Vừa dứt lời, sắc mặt Triệu Văn Gia lập tức trở nên khó coi.
Ninh Đào đang nhai hạt ngô trong miệng cũng không dám nhai tiếp.
Gần đây trên mạng mọi người đều bàn tán về chuyện các ngôi sao kiếm tiền, không ngờ đến cả khi ăn cơm cũng bị hỏi thẳng mặt là kiếm được bao nhiêu.
Chuyện này thực sự khá nhạy cảm, nếu là người quản lý khác, chắc chỉ đùa vài câu cho qua chuyện.
Nhưng mà, quản lý của cô, Nam Tinh, lại khác.
Nam Tinh đặt ngón tay lên bàn, gõ nhẹ hai cái ra hiệu cho Ninh Đào.
“Ăn nhanh lên.”
Ninh Đào hoàn hồn.
“Ồ, ồ.”
Nói rồi, tiếng răng rắc răng rắc khi nhai ngô lại vang lên.
Phương Thần Dật nhìn Nam Tinh có chút bất đắc dĩ.
“Nam Tinh, cô ấy không có ý gì đâu, chỉ là tò mò một chút, đừng giận cô ấy.”
Nam Tinh liếc nhìn Phương Thần Dật, lắc đầu.
“Tôi không giận.”
Chuyện nhỏ nhặt thế này mà giận sao? Vậy thì cả ngày cô sẽ đầy tức giận mất.
Triệu Văn Gia nhón một miếng bánh mì nướng, nói:
“Người trong giới giải trí các cô kiếm tiền nhanh, kiếm được nhiều là chuyện ai cũng biết. Chẳng lẽ không cho người ta hỏi? Cô nhìn xem trên mạng có bao nhiêu người chửi các cô vì chuyện này?”
Cô ta không phục lời nói của Nam Tinh, trong lòng kìm nén lửa giận.
Chỉ hỏi chút thôi mà, làm quá vậy sao?
Nam Tinh khẽ nâng vành mũ, liếc nhìn Triệu Văn Gia.
“Dễ kiếm tiền vậy, sao cô không làm?”
“Tôi! Tôi là người bình thường chân chất, không muốn vào đó để bị chửi.”
“Là không muốn vào bị chửi, hay là biết dù có vào cũng không kiếm được tiền?”
Kỹ năng phản pháo của Nam Tinh đạt đỉnh cao.
Ánh mắt Ninh Đào lập tức sáng rực.
Thông thường, chỉ cần Nam Tinh muốn, không có ai cô không thể phản bác lại.
Giống như bây giờ vậy.
Lời nói như dao, nhát nào cũng chí mạng.
Sắc mặt Triệu Văn Gia đỏ bừng, không nói được lời nào, cuối cùng đành im lặng.
Phương Thần Dật không nhịn được nhìn Nam Tinh thêm vài lần.
Nam Tinh dường như đã thay đổi.
Trước đây cô không dám tranh cãi với người khác như vậy.
Thậm chí vì sợ mâu thuẫn, cô nhẫn nhịn mọi sự khó chịu từ người khác.
Lúc đó, cô yếu đuối đến mức nhu nhược.
Còn bây giờ, biểu cảm trên khuôn mặt cô đã ít đi rất nhiều, không còn sống động như trước đây.
Từ lúc gặp mặt đến giờ, cô rất ít cười, nhưng lại khiến người khác không thể nào bỏ qua sự hiện diện của cô.
Phương Thần Dật đưa một xiên lòng gà nướng đến trước mặt Nam Tinh, nhẹ giọng hỏi:
“Nam Tinh, từ khi rời trại trẻ mồ côi trở về nhà, em đã chịu nhiều khổ cực lắm phải không?”
Nhớ đến những gì từng xảy ra với cơ thể nguyên chủ, Nam Tinh gật đầu.
“Ừ.”
Nào phải chịu khổ, đó là bị lợi dụng rồi ép sống ép chết đến cùng.
Nhưng xiên lòng gà mà Phương Thần Dật đưa tới, cô lại không nhận.
Phương Thần Dật thắc mắc.
“Sao vậy? Trước đây em không phải rất thích ăn món này sao?”
Nam Tinh nhìn xiên lòng gà, lại nhìn Phương Thần Dật.
“Trên lòng gà có rượu.”
“Đây là món đặc sản của quán, em quên rồi à? Lòng gà nướng say rượu, trước đây em có thể ăn liền một lúc hai mươi xiên.”
Phương Thần Dật cười nói.
Ngồi bên cạnh, Ninh Đào vừa nhai ngô vừa mở miệng:
“Bạn trai cô ấy dị ứng rượu.”
Vừa nói, cô cầm xiên lòng gà đó lên.
Phương Thần Dật ngẩn người.
“Em có bạn trai rồi?”
Nam Tinh không giấu giếm, gật đầu.
“Ừ.”
Phương Thần Dật khẽ lẩm bẩm một câu.
“Vậy à.”
Nói xong, anh ta không nói thêm gì nữa, giữa hàng lông mày hiện lên chút cảm giác ngậm ngùi.
Phải rồi, Nam Tinh bây giờ đã không còn như trước.
Cô ưu tú như vậy.
Sau khi trở về nhà họ Nam nhận tổ quy tông, có nhà họ Nam làm chỗ dựa, lại còn tạo được chỗ đứng trong giới giải trí.
Đã không còn là người mà anh ta có thể với tới nữa.
Giống như bây giờ, Nam Tinh lạnh lùng đến mức khiến anh ta cảm thấy có chút xa lạ.
Một lúc lâu sau, anh ta cười.
“Không biết người đó thế nào, lại may mắn được ở bên em.”
Ngay khi anh ta vừa dứt lời, Nam Tinh đã nhận được cuộc gọi từ Quyền Tự.
Sự lạnh lùng trên gương mặt cô dường như có chút thay đổi.
Cô đứng dậy, đi sang bên cạnh.
“Alo?”
Trong biệt thự nhà họ Quyền, Quyền Tự dựa vào ghế sofa, nhìn qua bàn tay phải bị thương của mình.
Giọng nói khàn khàn, chậm rãi cất lời:
“Đang làm gì vậy?”
“Đang ăn với mấy người.”
“Tiểu Hoa.”
“Hả?”
“Tay anh đau.”
Nghe lý do này, Nam Tinh cảm thấy hết nói nổi.
Vài ngày nay, anh đã kêu đau hơn chục lần rồi.
Từ tin tưởng tuyệt đối ban đầu, giờ cô chỉ nửa tin nửa ngờ.
“Thật sự đau vậy sao?”
Người nào đó đáp.
“Ừ.”
“Thuốc mỡ ở ngăn kéo phòng khách, anh có thể tự bôi.”
Cô vừa dứt lời, Quyền Tự không nói gì nữa.
Bôi thuốc mỡ? Ai muốn tự bôi thuốc mỡ chứ.
Quyền Tự cầm một tuýp thuốc mỡ trong tay, chuẩn bị ném đi.
Anh vừa định nói gì đó, thì bỗng nghe trong điện thoại vang lên tiếng cười của một cô gái:
“Anh Thần Dật, anh tốt thật đấy. Sau này chồng em mà được như anh thì tốt biết bao.”
Tay Quyền Tự khựng lại, hàng lông mi đen dài hơi rung.
Khóe môi anh nhẹ nhàng bật ra một cái tên:
“Phương Thần Dật.”
Nam Tinh sửng sốt.
“Hửm? Anh quen anh ta à?”
Trong đầu Quyền Tự hiện lên hình ảnh trong đoạn video.
Hai đứa trẻ thời trung học, một cậu thiếu niên tuấn tú nắm tay cô bé, nói gì đó.
Cô bé chính là Nam Tinh, còn thiếu niên kia, ngay lập tức anh đã cho người điều tra ra.
Phương Thần Dật.
Thanh mai trúc mã của Tiểu Hoa.
Không ngờ giờ lại đang ăn cơm cùng nhau.
Nghĩ ngợi một lúc, anh mở miệng:
“Tiểu Hoa đang ăn ở đâu?”
Nam Tinh quay đầu nhìn bảng hiệu.
“Một quán nướng gần trại trẻ mồ côi An Tâm.”
Quyền Tự khẽ đáp:
“Ừm.”
Đáp xong, anh cúp máy.
Nam Tinh trở lại chỗ ngồi, vừa thấy Phương Thần Dật đang gỡ xương cá trong bát cho đứa trẻ.
Ánh mắt của Triệu Văn Gia không ngừng rơi trên người Phương Thần Dật.
Ánh mắt ấy, ánh nhìn ấy.
Rõ ràng là thích Phương Thần Dật.
Đang ăn, Triệu Văn Gia như thể chưa có chuyện gì xảy ra, hỏi:
“Nam Tinh, người vừa gọi đến là bạn trai cô sao?”
Nam Tinh đáp.
“Ừ.”
Vừa đáp lời, động tác gỡ xương cá của Phương Thần Dật khựng lại.
Anh ta không kìm được nhìn về phía Nam Tinh, cố tìm kiếm điều gì đó trong ánh mắt cô.
Cuối cùng, không tìm được gì cả.
Ninh Đào tò mò.
“Anh ấy gọi đến làm gì?”
“Anh ấy kêu tay đau.”
Dứt lời, Ninh Đào le lưỡi.
Lặng lẽ cắn một miếng lưỡi bò.
Quả nhiên, chuyện giữa các cặp đôi không phải chuyện mà mấy người độc thân như họ nên hỏi.
Triệu Văn Gia nghe xong, cười nói:
“Bạn trai cô chỉ chút chuyện nhỏ mà cũng gọi điện bảo cô? Là con trai cưng của mẹ à?”
“Mẹ anh ấy mất từ sớm rồi.”
“Vậy còn ba thì sao?”
“Tai nạn giao thông, mất cùng lúc.”
Triệu Văn Gia hứng thú.
“Chẳng lẽ cũng là trẻ mồ côi? Là người của trại trẻ mồ côi An Tâm sao? Tôi có quen không?”
“Anh ấy được ông nội và anh cả nuôi lớn, sức khỏe không được tốt.”
Triệu Văn Gia bắt được từ khóa.
Sức khỏe không tốt, ba mẹ mất sớm, được ông nội nuôi, lại có một người anh trai.
“Sức khỏe không tốt, chắc chữa bệnh tốn nhiều tiền lắm nhỉ?”
Nam Tinh gật đầu.
“Ừ. Bệnh của anh ấy khá hiếm gặp, cần uống rất nhiều thuốc.”
Nhìn vẻ mặt không cảm xúc của Nam Tinh, Triệu Văn Gia bất chợt thở dài, ánh mắt nhìn cô đầy thương cảm.
“Sao cô lại tìm một người đàn ông như vậy? Anh ta làm sao gánh vác được tương lai của cô?”
Phương Thần Dật ngồi bên cạnh nghe vậy, tay cầm đũa bất giác siết chặt thêm một chút.