Nam Tinh kéo nhẹ vành mũ, ánh mắt nhìn về phía đứa trẻ.
“Đưa đứa trẻ đến bệnh viện đi, toàn bộ chi phí chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Nghe vậy, cô gái vẫn không hài lòng.
“Tôi còn phải đi làm nữa đấy, bà chị ạ. Đâu có thời gian mà đưa đến bệnh viện.”
Nói xong, cô ta ngập ngừng rồi nói tiếp:
“Thế này đi, toàn bộ chi phí kiểm tra ở bệnh viện tầm bao nhiêu tiền, cô đưa luôn cho tôi bằng tiền mặt đi. Tối tan làm, tôi sẽ đưa Bạch Bạch đi kiểm tra.”
Nam Tinh không nói gì, ánh mắt chỉ lướt qua người đứa trẻ.
Cô gái lại nói:
“Nhìn cô ngồi xe bảo mẫu, còn có cả tài xế, tôi đòi cô một vạn tệ cũng không quá đáng chứ?”
Nam Tinh liếc nhìn cô gái, bỗng nhiên quay sang nói với tài xế bên cạnh:
“Gọi cảnh sát đi.”
Tài xế ngẩn người.
Cô gái cũng sững lại, hoàn toàn không ngờ Nam Tinh lại yêu cầu báo cảnh sát ngay lập tức.
Cô gái đờ đẫn, sắc mặt thay đổi:
“Này, cô có ý gì vậy?”
Thấy Nam Tinh lấy điện thoại ra, cô gái lập tức xông tới định giật.
Chưa kịp chạm vào, cô ta đã bị tài xế cản lại.
Nam Tinh bình thản nói:
“Cô dựng chuyện đổ oan cho tôi, còn hỏi tôi có ý gì?”
“Cô nói bậy!”
“Nói bậy hay không, đợi cảnh sát tới sẽ rõ.”
Triệu Văn Giai không ngờ người phụ nữ nhìn có vẻ trẻ tuổi này lại muốn báo cảnh sát.
Tình huống bất ngờ nằm ngoài kế hoạch khiến cô ta hơi hoảng.
Trước đây, những người giàu có kia đều sợ phiền phức mà cho tiền ngay cho xong chuyện.
Còn người phụ nữ này tại sao lại rắc rối như vậy? Một vạn tệ mà đối với cô ta cũng nhiều sao?
Triệu Văn Giai có chút hoảng, cô ta đưa tay đẩy nhẹ đứa trẻ bên cạnh.
Cậu bé rất gầy, trên mặt còn đọng lại nước mắt.
Bị đẩy một cái, cậu bé loạng choạng bước lên trước, cúi đầu đứng trước mặt Nam Tinh.
Giọng nói còn non nớt:
“Xin lỗi.”
Trên người cậu bé mặc một chiếc áo trắng tinh, phía sau in dòng chữ: Cô nhi viện An Tâm.
Nam Tinh nhìn dòng chữ này, cảm thấy có chút quen thuộc.
Cô nhi viện An Tâm?
Đây chính là nơi mà nguyên thân từng sống.
Người này đã ở đó suốt mười sáu năm.
Đang suy nghĩ, bên đường lại vang lên một giọng nói:
“Bạch Bạch!”
Rất nhanh, một người đàn ông chạy đến.
Anh ta đến gần, đầu tiên là nhìn đứa trẻ, xác nhận cậu bé không sao mới lên tiếng:
“Em chạy đi đâu vậy? Viện trưởng tìm em lâu rồi.”
Nghe vậy, ánh mắt Triệu Văn Giai sáng lên, cô ta kéo tay người đàn ông:
“Anh Thần Dật, cuối cùng anh cũng đến rồi.”
Phương Thần Dật hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Triệu Văn Giai lập tức nói:
“Bọn họ lái xe suýt nữa đâm phải Bạch Bạch, giờ lại không chịu nhận, không xin lỗi cũng không đưa tiền để Bạch Bạch đi kiểm tra sức khỏe.”
Người đàn ông trông rất trẻ, tuấn tú, thanh nhã, mang theo một sự dịu dàng khiến người khác cảm thấy bình yên.
Nghe vậy, Phương Thần Dật cau mày, ngẩng lên nhìn Nam Tinh, bước lên một bước:
“Thưa cô, cô…”
Chưa kịp nói hết câu, Phương Thần Dật liền khựng lại khi nhìn thấy Nam Tinh, như có chút không chắc chắn:
“Nam Tinh?”
Ngay từ lúc nghe Triệu Văn Giai gọi hai chữ “Thần Dật”, Nam Tinh đã biết anh ta là ai.
Phương Thần Dật, bạn thân từ nhỏ của nguyên thân, cùng lớn lên trong cô nhi viện.
Thậm chí trước khi chuyển trường, cả hai còn học chung lớp.
Nam Tinh đáp:
“Ừ.”
Phương Thần Dật lập tức nở nụ cười dịu dàng:
“Nam Tinh, sao lại là cậu? Không ngờ trùng hợp vậy.”
Nói rồi, anh ta bước tới, định ôm cô một cái.
Nhưng vừa đến gần, Nam Tinh liền lùi lại một bước.
Phương Thần Dật hơi sững sờ, sau đó bật cười, vỗ nhẹ vai cô:
“Nam Tinh, sao vậy? Sao lại tránh anh? Hồi nhỏ theo sau gọi ‘anh Thần Dật’ suốt, còn rất thích ôm anh mà.”
Nam Tinh cẩn thận nhớ lại mối quan hệ của nguyên thân với Phương Thần Dật: thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau.
Phương Thần Dật đối xử với nguyên thân cũng rất tốt.
Cả hai đều xuất thân từ cô nhi viện, dựa vào nhau mà sống, sưởi ấm cho nhau.
Triệu Văn Giai bên cạnh không nhịn được lên tiếng:
“Anh Thần Dật, đây là ai vậy?”
Phương Thần Dật giới thiệu:
“Đây là Nam Tinh, chúng tôi lớn lên cùng nhau từ nhỏ.”
Sau đó anh ta quay sang nói với cô gái:
“Đây là Triệu Văn Giai, cô giáo mới ở viện mồ côi.”
Nghe vậy, Triệu Văn Giai ngẩn người, ánh mắt bỗng sáng rực:
“Nam Tinh? Là người đại diện rất nổi trên mạng sao?”
Phương Thần Dật nhìn xung quanh,cảm thấy bên đường không phải chỗ thích hợp để nói chuyện, anh ta mỉm cười:
“Nam Tinh, đứng bên đường thế này không tiện, chúng ta đổi chỗ đi. Đến quán nướng em thích hồi trước được không?”
Triệu Văn Giai lên tiếng:
“À, quán đó hả? Tôi cũng biết, đi đi, tôi đói rồi, chúng ta cùng đi luôn nhé.”
Cô ta nói xong lại hỏi:
“Nam Tinh, chúng tôi không có xe, đi chung xe cô được chứ?”
Nói xong, cô ta đã kéo đứa trẻ đi thẳng lên xe.
Thái độ tự nhiên của Triệu Văn Giai khiến Phương Thần Dật hơi ngượng.
Anh ta cười:
“Nam Tinh, em đừng để ý, cô ấy tính cách vậy thôi, nhưng thực lòng rất tốt.”
Nam Tinh không đưa ra đánh giá gì, chỉ nói:
“Đi thôi.”
Nói rồi, cô bước lên xe bảo mẫu.
Mười lăm phút sau, bên cạnh một quán nướng ở khu chợ đêm.
Bàn đầy đồ nướng, Ninh Đào ngồi cạnh Nam Tinh, gặm một bắp ngô nướng:
“Wow, cái này ngon thật đấy.”
Triệu Văn Giai nhìn Ninh Đào một lúc lâu:
“Ơ? Sao tôi thấy cô trông quen quen nhỉ?”
Đứa trẻ bên cạnh đột nhiên lên tiếng:
“Chị ấy là Ninh Đào, đóng vai nữ ma đầu trong ‘Sở Sở Truyện’.”
Ninh Đào nhìn sang Nam Tinh, sau đó cười cười, không nói gì nữa, cúi đầu tiếp tục gặm ngô.
Sau vụ ồn ào ở đám cưới, cô không dám nói nhiều nữa.
Triệu Văn Giai cười, cầm một xiên tim gà lên ăn:
“Mấy người làm minh tinh kiếm tiền giỏi lắm nhỉ?”
Ninh Đào đáp:
“Cũng tạm thôi.”
Cô trả lời qua loa. Đây là lần đầu có người hỏi thẳng thu nhập ngay khi vừa gặp mặt.
Triệu Văn Giai vẫn không chịu bỏ qua:
“Tôi có đọc trên mạng, thấy bảo minh tinh các cô thu nhập toàn mức trên trời. À, đóng phim bây giờ tính lương kiểu gì thế? Tính theo tháng hay theo từng bộ phim?”
Ninh Đào đang hăng hái gặm ngô, nghe hỏi xong, bỗng nhiên mất hứng ăn tiếp.
Cô nhìn sang Nam Tinh, ánh mắt cầu cứu.
Nam Tinh lắc nhẹ chiếc cốc giấy trên tay, nói:
“Cô ấy là người mới, chưa đến mức đó. Tiền kiếm được chia cho công ty, cũng không nhiều.”
Triệu Văn Giai gật đầu như đã hiểu:
“À, thì ra là vậy. Nhưng vẫn hơn người dân thường như chúng tôi nhiều.”
Cô ta nói có vẻ vô tình, sau đó lại ăn thêm một xiên nữa.
Phương Thần Dật bên cạnh không nhịn được lên tiếng:
“Văn Giai, đừng nói nữa.”
Triệu Văn Giai bộc trực:
“Có gì đâu mà không được nói, trên mạng ai cũng biết minh tinh kiếm nhiều mà. Nam Tinh, cô cũng kiếm nhiều tiền lắm đúng không? Cô nổi tiếng thế, lại còn làm người đại diện nữa.
Trẻ như vậy đã giỏi thế này rồi, chị gái nhỏ Nam Tinh, che chở tôi với nhé.”
Cô ta cười tươi.
Nam Tinh ngẩng mắt lên, nhìn Triệu Văn Giai:
“Làm diễn viên, cô không phù hợp lắm. Làm minh tinh, ngoại hình cũng thường. Không thích hợp vào giới giải trí.”