Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu

Chương 219

Ninh Đào đứng từ xa nhìn Nam Tinh bị kéo đi.
Ánh mắt cô ấy dừng lại trên người Quyền Tự, không nhịn được thốt lên:

"Wow, đẹp trai thật đó."

Nghĩ ngợi một chút, cô ấy lẩm bẩm:

"Hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải."

Lời vừa dứt, trong đầu Ninh Đào chợt lóe lên điều gì đó, ánh mắt sáng ngời.

"A, là anh ta sao??"

Tống Cảnh Hiên bước tới, dừng chân trước mặt Trịnh Vinh, ánh mắt quét lên quét xuống:

"Nhóc con làm tốt lắm."

Trịnh Vinh liếc nhìn anh họ, nghĩ thầm:

Đúng là nơi nào có chuyện vui, nơi đó có anh ta.

Tống Cảnh Hiên liếc xung quanh:

"An An không đi theo em sao?"

"Đưa đến lớp học sớm rồi."

Tống Cảnh Hiên trầm ngâm:

"Lớp học sớm? Em không đi đón nó tan học à?"

"Có thể đóng tiền để bao cả tuần mà."

Tống Cảnh Hiên nhìn Trịnh Vinh, tặc lưỡi:

"Đúng là một người chú nhẫn tâm, Tống An An còn nhỏ như vậy mà em đã vứt nó vào trường rồi mặc kệ?"

Lời vừa dứt, mặt Trịnh Vinh đen lại:

"Anh, anh quên rồi sao, anh mới là chú ruột của Tống An An. Anh mới là người nên thay tã và chăm nó từ đầu đến cuối đấy."

Tống Cảnh Hiên nghe xong thì ngẩn người:

"Ồ, vậy sao?"

Nói xong, anh ta vỗ vai Trịnh Vinh:

"Đều là chú cả, phân biệt thân sơ làm gì."

Trịnh Vinh nghẹn lời, nửa ngày không biết đáp thế nào.

Ở một bên khác, Nam Tinh bị Quyền Tự kéo lên xe.

Quyền Tự chống tay lên thành ghế, ánh mắt hạ xuống, khẽ ho vài tiếng.

Nam Tinh nhìn anh, lấy viên kẹo từ tay anh, bóc ra rồi đưa qua:

"Anh có muốn ăn không?"

Ở trong phòng, cô đã thấy anh cứ nhìn viên kẹo này mãi, trông như rất muốn ăn.

Hàng mi dài đen nhánh của Quyền Tự hơi động, nhìn viên kẹo sữa trắng mềm ấy.

Anh vốn không thích những thứ có nhiều phụ gia, hương vị ngọt lịm như thế này vào miệng chỉ khiến anh thấy khó chịu.

Nhưng nhìn viên kẹo sữa, anh vẫn mở miệng ăn.

Nam Tinh chăm chú nhìn anh, thấy giữa chân mày anh bớt đi sự bực bội.

Cô nghĩ ngợi một hồi.

Sao anh lại giống Tống An An vậy, chỉ cần kẹo là dỗ được?

Khi ở trong phòng, cô quá bí bách, không còn cách nào khác mới lấy kẹo ra.

Không ngờ lại có tác dụng.

Cô lấy điện thoại ra, nhắn tin cho chị cả:

"Chị cả, bên thương hiệu đồ ăn vặt Xảo Xảo có làm kẹo sữa không?"

Tin nhắn vừa gửi đi, chị cả đã trả lời:

"Có, sao vậy? Nghệ sĩ của em muốn làm đại diện thương hiệu à?"

"À, không phải chuyện đó.

Có thể sản xuất một loại kẹo sữa hoàn toàn không có phụ gia không? Sữa trong kẹo cũng phải là sữa tươi, tốt nhất là sữa từ bò nuôi tự nhiên, ăn cỏ không có chất phụ gia ấy."

Nam Tinh vừa suy nghĩ vừa gửi tin nhắn, tiện thể bổ sung thêm.

Không lâu sau, chị cả trả lời:

"Điên rồi à?"

Nam Tinh bóp chặt điện thoại:

"Chị cả không phải là thương nhân sao? Nên cân nhắc rằng có một số người không thể chấp nhận các loại đường hóa học hay chất thay thế đường chứ."

Chị cả đáp:

"Những người như thế thì ăn kẹo làm gì? Ăn không khí luôn đi."

Quyền Tự cắn viên kẹo, nhìn tin nhắn giữa Nam Tinh và chị cô, hơi nhướng mày.

Anh ghé sát lại gần.

Ban nãy tâm trạng còn không vui, giờ bỗng nhiên cảm thấy rất tốt.

Anh đưa tay, kéo cô vào lòng.

Nam Tinh bị anh ôm, chú ý từ điện thoại chuyển sang Quyền Tự.

Cô tắt điện thoại, tò mò hỏi:

"Anh thích ăn kẹo sao?"

Lông mi Quyền Tự khẽ rung, giọng khàn khàn:

"Tạm được."

Nam Tinh nhìn anh, ngây người.

Tạm được? Anh nói là tạm được?

Cô chưa từng nghe anh nói món gì là "tạm được".

Xem ra, là thích lắm rồi.

Quyền Tự suy nghĩ một lúc:

"Hồi nhỏ thích, lớn lên thì thấy kẹo đều khó ăn."

Nam Tinh nói:

"Nếu làm cho anh kẹo sạch, anh có thích ăn không?"

Môi Quyền Tự khẽ cong lên, anh nhìn Nam Tinh:

"Tiểu Hoa muốn anh thích ăn à?"

Nam Tinh bị anh ôm vào lòng, nửa người cô ngả lên người anh.

Cô nhìn Quyền Tự, nghiêm túc:

"Nếu anh thích ăn, em sẽ cố gắng làm cho anh."

Không biết từ khi nào, Tống Cảnh Hiên đã ngồi ở ghế phụ phía trước.

Anh ta tình cờ nghe được câu này của Nam Tinh, quay đầu nhìn về phía hai người.

Anh ta lớn lên cùng Quyền Tự từ nhỏ.

Tên bi3n thái này nghĩ gì, anh ta không thể hiểu hết, nhưng cũng đoán được năm sáu phần.

Nói gì mà muốn ăn kẹo, rõ ràng là muốn hành Nam Tinh.

Cái kiểu người đàn ông tự hủy hoại bản thân như thế này, ai biết tại sao cậu ta lại thích làm mấy trò đó.

Nhưng cô bạn nhỏ chiều cậu ta vô điều kiện như vậy là sao chứ?

Anh ta nhìn Nam Tinh một lúc lâu, cảm thấy kỳ quái.

Nam Tinh chớp mắt, cúi xuống nhìn mình.

"Sao vậy?"

Tống Cảnh Hiên làm vẻ tiếc rẻ:

"Cháu đừng chiều cậu ta quá. Nếu cậu ta dám chọc cháu giận, cứ đánh cậu ta một trận."

Dù sao cậu ta cũng sẽ không đánh trả.

Nam Tinh lắc đầu:

"Anh ấy rất tốt."

Tống Cảnh Hiên im lặng.

Hóa ra là anh ta lo chuyện bao đồng.

Người ta vui vẻ chơi đùa với nhau.

Nghe được câu của Nam Tinh, nụ cười trên môi Quyền Tự càng sâu hơn.

Tống Cảnh Hiên nhìn qua gương chiếu hậu, thấy nụ cười của Quyền Tự, bèn bĩu môi.

Mẹ nó, nhìn cái mặt ấy thật khó chịu.

Khi xe chuẩn bị rời khỏi nhà họ Đổng, Nam Tinh chợt nhớ ra mình còn đồng bạn khác.

"Tôi còn chút việc, hai người cứ đi trước đi."

Lời vừa dứt, Quyền Tự siết eo cô lại, không để cô đi.

Giọng nói trầm thấp:

"Bạch Vũ sẽ đón họ."

Tống Cảnh Hiên nhìn Quyền Tự qua gương chiếu hậu, tặc lưỡi.

Nếu một năm trước có ai nói với anh ta rằng Quyền Tự sẽ gặp một cô gái, rồi trở nên dính người và biết ghen, anh ta sẽ đánh chết người đó.

Những lời nhảm nhí như vậy cũng có thể bịa ra được sao?

Nhưng nhìn tình cảnh hiện tại, ai mà nghĩ nổi Quyền Tự có thể trở thành thế này?

Ngửi mùi kẹo sữa thoảng trong không khí, nếu không phải do Nam Tinh đưa cho, đánh chết anh ta cũng không tin cậu ta sẽ ăn.

Tống Cảnh Hiên đẩy kính râm lên, nhắm mắt, không thèm nhìn nữa.

Buổi chiều, Nam Tinh đăng một bài viết lên Weibo:

"Chúc mừng đạo diễn mới Đổng Minh Nguyệt gia nhập Giải Trí Kim Quyền."

Không lâu sau, bài đăng đã lên hot search.

Hot search không phải vì Nam Tinh ký hợp đồng với một đạo diễn, mà vì gương mặt của Đổng Minh Nguyệt gây xôn xao cư dân mạng.

"Trời đất ơi, xinh đẹp quá!"

"Thật sự là đạo diễn sao? Không phải nghệ sĩ à?"

"Có nét ngọt ngào mà cũng ngầu nữa."

"Đúng đúng."

"Wow, Nam Tinh ký hợp đồng nghệ sĩ dựa trên tiêu chuẩn nào vậy? Ngoại hình sao?"

"Biết chọn thật đấy!"

Vì ngoại hình của Đổng Minh Nguyệt, cư dân mạng bắt đầu lùng sục thông tin về cô.

Càng tìm, càng kinh ngạc:

"Trời ơi, đạo diễn thiên tài mới vào nghề?"

"A! Tôi đã xem đoạn phim ngắn của cô ấy rồi, thì ra là cô ấy làm. Tuyệt vời, lúc đó tôi đã khóc."

"Đã nhận tám chiếc cúp?"

Bình Luận (0)
Comment