anh mấp máy môi, trở về giọng điệu bình thường: “Cậu và một người đàn ông khác nắm tay nhau. Ở bên hồ tối hôm qua, tôi nhìn thấy hết rồi.”

 

“Đàn ông nào? Tôi nắm tay ai… À, ý cậu là đàn anh?”

 

Quý Uyển lúng túng vì lời nói của anh, sửng sốt một lúc lâu mới kịp phản ứng lại. Lê Ký Bạch đang giận.

 

Tính cách vừa cố chấp vừa trong nóng ngoài lạnh của anh, dù cho có khó chịu trong lòng cũng sẽ không cãi nhau với người khác. Chỉ đọc thuộc lòng công thức giống như bây giờ để trút giận. Dù cho những công thức, định lý đó không giải quyết được nghi vấn trong lòng anh.

 

Lê Ký Bạch hiểu lầm cô và đàn anh mập mờ, cho nên tức giận… Tuy ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra rằng anh đang giận dỗi.

 

Quý Uyển thấp thỏm không yên, còn phấn khích hơn cả việc phát hiện ra lục địa mới. Cô không quan tâm mục đích ban đầu mình đến tìm Lê Ký Bạch là gì nữa, nâng mặt anh lên hỏi: “Cậu rất để ý đến chuyện này, đúng không? Lê Ký Bạch, thật ra trong lòng cậu có tôi, đúng chứ?”

 

Đôi má căng bóng của Lê Ký Bạch gần như bị biến dạng vì cô bị ép chặt, trong mắt anh xuất hiện lên sự bối rối.

 

Để ý ư? Chắc vậy.

 

“Bọn họ nói Quý Uyển có người mới thì sẽ không đến gặp tôi nữa, cũng không làm đồ ăn ngon cho tôi nữa.”

 

Nghe giọng nói lạnh lùng có chút chán nản của chàng trai, tim Quý Uyển đập thình thịch, trong đầu cô nảy ra một ý tưởng táo bạo.

 

“Lê Ký Bạch, nghe này, tôi bám đuôi theo đuổi cậu hai năm là vì tôi thích cậu. Hôm nay tới gặp cậu là để chấm dứt tình cảm hai năm qua.”

 

Quý Uyển nhìn vào mắt anh, dùng can đảm cả đời này để tỏ tình chính thức: “Nếu trong lòng cậu cũng có tôi, cậu có thể làm bạn trai của tôi không? Nếu vậy thì tôi mới có thể ở bên cậu một cách danh chính ngôn thuận, chỉ làm đồ ăn ngon cho một mình cậu, có được không?”

 

Làm bạn trai của Quý Uyển thì có thể độc chiếm cô và ăn đồ ăn ngon do cô nấu sao?

 

Hình như cũng được đấy.

 

Hóa ra cách giải quyết vấn đề trong lòng lại đơn giản như thế.

 

“Được.” Lê Ký Bạch đáp.

 

Quý Uyển ngừng thở, kiềm chế trái tim đang nổi trống: “Cậu nghĩ kĩ vào, Lê Ký Bạch…”

 

“Tôi bảo là được.”

 

Lê Ký Bạch vội ngắt lời cô, giọng nói hơi cao, trong trẻo vô cùng.

 

Gò má Quý Uyển nóng lên, cô không khỏi bật cười.

 

“Gọi cậu là Tiểu Bạch, đúng là Tiểu Bạch thật. Vậy nói rồi nhé, chúng ta sẽ bắt đầu hẹn hò từ hôm nay, tôi sẽ không đi tìm người đàn ông khác, cậu cũng không được trêu ghẹo cô gái khác, càng không được đọc công thức hành hạ bản thân khi cậu tức giận nữa. Cậu nghe rõ chưa?”

 

“Ừ.”

 

“Ừ gì mà ừ? Nói câu khác đi.”

 

“Nghe thấy rồi.”

 

Chàng thiếu niên mười chín tuổi xinh đẹp, mặt mũi sáng sủa. Quý Uyển nuốt nước bọt, thấy sắc nổi lòng ham, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa.

 

Cô nhắm mắt lại, hôn một cái lên má Lê Ký Bạch thật nhanh, rồi đột nhiên lùi lại, mặt đỏ bừng như trái táo.

 

Có lẽ Lê Ký Bạch giật mình vì bị cô “đánh lén”, anh hơi tròn mắt, sau đó lấy tay lau đi vết son kem trên mặt: “Miệng cậu có phẩm màu, làm bẩn mặt tôi.”

 

Cái tên đầu gỗ này! Đồ trai thẳng ngu ngốc!

 

Cô dâng nụ hôn đầu cho anh, vậy mà anh chỉ quan tâm việc mặt anh bị “phẩm màu” làm bẩn!

 

“Đây không phải là phẩm màu, mà là hôn! Chỉ có bạn trai, bạn gái mới được làm như thế!”

 

Quý Uyển tức giận, nâng mặt Lê Ký Bạch lên, nói một cách rành mạch rõ ràng: “Cậu nhìn kĩ nhé Lê Ký Bạch, tôi thích cậu!”

 

Cô lại áp sát lại thêm một lần nữa, hôn thật khẽ lên đuôi mắt của chàng trai, rồi hôn lên cả nốt ruồi đỏ đáng yêu.

 

Dưới ánh đèn mờ ảo, hai người một người đứng một người ngồi, bóng người dưới đất hòa vào nhau.

 

Lê Ký Bạch sững sờ, mười ngón tay siết chặt vào quần vải, lông mi run rẩy dữ dội.

 

Son tint màu trà sữa ấm áp phủ lên nốt ruồi kia, Quý Uyển hơi lùi lại, mỉm cười chiêm ngưỡng kiệt tác của mình.

 

Lê Ký Bạch không dám nhìn vào mắt cô, đưa tay lên sờ đuôi mắt, hai tai dần ửng đỏ.

 

Quý Uyển thấy tai anh đỏ lên, mỉm cười ngọt ngào như mật ngọt.

 

Cô biết ngay mà, tên ngốc này đã rung động rồi.

 

Mùa hè sôi động mà dài lâu, sau khi khai giảng, Quý Uyển học năm tư, bắt đầu bận rộn với việc học và đi thực tập.

 

Cô và bạn góp tiền để thuê một căn hộ ngoài trường, gần trường Đại học A và B, đi lại vô cùng thuận tiện.

 

Lê Ký Bạch trở thành tổ trưởng đề tài trẻ nhất của viện nghiên cứu vật lý của Đại học A, Quý Uyển vẫn hay làm mấy món ăn gửi cho anh khi rảnh.

 

Cho đến một ngày, một nữ sinh xinh đẹp đeo kính gọng vàng gõ cửa phòng cô, hơi hất cằm lên nói: “Lê Ký Bạch và tôi yêu nhau rồi, tôi và anh ấy mới là người cùng thế giới.”

 

Mối tình vừa chớm nở của Quý Uyển đã sụp đổ.

 

 

Quý Uyển khóc lóc chạy về nhà.

 

Cô dựa vào cánh cửa, trong đầu liên tục hiện lên cảnh tượng Lê Ký Bạch và hoa khôi khoa Vật lý cùng nhau xem một bản vẽ điện tử.

 

Lê Ký Bạch đắm chìm vào công thức tính toán quang phổ của những vì sao khổng lồ, và ánh mắt khiêu khích mang theo sự thương xót của cô hoa khôi đã khiến trái tim cô tổn thương sâu sắc.

 

Hơn hai năm rồi, dù có là tảng đá cứng rắn thì cũng phải hiểu ra. Tại sao Lê Ký Bạch lại đối xử với cô như thế?

 

Cuối cùng Quý Uyển mất bình tĩnh.

 

Khi giật chiếc bút trong tay Lê Ký Bạch, cô nghĩ chỉ cần Lê Ký Bạch đuổi theo và xin lỗi, giải thích rõ ràng thì cô sẽ tha thứ cho anh lần này.

 

Nhưng không, Lê Ký Bạch nhanh chóng đổi sang chiếc bút khác, tiếp tục tính độ lớn của gió Mặt Trời hút vào, nhả ra khi ngôi sao nguội dần bởi bức xạ!

 

Khoảnh khắc đó, trái tim Quý Uyển như bị dao cứa.

 

Cô nghĩ, cô và Lê Ký Bạch đã hoàn toàn kết thúc rồi.

 

Cô lau nước mắt, hít vào một hơi thật sâu rồi dứt khoát vứt bữa trưa đã chuẩn bị sẵn vào thùng rác.

 

Quý Uyển không ngờ Lê Ký Bạch vẫn dám đến tìm cô.

 

Lê Ký Bạch mới chỉ đến căn phòng cô thuê này một lần. 

 

Đi từ đại học A đến đây, đi vài trăm mét khúc khuỷu, nhiều xe cộ, cũng không biết anh đến kiểu gì với cái tật chỉ biết đi đường thẳng để lần mò đến đây nữa.

 

Trong tay anh còn cầm hộp cơm lần trước, giọng nói vô tội đến khó tin: “Quý Uyển, đã một rưỡi rồi, anh gửi tin nhắn cho em, sao em lại phớt lờ anh?”

Bình Luận (0)
Comment