Có Chồng Chết Thường Xuyên Đều Biết

Chương 56

Khi Bạch Duy lái xe đến nhà họ Long, đã trễ hơn mười lăm phút so với thời gian đã hẹn. Lúc ấy Lư Sâm vẫn còn ngồi ở ghế phụ, lẩm bẩm: “Anh thấy cái màu xanh lục kia rõ ràng rất đẹp mà.”

Bạch Duy nói: “Nếu anh thích, em có thể mua cho anh một cái.”

Lư Sâm: “Thế còn cái vòng hoa kia thì sao? Anh nghe nói loài người chúng ta sinh nhật là phải tặng hoa tươi chứ?”

“Anh định tặng quà hay gây thù đây?” Bạch Duy đáp.

“Thôi được.” Lư Sâm nhún vai. “Anh chỉ muốn để anh ta biết rằng anh rất ghét anh ta.”

“Nhưng nếu em không muốn vậy thì…anh cũng có thể giả vờ.” Hắn lại bổ sung thêm.

Cổ họng của Bạch Duy khẽ động, cuối cùng cậu giả vờ như không nghe thấy gì.

Cả hai đến muộn, con đường trước biệt  thự đã không còn đông đúc nữa. Cánh cổng sắt chạm trổ mở rộng, giúp việc ở cổng dẫn họ vào bãi đỗ xe rồi hướng dẫn họ đến cửa chính.

“Phủ đệ của chủ nhân nhà tôi rất lớn. Với khách đến lần đầu, lạc đường cũng là chuyện bình thường.” Giúp việc nói.

“Haha, sao lại tự hạ thấp mình vậy? Lần đầu tôi đến nhà vợ mình, còn phải đi bằng xe trung chuyển mới vào được đến dinh thự của họ đấy.” Lư Sâm cười nói.

Trước ánh mắt khiếp sợ của giúp việc, Bạch Duy liếc nhìn Lư Sâm, trong lòng thầm nghĩ dạo gần đây không biết hắn đọc thứ gì mà cứ nói năng vung vãi thành ngữ bừa bãi.

Tuy biệt thự nhà họ Long không rộng bằng trang viên nhà họ Bạch, nhưng ở trấn Tuyết Sơn thì cũng thuộc hàng đệ nhất. Bạch Duy và Lư Sâm mỗi người mặc một bộ lễ phục màu trắng và đen, theo sự hướng dẫn của giúp việc đặt quà vào đống quà tặng.

“Thầy Bạch, thầy Lư!”

Một giọng nói trẻ trung, hoạt bát vang lên từ phía sau họ. Hai người quay đầu lại, thấy một đôi nam nữ thanh thiếu niên. Cả hai đều là học sinh trong lớp học mà Lư Sâm và Bạch Duy cùng giảng dạy.

“Bạn học Cẩm Hân cũng đến à.” Lư Sâm liếc nhìn thiếu niên đứng cạnh cô gái, “Hai em là…”

“Anh ấy là anh họ em mà, hai thầy đừng hiểu lầm. Nếu thật là bạn trai, em cũng chẳng dám khoác tay anh ấy đến trước mặt thầy thế này đâu.” Cẩm Hân lè lưỡi.

Chàng trai ấy khiến Bạch Duy cảm thấy quen mắt. Dù là buổi tiệc sinh nhật trang trọng, cậu ta vẫn đeo tai nghe, tay cầm điện thoại: “Chào thầy Bạch, thầy Lư em là Đường Lâm.”

Trong lúc nói chuyện cậu ta vừa giơ điện thoại quay một vòng đống quà tặng. Cẩm Hân giải thích: “Anh họ em là một blogger nhỏ, ước mơ của anh ấy là trở thành một hot vlogger. Thế nên ngày nào cũng quay cái này cái nọ để dựng vlog, đăng lên Douyin với Xiaohongshu…”

Đường Lâm có vẻ đắc ý, nhưng Cẩm Hân lại tiếp lời: “Nhưng mà, chả ai quan tâm hết.”

“Anh! Anh đâu phải vì mấy chục nghìn hay vài trăm nghìn follow trong tương lai mới làm blogger! Với lại… được rồi! Sớm muộn gì cũng có người hứng thú với cuộc sống học sinh trung học nam ở thị trấn nhỏ thôi!” Đường Lâm cứng cổ cãi.

“Hứ…” Cẩm Hân làm mặt xấu, mở điện thoại ra bắt đầu quay, “Thầy Bạch, hai thầy tặng món quà nào ạ?”

“Món này.” Bạch Duy chỉ vào hộp quà gói màu xanh lục, “Bên trong là một chiếc mũ len thủ công.”

Cẩm Hân quay đủ góc, Đường Lâm lại hét lên: “Em còn nói anh! Chính em cũng đang quay vlog còn gì! Em cũng chả có tí độ hot nào luôn ấy!”

“Đường Lâm! Anh muốn chết hả!” Cẩm Hân hét toáng lên.

Đúng là một đôi anh em họ thực thụ. Khi Bạch Duy đang đau đầu vì tiếng cãi nhau của hai đứa nhỏ, thì bên trong vọng ra tiếng của phó hiệu trưởng Lưu: “Bạch Duy, Lư Sâm, hai cậu đến rồi à?”

“Vâng, xin lỗi vì đến muộn. Bọn em ghé trung tâm thị trấn mua quà nên mất thời gian.” Bạch Duy đáp.

“Không sao! Mau vào đi. Nhậm Quân Nghiêu vừa nhắc đến hai cậu đấy!” Phó hiệu trưởng Lưu cười hiền hậu.

“Vâng ạ. Thầy Lưu, quà của Long Hạ thầy giúp cậu ấy mang vào chưa?” Bạch Duy vừa đi vừa hỏi.

Biểu cảm của phó hiệu trưởng Lưu trở nên có chút vi diệu: “Ừm, giúp cậu ấy mang rồi.”

“Có vấn đề gì với món quà à?” Bạch Duy nhạy bén hỏi.

“Không hẳn. Chỉ là… hơi nặng… Bạch Duy, cậu quen Long Hạ à?”

“Không thân lắm, mới gặp một lần hôm kia.” Bạch Duy thuận miệng nói, “Em thấy cậu ấy hơi đáng thương. Thầy Lưu, có phải dân thị trấn và người trong trường đối xử với cậu ấy không tốt lắm không?”

“Sao cậu lại nghĩ vậy?” Phó hiệu trưởng Lưu kinh ngạc.

“Em biết có nơi vẫn còn kỳ thị người khuyết tật. Long Xuân cũng nói là từ khi bị thương, Long Hạ gần như chỉ ở nhà. Cậu ấy để quên quà trong phòng vẽ mà lại nhờ em mới chỉ có duyên gặp một lần mang hộ. Đáng lẽ cậu ấy phải thường xuyên đến trường, đến phòng vẽ chuẩn bị quà chứ? Nhưng không có ai khác giúp cậu ấy. Em nghĩ, điều đó không nên. Mọi người nên quan tâm và yêu thương cậu ấy nhiều hơn.”

Bạch Duy nói xong lắc đầu, tựa như cậu thật sự rất đồng tình," Hiệu phó Lưu, em nghĩ, đây không phải là việc người bình thường nên làm. Mọi người nên quan tâm và yêu thương cậu ấy nhiều hơn.”

“Thế à? Tôi không chú ý. Nhưng hình như có hai giáo viên khá thân với cậu ấy…” Phó hiệu trưởng Lưu ngập ngừng, rồi vẻ mặt trở nên phức tạp, “Bạch Duy, cậu đúng là người tốt. Cậu quả là một người tốt thực thụ… Nhưng hôm nay, khi vào phòng vẽ, tôi cảm thấy có gì đó rất lạ…”

“Bạch Duy, Lư Sâm, cuối cùng hai người cũng đến!”

Giọng vui vẻ của Nhậm Quân Nghiêu vang lên khiến mọi người ngoảnh lại nhìn. Bạch Duy tạm ngừng trò chuyện với phó hiệu trưởng Lưu, lịch sự bắt tay Nhậm Quân Nghiêu: “Ngại quá, bọn em có việc nên đến muộn.”

“Không sao, hoàn toàn không sao. Giờ hai người là nhân vật nổi bật nhất thị trấn, ai cũng muốn làm quen. Đợi thêm một chút vì hai người thì hoàn toàn xứng đáng.” Nhậm Quân Nghiêu cười lớn, giới thiệu với mọi người: “Hai người này là Bạch Duy và Lư Sâm.”

“Bạch Duy – bạn học đại học của tôi, một nhà văn nổi tiếng. Từng làm việc tại đài truyền hình Hắc Cảng.”

Bạch Duy mỉm cười, khóe môi khẽ cong, dưới ánh đèn chùm sáng rực, vẻ lịch thiệp như pha lê.

“Lư Sâm – sinh viên ưu tú tốt nghiệp trường đại học hàng đầu nước Pháp chuyên ngành Toán. Giờ anh ấy đã tìm được đam mê mới, mở một tiệm độ xe ở thị trấn. Và trong tương lai, còn định mở thêm một homestay nữa.”

Có lẽ vì e dè Lư Sâm, phần giới thiệu về hắn trở nên cẩn trọng và tràn ngập từ ngữ hoa mỹ. Nhưng Bạch Duy nhanh chóng hiểu rằng Nhậm Quân Nghiêu làm vậy còn vì một lý do khác – anh ta là con rể nhà họ Long, tổ chức tiệc sinh nhật ở đây, cần nâng cao địa vị bản thân bằng cách cho mọi người thấy anh ta quen biết với người cao cấp và duy trì quan hệ tốt.

Chỉ có vậy, anh ta mới có chỗ đứng vững hơn trong nhà họ Long.

Mọi người vỗ tay cho cặp đôi đẹp đẽ này, có cả những lời thì thầm bàn tán. Họ vốn biết Bạch Duy và Lư Sâm là những nhân vật nổi tiếng vừa chuyển đến thị trấn, biết họ trí thức và phong nhã. Nhưng hôm nay, dưới ánh đèn, lần đầu tiên họ nhận ra hai người đẹp đến nhường nào.

Lư Sâm cao ráo tuấn tú, bộ vest đen vừa vặn tôn lên vóc dáng vạm vỡ như tượng điêu khắc Hy Lạp cổ, như một con báo đang vận sức chờ phát động. Bạch Duy thanh tú cao gầy, khoác bộ vest trắng như thể chính cậu là giá treo đồ lý tưởng nhất, không người mẫu nào mặc đẹp bằng cậu. Màu trắng như tuyết và đường cắt tôn lên eo và chân cậu như thể bộ đồ ấy sinh ra là để dành cho cậu.

Tựa như cậu vốn nên là một thiên thần mà ngón tay trắng muốt cũng không nên vướng bụi trần.

Ngay cả Long Xuân cũng vỗ tay mỉm cười. Anh ta luôn biết cách giữ hình tượng tốt đẹp, chính anh ta mới là người lan truyền tin đồn thất thiệt về Bạch Duy hôm trước.

Chỉ có Long Hạ là khác biệt. Trong khi nhà họ Long đầy ắp khách khứa, cậu ta lại ngồi ở một góc khuất không ai để ý, ánh mắt tối tăm nhìn về phía hai người một đen một trắng dưới ánh đèn.

Nếu Bạch Duy có phản ứng với cậu ta... thì cậu ta đã có thể đi theo Bạch Duy rồi. Cậu ta vốn có thể làm mọi việc vì Bạch Duy.

Nhưng tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

Không sao, các người càng trèo cao, tôi sẽ khiến các người ngã càng đau…

Bạch Duy và Lư Sâm không nghi ngờ gì chính là tiêu điểm của bữa tiệc sinh nhật hôm nay. Mọi người đều cố gắng bắt chuyện với họ, Lư Sâm gần như thu thập được thông tin liên lạc của tất cả những người có mặt, còn nhiệt tình thảo luận với cục trưởng bưu điện về chuyện mở homestay ở thị trấn.

Thật sự là không chịu nổi hắn, may mà Bạch Duy còn có chuyện riêng phải làm.

Cậu ung dung trò chuyện với những nhân vật nổi bật trong thị trấn. Cậu nhận ra tin đồn mấy ngày trước tuy lan truyền rộng, nhưng vẫn chưa đến mức khiến tất cả những người này chú tâm. Với đa số dân thị trấn, những chuyện này giống như hôm qua có một con chim bói cá đậu trong vườn nhà—một việc khá thú vị, nhưng cũng chỉ đáng để nhắc qua loa. Hơn nữa trước hôm kia, phần lớn họ vốn chẳng biết chuyện nhà Bạch Duy.

Dù sao, nhà Bạch Duy cũng là dân ngoại lai—không biết có định cư lâu dài ở đây không. So với Bạch Duy, họ quan tâm nhiều hơn đến những gia đình đã cắm rễ sâu tại thị trấn Tuyết Sơn.

Vậy thì câu hỏi đặt ra: rốt cuộc là ai ngay từ khi Bạch Duy mới đến thị trấn đã mang đầy ác ý với cậu, và còn tiết lộ chuyện nhà cậu cho giới truyền thông bên ngoài?

Nếu là Long Hạ hoặc Long Xuân, họ có lý do gì chứ?

Nhậm Quân Nghiêu giao tiếp giữa đám đông, Long Đông yên tĩnh dịu dàng đi bên cạnh anh ta. Khi buổi tiệc sắp kết thúc, có người nói: "Bác sĩ Nhậm, đến xem quà đi!"

"Đúng rồi, đã đến lúc mở quà rồi!”

Mở quà trước mặt mọi người tại tiệc sinh nhật là truyền thống ở thị trấn Tuyết Sơn. Nhậm Quân Nghiêu được đám đông vây quanh, đi tới đống quà trên bàn dài. Đúng lúc này, Long Hạ khẽ cong khóe môi.

Sau khi mở vài món quà, Nhậm Quân Nghiêu nói: "Quà của Bạch Duy và Lư Sâm là..."

"Là cái hộp màu xanh lá đó!" Cẩm Hân đang quay vlog reo lên, "Bọn em vừa thấy Bạch Duy đặt nó ở đó!"

"Hử? Nhưng thiệp trên hộp này thì..." Nhậm Quân Nghiêu hơi nghi hoặc, nhưng rất nhanh mở ra. Bên trong là một chiếc mũ len và đôi găng tay cực kỳ tinh xảo.

"Rất cảm ơn hai người, mùa đông này nhất định tôi sẽ dùng đến." Nhậm Quân Nghiêu cười lớn.

"Đây là họ mua chiều nay đấy, tôi thấy họ chọn rất lâu ở trung tâm thị trấn." Một vị khách nói.

Nhậm Quân Nghiêu: "Thế à? Coi trọng anh vậy, cảm động quá đi, đàn em à."

Lư Sâm cùng vài vị khách có mặt ở trung tâm thị trấn chiều nay cười rất tươi. Bạch Duy cũng cười gượng— cậu nghĩ, thôi cứ để Nhậm Quân Nghiêu không biết sự thật vậy.

"Chắc là họ cài nhầm thiệp rồi... Vậy món quà này là của ai?" Nhậm Quân Nghiêu nhìn chiếc hộp màu xanh da trời, tiện tay gỡ tấm thiệp, hỏi giúp việc bên cạnh.

Đã có quà khác của Bạch Duy và Lư Sâm, thì thứ này không thể là quà của họ... Nhưng Nhậm Quân Nghiêu vừa nói xong, lại thấy mình có thể đã nhầm. Dù sao Bạch Duy và Lư Sâm là hai người, cũng có thể tặng hai món quà.

Giúp việc đáp: "Món quà này là..."

Mắt Long Hạ bỗng sáng rực lên.

Bình Luận (0)
Comment