Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu

Chương 220

“Đỉnh thật, đỉnh thật.”
“Một người xuất sắc như vậy lại còn xinh đẹp, có tức không chứ?”

“Tiểu Tinh Tinh giỏi thật! Có thể chiêu mộ được một người tài như thế!”

Trong lúc cư dân mạng đang bàn tán, ngày hôm sau, Nam Tinh lại đăng thêm một bài viết trên Weibo.

"Cảm ơn Úc Hàn tiên sinh đã tin tưởng tôi và đồng ý gia nhập Giải Trí Kim Quyền. Mong mọi người chiếu cố nhiều hơn."

Ngay khi tin tức được đăng tải, không ít người trên mạng cảm thấy ngơ ngác.

“Úc Hàn? Là ai vậy?”
“Người từng flop sao?”
“Tại sao Nam Tinh lại ký hợp đồng với anh ta? Thật khó hiểu.”
“Chẳng phải trước đây anh ta bị đóng băng vì đánh nhau sao? Giờ định comeback à?”
“À đúng rồi, trước đây anh ta còn từng chơi game chung với Khoai Sọ nữa, chơi game giỏi lắm. Nhưng nhân cách thì... nghe nói không được tốt lắm.”
“Tiểu Tinh Tinh, xin đấy, đừng ký với anh ta có được không?”
“Dù chú này trông khá đẹp trai, nhưng nhân phẩm không tốt thì có cần thiết không?”
“Không hiểu sao, không thích anh ta lắm.”

So với cơn mưa lời khen khi ký hợp đồng với Đổng Minh Nguyệt, Úc Hàn lại nhận toàn bình luận không mấy tích cực.

Thậm chí cư dân mạng không ngừng gửi tin nhắn riêng để @Nam Tinh, mong cô hủy hợp đồng với Úc Hàn.

Chuyện này không hề ảnh hưởng đến Nam Tinh. Sự chú ý của cô lúc này đang dồn vào việc nghiên cứu kẹo sữa.

Giữa trưa hôm đó, tại quán cà phê.

Nam Tinh đang gọi video với Nam Tình.

Nam Tình cầm trong tay một chiếc bút, gõ vài cái, rồi vừa cầm tài liệu lật xem vừa nói:
“Để sản xuất kẹo sữa không phụ gia cho em, chị đã tốn không ít công sức đâu đấy.”

Vừa nói, vừa lật báo cáo mà Nam Tinh gửi qua.

Nam Tinh lên tiếng:
“Theo báo cáo em làm, loại kẹo này có thể mang lại lợi nhuận.”

Nghe xong, Nam Tình “bộp” một tiếng, ném báo cáo xuống bàn, nhấp một ngụm cà phê:
“Loại kẹo không phụ gia này, vị ngọt bên trong em định dùng mật ong nguyên chất thay thế à?”

“Vâng.”

“Sữa bò phải vắt trong ngày, mật ong cũng phải lấy trong ngày. Chị còn phải nuôi bò sữa, nuôi ong giúp em sao?”

Nam Tình cố nén cảm giác muốn ném cốc cà phê xuống đất.

Kẹo cao cấp thì không phải là không làm được.

Nhưng như thế này có phải hơi làm khó người khác không?

Chỉ để chứng minh không có phụ gia mà phải cố gắng đến mức này sao?

Nam Tinh lắc đầu:
“Có thể thỏa thuận với các hộ nuôi bò sữa và nuôi ong gần nhà máy kẹo, nhờ họ giao hàng trong ngày là được.

Hơn nữa không cần sản xuất số lượng lớn, chỉ cần dành ra một dây chuyền sản xuất, sản xuất ít thôi.”

Nghe xong, Nam Tình cuối cùng cũng hiểu ra chút ý đồ:
“Thứ này em làm ra không phải để bán, mà là đặt làm riêng cho ai đó đúng không?”

Nói đến đây, trong đầu Nam Tình chợt hiện lên gương mặt tuấn tú nhưng yếu ớt của Quyền Tự.

Sắc mặt Nam Tình trở nên khó coi:
“Là vì Quyền Tự?”

Trước đây, cứ nhắc đến Quyền Tự, Nam Tình lại cười như hoa nở, luôn miệng khen ngợi “Quyền Tự tiên sinh” đầy ngưỡng mộ.

Nhưng từ khi biết người đàn ông mà Nam Tinh nuôi lại chính là Quyền Tự, ấn tượng của cô về anh lập tức thay đổi.

Nhà họ Quyền thiếu gì chứ?
Chút tiền tiêu vặt của Nam Tinh, anh ta còn tìm cách lừa lấy, rốt cuộc là có ý gì đây?

Nam Tinh không giấu giếm:
“Hình như anh ấy rất thích ăn kẹo.”

Sắc mặt Nam Tình trở nên phức tạp, im lặng.

Quyền Tự rốt cuộc đã bỏ bùa mê gì mà khiến em gái thông minh của cô trở thành thế này?

Anh ta thích ăn kẹo, vậy mà em cô lại nghiên cứu riêng một loại kẹo cho anh ta sao?

Cô em này điên rồi à?

Nam Tinh chờ hồi lâu, cuối cùng cũng nghe được một câu từ Nam Tình:
“Chị sẽ suy nghĩ.”

Trước khi Nam Tình tắt video, Nam Tinh vội lên tiếng:
“Em có thể bỏ tiền tài trợ sản xuất.”

Nghe vậy, Nam Tình nhìn cô thêm vài lần, cười nhạt:
“Số tiền tiêu vặt của em chắc là không đủ...”

“500 vạn.”

Lời vừa dứt, Nam Tình im bặt.

Cô nhướn mày, nhấp thêm ngụm cà phê:
“500 vạn, sản xuất kẹo?”

“Vâng.”

“Được, bảo A Đại in hợp đồng, ngày mai bắt đầu làm.”

Nam Tình dứt khoát chốt lại.

Nói xong chuyện này, Nam Tinh chợt nhớ ra điều gì:
“Chị, chị về Tế Thành rồi à?”

“Ừ.”

“Anh rể đâu?”

Nhắc đến Tây Nguyên, sắc mặt Nam Tình thoáng thay đổi, nhưng sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại:
“Hình như hôm đó có viên đá quý bị mất trong trang viên, hệ thống đã được kích hoạt. Họ đang tìm kiếm viên đá đó.”

Nam Tinh dừng lại:
“Đá quý trong trang viên bị mất?”

Xem ra họ đã nhận ra điều bất thường, biết rằng viên đá quý đang giấu trong trang viên.

Trong đầu cô nhanh chóng lướt qua những chuyện xảy ra sau đó ở trang viên.

Ừ, các đoạn camera cần xóa đã xóa sạch, không ai có thể lần ra dấu vết của cô.

Chị cả và Tây Nguyên không biết đã xảy ra chuyện gì, hình như chị cả không muốn nhắc đến.

Trong lúc nói chuyện, cánh cửa quán cà phê kêu “két” một tiếng, bị đẩy ra.

Một người đàn ông mặc vest bước đến trước mặt Nam Tinh, cầm trên tay một hộp giày, ngồi xuống đối diện cô.

Nam Tinh ngước mắt, người ngồi đối diện cô là Jill.

Sau đó, cô cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại:
“Chị, em cúp trước, em có việc cần xử lý.”

Nói xong, cô tắt cuộc gọi video.

Nam Tinh nhấc ly nước chanh trên bàn, uống một ngụm:
“Có chuyện gì?”

Jill nhìn cô, ánh mắt mang theo chút ý cười và hàm ý khó đoán:
“Trí nhớ em rất tốt, nhìn qua là không quên. Thiên phú như vậy là có từ lúc sinh ra.

Người khác có thể không nhớ chuyện trước một tuổi, nhưng một người thông minh như em, sẽ quên được sao?”

Nam Tinh liếc hắn ta một cái, không hiểu:
“Anh đang nói gì vậy?”

Jill nhích lại gần, cười nói:
“Thật sự không nhớ tôi sao, tiểu công chúa?”

Khi nghe ba chữ “tiểu công chúa,” Nam Tinh thoáng dừng lại.

Nghe quen quen.

Hình như trước đây, đúng là có người gọi cô như vậy.

Nhưng đó là ký ức của Nam Tinh cũ, không phải của cô.

Phản ứng của Nam Tinh rất bình thản:
“Trước đây quen biết, thì sao?”

Chuyện này quan trọng lắm à?

Jill thấy phản ứng của cô, liền nhìn cô thêm vài lần.

Ánh mắt đó mang theo sự tán thưởng. Hắn ta chống tay lên cằm:
“Tiểu công chúa, em đối xử với tôi thế này, tôi sẽ buồn đấy.

Năm đó, mẹ em nhất quyết không cần em. Tôi vì chút lương tâm mới để lại đường sống cho em.

Thế mà giờ lại trở mặt vô tình?”

Nam Tinh nhìn chằm chằm Jill, im lặng.

Mẹ cô từng bị bắt cóc khi đang mang thai. Sau đó, bà ta tự về nhà và nói rằng đứa trẻ đã mất vì khó sinh.

Rốt cuộc giữa chừng đã xảy ra chuyện gì, không ai biết.

Nhìn dáng vẻ của Jill bây giờ, trông không lớn hơn cô bao nhiêu. Khi cô vừa sinh ra, hắn ta mới bao nhiêu tuổi chứ?

Nam Tinh kéo thấp vành mũ đen, người ngả vào ghế:
“Anh đến tìm tôi chỉ để nói chuyện này?”

Jill cười nhẹ, đẩy chiếc hộp giày trong tay về phía cô.

“Hôm đó, giày của em rơi lại ở trang viên. Tôi đặc biệt mang đến cho em.”

Nam Tinh liếc chiếc hộp giày, không đón lấy.

Jill như chợt nhớ ra điều gì:
“À đúng rồi, hôm đó trong trang viên hệ thống đột ngột kích hoạt. Nghe người ta nói là do mất một viên đá quý, kích hoạt cơ quan.”

Bình Luận (0)
Comment