Sắc mặt của Chu Mặc lạnh lùng cứng nhắc, ánh mắt hơi ngước lên.
"Cô muốn tôi giúp cô?"
Đôi mắt long lanh của Liễu Huyên Nhu nhìn anh ta, giọng nói cực kỳ kiên định:
"Giúp em, cũng chính là giúp anh."
Chu Mặc vẫn không nói lời nào.
Liễu Huyên Nhu không hiểu anh ta đang nghĩ gì, có chút sốt ruột.
"Thiếu gia đã không thể chịu đựng nổi sự dày vò này của Nam Tinh nữa rồi.
Cô ấy ngày trước nói đi là đi, vô cùng lạnh lùng vô tình.
Bây giờ lại nói quay về là quay về, còn muốn tiếp tục làm tổn thương thiếu gia.
Thế này làm sao được? Nam Tinh quá nhẫn tâm, thiếu gia là người như thế, làm sao có thể chịu đựng nổi cú sốc lần thứ hai?
Tiểu Mặc, em xin anh, giúp em được không?"
Ánh mắt Liễu Huyên Nhu nhìn anh ta, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại.
Cô ta rất ít khi cầu xin anh ta, lần này là bất đắc dĩ mới phải làm như vậy.
Cô ta hy vọng Chu Mặc có thể giúp mình, cùng cứu lấy thiếu gia.
Chu Mặc có chút trầm ngâm.
"Quyền Tự gặp nguy hiểm đến mức cần cô cứu sao?"
Liễu Huyên Nhu nghe ra sự châm biếm trong lời nói của Chu Mặc.
Đôi mắt cô ta ngân ngấn nước, cúi đầu đầy lúng túng.
"Em biết anh không tin, nhưng sự thật là như vậy. Em cũng không muốn quan tâm đâu, nhưng… nhưng thiếu gia là một người tốt như thế, đã chịu khổ vì bệnh tật suốt mười mấy năm, cuối cùng mới được chữa khỏi. Em không muốn anh ấy bị Nam Tinh hủy hoại."
Chu Mặc nhìn dáng vẻ đau lòng vì Quyền Tự của Liễu Huyên Nhu, khẽ nhíu mày.
Sao cô ấy lại khóc nữa rồi?
Trước đây cô ấy cũng dễ khóc như thế này sao?
Hay dáng vẻ mạnh mẽ trước kia của cô ấy chỉ là giả vờ?
Nhiều suy nghĩ thoáng qua.
Những chuyện cũ dường như chỉ là làn khói thoáng qua mắt.
Trong một năm rưỡi qua, anh ta lại chẳng thể nảy sinh chút gợn sóng nào với người phụ nữ này nữa.
Anh ta lạnh nhạt dời ánh mắt, uống một ngụm cà phê.
Nhưng về chuyện này, anh ta lại thấy có chút tò mò.
"Muốn tôi giúp cô thế nào?"
Liễu Huyên Nhu siết chặt vạt áo.
"Em nhớ anh và Nam Tinh từng đính hôn, cô ấy cũng từng thích anh. Em còn thấy trong phòng anh có một lọ sao do cô ấy tặng."
Chu Mặc liếc nhìn cô ta.
Liễu Huyên Nhu có chút thất vọng, đôi mắt không hiểu sao lại đỏ lên.
"Trong lòng anh vẫn có vị trí của cô ấy đúng không? Nếu không sao lại luôn giữ món quà cô ấy tặng?"
Đáp lại lời cô ta, vẫn chỉ là sự im lặng.
Liễu Huyên Nhu siết chặt tay.
Đã nói đến mức này rồi, cô ta dứt khoát nói thẳng một hơi:
"Anh hãy giành lại cô ấy đi. Như vậy, thiếu gia sẽ không bị cô ấy làm tổn thương nữa."
Nói xong câu này, cô ta lập tức bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Chu Mặc.
Liễu Huyên Nhu sững người.
"Tiểu Mặc?"
Chu Mặc đẩy ly cà phê lạnh trước mặt về phía trước.
Anh ta không trả lời, chỉ đột ngột đổi chủ đề:
"Nghe nói cô đã chuyển vào ở trong biệt thự của nhà họ Quyền."
Liễu Huyên Nhu nắm lấy vạt áo, ánh mắt thoáng vẻ mất mát.
"Em dọn ra khỏi căn hộ ở Đế Đô, vô tình va phải xe của ông nội Quyền. Ông nhìn thấy em, có lẽ nhớ đến chuyện xấu hổ trong buổi tiệc sinh nhật trước đây, cảm thấy áy náy với em nên cho em ở lại đó."
Chu Mặc hỏi:
"Cô có muốn tiếp tục ở đó không?"
Liễu Huyên Nhu ngẩn người.
"Ý, ý anh là gì?"
"Nếu muốn tiếp tục ở lại, thì đừng nhúng tay vào chuyện của Quyền Tự nữa."
Lời vừa dứt, mặt Liễu Huyên Nhu đỏ bừng.
Ý của Chu Mặc rõ ràng là chê cô ta lo chuyện bao đồng.
Cô ta muốn giải thích.
"Em, em..."
Nhưng Chu Mặc không định nghe thêm.
Anh ta đứng dậy:
"Tôi còn một cuộc họp, đi trước đây."
Nói xong, anh ta đứng lên, rất nhanh rời đi.
Chỉ để lại Liễu Huyên Nhu với khuôn mặt đỏ bừng ngồi tại chỗ.
Cô ta cắn môi không cam lòng.
Chu Mặc dựa vào đâu mà nói cô ta như vậy?
Cô ta chỉ muốn giúp thiếu gia thôi mà.
…
Sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm của Miêu Kình, Nam Tinh bị Quyền Tự đưa về nhà, thậm chí cô không được quay lại căn hộ cũ của mình.
Xe dừng lại trước nhà họ Quyền.
Nam Tinh chưa kịp chạm đất, đã bị người ta bế từ trong xe ra ngoài.
Cô rúc trong lòng anh, lầm bầm:
"Em có thể tự đi được."
Giọng cô nhỏ xíu.
Có lẽ cô biết, dù nói thế nào anh cũng không chịu thả cô xuống.
Quyền Tự cúi đầu nhìn cô một cái, có chút suy nghĩ:
"Tiểu Hoa tốt nhất nên nhanh quen với điều này."
"Ý… ý anh là gì?"
"Trước khi bệnh của Tiểu Hoa khỏi hẳn, có lẽ đều sẽ như thế này."
Anh bị cảm do dầm mưa nhưng rất nhanh đã khỏi, sáng hôm sau đã hạ sốt hoàn toàn.
Anh dường như nói là làm, suốt một tháng sau đó, gần như ngày nào anh cũng theo sát cô không rời.
Anh không cản cô đi làm, chỉ im lặng đứng bên cạnh quan sát cô.
Đến tối, anh chỉ ôm cô ngủ, một tháng trời không làm gì, thậm chí ngay cả hôn cũng không.
Dường như sự chăm sóc chu đáo này đã khiến cô không còn bị làm phiền, lẽ ra cô phải ăn ngon, ngủ tốt và khỏe mạnh hơn.
Thế nhưng, Nam Tinh lại cảm thấy như bị quấy rầy, mấy đêm liền không ngủ ngon.
Ngày nào cô cũng ra ngoài với đôi mắt thâm quầng.
Sự mệt mỏi của cô khiến Quyền Tự không ngừng nhíu mày, lo lắng cho rằng đó là di chứng, liền bế cô đến thẳng nhà của giáo sư Miêu Kình để kiểm tra.
Một tháng nhanh chóng trôi qua.
Nam Tinh ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, ôm máy tính xử lý công việc.
Vừa làm, cô vừa lơ đãng.
Trong tai nghe vang lên giọng nói của Nam Tình:
"Nam Tinh? Nam Tinh?"
Nam Tinh sực tỉnh, gọi một tiếng:
"Chị."
Nam Tình tinh ý nhận ra:
"Có tâm sự à? Lại cãi nhau nữa sao?"
Người bị nhắc đến đương nhiên là Quyền Tự.
Nam Tinh nắm lấy dây tai nghe.
"Không có."
"Anh ta thờ ơ với em làm em thấy khó chịu?"
Nam Tinh ngừng lại.
Hình như, cũng không phải thờ ơ.
Anh rất quan tâm cô, nhưng chính vì quá quan tâm nên cô không biết phải làm sao.
Nam Tinh nghĩ một lúc.
Vấn đề tình cảm này, cô không biết phải hỏi ai.
Cuối cùng vẫn là tìm chị cả để hỏi.
"Em đã làm một chuyện vì muốn tốt cho anh ấy, nhưng anh ấy phát hiện ra em giấu anh ấy chuyện đó. Em biết anh ấy rất giận, em nghĩ anh ấy sẽ nổi cáu với em.
Kết quả là anh ấy không có phản ứng gì cả, vẫn như bình thường mỗi ngày. Em… em không biết anh ấy có ý gì."
Hơn nữa, anh ấy không còn hôn cô, mỗi ngày chỉ ôm cô ngủ.
Thật kỳ lạ.
Nam Tinh từng không chút sợ hãi dù suýt bị bom nổ chết trong biệt thự.
Nhưng lần này, sự bất thường của Quyền Tự lại khiến cô hơi hoảng loạn.
Chị cả nghe xong, nhíu mày.
"Anh ta đang chiến tranh lạnh với em?"
Nam Tinh xoắn lấy dây tai nghe.
"Cũng không hẳn. Anh ấy chẳng tỏ thái độ gì, em nói gì anh ấy cũng nghe theo."
Nam Tình bật cười nhẹ:
"Nam Tinh, em bị ngược đến phát nghiện rồi à? Anh ta đột nhiên đối tốt với em, em lại không quen phải không? Quan tâm làm gì.
Anh ta không giận có khi là vì hiểu được ý tốt của em.
Hơn nữa, em làm vậy là vì tốt cho anh ta, anh ta chẳng lẽ còn giận em thật sao?
Nếu anh ta không biết điều như thế, em còn ở bên anh ta làm gì? Chịu đựng à?"
Nam Tinh chớp mắt.
"Vậy sao?"
Lời phân tích của chị cả, hình như cũng hợp lý.
Đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng động từ cửa phòng khách.
Rất nhanh, Tống Cảnh Hiên bước vào.
Vừa bước vào, anh ta cười nói:
"Ồ, cô bạn nhỏ, khỏe lại rồi à?"
Nam Tinh cúp máy, tháo tai nghe.
Tống Cảnh Hiên bước đến trước mặt cô.
Nhìn cô từ đầu đến chân, anh ta xuýt xoa.
"Cô bạn nhỏ đúng là lợi hại."