“Chờ, chờ một chút!”
Miệng của Bạch Duy bị Lư Sâm hôn lung tung, cậu có thể cảm nhận được bàn tay của đối phương đang lần xuống dọc theo eo mình. Dù có chậm chạp đến đâu, lúc này cậu cũng hiểu rằng thứ Lư Sâm muốn không chỉ đơn giản là một nụ hôn.
Còn có thứ gọi là "nghĩa vụ" giữa vợ chồng.
Cuộc hôn nhân không t*nh d*c vốn dĩ ổn định nay đang bị đe doạ trước những yêu cầu hết lần tới lần khác của Luân Sâm. Sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Bạch Duy sẽ mãi nhớ rằng ngay từ đầu, cậu chỉ muốn giết chồng mình mà thôi.
Trong căn phòng nhỏ không có bất kỳ thứ gì quen thuộc với Bạch Duy. Ở đầu giường cũng chẳng có vũ khí nào để đập vào đầu Lư Sâm. Cậu bắt đầu hối hận vì bản thân không có thói quen tập luyện dưỡng khí. Lư Sâm dùng thân hình áp đảo của mình đè lên Bạch Duy, khiến cậu không thể trốn thoát. Người đàn ông mang đầy vẻ xâm lược nâng đùi cậu lên, khẽ nói: "Em yêu, đừng sợ…”
"Dừng—dừng—dừng—em bảo dừng lại!"
Bạch Duy buộc phải làm điều mà cậu ghét nhất, cậu hét lớn, liên tục lặp lại từ "dừng lại," trông chẳng khác nào một nạn nhân hoảng loạn và mất bình tĩnh.
May thay, Lư Sâm dừng lại.
Hai cơ thể tách ra, trong khoảnh khắc này, Bạch Duy nhận ra tư thế của họ ám muội đến mức nào. Cậu thở hổn hển, cúc áo trên đã bị tháo hết để lộ vùng bụng trắng nhợt có cơ bụng mỏng dưới ánh sáng. Từ đường eo đến đường nhân ngư, tất cả đều bị nhìn thấy rõ ràng. Một tay của Lư Sâm vẫn đang giữ lấy đùi trái của cậu, người chồng dùng ánh mắt vừa khó hiểu không vui vừa dò xét nhìn cậu.
"Tại sao bảo anh dừng lại?" Lư Sâm hỏi. "Chúng ta đã kết hôn rồi, không phải sao?"
Bạch Duy nghẹn lời: "Bởi vì..."
"Chẳng lẽ em không thích anh sao?" Lư Sâm tiếp tục hỏi.
Bạch Duy biết trả lời thế nào đây? Cậu buộc phải nói rằng cậu thích Lư Sâm, cậu bắt đầu cân nhắc việc chấp nhận điều này. Cậu vô cảm về mặt t*nh d*c, cùng lắm là chấp nhận yêu cầu của con quái vật Lư Sâm này, nằm trên giường để mặc hắn hành hạ cả đêm. Không, không phải vô cảm. Điều đó sẽ rất đau. Cơ thể cậu không phải đất sét có thể tùy ý nặn, mà là một cơ thể sẽ căng cứng, rách toạc và đau đớn.
Huống chi xét đến kích thước của Lư Sâm, Bạch Duy không muốn làm chuyện hy sinh gì đó có thể khiến mình phải vào bệnh viện. Chỉ cần nghĩ đến cảnh bị đưa vào viện lúc nửa đêm, Bạch Duy đã giận dữ đến mức muốn giết Lư Sâm lần nữa.
Vì vậy mà cậu hít một hơi sâu rồi đưa ra lời giải thích chân thành nhất, cũng là điều cậu nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ nói với Lư Sâm.
"Em bị lãnh cảm trong t*nh d*c," Cậu nói rồi nhắm mắt lại, "Em rất xin lỗi."
Câu nói này nghe có phần máy móc. Một lúc sau, cậu bổ sung thêm: "Chồng à.”
Lư Sâm mãi vẫn không trả lời, dù là chất vấn hay an ủi. Bạch Duy vẫn nhắm mắt, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng động sột soạt của Lư Sâm khi hắn xuống giường.
...
Lố bịch thật.
Đây chính là thực tế vừa buồn cười vừa đáng thương của hôn nhân. Bạch Duy vốn không hiểu sự phấn khích kỳ quặc của Lư Sâm mấy ngày qua. Nhưng vào khoảnh khắc này cậu lại thấy mọi thứ trở về dáng vẻ quen thuộc của "cuộc sống bình thường." Với những cặp đôi yêu thương nhau thì chuyện này thường khiến một bên không hài lòng, huống hồ với gia đình méo mó, kỳ dị này của họ.
Thế nhưng, Lư Sâm chỉ rời giường mà không rời khỏi phòng. Trong căn phòng ngoài chiếc giường, chỉ có một cái ghế nhỏ và cái bàn nhỏ. Bạch Duy không hiểu Lư Sâm đang làm gì. Cậu hé một mắt ra, thấy Lư Sâm – một gã đàn ông to lớn đang co ro đáng thương trên chiếc ghế, cầm điện thoại chơi.
"Ồ—em dậy rồi à." Lư Sâm nhìn cậu: "Anh đang tìm hiểu 'lãnh cảm t*nh d*c' là gì."
Bạch Duy: …
Lư Sâm trông có chút lúng túng: "Thật ra anh không biết nhiều về kiến thức sinh lý, anh muốn xem liệu có phải do thiếu chất nào đó không. Để anh xác nhận lại, 'lãnh cảm t*nh d*c' là thiếu h*m m**n t*nh d*c, chứ không phải sau khi giao phối sẽ ăn thịt bạn tình để bổ sung năng lượng, đúng không?"
—Lư Sâm coi cậu là gì? Là bọ ngựa cái sao?
Có phải tất cả du học sinh Pháp đều như thế không? Chẳng lẽ lúc học ở Pháp, bài tập mỗi tuần của Lư Sâm đều nhờ người khác làm hộ hay sao?
Bạch Duy hít một hơi sâu, cậu muốn bỏ đi nhưng tiệm sửa xe chỉ có một căn phòng này. Cuối cùng cậu nằm lại giường, kéo chăn trùm kín người.
Lần này Bạch Duy thật sự đổ oan cho Lư Sâm, Lư Sâm đang tra cứu tài liệu, muốn biết lãnh cảm là do thiếu chất gì. Hắn phát hiện rằng mình có thể tổng hợp một loại chất rất hữu ích trong tình huống này. Nhưng hắn không biết liệu nó có tác dụng với Bạch Duy hay không.
Bạch Duy nằm trong chăn suy nghĩ một lúc, cậu cảm thấy cãi nhau không quan trọng, nhưng nếu chuyện này khiến Lư Sâm không muốn lái xe về ngày mai thì vấn đề sẽ lớn hơn. Vì vậy, khi Lư Sâm trở lại giường, cậu buộc mình chui ra khỏi chăn, bò lên ngực đối phương rồi khẽ gọi một tiếng "chồng à."
Lư Sâm vỗ nhẹ vào lưng cậu để trấn an, hành động đó khiến Bạch Duy cảm thấy rất yên tâm. Cậu nằm trên người đối phương, khẽ nói: "Chồng yêu, có phải anh đang giận không?"
"Không, anh chỉ đang nghĩ..." Lư Sâm đáp, "Nghĩ xem nên làm thế nào…”
Đầu óc Lư Sâm toàn thông tin về việc cần điều chỉnh tổng hợp chất k*ch th*ch, hắn muốn Bạch Duy thật thoải mái, nhưng cũng không muốn chất lỏng chảy quá nhiều.
Sắc mặt Bạch Duy lạnh nhạt, cũng may cậu trốn trong chăn, không ai có thể nhìn rõ mặt cậu. Cậu nói chuyện với cơ ngực của Lư Sâm: "Chồng yêu, chẳng phải chúng ta là bạn đời của nhau sao? Chúng ta đã hứa trước thánh đường rằng chỉ có cái chết mới chia lìa chúng ta. Chẳng lẽ chỉ vì em không thể quan hệ với anh, mà anh không xem em là bạn đời của mình nữa sao?"
"Tuyệt đối không có chuyện đó." Lư Sâm luồn tay vào chăn, định kéo Bạch Duy ra, nghiêm túc nói rõ điều này.
Chắc chắn Bạch Duy rất đau lòng, nhìn cậu trốn trong chăn, đến mặt cũng không lộ ra, hẳn là đang âm thầm khóc lóc…
Nhưng rồi một bàn tay lạnh như băng như rắn trắng luồn vào.
"Em còn cách khác," giọng nói của Bạch Duy lạnh lùng, nhẹ nhàng, nhưng mang theo sức quyến rũ chết người, "Chồng yêu."
Lư Sâm kéo chăn ra, hắn nhìn thấy Bạch Duy nằm trong chăn. Làn da cậu trắng nhợt, đôi mắt mèo sáng lấp lánh trong đêm còn cằm thì nhọn hoắt.
Giống như một con rắn trắng lạnh lẽo mềm mại, xinh đẹp nhưng nguy hiểm.
Sáng hôm sau, sau khi thức dậy Bạch Duy không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng lại vào nhà vệ sinh rửa tay đến ba lần.
Mọi chuyện kết thúc, cậu dựa lưng vào cánh cửa phòng tắm, thở hắt ra một hơi dài.
Tối qua, Lư Sâm quyết định giúp cậu trước. Thật khó tưởng tượng đôi bàn tay to lớn của Lư Sâm lại có thể mềm mại và linh hoạt đến vậy. Nếu trên đời có một tổ chức tội phạm khét tiếng nào đó, chắc chắn họ sẽ rất cần đôi tay này của Lư Sâm.
Nhưng dù Lư Sâm có làm gì, Bạch Duy cũng chẳng có phản ứng gì.
Điều này không khiến Bạch Duy ngạc nhiên, 15 tuổi cậu đã từng thử nghiệm điều này. Dù là với phụ nữ hay đàn ông, cậu cũng không hề có phản ứng sinh lý mang lại niềm vui. Kiểm tra cho thấy mọi thứ ở cậu đều bình thường, có lẽ chỉ là thiếu một loại chất nào đó trong não khiến cậu không cảm nhận được niềm vui này.
Sau đó Bạch Duy đề nghị giúp ngược lại cho Lư Sâm, nhưng khi đang làm giữa chừng thì bị từ chối. Lư Sâm trông có vẻ thất vọng, hắn nghĩ rằng đêm nay không nên chỉ có mình hắn tận hưởng niềm vui. Hắn không muốn đây trở thành một buổi tối chỉ có một chiều.
Nhưng tay của Bạch Duy đã chạm vào Lư Sâm, đó chính là lý do khiến cậu rửa tay liên tục.
Trước khi ra ngoài lo công việc, Bạch Duy ngồi trên ghế cố gắng bình ổn lại tâm trạng. Cậu vẫn cảm thấy không quen, rất khó chịu, như thể một người lạ đột nhiên xâm nhập vào căn phòng của cậu. Điều khiến cậu cực kỳ không thoải mái là việc phải đối mặt thẳng thắn với Lư Sâm – dù cả hai đều được che chắn bởi lớp chăn và chẳng nhìn thấy gì. Nhưng cảm giác ấy quá giống với sự tr*n tr** khi đối mặt.
"Có lẽ sau khi hắn chết, nửa năm hay một năm, mình sẽ quên đi chuyện này. Chuyện đó không phải là điều khó khăn."
Cậu nghĩ vậy, rồi bất chợt nhớ lại khi mình 11 tuổi bị ông phạt quỳ, ngất xỉu rồi tỉnh dậy, nhìn thấy trên sách có một câu: "Cuộc đời sẽ không đau khổ mãi.”
Lư Sâm đi vào thành phố lấy lại chiếc xe hôm qua, còn cậu nhân cơ hội này lái xe tới một thị trấn khác ở rìa Hắc Cảng làm chìa khóa. Ở gần Hắc Cảng, chỉ cần có tiền thì mọi thứ đều dễ dàng. Chủ tiệm làm chìa không hỏi lý do, chỉ biến hai bánh xà phòng thành hai chiếc chìa khóa.
"Cậu nghe gì chưa? Đám 'người ngoại lai' chọc giận bọn cảnh sát Hắc Cảng. Hôm qua họ rượt đuổi nhau khắp các con phố."
Hai người đàn ông cạnh tiệm nói chuyện.
"Hắc Cảng ngày càng nhiều chuyện quái dị. Đám 'người ngoại lai' nói họ chỉ đến để tìm các sát thủ hàng loạt, hoàn thành nhiệm vụ xong sẽ rời đi. Nghe nói họ có một bảng danh sách đầy những ký hiệu kỳ lạ..."
"Hả? Sát thủ hàng loạt, chẳng phải Hắc Cảng đầy rẫy những tên như vậy sao.”
Hai tên côn đồ vừa nói vừa tiện tay ném điếu thuốc và kẹo cao su xuống lề đường. Bạch Duy đứng trong góc tối của tiệm làm chìa, ánh mắt lạnh lùng nhìn họ.
Hắc Cảng từng có những bờ biển sạch sẽ. Hai mươi năm trước, cậu và mẹ từng sống ở đây. Cho đến khi những tập đoàn lớn, băng đảng, việc lạm dụng thuốc và những kẻ lang thang từ khắp nơi kéo đến, biến Hắc Cảng thành bộ dạng quái quỷ hiện tại.
Bạch Duy lại cảm thấy thôi thúc muốn dọn dẹp, cho đến khi ông chủ tiệm rèn đột nhiên gọi cậu vào.
"Chìa khóa này xong rồi, nhưng cái kia thì phải thêm tiền." Ông già đeo kính nói.
"Tại sao?" Bạch Duy nhìn ông chủ bắt chẹt giá.
"Này, không phải tôi muốn bắt chẹt đâu, đừng hiểu lầm. Đây là vấn đề rủi ro." Ông già giơ tay, đúng là người sống ở rìa Hắc Cảng đều tinh ranh, "Cậu sao chép chìa khóa của hầm chứa ngân hàng bảo hiểm ngầm tốt nhất ở Hắc Cảng, tôi lấy thêm chút tiền thì có gì sai?"
"Chìa khóa hầm chứa ngân hàng bảo hiểm ngầm..." Câu nói đó khiến Bạch Duy sững người.
"Đến lúc có chuyện gì xảy ra, cậu không được khai ra tôi đấy." Ông già nhắc nhở thêm.
Bạch Duy không còn tâm trí nghĩ đến việc dọn dẹp thành phố nữa, sau khi nhận được hai chiếc chìa khóa hoàn chỉnh, cậu lái xe trở về trấn Tuyết Sơn. Trên đường đi, cậu không ngừng suy nghĩ hai chuyện khó tin.
Chuyện thứ nhất là cậu vẫn chưa lấy được chìa khóa hầm! Thậm chí cậu đã mua quần áo cho Lư Sâm vì điều đó!
Chuyện thứ hai là làm sao Lư Sâm lại có chìa khóa hầm của ngân hàng bảo hiểm ngầm Hắc Cảng?
Ngân hàng bảo hiểm ngầm chỉ phục vụ khách hàng tư nhân, đặc biệt là những người sở hữu tài sản khổng lồ nhưng không thể công khai. Lư Sâm là đối tượng mai mối nam mà ông tìm cho cậu, vài năm trước gia đình hắn đã di cư ra nước ngoài, kinh doanh hai cửa hàng bách hóa, có chút của cải nhưng không phải đại gia. Lư Sâm trước đây du học, từng làm kinh doanh xuyên quốc gia, nhưng vì mải chơi nên thiếu kiến thức cơ bản. Sau khi đến Tuyết Sơn, hắn làm thợ sửa xe vì sở thích cải tạo xe hơi từ thời còn du học. Tất cả những điều này đều do ông nội và Lư Sâm kể với cậu.
Với gia cảnh đơn giản như vậy, làm sao Lư Sâm có thể sở hữu chìa khóa ngân hàng bảo hiểm ngầm Hắc Cảng?
Cậu trở lại tiệm sửa xe, mang theo sự nghi ngờ về thân thế của Lư Sâm, bắt đầu lục tung mọi thứ. Cậu không tìm thấy chìa khóa hầm – thật khó mà tưởng tượng được thứ gì đang được giấu trong đó. Nhưng cậu phát hiện sổ sách của tiệm sửa xe đã biến mất, chắc chắn là bị Lư Sâm giấu đi.
Bạch Duy ngồi một mình trong tiệm, suy nghĩ, sắc mặt cậu lúc tối lúc sáng. Chỉ một tuần trước cậu nghĩ mọi thứ hẳn phải rất đơn giản – giết lại người chồng đã chết một lần nữa, nhận tiền bảo hiểm của hắn, rồi rời khỏi Tuyết Sơn. Kế hoạch của cậu vốn dĩ nên đơn giản như vậy.
Bạch Duy sớm đã biết Lư Sâm không phải người tốt.
Trước khi chết, Lư Sâm tỏ ra lịch lãm tri thức, ngoài việc che giấu Bạch Duy về nghề nghiệp, nhìn chung hắn không có gì đáng trách. Cho đến ngày trước khi bị bắn chết, Lư Sâm từ chối giải thích về sự dối trá về nghề nghiệp, nhưng vẫn lên kế hoạch đi bảo tàng của họ.
Sau khi bị bắn chết rồi bò ra khỏi mộ, Lư Sâm hoàn toàn lộ nguyên hình là kẻ xấu. Hắn không thèm che giấu nữa, đặc biệt từ khi đến Tuyết Sơn. Từ đó trong mắt Bạch Duy, Lư Sâm đã trở thành một con quái vật đáng ghét và đáng sợ – một kẻ chết nhưng vẫn còn sống.
Và là một kẻ dối trá.
Lư Sâm không phải sinh viên xuất sắc, mà chỉ là một tên chẳng phân biệt nổi thạc sĩ với tiến sĩ (vậy kiến thức của hắn từ đâu ra?). Lư Sâm không biết chút gì về lễ nghi khiêu vũ. Hắn biết lái máy bay, điều khiển tàu ngầm, nhưng chưa bao giờ giải thích tại sao lại có những kỹ năng này. Hắn nói yêu nghệ thuật, nhưng lại không phân biệt được giữa Van Gogh và Picasso, trong khi có thể nhận ra sự khác biệt nhỏ nhất trong chất liệu của hai động cơ. Một kẻ đầy những lời dối trá, đến cả cái chết cũng dùng để lừa gạt cậu. Có lẽ là linh hồn không cam tâm rời khỏi nhân gian, sau khi bị bắn vào đầu, hắn vẫn bò ra khỏi mộ, nghiễm nhiên tiếp tục làm chồng cậu.
Bạch Duy từng hoài nghi rằng, liệu có phải trí nhớ của mình đã xảy ra vấn đề hay không. Có lẽ Lư Sâm chưa từng chết, và tất cả những gì diễn ra ở Naples chỉ là ảo giác do lo âu trước ngày cưới mang lại. Hai tháng đầu sống tại thị trấn Tuyết Sơn, cậu chìm trong sợ hãi và bối rối, không ngừng thử thách liệu Lư Sâm có thực sự còn sống hay không. Đến bốn tháng sau đó, cậu dần dần phải chịu đựng thói quen sinh hoạt của Lư Sâm.
Thế nhưng, so với yếu tố linh dị, chính lối sống của Lư Sâm lại là thứ đầu tiên khiến người khác phát điên.
Cuối cùng, Bạch Duy quyết định phải trừ khử kẻ "xác sống", cũng là người chồng tồi tệ của mình.
Để chuẩn bị cho việc ám sát Lư Sâm, cậu phải hiểu rõ về hắn hơn. Đáng lý hôn nhân phải mang lại sự thẳng thắn và thấu hiểu lẫn nhau. Nhưng Bạch Duy lại phát hiện thêm nhiều bí mật mới của Lư Sâm.
‘Khả năng của Lư Sâm... hoặc là gia thế của hắn, có lẽ vượt xa sức tưởng tượng của mình. Có lẽ, cuộc gặp gỡ của chúng ta ở Naples không phải tình cờ, mà là do kẻ thù truy sát. Lư Sâm đã tạo ra một vụ giả chết, rồi sau đó tìm đến mình, thản nhiên đưa mình đến thị trấn Tuyết Sơn này.’
Chẳng lẽ Lư Sâm không phải quái vật? Nhưng nếu đúng như vậy, thì một người thâm trầm như hắn còn đáng sợ hơn quái vật nhiều lần.
Bạch Duy hoàn toàn không dám tưởng tượng, mục đích của hắn là gì, và hắn dự tính làm gì với mình. Chắc chắn, Lư Sâm đang lợi dụng cuộc hôn nhân này để đạt được hoặc che giấu điều gì đó.
Cậu phải tìm cách thoát khỏi hắn, dù vậy, Bạch Duy hiểu rõ kết cục khi rời bỏ Lư Sâm, chắc chắn hắn sẽ tìm ra cậu.
Đáng sợ, nguy hiểm, nhưng cũng đầy k*ch th*ch. Cảm giác đối đầu trí lực tiềm tàng khiến Bạch Duy không khỏi hứng thú.
Hơn nữa, ngoài điều đó ra...
“Bảo hiểm của Lư Sâm… có thật không?”
...
“Em yêu, anh đã đỗ xe ở sân sau rồi.” Lư Sâm bước vào qua cửa cuốn, mặt ửng hồng ngáp dài. “Lạ thật... Sao tự nhiên anh thấy buồn ngủ thế này...”
Đón chào hắn là nụ cười của Bạch Duy: “Chồng ơi, anh về rồi à.”
Có lẽ Bạch Duy đã ở tiệm sửa xe cả ngày, cậu thuê hai nhân viên làm thêm dọn dẹp cửa hàng sạch sẽ, còn mình thì nằm trên ghế đọc sách. Nhưng trong mắt Lư Sâm, tiệm sửa xe sáng sủa, quầy lễ tân được trang trí hoa, tất cả đều là biểu tượng cho "tình yêu" của con người.
Hắn cảm thấy thật kỳ diệu khi mình lại có được nhiều tình yêu như vậy từ một con người.
Lư Sâm nhìn người “vợ” mặc đồ ở nhà sọc đen trắng của mình. Đôi mắt mèo hơi xếch của Bạch Duy ánh lên nụ cười, nhìn hắn chăm chú. Trong thị trấn nhỏ này có một tiệm sửa xe, tiệm có một phòng cho chủ ngủ lại, trong phòng có một người vợ đang chờ hắn trở về.
Hắn nghĩ, kịch bản gia đình này ngày càng diễn ra chân thực.
Khoảnh khắc đó, Lư Sâm cảm thấy mình đã làm rất tốt. Thật không ngờ hắn có thể diễn ra được một gia đình như thế này. Mối quan hệ với Bạch Duy mang lại cho hắn ngày càng nhiều cảm giác thành tựu.
Hôm nay, ông chủ tiệm xe cũ đã đòi thêm năm vạn để hắn mua lại chiếc xe của mình. Lư Sâm ghét bị đe dọa nên đã trói cả ba người bọn họ, rồi ném vào một góc vịnh hẻo lánh ở Hắc Cảng. Hắn lấy tiền của họ, lái xe trở về nhà.
Hắn làm rất gọn gàng, cuối tuần kiếm thêm chút thu nhập, lại còn lái xe về được nhà. Đã vậy, vì Bạch Duy yêu mình đến thế, hắn quyết định đóng vai một người chồng tốt. Trước khi về nhà, hắn còn rửa sạch tay mình.
Bạch Duy ân cần hỏi han, rồi bảo hắn vào bếp nấu cơm tối. Nhân lúc đó, cậu ra sân sau kiểm tra chiếc xe, bất ngờ phát hiện cơ quan mình sắp đặt vẫn nguyên vẹn, không hề bị phá hỏng.
— Đây là chuyện gì vậy! Bạch Duy vừa gỡ cơ quan vừa nghiến răng nghĩ.
Cuối cùng, cậu tự đưa ra một lời giải thích. Lư Sâm thật sự quá may mắn, hôm qua trời không mưa, cũng chẳng có tuyết. Hắn lái xe trên cao tốc, mở toang cửa sổ, tận hưởng cơn gió lùa khiến toàn bộ khí carbon monoxide bay hết ra ngoài.
Làm gì có ai lái xe mà mở hết cửa sổ như thế chứ? Hắn không cảm thấy ồn sao? Bạch Duy lại một lần nữa khẳng định rằng mình không thể sống chung với Lư Sâm thêm một ngày nào nữa.
Cậu cẩn thận phá hủy toàn bộ cơ quan.
Trước kia, Bạch Duy gỡ bỏ cơ quan vì lo người mua xe sau này có thể chết vì bẫy, làm lộ hành vi của mình. Nhưng giờ đây, cậu chỉ sợ Lư Sâm phát hiện ra cái bẫy chết người ấy. Giờ thì cậu tràn ngập cảm giác dè chừng đối với hắn.
Sau này mình phải nghĩ cách tạo ra những tai nạn sinh hoạt tinh vi hơn để giết hắn, Bạch Duy nghĩ.
Nếu mọi chuyện diễn ra đúng như cậu nghĩ, thì Lư Sâm đúng là rất cẩn thận…
Và rồi Bạch Duy ngửi thấy mùi hương tràn ngập khắp tiệm sửa xe.
Thứ mùi rẻ tiền, hăng hắc của mì ăn liền.
Sợi dây trong đầu Bạch Duy chợt căng lên.
Cậu đã để lại trong bếp thịt bò ướp, cà rốt, hành tây và cà chua nhỏ đã được thái sẵn... Và Lư Sâm đã làm gì?
“Em yêu, em về rồi.” Lư Sâm ngẩng đầu lên từ máy tính, “Cơm xong rồi.”
Hắn tắt màn hình, giấu email của người bạn lính đánh thuê trong bóng tối.
... Hắn gọi thứ này là cơm?
Thịt bò ướp, cà rốt, hành tây, nấm, cần tây và cà chua tươi đều bị hắn bỏ hết vào cùng một nồi mì ăn liền, thậm chí không quên cả gói gia vị. Chứng kiến nồi mì hỗn loạn trước mặt, Bạch Duy hít sâu ba hơi. Cuối cùng, cậu mỉm cười lịch sự: “Cảm ơn anh.”
Cậu gắp một miếng cà rốt, bỏ vào miệng và chậm rãi nhai bằng răng hàm. Trước mặt cậu, Lư Sâm dường như không có vị giác, rất nhanh đã ăn hết bát của mình.
Bạch Duy nghi ngờ có lẽ Lư Sâm không phải giả chết. Ít nhất, miệng của hắn chắc chắn đã chết. Nếu không, làm sao hắn có thể ăn được thứ này? Cậu cố gắng tìm ra sự thâm sâu trong hành động này của hắn.
Cậu chỉ ăn rất ít, Lư Sâm tự nguyện đi rửa bát. Trước khi đi, hắn ghé sát bên cậu: “Có thể hôn em một cái không?”
Bạch Duy để hắn hôn lên má mình.
— Miệng của Lư Sâm chưa chết, còn biết hôn người, đáng sợ thật!
Bạch Duy vào nhà vệ sinh rửa mặt kỹ lưỡng, sau khi xong xuôi, cậu quay lại phòng, nhưng phát hiện Lư Sâm đang nhìn mình.
“Sao vậy?” Bạch Duy hỏi.
“Anh cảm thấy em không vui. Tại sao không nói thẳng ra?” Lư Sâm thắc mắc.
_____
Edit có lời muốn nói: Người nuôi Bạch Duy là ông nội, mà ông nội ở đây có nghĩa là cha của mẹ Bạch Duy, tác giả không nói thêm gì phần này nên mình có đi đọc cmt Tấn Giang, thấy có giải thích cách gọi này.
1 là có thể do bố của Bạch Duy ở rể nhưng không được công nhận, và Bạch Duy chỉ có 1 người ông thôi.
2. Là có người nói câu này mang tính nữ quyền, loại bỏ chữ “ngoại”, bạn ý nói là 2 người mẹ của bạn ý đều được gọi là bà nội và 2 ông bố cũng vậy. Nên là không phải edit sai đâu nha.
Note thêm: Thấy mở ngoặc đóng ngoặc đều là tác giả viết, không phải edit chèn cảm nghĩ đâu. =)))