Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu

Chương 289

Vài phút sau, Tống Cảnh Hiên ngồi trong phòng giám sát xem hết đoạn đối thoại đó.
Anh ta từ từ thở ra một hơi dài, hồi lâu sau, khẽ thở dài.

Sau đó, anh ta quay đầu nhìn về phía phòng giam bên cạnh:

“Có phải tôi vừa bị hai kẻ bi3n thái đó nhét đầy cơm chó vào miệng không?”

Cô bạn nhỏ không nói lời nào rời đi là vì Quyền Tự.

Còn Quyền Tự là người đầu tiên nhận ra cô bạn nhỏ có điều bất thường.

Anh ta chỉ đứng giữa, cứ nhìn họ vì nhau mà bày tỏ tình cảm, rải cơm chó?
Tống Cảnh Hiên không nói nổi lời nào.

Cơ sở thí nghiệm của Miêu Kình.

Miêu Kình vuốt chòm râu nhỏ của mình:

“Không ngờ Nam Tinh lại nói với cậu rồi à? Tốt, tốt lắm. Cứ tưởng con bé kín tiếng ấy sẽ giấu cậu mãi.”

“Haiz, nhìn mà tôi cũng thấy xót xa.

Cậu nói xem, một cô gái vì cậu mà ra nước ngoài nằm trên bàn phẫu thuật, chịu bao đau đớn như vậy.

Cậu đừng không biết trân trọng đấy.”

Quyền Tự toàn thân toát ra sự âm u, tay cầm một tập báo cáo, các khớp xương rõ ràng siết chặt lại.

Bạch Vũ đứng bên cạnh nhìn thấy sắc mặt thiếu gia ngày càng khó coi.

Miêu Kình nói đến mức này, cuối cùng cũng nhận ra sắc mặt Quyền Tự không ổn.

Ông vội vàng thêm vài câu:

“Tuy nhiên, cơ thể của Nam Tinh khác hẳn với cậu lúc trước.

Sự cải tạo của con bé rất hoàn hảo, chức năng miễn dịch của cơ thể cũng rất mạnh.

Con bé chỉ cần thêm thời gian để hồi phục thôi.

Có lẽ vài tháng nữa, khi những khuyết điểm nhỏ kia hồi phục hết, biết đâu còn có thể đấu ngang ngửa với cậu.”

Nhắc đến Nam Tinh, Miêu Kình không kìm được mà tán thưởng:

“Thật không thể tin được, nửa năm trước con bé nằm liệt giường còn không xuống nổi, vậy mà chỉ nửa năm thôi, đã hồi phục đến mức này.”

Cơ thể Nam Tinh sau khi trải qua đau khổ không hề yếu đi, mà ngược lại còn mạnh hơn.

Miêu Kình vốn chỉ muốn khen ngợi khả năng hồi phục của Nam Tinh.

Nhưng nói xong, sắc mặt Quyền Tự càng lúc càng khó coi hơn.

Dù ông lão đã sống đến ngần này tuổi, cũng thấy có chút sợ hãi trước người trẻ tuổi này.

Sao vậy? Khen bạn gái cậu vài câu mà cậu cũng không vui à?

Nam Tinh không ngờ Quyền Tự sẽ xuất hiện ở trường quay.

Lúc đó, cô đang dẫn Ninh Đào tham gia quay quảng cáo.

Nhận được tin nhắn của Quyền Tự, cô bước ra khỏi trường quay, vừa ra khỏi cửa liền bị Quyền Tự ôm lấy.

Cô ngẩn ra, cảm nhận được anh có điều gì đó không ổn.

Quyền Tự đè cô lên cửa, ánh mắt anh tối tăm, cuộn trào từng tầng sóng.

Anh áp sát, che phủ cô.

Nam Tinh tưởng anh định hôn mình, nhưng đợi mãi vẫn chẳng thấy động tĩnh gì.

Cô vòng tay ôm lại anh, phát hiện người anh nóng hừng hực.

“Anh không sao chứ? Sốt đến hồ đồ rồi à?”

Quyền Tự cúi đầu, trán áp vào trán cô:

“Tiểu Hoa, một năm rưỡi này ở bên ngoài, em đã làm gì? Sống có tốt không?”

Nam Tinh nghĩ ngợi một chút:

“Chỉ là có chút việc cần xử lý thôi, sống cũng tạm được.”

Khóe môi Quyền Tự khẽ nhếch lên, nụ cười thoáng qua, nhưng trong mắt anh chẳng có chút ý cười nào.

Dường như anh đã sớm đoán trước được câu trả lời này.

Dù bệnh của anh đã khỏi, cô cũng chẳng hề định nói sự thật cho anh.

Cô chỉ muốn để anh nghĩ rằng một năm rưỡi này cô phụ lòng rời đi, để sau khi trở về chủ động hạ thấp bản thân xin lỗi anh.

Nụ cười trên môi anh tắt dần, giọng nói thấp trầm:

“Ồ, nằm trong phòng thí nghiệm ở M quốc, xem ra với Tiểu Hoa, vẫn chịu đựng được nhỉ.”

Cơ thể Nam Tinh cứng đờ trong chốc lát.

Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu cô: anh biết hết rồi.

Quyền Tự từng chút siết chặt cô hơn, giọng khàn khàn:

“Anh không thể chịu được, phải làm sao đây?”

Nam Tinh như bị ai đó nắm thóp, chùn xuống.

“Em cũng đâu cố ý giấu anh. Nói ra anh chắc chắn sẽ không đồng ý mà.”

Vừa nói, cô vừa nắm lấy áo của Quyền Tự.

Sau khi trở về, cô cũng cảm thấy không cần phải nói nữa.

Cô lựa chọn cứu anh không phải để nói cho anh biết.

Hơn nữa, trong lòng cô mơ hồ nghĩ rằng, nếu nói ra anh sẽ rất giận.

Giống như bây giờ vậy, nên cô mới quyết định giấu đi.

Không ngờ, vừa trở về được mấy ngày đã bị anh đào ra hết.

Nghe xong, ngón tay Quyền Tự vuốt v3 gò má cô, rất lâu sau, yết hầu anh khẽ chuyển động, đáp một tiếng:

“Ừm.”

Anh ôm lấy cô, chẳng nói thêm lời nào.

Đợi rất lâu sau, Nam Tinh vẫn không thấy anh nói lời nào tỏ vẻ giận dữ.

Cô hơi bất an:

“Anh không giận nữa à?”

Quyền Tự khẽ cúi mắt, che giấu suy nghĩ của mình, khàn giọng thì thầm:

“Tiểu Hoa liều mạng cứu anh, anh vừa cảm kích vừa day dứt, sao có thể giận được?”

Câu này khiến Nam Tinh càng thêm bất an.

Cô không nhịn được nói:

“Này, anh...”

Lời còn chưa kịp nói hết, mắt cô bỗng tối sầm lại, ánh nhìn lập tức trống rỗng, hoang mang.

Trong lòng Quyền Tự như bị thứ gì đó khuấy đảo, ngay cả tay ôm cô cũng không dám dùng lực.

Anh ôm cô vào lòng.

May mắn thay, chuyện này chỉ xảy ra trong vài giây.

Cô nhanh chóng khôi phục lại.

Cô nắm lấy áo anh, ánh mắt sáng rõ, thoáng nhìn thấy sự bối rối trong mắt anh, nhìn anh hạ thấp thái độ, giọng nói nhẹ nhàng đầy cẩn trọng:

“Tiểu Hoa?”

Nam Tinh tựa vào lòng anh, ôm lấy anh, đáp lại một câu:

“Em đây.”

Nửa tiếng sau, Quyền Tự lại xuất hiện ở phòng thí nghiệm của Miêu Kình.

Chỉ là lần này, anh còn bế theo một người.

Nam Tinh nằm trong vòng tay anh, nhìn mọi người xung quanh, có chút xấu hổ và ngượng ngùng:

“Thật ra em có thể tự đi mà.”

Quyền Tự hoàn toàn phớt lờ lời cô.

Miêu Kình đã sớm biết Quyền Tự đến đây làm gì.

Mười mấy phút trước ông đã nhận được cuộc gọi của anh.

Ông chỉ vào hướng phòng thí nghiệm.

Quyền Tự bế Nam Tinh bước vào bên trong.

Miêu Kình tiến hành kiểm tra toàn diện cho Nam Tinh.

Quá trình kiểm tra mất khoảng một tiếng.

Khi báo cáo kiểm tra được đưa ra, Miêu Kình cầm lấy báo cáo, Quyền Tự tiến lại gần:

“Sao rồi?”

Miêu Kình tán thưởng:

“Rất tốt, rất tốt. Cơ thể hồi phục thật sự rất tốt.

Ban đầu còn nghĩ phải mất vài tháng nữa, nhưng nhìn tình trạng cơ thể cô ấy bây giờ, chắc chỉ cần thêm một tháng là đủ.”

Dứt lời, Miêu Kình nói thêm:

“Trong một tháng này, phải bổ sung dinh dưỡng nhiều hơn, giữ tâm trạng thoải mái.

Bình thường chú ý một chút, cô ấy sợ nóng, sợ lạnh, còn dị ứng với cồn nữa. Ừm, thế là được rồi.”

Vừa nói, Miêu Kình vừa liên tục liếc nhìn về phía Nam Tinh.

Cơ thể nhỏ bé này, thật sự chịu được đấy.

Tại một quán cà phê.

Chu Mặc mặc bộ vest đen, khuôn mặt lạnh lùng, thần sắc hờ hững.

Không lâu sau, Liễu Huyên Nhu bước vào.

Cô ta đầu tiên nhìn quanh một lượt quán cà phê, đeo kính râm, ngồi xuống đối diện Chu Mặc.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, không ai nói lời nào.

Hồi lâu, Liễu Huyên Nhu cúi đầu, che đi khóe mắt đỏ hoe:

“Tiểu Mặc, anh sống tốt chứ?”

Trong đầu Chu Mặc hiện lên cảnh tượng mấy ngày trước ở cửa khách sạn.

Sự chú ý của Liễu Huyên Nhu luôn đặt trên người Quyền Tự, từ đầu đến cuối thậm chí không hề phát hiện anh ta đứng ở cửa.

Nén lại cảm xúc, anh ta lạnh nhạt nói:

“Tìm tôi có việc gì? Liễu tiểu thư?”

Những lời khách sáo này khiến trong mắt Liễu Huyên Nhu thoáng qua một tia thất vọng.

Người Chu Mặc trước đây biết quan tâm và thấu hiểu cô ta, cuối cùng cũng chẳng còn nữa.

Cô ta nắm lấy chiếc cốc trước mặt:

“Em... em không biết còn ai có thể giúp mình nữa.”

Bình Luận (0)
Comment