Có Chồng Chết Thường Xuyên Đều Biết

Chương 13

“Có sao? Không có. "Bạch Duy muốn nhảy qua đề tài này.

Lư Sâm nói: "Bữa tối em ăn rất ít, không hào hứng lúc hôn nhau, và tối nào em cũng đọc sách nhưng hôm nay thì không.”

“Chỉ là thỉnh thoảng ăn không ngon miệng, hoặc thỉnh thoảng không muốn đọc sách thôi. Anh không tin trên đời này có chuyện ngẫu nhiên sao?”

Bạch Duy tiếp tục lướt qua vấn đề, nhưng dường như Lư Sâm không hiểu lời người khác: “Nhưng rõ ràng hôm nay không phải là ngẫu nhiên.”

Trời ơi, sao hắn cứ phải truy cùng hỏi tận thế này. Bạch Duy cảm thấy phiền, thậm chí có chút tức giận.

Đáng lẽ họ đã có thể có một buổi tối trông thật yên bình, Lư Sâm đọc sách, còn cậu suy nghĩ xem ngày mai nên làm gì. Không tranh cãi, không xung đột. Thậm chí cậu có thể quan sát xem Lư Sâm có mưu mô gì không, nhưng tất cả đã bị phá hỏng bởi sự truy hỏi không đúng lúc của Lư Sâm.

“Nếu em không nói, anh dựa vào đâu mà cho rằng em không vui?” Bạch Duy hỏi,
Hiển nhiên Bạch Duy còn không vui hơn lúc nãy. Lư Sâm cũng bối rối, không hiểu mình đã làm sai điều gì.

Lư Sâm được sinh ra từ lòng đại dương, không cha không mẹ. Khi hóa thành người để làm lính đánh thuê cũng chỉ xây dựng những mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau với đồng đội. Hắn hiểu rằng tài sản và vị trí xã hội của con người được truyền qua sợi dây liên kết gọi là “gia đình.” Muốn ổn định trong xã hội loài người, có được các mối quan hệ, của cải và địa vị, việc hòa nhập vào một gia đình con người là lựa chọn tốt nhất.

Bạch Duy thì tao nhã, điềm tĩnh, tốt tính, cảm xúc ổn định, thông minh, lại xuất thân từ một gia tộc cổ xưa, mà còn tình cờ là vị hôn thê của “Lư Sâm.” Trên đời này, không ai thích hợp làm “đối tượng định cư” hơn Bạch Duy. Hơn nữa, Bạch Duy còn rất đẹp, có được cậu là một điều tuyệt vời.

Đó từng là suy nghĩ của Lư Sâm.

Giờ đây, Bạch Duy đang gửi đến hắn tín hiệu “xây dựng một gia đình hạnh phúc.” Điều đó khiến Lư Sâm phát hiện ra một ý nghĩa khác của “gia đình” đối với con người, ngoài sự kết hợp của tài sản, địa vị và quan hệ. Hắn không hiểu định nghĩa mới này, nhưng sự quan tâm của Bạch Duy dành cho hắn khiến hắn cảm thấy rất tuyệt. Vì thế, hắn cũng bắt đầu cố gắng đóng vai “người chồng tốt.”

Lư Sâm biết mình chẳng hiểu gì về điều này, nhưng hắn rất chịu học, qua việc đọc tiểu thuyết và xem phim truyền hình, hắn tìm hiểu những việc mà một người chồng tốt nên làm. Ví dụ như hôm nay, hắn quan tâm đến cảm xúc của Bạch Duy,  cảm thấy mình không làm gì sai cả.

Nhưng hắn không hiểu tại sao Bạch Duy lại càng lúc càng không vui.

“Được thôi, nhưng anh cảm nhận được mà.” Lư Sâm nói.

“Điều đó có ảnh hưởng gì đến anh không?” Bạch Duy hỏi.

Lư Sâm im lặng một lúc, rõ ràng là đang suy nghĩ. Một lúc sau, hắn đáp: “Về lý thuyết thì, đúng là chẳng có ảnh hưởng gì.”

Bạch Duy rửa mặt trước bồn, rồi liếc nhìn bếp ga. Lấy cớ ra ngoài mua đồ ăn sáng để Lư Sâm chết vì ngộ độc khí gas là một lựa chọn không tồi. Nhưng vấn đề là hôm nay cậu đã cãi nhau với Lư Sâm, cậu không muốn ra tay trong tình huống rõ ràng như vậy.

Thế nên, tuần tới sẽ là một tuần tương đối yên bình – Bạch Duy quyết định giao vấn đề này cho thời gian. Khi còn nhỏ, cha mẹ cậu thường xuyên cãi nhau, nhưng về nhà ông nội thì sẽ không bao giờ có tranh chấp nào tồn tại, mọi bất hòa đều được giao cho gia quy xử lý. Cách duy nhất mà Bạch Duy có thể nghĩ ra để làm dịu cuộc tranh cãi này là chờ nhà được trang hoàng xong.

Đến lúc đó cậu có thể lấy cớ thích phong cách trang trí mới của nhà để “hòa giải” với Lư Sâm, sau đó tiếp tục thực hiện kế hoạch giết người của mình.

Bạch Duy trở mình tắt đèn, Lư Sâm vẫn đang xem điện thoại bên cạnh. Trong bóng tối, cậu nghe thấy giọng nói đầy trầm ngâm của Lư Sâm: “Tối nay chúng ta có tính là cãi nhau không nhỉ?”

Hắn không đợi Bạch Duy trả lời, lại tự mình nói tiếp: “Chúng ta không nói nhiều, cũng không động tay động chân, nhưng anh cảm thấy như đang cãi nhau.”

Bạch Duy: …

Nếu không phải vì Lư Sâm lắm lời hỏi nhiều câu như vậy, họ đã không khiến bầu không khí tối nay tệ đến mức này! Chờ đến khi cậu bình tĩnh lại, cậu có thể dịu dàng nói với Lư Sâm rằng: “Anh nấu ăn vất vả rồi, em vẫn muốn ăn món anh nấu. Sáng mai em sẽ đi mua đồ, anh ở nhà nghỉ ngơi nhé.” Sau đó, khi ra ngoài vào sáng sớm, cậu sẽ mở van gas trong nhà.

Nhưng Lư Sâm lại quá nhiều lời, hắn khiến Bạch Duy khó xử, phá hỏng “bầu không khí hòa hợp” trong gia đình, thậm chí còn khiến kế hoạch giết người của cậu bị kéo dài.

Bạch Duy nằm trong chăn, cảm thấy mình lại bắt đầu bực bội. Cậu không hiểu nổi chính mình, sớm muộn gì thì Lư Sâm cũng phải chết, vậy mà cậu vẫn thấy tức giận vì hắn. Điều này làm cậu nhớ lại mục tiêu giết người đầu tiên của mình.

Là một kẻ lang thang bên ngoài tòa nhà Đài truyền hình Hắc Cảng.

Người vô gia cư đó nghiện m* t**, cờ bạc, thời trẻ từng vào tù vì quấy rối trẻ em. Sau khi ra tù, ông ta cắm trại bên ngoài đài truyền hình nơi Bạch Duy làm việc, khạc nhổ bừa bãi, phô bày cơ thể, quấy rối đồng nghiệp và cấp dưới của cậu, thậm chí còn bám theo một thực tập sinh. Bạch Duy đã nhiều lần báo cảnh sát, hai lần nhét ông ta vào bao tải rồi ném vào trại tạm trú cho người vô gia cư ở Hắc Cảng. Nhưng cả hai lần, ông ta đều rời khỏi trại và quay lại đài truyền hình.

Bạch Duy từng rất tức giận với ông ta, nhưng cơn giận đó nhanh chóng tan biến khi cậu quyết định giết ông ta.

Nhưng đối với Lư Sâm, dù đã lập kế hoạch giết người, Bạch Duy vẫn cảm thấy tức giận. Cậu biết rằng, nếu giờ cậu mở miệng làm dịu bầu không khí, có lẽ kế hoạch giết Lư Sâm sẽ được đẩy nhanh.

Nhưng cậu không mở lời được, rõ ràng Bạch Duy luôn có mục tiêu rõ ràng, sẵn sàng hy sinh để đạt được mục tiêu.

Lư Sâm lại tiếp tục nói: “Anh vừa suy nghĩ rất lâu, em tức giận, đúng là không ảnh hưởng gì đến anh. Nhưng anh lại cảm thấy buồn, anh không biết tại sao. Một mặt, anh thấy em không vui thì bản thân anh cũng buồn. Anh nghĩ, có lẽ là vì anh thấy em thật đáng thương.”

… Không biết nói thì đừng nói, Bạch Duy nghiến răng.

Lư Sâm lại nói: “Mặt khác, anh buồn là vì rõ ràng em không vui, nhưng lại không chịu nói ra tại sao. Vậy nên có thể ngày mai, ngày kia, hoặc vài ngày sau nữa, em vẫn sẽ không vui vì cùng một chuyện. Nghĩ đến đó, anh lại thấy buồn.”

Bạch Duy: …

“Anh không nghĩ người làm hỏng bầu không khí là anh sao?” Bạch Duy nói. “Nếu anh không mở miệng hỏi chuyện này, rõ ràng chúng ta đã có thể trải qua một buổi tối bình yên.”

“Nhưng dù thế nào, em vẫn sẽ không vui đúng không?” Lư Sâm nói.

“Nhưng em sẽ không nói ra.” Bạch Duy trả lời.

“Tại sao em lại không nói ra? Rõ ràng là em không vui mà.”

Câu chuyện xoay vòng rồi lại quay về điểm ban đầu, trong khoảnh khắc đó, Bạch Duy nghĩ đến gia đình mình – gia đình ban đầu ở Bạch Hải, nơi có cậu, mẹ và ba. Ba mẹ cậu đã phản bội gia tộc, cùng nhau trốn đi và định cư tại đây. Ngày nào họ cũng nói chuyện, cãi vã không ngừng.

Cho đến khi họ đập vỡ đầu nhau bằng chiếc bình hoa, mẹ dẫn cậu chuyển đến Hắc Cảng.

Những ngày ở Hắc Cảng yên tĩnh chưa từng có, mẹ cậu, Bạch Sư, là một người phụ nữ nhợt nhạt và trầm lặng. Những ngày không còn tranh cãi với ba, bà chẳng thích nói chuyện. Đôi khi bà cho Bạch Duy xem ảnh cũ, trong ảnh bà để tóc ngắn, mặc đồ nam, chụp dưới những dây thường xuân tại Học viện Hải quân, trông vừa trầm lặng vừa cứng cỏi.

“Khi đó, mẹ từng là niềm tự hào của ba.” Mẹ nhìn ảnh hồi lâu, khẽ nói, “Con có biết không? Ba mẹ chưa từng gọi mẹ là ‘con gái’. Ông luôn gọi mẹ là ‘con trai’, bảo rằng mẹ là niềm kiêu hãnh của ông.”

“Mẹ đã sai, mẹ không thể tranh cãi với ông, không thể quay lại nữa. Mẹ không phải thuyền trưởng của cuộc đời mình, chỉ có thể chết nơi đất khách quê người.”

Sau đó, mẹ bệnh rồi qua đời. Cậu ở cùng thi thể mẹ hơn một tuần, cho đến khi hàng xóm ngửi thấy mùi hôi vào mùa hè, phát hiện đứa trẻ chỉ mới vài tuổi mỗi ngày đều lau chùi thân thể mẹ. Hàng xóm gọi báo cảnh sát, và đó là lần đầu tiên Bạch Duy gặp ông nội của mình.

Ông nội chống gậy, thoáng chốc trông như sụp đổ. Nhưng chẳng mấy chốc ông đã lấy lại vẻ uy nghiêm, đưa Bạch Duy về nhà.

Từ đó về sau, Bạch Duy chưa bao giờ cãi lời ông. Gia quy dày cộm của nhà họ Bạch chính là kim chỉ nam cho mọi quy tắc trong cuộc sống. Hơn nữa, “mấy chuyện cỏn con” chẳng đáng để tranh cãi. Ngoài ra, việc ông có thể giữ vững gia sản đồ sộ của nhà họ Bạch dù chỉ với đôi chân khập khiễng, đã đủ chứng minh ông luôn đúng.

Nhưng gia đình hiện tại của Bạch Duy thì rối tung rối mù. Không có kim chỉ nam, không có kế hoạch, cũng chẳng có tương lai. Cậu cũng chẳng muốn cãi nhau với Lư Sâm vì những chuyện nhỏ nhặt. Một phần vì cậu không giỏi tranh cãi, một phần vì cậu đã sớm lên kế hoạch g**t ch*t hắn.

Lư Sâm nói: “Có phải vì cửa tiệm sửa xe này quá nhỏ không? Chúng ta sẽ chuyển về nhà sau vài ngày nữa thôi mà.”

“…”

Lư Sâm lại nói: “Hay là vì em lo lắng về thu nhập của tiệm sửa xe? Anh đang nghĩ đến việc mở một home stay trong thị trấn, có lẽ sẽ là lựa chọn tốt.”

“……”

Lư Sâm tiếp tục: “Hay là vì em cảm thấy tự ti vì lạnh nhạt chuyện chăn gối? Đừng lo, anh sẽ nhanh chóng tìm cách mà, em yêu…”

Bạch Duy không thể chịu đựng được nữa, cậu bật dậy khỏi chăn, quay sang nói với Lư Sâm: “Sao anh có thể nấu mỳ ăn liền bằng nguyên liệu của món bò hầm rượu vang chứ?”

Lư Sâm ngơ ngác: “Hả?”

“Và anh còn cho cả gói gia vị dưa chua vào? Em đã bảo tối nay làm bò hầm rượu vang cơ mà.”

“… Anh cũng đã cho rượu vang vào mỳ rồi.” Lư Sâm đáp.

Bụng Bạch Duy bắt đầu cồn cào, cậu tuyệt vọng nghĩ, tối nay mình còn ăn một miếng cái thứ đó.

Lư Sâm gãi đầu: “Anh nghĩ như vậy sẽ bổ dưỡng hơn. Xin lỗi, với con người chúng ta mà nói, vị này khó ăn lắm sao?”

Bạch Duy: …

Hoàn toàn là chuyện vô nghĩa, cậu hít sâu vài lần, cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại: “Chồng à, là em đã làm quá lên.”

Ba ngày nữa sẽ giết hắn.

“Ồ, không, chuyện này không phải làm quá đâu.” Lư Sâm nghiêm túc nói, “Ăn uống rất quan trọng, anh từng thấy rất nhiều người chết đói.”

Những lời của Lư Sâm thật lòng, lần đầu tiên đặt chân lên đất liền, tùy tiện sao chép hình dạng một con người, hắn phát hiện mình đang ở trong một quốc gia chiến loạn. Tại đó, hắn đã thực sự thấy rất nhiều người chết đói.

Cũng từ đó hắn nhận ra rằng, với con người – và với một quái vật như hắn, không có đồng loại nào khác – việc ăn, sống, ngủ và đi vệ sinh quan trọng đến nhường nào.

Bạch Duy cảm thấy căm tức nhưng cũng có chút đau lòng. Cậu không hiểu tại sao chỉ vì một câu nói của Lư Sâm mà cậu lại cảm thấy khó chịu như vậy.

Cậu chui vào chăn, giả vờ ngủ.

“Xin em tha thứ cho anh, anh sẽ nấu ăn cho em mỗi ngày.” Lư Sâm chân thành nói, “Dù anh không biết món nào ngon hơn, nhưng ngày nào anh cũng sẽ thử.”

Bạch Duy không nói gì, chỉ giả vờ ngủ, trốn trong chăn.

Cả hai đều nằm trên giường, nhưng mỗi người ở một chiếc chăn, giữa họ là một lớp chăn đệm ngăn cách.

—Mình an toàn, Bạch Duy nghĩ.

Sáng hôm sau, Bạch Duy tỉnh dậy trước. Nhìn Lư Sâm đang ngủ say, cậu nhớ lại chuyện tối qua.

Xem ra trận cãi vã đã kết thúc, Bạch Duy nghĩ.

Nhưng trước khi rời bếp đi chợ, cậu quay lại vài bước.

Cậu tắt van gas đã mở.

Việc sửa sang mất nhiều thời gian hơn Bạch Duy nghĩ, cậu và Lư Sâm tiếp tục ở lại tiệm sửa xe thêm mười ngày. Sau khi ăn đồ ăn của Lư Sâm suốt mười ngày liên tiếp, cuối cùng Bạch Duy lại không thể chịu nổi nữa.

Một sáng thứ Tư nắng đẹp, cậu lấy cớ đi chợ để dậy sớm, và trước khi rời đi, cậu mở van gas.

Bình Luận (0)
Comment