Có Chồng Chết Thường Xuyên Đều Biết

Chương 55

“Ngoài em ra, còn ai khác được mời không?”

“Rất nhiều người trong thị trấn nhỏ này.” Nhậm Quân Nghiêu kể ra hơn chục cái tên, “Bạch Duy, nếu em muốn hòa nhập vào vòng giao du của trấn Tuyết Sơn, đây sẽ là một cơ hội rất tốt. Hơn nữa anh đã nói với rất nhiều người rằng em sẽ tới, ai nấy đều rất mong được gặp em.”

Bạch Duy hỏi: “Các em vợ của anh có biết anh mời em không?”

“Em nói là Long Xuân hả? Đương nhiên nó biết rồi. Em là khách của anh mà.”

Còn về Long Hạ, Nhậm Quân Nghiêu hoàn toàn không nhắc đến. Anh ta chẳng thấy người này đủ tư cách để can dự vào quyết sách của nhà họ Long.

Bạch Duy vốn định từ chối khéo, nhưng rồi đột nhiên lại nảy ra một ý: “Trong trường, ngoài em ra còn ai sẽ đi nữa không?”

“Còn có mấy người nữa… Phó hiệu trưởng Lưu.”

Phó hiệu trưởng Lưu chính là người đã gặp Bạch Duy mấy hôm trước vì buổi giảng tọa đàm.

Đầu dây thần kinh của Bạch Duy khẽ rung lên. Trong mắt người thường thì có vẻ cậu có thần kinh nhạy cảm, nhưng cậu luôn có một loại trực giác kỳ lạ. Trực giác đó từng cứu cậu thoát khỏi không ít hiểm cảnh.

Lần này, trực giác mách bảo: “Có thể đi.”

“Được, em sẽ cùng Lư Sâm tới.” Cậu nói.

Nhậm Quân Nghiêu ở đầu dây bên kia lặng đi một cách kỳ dị. Cuối cùng anh ta lắp bắp nói: “Ờ, nếu được thì… em nhớ bảo Lư Sâm mặc chỉnh tề một chút.”

Chỉ nghe hai chữ “Lư Sâm” thôi đã đủ khiến anh ta thở hổn hển.

“Em sẽ nói với anh ấy.” Bạch Duy nói.

Bạch Duy giơ điện thoại lên trước mặt, cậu ngồi ngược sáng, nhìn chăm chăm vào màn hình một lúc lâu. Bất chợt có một cuộc gọi tới.

Giọng nói mềm mỏng của Long Hạ vang lên trong điện thoại: “Là Bạch Duy sao?”

“Ừ, là tôi.”

“Tôi chuẩn bị một món quà cho anh rể, tôi để nó trong trường rồi. Có thể phiền anh lấy giúp tôi không?” Long Hạ nói, “Tôi để trong tủ, chiều hôm trước tôi đi gấp quá…”

Bạch Duy đưa điện thoại sang tai trái, giọng điệu dịu dàng nhưng ánh mắt lại đầy ẩn ý: “Sao cậu không tự đi lấy?”

“Trong nhà ai cũng bận chuẩn bị sinh nhật cho anh rể, tôi không tìm được ai đẩy xe cho…”

Giọng nói cô đơn của Long Hạ đúng là nghe khiến người ta rơi lệ mà thương xót.

Nếu đổi là người nghe giàu lòng trắc ẩn hẳn đã mềm lòng vì lời nói ấy. Bạch Duy cũng thốt ra một câu thương cảm rất đúng lúc: “Ồ, được thôi. Cậu có thể mô tả cái tủ và hộp quà như thế nào không?”

“Một hộp quà màu lam nhạt, ở ngăn dưới cùng của tủ. Đúng rồi, anh Bạch Duy, đừng xem tranh khác của tôi nhé. Tôi hơi ngại…” Long Hạ nói.

“Tôi hay quên lắm, cậu gửi tin nhắn vị trí cụ thể cho tôi nhé?”

Phía bên kia rõ ràng hơi chần chừ. Bạch Duy nói tiếp: “Tôi sắp vào lớp rồi, không thì cậu tìm người khác giúp đi…”

“Không, không sao! Tôi gửi liền đây.” Long Hạ vội vàng nói.

Lúc họ đang nói chuyện, một cô giáo bước vào văn phòng ngồi xuống. Ngay khi Bạch Duy cúp máy, cậu quay sang hỏi: “Cô Mục.”

“Ừm? Cậu gọi tôi đấy à?” Cô giáo có vẻ hơi bất ngờ.

Bạch Duy: “Cô Mục, tôi có người bạn hôm nay sinh nhật. Nhưng tôi quên chưa mua quà. Cô nghĩ nên mua gì thì hợp?”

“Để tôi nghĩ xem…”

Khi chuông báo vào lớp vang lên, Bạch Duy cảm ơn cô giáo, rồi tỏ ra vô tình hỏi:“Cửa kính phòng vẽ ở cuối hành lang từ hôm kia đã bị vỡ rồi. Sao vẫn chưa ai sửa vậy?”

“Công nhân trường này làm việc chậm lắm…” cô Mục trả lời một cách quen thuộc.

Bạch Duy nhanh chóng đi đến phòng mỹ thuật. Trên đường, cậu tiện thể xem thời khóa biểu của Lư Sâm.

Cậu khẽ cong khóe môi.

Rất tốt, mọi thứ trên đời đều đang giúp cậu tạo ra chứng cứ ngoại phạm.

“Hôm nay chúng ta tan học sớm 5 phút.” Trong giờ học, Bạch Duy nói với học sinh, “Thầy phải ra trung tâm thị trấn mua quà.”

Học sinh thì luôn vui mừng khi được tan học sớm. Nhưng đối với Bạch Duy thì khác, cả lớp bắt đầu phản đối.

“Mua quà cho ai vậy thầy!”

“Sao có thể tan học sớm! Hu hu, các lớp khác đều được tận hưởng trọn vẹn 40 phút học với thầy Bạch…”

“Thầy ơi để em đi cùng thầy mua quà nhé!”

Giữa tiếng kháng nghị, một học sinh thời thượng đeo tai nghe chụp cổ đã lén chụp một tấm ảnh Bạch Duy. Bạch Duy liếc mắt thấy hành động đó, nhưng giả vờ không nhìn thấy.

Cuối cùng, cậu vẫn cho lớp tan học sớm ba phút và được cả nhóm học sinh hộ tống đến lớp của Lư Sâm.

Lư Sâm vừa kết thúc tiết học cuối cùng trong buổi chiều. Thấy Bạch Duy được bao quanh bởi đám học sinh, hắn hơi ngẩn ra: “Em yêu, sao em đến đây?”

“Tối nay là sinh nhật Nhậm Quân Nghiêu.” Bạch Duy nói, “Anh đi cùng em đến trung tâm thị trấn mua quà.”

Giữa giờ ra chơi, họ lại được một đám trẻ hộ tống lên xe. Cho đến khi xe rời khỏi cổng trường, Lư Sâm vẫn còn mơ màng.

“Anh không nhớ em và Nhậm Quân Nghiêu có thân đến mức cần mua quà kỹ thế cho anh ta đâu.” Hắn nói.

“Rất kỹ sao? Em còn chưa mua gì mà.”

“Đã đặc biệt ra trung tâm thị trấn mua rồi thì là rất kỹ rồi.” Lư Sâm nói.

Bạch Duy đang lướt danh bạ điện thoại, tiện miệng nói: “Em cũng từng ra trung tâm thị trấn mua đồ cho anh mà.”

“Anh là chồng, làm sao giống được?” Lư Sâm nói.

… Nói cứ như làm chồng là một nghề vậy.

Ngay lúc đó, Bạch Duy gọi cho phó hiệu trưởng Lưu: “Phó hiệu trưởng Lưu, thầy còn ở trường chứ? Ừm… xin lỗi làm phiền thầy. Có chuyện này nhờ thầy giúp… Chiều nay trước khi lên lớp, Long Hạ nhờ em đến phòng vẽ của cậu ấy lấy món quà chuẩn bị cho anh rể… Em sẽ chuyển tin nhắn chỉ vị trí cho thầy.”

Cúp máy, trông Bạch Duy vô cùng sảng khoái.

Quay đầu lại, phát hiện Lư Sâm đang đăm chiêu nhìn mình.

“Sao vậy?”

“Nhờ phó hiệu trưởng Lưu lấy quà giúp? Anh thấy, em không giống kiểu người hay làm chuyện này. Em vốn rất để ý đến lễ nghi mà.”

“… Vậy thì sao?” Bạch Duy hỏi.

Cậu hơi cảnh giác. Giây phút đó cậu chợt nhận ra, Lư Sâm hiểu cậu còn nhiều hơn cậu tưởng.

Lúc này, Lư Sâm lại tỏ ra lo lắng. Hắn vốn nghĩ Bạch Duy chỉ vụng về trong chuyện nhà như quên tắt gas, rút điện, hay vô tình cắm dao vào bụi cỏ. Nhưng giờ, sự bất cẩn đó đã lan ra cả trường học. Nếu chẳng may hại đến con người học sinh thì biết làm sao bây giờ!

Nhưng khi đối diện với ánh mắt của Bạch Duy, Lư Sâm không thể thốt nên lời. Hắn không muốn nói ra khuyết điểm của Bạch Duy trước mặt cậu, càng không muốn để cậu biết rằng mình là một người không hoàn hảo, có thể bị bắt bẻ.

Hắn quyết định chuyển chủ đề: “Em yêu, anh đang nghĩ xem em sẽ mua quà gì cho Nhậm Quân Nghiêu. Em sẽ không mua cho anh ta một bộ quần áo đấy chứ?”

Bạch Duy: …?

“Anh đang nghĩ cái quái gì vậy.” Trong lòng Bạch Duy vang lên hồi chuông cảnh báo, cậu nghĩ không lẽ tên quái vật Lư Sâm này lại muốn bắt chước cậu tặng quần áo cho Nhậm Quân Nghiêu chứ?

“Tặng quần áo là chuyện rất riêng tư.”

Cậu vừa nói xong thì đột nhiên nghĩ đến một chuyện—

Lẽ nào, thứ quà duy nhất mà Lư Sâm từng được tặng một cách trang trọng… chỉ có bộ quần áo kia?

Cho nên khi hắn nghĩ đến chuyện tặng quà cho người khác, thứ duy nhất hắn có thể nghĩ đến, cũng chỉ là món đồ này?

Nhưng dù là món quà đó, thì cũng chỉ là Bạch Duy với mục đích giết hắn mà tặng thôi…

Bạch Duy rất ít khi đồng cảm với người khác. Trong lòng cậu dường như chưa từng tồn tại loại cảm xúc đó, lúc này cũng vậy, cậu vẫn không thấy xót xa.

Chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, mọi thứ trước mắt bỗng trở nên vô cùng nực cười, hư ảo không thực… khiến cậu thậm chí không tìm được chỗ đứng.

Trong đầu cậu ban nãy, hình ảnh g**t ch*t Lư Sâm, nhận tiền bảo hiểm, bay đến nơi khác sống đời tiêu dao rất rõ ràng. Nhưng khoảnh khắc này, tất cả tưởng tượng đó bỗng trở nên hư ảo.

Lư Sâm lại mở miệng: “Em yêu, bộ đồ em từng mua lần trước, giá bao nhiêu vậy?”

Mọi chuyện lại trở nên rất thực tế.

Ví dụ như ông chồng bất chợt hỏi vợ quẹt thẻ hết bao nhiêu tiền. Lúc quẹt thẻ trước mặt người ngoài thì “được, được, được”, về đến nhà lại bắt đầu cằn nhằn từng đồng.

Bạch Duy: “Em không nhớ nữa.”

Lư Sâm: “Anh đang nghĩ, anh là chồng em. Đã thế thì quà cho Nhậm Quân Nghiêu nhất định không thể vượt giá trị món quà anh nhận. Quà của anh ta chỉ được bằng một phần ba… không, một phần mười của anh thôi!”

Bạch Duy: …

Thật ra Bạch Duy cũng chẳng định mua món gì xịn cho Nhậm Quân Nghiêu. Nhưng sau khi vào trung tâm thị trấn, Lư Sâm lại còn kén chọn hơn cả cậu.

Khi Bạch Duy cầm lên một bình hoa, Lư Sâm lắc đầu mạnh: “Cái này đắt quá! Nhậm Quân Nghiêu không xứng với thứ tốt thế này!”

Cậu cầm một bức tranh, Lư Sâm lại lắc đầu: “Em yêu, trong tranh có hoa hồng. Nhỡ anh ta tưởng em vẽ cho anh ta thì sao?”

Bạch Duy cầm bộ ấm trà, Lư Sâm cực lực lắc đầu: “Em yêu, trong bộ này có tách. Một tách bằng một đời, nhỡ anh ta hiểu lầm là em muốn làm bạn thân suốt đời với anh ta thì sao?”

Bạch Duy suýt nữa muốn úp cái tách vào mặt Lư Sâm: “Rõ ràng có bốn cái tách.”

“Bốn cái tách, bốn đời! Vậy thì càng nguy to!” Lư Sâm hét lên.

…Bạch Duy hết nói nổi. Cậu vừa định rời khỏi tiệm trà thì nghe thấy Lư Sâm nói với chủ tiệm phía sau: “Bộ trà này không tồi. Gói cho tôi một bộ, tôi muốn tặng cho vợ tôi.”

Đồ thần kinh!

Khi Lư Sâm ra khỏi tiệm, thấy Bạch Duy đứng bên ngoài mặt đen như đáy nồi, âm u đến mức người đi đường cũng ngoái nhìn liên tục. Hắn sờ cổ, chột dạ nói: “Em yêu, em xem này, anh mua bộ trà cho em.”

“Anh có ý kiến gì với em hả?” Bạch Duy chất vấn.

“Không, không hề! Anh chỉ nghĩ, nếu bộ trà, bình hoa, hay bức tranh đó đều được anh ta nâng niu trong tay, anh không chịu nổi cái cảnh đó. Anh ta làm sao xứng chứ?” Lư Sâm tủi thân nói.

Bạch Duy: “Vậy em tặng anh ta một đôi giày thể thao. Như vậy là anh ta sẽ giẫm món quà của em dưới chân. Anh hài lòng chưa?”

“Sao lại được? Làm sao có thể để anh ta giẫm đạp tấm lòng của em?” Lư Sâm phản đối kịch liệt.

Bạch Duy: “Tay không được, chân không được. Vậy chúng ta qua KFC bên cạnh mua hai thùng family bucket. Hôm nay lại trúng ngày thứ Năm điên cuồng, còn được thêm 50.”

“Anh cũng không muốn tấm lòng em bị tiêu hóa trong dạ dày anh ta.” Lư Sâm nói, “Nhưng em có muốn ăn không? Anh mua cho em. Anh muốn được bước vào dạ dày em.”

Người qua đường ban đầu còn hóng chuyện cặp đôi cãi nhau, không ngờ nghe câu này xong mặt vàng như nghệ, hét toáng rồi bỏ chạy.

Bạch Duy thật sự muốn nhét thuốc độc giấu trong nhà vào bụng Lư Sâm. Lúc này, Lư Sâm chỉ vào một cửa hàng bên cạnh nói: “Em yêu, anh thấy tiệm này cũng được đấy.”

Bình Luận (0)
Comment